TruyenHHH.com

les bleus is how i found you || o.giroud × a.griezmann 💢drop

【2321】c | heartbeat [1]

nabati42

chambéry, france

🌷22:22 | 10.07.2018

could i hold your hands for a moment, and hold your heart forever?

_______________________

- đi thôi!

- khoan đã! anh buông tay ra đi, tôi tự đi được mà!

gã vờ như không nghe thấy, vẫn gắt gao nắm chặt cổ tay lucas như lo sợ cậu có thể biến mất bất cứ lúc nào.

hai nam nhân một cao một thấp nắm tay nhau ra tận bãi giữ xe, chẳng mấy chốc đã đến nơi.

- em ngồi đây đi. - gã mở cửa cho cậu lên xe.

- tôi không thích ngồi cạnh anh. - lucas nhất quyết không chịu ngồi ghế phụ, lật đật nhảy tót ra hàng ghế sau.

- ừm, vậy em cầm cái gối cổ này đi, ghế sau hơi cứng, dễ mỏi vai lắm.

nhìn cái gối màu hồng in hình pink panther gã đưa, cậu vô thức bĩu môi, 'lớn già đầu rồi mà còn xài đồ con nít.'

- cái gối đấy của cháu gái tặng anh, em giữ cẩn thận đừng làm bẩn nó.

- tôi biết rồi, cám ơn. - cậu tỏ thái độ bất mãn, bóp chặt cái gối trong tay.

tất nhiên, mọi biểu cảm của cậu đều phản quang qua gương chiếu hậu, thu vào tầm mắt gã một bầu trời đáng yêu, tựa con nhím nhỏ đang giãy dụa xù lông.

mặc dù từ đầu đến giờ, gã tự suy xét bản thân chẳng làm gì nên tội với lucas, ngược lại còn cố gắng galant hết mức có thể; mời cậu bữa tối vì thấy cậu làm việc vất vả, thậm chí còn mở cửa xe đàng hoàng, sợ cậu ngồi sau không được thoải mái.

vậy mà gã vẫn chẳng ghi được điểm nào trong mắt chàng trai, có khi bị trừ tới âm điểm rồi cũng nên.

haizz, biết sao được..

việc chinh phục trái tim người đẹp quả là gian nan...

năm phút trôi qua, lucas vẫn chưa thể yên vị trên xe vì loay hoay thắt đống dây nhợ lỏng lẻo.

- ủa? cái dây an toàn này sao không gài được vậy? - cậu vò đầu bứt tai.

- à, nó bị hư lâu rồi mà anh quên sửa. thôi em lên đây ngồi đỡ đi. - gã cười hí hửng, 'xem ra muốn thoát khỏi anh cũng không được đâu bé con.'

- mai mốt nhớ sửa đi đấy, tôi thích ngồi kia hơn. - cậu tặc lưỡi, miễn cưỡng ngồi cạnh gã.

- em muốn được anh chở lần nữa sao?

biết mình nói hớ, lucas cuống quýt biện minh, vừa nói vừa khua tay loạn xạ,

- à ờm..ý tôi là, lỡ sau này anh chở..bạn gái đi chơi thì sẽ an toàn hơn, đừng có hiểu lầm. - cậu lắp bắp như gà mắc tóc, phát ngôn mấy thứ thật đáng xấu hổ.

- yên tâm, anh không thích chở ai khác ngoài em. - gã mỉm cười, một nụ cười trông vô lại hết sức.

- tôi đã đồng ý chưa? anh đúng là đồ 'được voi đòi tiên'.

- em sẽ không nỡ từ chối một quý ông lịch lãm điển trai như anh đâu. - gã tuyên bố chắc nịch, lập tức hứng trọn cái liếc mắt khinh bỉ từ đối phương, 'chưa thấy ai mặt dày như tên râu dê này.'

- hừ, tôi đẹp trai hơn anh nhiều, mắt to hơn này, trán ít nếp nhăn hơn này, mặt mày sáng sủa râu cạo sạch sẽ. chưa kể đường nét hài hòa, nhìn vào là biết ngay con người bên trong cũng hiền lành, phúc hậu như bề ngoài.

