TruyenHHH.com

[LESOL][SHORTFIC]A SPECIAL PERSON

3

LESol_World


Đôi tay của tôi do mất máu nhiều quá,nên có hơi tê tê,nãy giờ còn bị Solji ôm chặt lấy nên căn bản tôi không thể nhúc nhích được.

"Khỉ con,chị buông em ra một chút được không?Em đau quá"-Nói không đau là tôi nói xạo.Tay tôi muốn liệt đến nơi luôn rồi.

"Hửm?Hyojin đau sao?Đưa đây Solji thổi cho,thổi một cái là hết đau à"-Chị lại trưng ra cái bộ mặt ngây thơ đó nhìn tôi,tôi lại vô thức liếc nhìn xuống cánh môi đỏ hồng kia rồi nuốt nước bọt.Tôi cũng không hiểu,từ lúc nào mà tôi lại có những suy nghĩ không đứng đắn như vậy cơ chứ?

"Em hết đau rồi.Em đưa Solji ra khỏi đây nhé?"

"Đi đâu?Appa dặn là ở chỗ này đợi appa về,Solji không đi đâu.."-Tôi thấy đôi mắt chị ngấn nước rồi,không hiểu vì sao người này lại thích khóc như thế.Nhưng tôi thích điều đó,tôi thích dáng vẻ trẻ con của chị ấy,cũng có thể tôi thích chị ấy rồi chăng?

"Solji ngoan,nghe lời em,em đưa chị ra khỏi chỗ này,sau này mình sẽ quay lại chờ appa của chị được không?Chị ở đây một mình sẽ bị bọn người xấu như lúc nãy hãm hại,em cũng không thể nào bảo vệ Solji mãi được,nghe lời em nhé?"-Tôi đành xuống giọng dỗ ngọt chị ấy,tôi còn nhéo hai cái má bánh bao ấy nữa.Nhìn nó thật muốn cắn một phát.

"Nhưng mà..."-Tôi thấy chị ấy vẫn do dự,ánh mắt còn liếc nhìn khung ảnh treo trên tường mà lần đầu tiên bước vào nhà tôi bắt gặp.

"Mình đem nó theo nhé,cả Anna và Elly nữa"-Tôi hiểu chị ấy muốn gì lúc này.Tôi thật sự muốn bảo vệ cho chị ấy,nếu để Solji tiếp tục ở lại đây thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nữa.

"Thật sao?Cảm ơn Hyojin"-Chị ấy nhảy cẫng lên,nhưng vô tình đạp trúng mảnh vỡ dưới sàn.Solji lại khóc rống lên.

"Khỉ con,chị có sao không?Sao lại bất cẩn thế này,đưa em coi nào"-Tôi đỡ chị ấy lại một góc không có mảnh vỡ,nâng chân chị ấy lên cẩn thận xem xét,cũng may là không sao,chỉ bị ngoài da,không có mảnh vỡ nào cắm sâu.

"Chị đi được không?"-Tôi ngồi xổm xuống lau nước mắt cho chị ấy.Khóc cũng đáng yêu nữa.

"Đau..."

"Haiz,được rồi,chị chờ em một chút"-Tôi bước đến bức ảnh,cẩn thận tháo nó xuống,cũng may là nó không lớn lắm,vừa vặn bỏ vào balo của tôi cùng hai con thú bông nữa.Xong xuôi tất cả mọi thứ,tôi đem chiếc áo sơ mi khoác ngoài xé rách để băng lại lòng bàn tay của tôi cùng bàn chân của Solji.

"Khỉ con,lên đây em cõng nào"-Tôi cúi người xuống,vỗ vỗ lên lưng,ý bảo Solji leo lên.Nhanh chóng tôi cũng cảm thụ được hơi ấm từ lưng,nhoẻn miệng cười.Chị ấy không hề nặng một chút nào,tôi hứa với lòng khi đưa chị ấy về nhà,phải chăm sóc cho chị ấy lên thêm 5-6 cân nữa mới được.

Từ đây ra đường lớn không có bất kì một chiếc xe nào,chỉ có cái thôn đó,tôi thà đi bộ cũng không bao giờ nhờ đến cái lũ người khốn kiếp kia nữa.

20 phút sau tôi đã chảy mồ hôi, Solji ở trên vai thì cứ đung đưa làm tôi mất sức hơn rất nhiều.Nhưng điều đó lại làm tôi thấy vui.

