Leejeong Moi Tinh Dau
"minhyung""hửm?"vừa bị nghe gọi tên lee minhyung theo phản xạ quay đầu về phía nghe tiếng gọi thì thấy vị chủ tịch của anh đang đứng ở cửa."anh gọi em?""nghe bảo hôm nay em book thợ chụp ảnh từ bên ngoài về chụp quảng bá sản phẩm mới à?""vâng, do em thấy kĩ thuật của cô hwang không được tốt""vậy người mới này thì sao ổn hơn à?""ổn hơn thật anh ạ, người ta là nhiếp ảnh gia có tiếng đấy"sanghyeok nghe vậy thì cũng nghiêng người nhìn vào bên trong hắn chỉ thấy một bóng lưng thân hình nhỏ nhắn gầy gò đang làm động tác chụp ảnh."nếu ổn thì kéo về công ty đi""cũng muốn lắm anh nhưng cậu ta chỉ mới là sinh viên năm 3 và còn có và vấn đề khác nữa ""sinh viên thì gọi về thực tập tốt nghiệp thì giữ người ""em biết chuyện đó nhưng mà có điều... "thấy minhyung ấp úng sanghyeok nhíu mày."sao?""cậu nhiếp ảnh gia này không nói chuyện được""???""ý em là cậu ấy bị câm ấy"sanghyeok giật mình lại ngó vào bên trong cậu nhiếp ảnh gia đó thật sự đang ghi gì đó ra giấy rồi đưa cho người mẫu."nếu vậy sao em nói cậu ấy được? nhiếp ảnh gia mà không thể nói chuyện làm sao tương tác với người mẫu?""dù không nói được nhưng cậu ấy thật sự làm rất tốt, nếu cần giao tiếp với người mẫu cậu ấy sẽ viết giấy, khi muốn chỉnh pose dáng cậu ấy sẽ vào làm mẫu"sanghyeok lại một lần nữa nhìn vào trong."ổn không vậy?""em thấy ổn, dù sao người tình bé nhỏ của anh cũng bị câm mà hiểu hoàn cảnh cho người ta một chút đi"nhắc đến người tình bé nhỏ sanghyeok mới chợt nhớ jihoon cũng bị câm em không thể nói chuyện năm đó hắn học thủ ngữ vì muốn thắng cược giờ thì hắn muốn dùng thủ ngữ để nói cho với em như ngày xưa, ngày jihoon bỏ đi em chỉ là đứa nhỏ 16 tuổi sanghyeok không dám nghĩ em đã vất vả thế nào nữa."vậy...nếu kĩ thuật tốt thì giữ lại đi"sanghyeok nói xong liền bỏ đi, minhyung nhìn theo chỉ biết lắc đầu chuyện năm đó anh cũng không thể cãi rằng sanghyeok đã phạm 1 sai lầm rất lớn trong đời nhưng 8 năm nay thấy hắn ngày đêm mất ăn mất ngủ cũng để tìm kiếm cậu bé năm nào minhyung cũng có chút tội cho hắn."nào mọi người nghỉ trưa thôi"minhyung lên tiếng lập tức mọi người đều thở hắt ra vì một buổi sáng mệt mỏi. "hình chụp thế nào rồi?"minhyung tiến đến bên cạnh jihoon khi em đang lay hoay xem lại mấy tấm ảnh trong máy, thấy minhyung hỏi jihoon vui vẻ đưa máy cho hắn xem luôn."em chụp đẹp thật đấy nhé"jihoon gật đầu gật đầu. "mà em tên gì nhỉ? sáng giờ làm việc quên hỏi tên em"jihoon nghe hỏi liền lấy quyển sổ của mình tìm một trang trống để viết."em tên jeong jihoon""jeong jihoon sao?"nghe cái tên quen thế nhỉ?"