đúng thật là, chưa phải phu thê nhưng đã tiềm ẩn tướng phu thê. hai tên tự luyến như nhau về chung một nhà thì sẽ ra sao nhỉ?

- ồ thế à? chứng tỏ gu thẩm mỹ của anh cũng hơi bị tốt đấy chứ. - gã thích chí vân vê đám râu rậm của mình.

lucas bỗng dưng bật cười trước câu bông đùa, một nụ cười vui vẻ hiếm hoi cậu dành cho gã, khiến ai đó đắm đuối nhìn quên cả chớp mắt.

cậu cười tươi rói, cười mà chẳng biết tại sao mình lại cười. đến khi bắt gặp ánh mắt người bên cạnh đang dán lên mặt mình, lucas giả vờ ho một tiếng, lém lỉnh búng lên trán gã chọc quê,

- tôi đẹp nghiêng thành đổ nước thế này, không thể để anh ngắm miễn phí được, €5 một giây chịu hơm?

- h-hả? €5 cái gì cơ? - mặt gã lơ ngơ như bò đeo nơ.

- haha, không ngờ anh cũng có lúc đơ đơ ngáo ngáo thế này, tôi chỉ đùa tí thôi mà. - cậu ôm bụng cười lăn cười bò.

- em bảo ai ngáo? ngáo nè, ngáo nè. - gã nhân lúc dừng đèn đỏ mà cù lét trả đũa bé đười ươi đang nhe răng kia.

- đ-đừng..hưm..dừng lại mau! anh dám..thừa nước đục thả câu..tôi, tôi báo cảnh sát bây giờ! - hernández thở hồng hộc, nước mắt giàn giụa cả khuôn mặt vì...cười quá nhiều.

- haha, vậy không trêu em nữa, mặt mũi tèm lem hết rồi.

'hừ, là tại ai chứ?!' - cậu thầm mắng, 'ừ thì tại anh, tại anh thích em.'

gã dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi giọt nước vương trên khóe mi. đoạn sau còn nhắm vào đôi má mềm mềm mà cưng nựng.

những cái đụng chạm của gã khiến cậu khẽ rùng mình, chưa thể thích nghi với cử chỉ tiếp xúc thân mật này. lucas bèn túm lấy bàn tay nghịch ngợm đặt lên cần số bên cạnh,

- lái xe phải an toàn biết không?

- à..ừm, anh sẽ tập trung hơn. - giọng điệu gã không còn bỡn cợt, lại pha chút hụt hẫng.

bầu không khí rơi vào trầm mặc, chỉ còn tiếng xe lăn bánh bon bon trong đêm tối, một khoảng lặng để họ lấp đầy suy nghĩ về nhau.

gã cho rằng mình chưa tạo dựng được ấn tượng tốt, càng muốn tìm hiểu sâu thì người kia càng né tránh.

còn cậu đủ tinh tế để nhận ra thành ý của đối phương, nhưng vẫn tự nhủ lòng không nên quá quan tâm đến chúng.

biết đâu chỉ là hứng thú nhất thời, sẽ chóng qua đi theo làn mây bay.

chi bằng để mọi thứ diễn ra thuận theo lẽ tự nhiên, ép buộc chỉ mang đến hậu quả xấu mà thôi.

đó là những gì cậu học được từ mối tình đơn phương 3 năm kia..

thế nên bản thân không thể mắc sai lầm thêm một lần nữa, trái tim đành cất vào trong rương khóa chặt.

thế nhưng, đâu phải muốn chôn giấu là được, bởi kho báu sinh ra nhằm để người đời chinh phục, khó ai có thể khước từ giây phút duyên tình ghé ngang.

l'amour est comme le vent, nous ne savons pas d'où il vient.

tình yêu tựa cơn gió, không ai biết nó bắt đầu từ đâu.

cũng không đoán được nó sẽ mang đến tiết trời mát mẻ, hay hóa thành cuồng phong bão tố.

liệu chàng trai nguyện là đóa bồ công anh bay theo gió, dù chẳng biết hạt mầm có gặp được đất lành để nảy nở thành hoa,

hay hóa thân thành đồng cỏ xanh rì, mặc kệ cơn gió thổi qua không buồn níu giữ?

nhưng chắc chắn một điều, làn gió ấy đã khẽ lay động tâm trí cậu mất rồi..