"Khỉ con,chị nhớ bố mẹ chị không?"-Tôi hỏi chị ấy,hy vọng tìm ra được một chút manh mối nào đó.

"Nhớ Hyojin.."-Chị ấy thỏ thẻ,vùi mặt vào lưng của tôi làm tôi ngứa ngáy.

"Chị nói gì cơ?Em không nghe rõ"-Tôi không nghe thật,chị ấy nói rất nhỏ.

"..."

"Chị ăn kẹo không?Em lấy cho chị"-Tôi chuyển đề tài,chợt nhớ trong ngăn kéo balo có một cây kẹo mút mà hôm qua Hee Yeon đưa tôi.

"Ăn.."-Đúng là con nít mà,tôi lắc đầu cười,rồi cũng dừng bước thả chị xuống,bóc vỏ kẹo cho chị.Còn tiện tay xoa đầu Solji một cái.

Tôi cực thích cái cảm giác từng sợi tóc của chị đan vào những ngón tay của tôi,lọn tóc thẳng dài mềm mại như lông vũ.Chúng tôi lại tiếp tục trên cuộc hành trình,đèn đường thì cứ chớp tắt,tôi thì cũng thấm mệt đôi chút vì phải cõng chị.

"Hyojin...ăn kẹo không?"-Solji nghiêng đầu tựa lên vai thì thầm vào tai của tôi làm tôi cảm thấy nhột.

"Solji đút em ăn đi"-Tôi chỉ vô thức nói ra nhưng không ngờ cây kẹo từ miệng của chị bây giờ đã yên vị trong miệng của tôi.Chị còn bật cười thích thú trước vẻ mặt thẩn thờ của tôi nữa.Như vậy..có được coi là hôn gián tiếp hay không?

Cảm nhận được hơi ấm đều đặn bên tai thì tôi biết chị đã ngủ rồi.Hôm nay thật sự quá đáng sợ,nếu tôi không tới kịp thì tên đó đã đem Solji làm ra thành dạng gì rồi?Tôi thật không dám nghĩ tới.Chỉ thầm cảm ơn ông trời đã giúp tôi thôi.Có vẻ như chị ngủ không sâu lắm,cứ chốc lát lại cựa quậy,cánh tay ôm cổ của tôi thì siết chặt hơn,có vẻ chị ấy sợ lắm rồi.

Tôi chợt nhớ lại lần gặp đầu tiên cách đây mấu ngày của tôi và Solji.Lúc đó chị ấy cũng vòng tay ôm tôi như vậy.Còn ôm thật chặt nữa,chắc là chị ấy thích cảm giác ấm áp.Sau này tôi phải ôm chị ấy thật nhiều để truyền hơi ấm qua cho chị ấy mới được.

Cũng may là ngày mai tôi được nghỉ,nếu không chắc tôi sẽ không đi học được với hai cái chân này mất.Tôi rất ghét vận động,đặc biệt là chạy bộ đường dài,tôi nhớ lúc nhỏ ông nội tôi là Tổng Tư Lệnh trong quân đội,mỗi ngày bắt tôi phải chạy bộ 2 tiếng đồng hồ,nên tôi sinh ra ám ảnh.Nhưng nhờ những lần luyện tập như vậy nên tôi mới khoẻ như bây giờ dù không vận động nhiều.

Nói một chút về gia đình của tôi,gia đình tôi có truyền thống quân đội,ông nội tôi là Tổng Tư Lệnh,bà nội tôi thì đã mất sớm,bố của tôi là Đặc Công trực thuộc quản lý của ông nội tôi,mẹ tôi thì là Quân Y,cả hai quen nhau trong lúc bố tôi bị thương còn mẹ tôi thì chữa trị cho ông.

Nhưng trong một trận chiến do ông nội tôi chỉ huy,cả 3 người đều tử nạn tại nơi chiến trường,khi đó tôi 14 tuổi.Cuộc sống màu hường của tôi cứ thế dập tắt đi khi tôi nhận được giấy báo tử.Bố mẹ tôi có lẽ đã lường trước những điều này cho nên họ đã gửi sổ tiết kiệm một số tiền không nhỏ dưới tên tôi cùng một căn nhà,là căn nhà tôi ở hiện giờ.Trải qua 3 năm cô độc một mình,tôi dần khép mình lại hơn,về cơ bản ngoài Hee Yeon ra bất cứ ai cũng đừng hòng đụng vào người của tôi hay động chạm gì đến gia đình tôi.Nhưng tôi tự hào về họ,vì họ đã cống hiến hết mình cho đất nước,để bảo vệ những người họ yêu thương.Tôi thầm nghĩ,nếu bố mẹ tôi còn sống thì có lẽ tôi đã theo con đường của họ,trở thành một quân nhân vì nước vì dân,từ bỏ giấc mơ của mình rồi chăng?Và có thể tôi cũng sẽ không gặp được Solji.Khỉ Con ngốc ngếch này.