ồ vậy gọi em là jihoon nhé?"jihoon gật đầu lia lịa. "em không ăn trưa sao?"jihoon đưa tay lễ phép xin lại sổ viết thêm rồi đưa cho minhyung. "em định xem ảnh xong sẽ đi""ồ vậy không làm phiền em nữa nhé"jihoon cúi đầu chào minhyung rồi em bỏ máy ảnh váo túi đề một gốc gọn gàng rồi mới đi ăn trưa."tôi biết rồi, được được cảm ơn anh"sanghyeok vừa bước khỏi phòng làm việc của mình để đi tìm gì đó bỏ bụng khi đến gần thang máy hắn chợt sững người vì trước thang máy có người đang đứng."jihoon..?"nghe tiếng gọi tên mình jihoon quay đầu lại nhìn nhưng khi vừa nhìn thấy sanghyeok bao nhiêu hình ảnh năm tháng trung học năm ấy lại hiện về, những chai nước đổ trên đầu, bóng tối của tủ đựng đồ và cả ánh mắt lạnh lẽo của hắn chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ khiến jihoon sợ hãi, em vội vàng bấm thang máy để cửa mở ra nhanh hơn rồi chạy vào."jihoon à"khi sanghyeok chạy đến cửa thang máy đã đóng lại, hắn nhìn số tầng jihoon đi xuống để bấm thang máy bên cạnh nhưng khi thang máy mở ra hắn đã chẳng còn thấy bóng dáng em đâu.sanghyeok đi ra cửa nhìn qua nhìn lại cũng chẳng tìm được người hắn muốn tìm nên bèn rút điện thoại gọi cho minhyung."alo anh sanghyeok"đầu dây bên kia vừa nhấc máy sanghyeok đã xổ một tràn."minhyung cái cậu nhiếp ảnh gia hồi sáng cậu ấy có để đồ ở trên phòng không?""có ạ, máy ánh của cậu ấy vẫn còn ở đây""em có số thông tin liên lạc của cậu ấy không?""em có mà chi vậy anh?""gửi cho anh mau lên, cậu ấy là người anh cần tìm"jihoon lúc này đang ngồi co ro ở 1 gốc ở công viên gần công ty ấy, em ngồi đó đôi mắt ánh lên đầy sự sợ hãi những kí ức cũ em nghĩ đã ngủ quên nay lại được đánh thức, những lần bị nhốt trong phòng nhà kho, tủ đựng đồ tối tăm không ai cứu giúp, những trận đòn đau rát khắp người mỗi buổi chiều tan học, jihoon càng nhớ em càng sợ hãi em đưa tay ôm lấy thân mình như để tự an ủi bản thân, vết thương đã ngủ rồi sao nay còn thức dậy? sao lại gặp lại hắn người đã khiến em đánh mất đi sự dũng cảm em từng có, hắn là chất xúc tác khiến em năm 16 tuổi một đứa nhỏ tội nghiệp phải bỏ học chạy đến nơi khác để sống.đột nhiên điện thoại jihoon reo lên là số điện thoại lạ, em run run bất máy."alo"giọng nói từ đầu dây bên kia vang lên."jihoonie ah"em sững người là giọng của sanghyeok, giọng nói của hắn cả đời em cũng chẳng thể quên."jihoonie xin em đừng tắt máy xin em, nghe anh nói 1 chút thôi"sanghyeok hít một hơi rồi mới tiếp tục nói."jihoonie anh biết em sợ anh, anh biết em không muốn gặp anh nhưng mà xin em, em có thể cho anh nhìn thấy em 1 chút được không anh thật sự...thật sự rất nhớ em"đôi mắt jihoon mở to, sanghyeok là nói đang nhớ em sao? đâu thể nào."xin em một chút thôi, gặp anh một chút thôi"jihoon bên này dùng ngón tay gõ lên màn hình điện thoại 2 cái đây là cách em trả lời có hoặc không khi có người gọi điện cho em, 1 là không 2 là có.bên đầu dây bên kia sanghyeok nhận được câu trả lời thì giọng có vẻ mừng rỡ lắm."tốt quá đồ của em vẫn ở công ty anh, em quay lại lấy nhé hay anh mang đến cho em nhé?"jihoon gõ vào màn hình 1 cái ý nói em sẽ quay lại công ty để lấy vì em vòn chưa hoàn thành công việc."vậy được anh đợi em ở công ty"jihoon cúp máy trước em ngồi thêm một lúc để trấn tĩnh bản thân, dù sao cũng đã gặp rồi em cũng không thể trốn tránh mãi được.
Còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com