- này, chúng ta đi đâu vậy?

- em sẽ biết ngay thôi.

chiếc xe dừng lại trước một nhà hàng nhỏ, xung quanh đều là bàn đôi trang trí bằng nến thơm và hoa tulipe đỏ, nơi này như chỉ dành riêng cho các cặp tình nhân vậy.

cô nàng bồi bàn xinh xắn nhanh nhẹn phục vụ tận tình, 'qúy khách dùng gì ạ?'

- em chọn món trước đi, có bị dị ứng cái gì không? - gã bận bịu lau đống dao nĩa cho cả hai.

cầm cuốn menu dày cộm, cậu cười thầm, 'anh ta chuẩn bị móc cạn hầu bao đi là vừa.'

- đợi chút, tôi dễ ăn lắm, không bị dị ứng gì cả.

sau khi đã xem xét chán chê, cậu cố tình gọi những món đắt nhất trong thực đơn,

- cho tôi một phần vịt sốt vang, bò bít tết hảo hạng, vẹm sốt kem chanh, soup khoai tây, pudding chocolat,... nhiêu đây chắc đủ rồi ha. tôi order xong rồi, tới lượt anh đó.

đoạn, cậu quay sang nhìn gã bằng khuôn mặt hết sức ngây thơ vô số tội. thế nhưng gã chẳng tỏ vẻ kinh ngạc hay khó chịu gì cả, chỉ tủm tỉm cười,

- cho tôi một chai champagne với phần ratatouille.

|a/n| nếu các cậu coi phim chú chuột đầu bếp của disney ắt hẳn sẽ biết món này :>

- ủa? sao anh chỉ ăn mỗi rau củ hầm thôi vậy? - cậu bắt đầu cảm thấy hơi áy náy, 'chả lẽ hắn ta là thỏ? hay là hắn không đủ tiền?'

- không, anh gọi thêm cho em đấy, ăn gì mà toàn thịt với thịt, thêm tí chất xơ mới dễ tiêu hóa.

- tsk, làm như anh là chuyên gia dinh dưỡng không bằng.

- tại vì cầu thủ bóng đá bọn anh phải tuân thủ khẩu phần ăn uống nghiêm ngặt lắm, bệnh nghề nghiệp ấy mà.

- khoan đã! anh là cầu thủ?! - cậu há hốc mỏ ngạc nhiên, 'chúa ơi! nãy giờ chọc ghẹo phải người nổi tiếng mà không biết, lỡ mai hắn lên báo kể xấu mình thì sao?!!'

- à quên chưa giới thiệu với em, anh là benoit costil, thủ môn thuộc clb bordeaux.

lucas quá đỗi bất ngờ, cứ tưởng gã chỉ là một người đàn ông trung lưu bình thường. tuy nhiên, với thân hình cao ráo và cơ bắp săn chắc nổi lên qua lớp áo sơ mi, ngẫm lại thì chuyện gã là cầu thủ cũng không có gì lạ.

- xin lỗi, tôi không am hiểu về bóng đá cho lắm nên không nhận ra anh.

- không sao. dù gì anh cũng khá im hơi lặng tiếng trong giới.

trong lúc đợi món, cậu lập tức mở thanh tìm kiếm google tra tên gã, 'xem nào, benoit costil là ai?'

'ôi chao, hắn ta đây rồi. sao trên hình trắng trẻo đẹp trai vậy trời?! xài photoshop chắc luôn.'

▶...benoit costil, sinh ra tại caen, thủ môn mang áo số 1 của clb girondins de bordeaux nằm ở thành phố bordeaux (pháp), gia nhập từ tháng 1/2017 đến tháng 9/2018, hiện đã hết hợp đồng với clb chủ quản vào cuối tháng 9 và chưa đầu quân cho clb mới nào...◀

|a/n| hư cấu dựa trên dữ kiện có thật.