------
Cuối cùng,sau 3 tiếng vật vã tôi cũng đã đặt chân được tới nhà,đặt Solji nằm trên giường rồi tôi cũng đi tắm.Thay được cái áo thun cùng chiếc quần short đơn giản làm tôi thấy thoải mái đi không ít,vấn đề bây giờ của tôi là Solji,tôi tự hỏi rằng tôi có nên thay quần áo cho chị ấy không?Chị ấy vẫn đang ngủ rất say,còn cuộn tròn lại nữa.Nếu tôi lột đồ Solji ra thì chắc không phải là xâm hại đâu nhỉ?

Tôi lấy cho chị chiếc váy ngủ mà Hee Yeon tặng tôi ngày sinh nhật năm ngoái,tôi chưa bao giờ mặc nó cả,nói sao đây nhỉ?Nó khá là sexy và mong manh,chỉ cần nhìn hai cọng dây áo thôi,tôi cắn nó còn đứt nữa là.Còn lý do tôi lấy cho Solji mặc là vì nó là đồ mới thôi,tôi chẳng có ý gì khác đâu.Ngày mai tôi sẽ đi mua đồ khác cho Solji sau.

Chiếc váy mà Solji đang mặc cùng với chiếc váy ngủ tôi cầm trên tay cũng chẳng khác biệt là mấy,khác một chỗ là váy của Solji dài qua đầu gối còn chiếc váy ngủ thì không thôi.Tôi ngồi cạnh giường,đưa tay kéo dây áo của Solji xuống,Solji đang nằm nên tôi không thể kéo nó qua đầu được,chỉ có thể kéo nó xuống chân thôi.

Hái má tôi đã ửng hồng,cổ họng khô khốc khi tôi cởi chiếc váy của chị ấy ra. Phải công nhận thêm nữa là thân hình chị ấy cũng rất tuyệt.Vùng bụng phẳng lì không tí mỡ thừa,ba vòng cân đối,xương quai xanh lộ ra khá rõ,cặp chân thon dài,chắc chị ấy cũng phải 1m7 trở lên,tôi đứng còn phải thấp hơn chị ấy một chút dù tôi đã cao 1m69.Tôi phải nhanh chóng mặc áo vào cho chị ấy,nếu tôi còn chứng kiến cảnh này thì không biết tôi sẽ làm ra loại chuyện gì nữa.

Đột ngột cánh tay tôi bị bắt lấy,Solji kéo tôi xuống rồi ôm chặt lấy tôi,vùi đầu vào ngực tôi mà ngủ tiếp.Miệng còn kêu lên vài tiếng nhỏ.

"Hyojin...ấm"-Tôi cứng đờ trước hành động của Solji.Chị ấy dễ thương quá,hai cái má bánh bao phụng phĩu mơ màng.

"Hyojin...ôm Solji đi,lạnh"-Chị ấy lại đột ngột bật dậy,kéo cánh tay của tôi vòng qua eo của chị ấy,cảm giác chạm trực tiếp vào da thịt nhẵn nhụi của Solji làm cả người tôi nóng lên.Chị ấy thì càng ngày càng ép sát vào người tôi hơn.Hơi thở đều đặn lại lần nữa quay trở về.

Tôi trách mình tại sao lại có những cái suy nghĩ không đứng đắn đó.Dù gì bây giờ chị ấy không khác gì con nít.Kéo tấm chăn lên cao một chút để đủ ấm cho Solji,tặng cho chị ấy một nụ hôn trên trán,điều chỉnh lại nhịp thở,tôi cũng dần dần chìm vào giấc ngủ,hôm nay tôi quá mệt mỏi rồi.

"Chúc ngủ ngon,Khỉ con"

Solji,hình như em thích chị rồi.

---------
2:00,14/1/2019.
Đây là fic trong sáng:)))Just me
Không ngược,không drama,KHÔNG THỊT.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com