'quê hắn tận bên caen, vậy là chỉ đến chambéry để du lịch thôi sao? hay là chuyển về đây sinh sống luôn nhỉ?'

▶...benoit costil - thủ môn dự bị của đội tuyển pháp, nằm trong top 30 thủ thành quyến rũ nhất theo bình chọn của tạp chí force, hiện nay vẫn còn độc thân dù đã bước sang tuổi 30... (nguồn: mương14)◀

|a/n| hư cấu again, ngoài đời anh có bạn gái rồi nhe :<

'phụ nữ bây giờ kén chọn quá đấy, ơ mà...lucas!! mày đang làm cái quái gì vậy?!!!'

thấy chàng trai không hỏi gì thêm về mình mà toàn cắm mặt bấm điện thoại, benoit có chút buồn bã, 'làm gì để thú vị hơn cái iphone bây giờ?'

cứ thế gã nhìn ngắm cậu cả buổi, thậm chí còn lấy điện thoại chụp vài tấm nhân lúc cậu mải mê nhắn tin nên không để ý. đến khi thức ăn được mang ra, họ mới chú tâm vào chuyện ăn uống.

cao lương mỹ vị được bày ra, mùi thơm ngào ngạt làm con người ta thèm thuồng, dạ dày sôi sùng sục như nồi cà ri.

lâu lắm mới được thưởng thức nhiều món ngon, lucas ăn như bị bỏ đói cả tháng trời, miệng nhóp nhép, nước sốt còn dính lại trên khóe môi. cầm chiếc khăn ăn trên tay, gã ân cần lau sạch vết bẩn dính lên miệng cậu.

- cám ơn anh, tôi tự làm được. - tâm trạng lucas không được thoải mái, 'nhìn cái gì mà nhìn mãi thế không biết?! làm sao tự do ăn uống được?'

tiếng dao nĩa vang lên lạch cạch, bọn họ chẳng nói chẳng rằng, kẻ ăn người nhấp rượu, như thể không liên quan gì đến nhau. nhưng thực ra luôn âm thầm dõi theo đối phương.

- à..ừm, anh uống rượu nhiều như thế, nên ăn tí gì lót bụng đi chứ. - lucas lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.

- em đút cho anh đi. - như chỉ chờ có thế, gã liền giở giọng ra lệnh.

mặc dù rất ghét mấy cái yêu cầu vô lí của gã, thế nhưng không hiểu sao cậu vẫn chịu nghe lời, tuy có hơi miễn cưỡng đôi chút.

- há miệng ra! - lucas đút thẳng cái muỗng đầy thức ăn chất cao như núi vào miệng gã.

thực chất là cậu nhận ra mình lỡ gọi quá nhiều món, dạ dày dấu hiệu no căng rồi, nên mới tốt bụng chia cho benoit ăn chung.

người ngoài nhìn vào cảnh tượng hường phấn kia thường sẽ muôn phần cảm thán 'ôi chao! đôi chim cu trông mới hạnh phúc làm sao!', tuy nhiên, hai người họ chẳng buồn để tâm đến những lời xì xào ấy, hay nói đúng hơn là có để ý nhưng vẫn mặt dày bỏ ngoài tai, đơn giản vì chỉ người trong cuộc mới biết họ chẳng là gì của nhau.

cậu cứ vừa ăn vừa đút cho gã như thế, cuối cùng thức ăn trên bàn cũng hết nhẵn, lucas xoa xoa cái bụng tròn ủm của mình mà ợ lên một tiếng, 'ngon quá!'

- nếu em thích thì mai mốt anh lại dẫn em đi ăn.

- để xem có lần sau không đã. - cậu mỉm cười đầy ẩn ý.

ngọn nến vẫn lung linh, đoá hoa hồng vẫn yêu kiều khoe sắc, bản tình ca vẫn ngân nga khúc nhạc ngọt ngào.. 

🎶maybe i'll lose hope someday

maybe i'm not your destiny

maybe i haven't seen the happy ending for us

but if we get together, how lovely we will be!🎶

________________________

dimache, le 28 octobre 2018



💕

chiếc ảnh bìa là tự tớ chụp đấy, xinh hơm :> 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com