TruyenHHH.com

[LeeJeong] Ly hôn

Chương 34: Bà nội

MonPiii

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Jihoon đã rõ quy luật kiểm soát cơ thể của hai nhân cách Lee Sanghyeok. Năng lực tinh thần của nhân cách chủ cực kỳ mạnh nên thường xuất hiện vào ban ngày, còn nhân cách phái sinh chỉ xuất hiện vào ban đêm, nhưng thời gian xuất hiện càng ngày càng ngắn, có lúc Jihoon vẫn đang được nhân cách thứ hai ôm ngủ, khi tỉnh dậy, liền đối diện với người chồng ngày trước.

Cảm giác giữa hai bầu trời lửa và băng thật quá kỳ lạ, nhưng Jihoon vẫn cảm thấy nên trân trọng.

Sau năm ngày, cơ hội này sẽ không còn nữa.

Trong mấy ngày qua, Jihoon lại bị mời đến quân bộ để làm điều tra lần nữa, vẫn câu hỏi lần trước, hơn nữa thẩm vấn lặp đi lặp lại, đến 3 tiếng mới được thả ra. Trong số đó, cậu cũng không ít lần không thể không kể chi tiết về việc quan hệ tình dục với chồng khi đi du lịch, điều này khiến cậu đặc biệt xấu hổ, thật may những câu hỏi này không bị công bố ra ngoài.

Wangho đã đặt ba vé xe, liên trình từ tinh cầu Đế chế đến tinh cầu Mậu dịch. Lúc Jihoon nhận thông tin vé xe có chút tò mò: "Anh, chúng ta không phải là đi tinh cầu số 6 sao? Tại sao không mua vé trực tiếp?"

"Vé trực tiếp tương đối đắt." Wangho giải thích ngắn gọn lý do.

Jihoon vội vàng nói: "Em có tiền, em rất nhanh có thể hoàn thành đơn hàng cuối cùng rồi, thu nhập lần này rất cao!"

Wangho ở trong quang hình cười nói: "Có tiền cũng phải tiết kiệm, nhớ không? Không phải em vẫn muốn tạo thương hiệu của riêng mình sao? Anh cũng muốn bắt đầu lại, cộng với chi phí y tế của cha, đến lúc đó đều phải chi ra, vì vậy chúng ta tiết kiệm một chút. "

Jihoon cảm thấy lời nói của anh có lý, vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta phải tiết kiệm một chút."

Wangho thấy đã thuyết phục được em trai, thở nhẹ một tiếng, lại nói: "Đúng rồi, chuyện chúng ta rời đi không được nói với bất kỳ ai."

"Tất nhiên ah." Jihoon hơi thất vọng: "Chúng ta cũng không có người nhất định phải nói, bạn bè ngày trước..." Những người bạn ngày trước sau khi Jeong gia phá sản đều đã cắt đứt quan hệ, thậm chí còn có một số người trong yến hội hoa tranh lần trước cười chê cậu, sau đó lại biết cậu là phu nhân thượng tướng lại muốn kết giao, nhưng Jihoon không liên lạc với bọn họ nữa. Nhưng nói là bạn bè...Jihoon đột nhiên nói: "Ah, em vẫn còn một người bạn, Kim Geonwoo!"

Đúng rồi, mặc dù những người bạn cũ đã tuyệt giao nhưng cậu vẫn còn một người bạn mới! Cậu và Kim Geonwoo gặp nhau tại yến hội chanh hoa, mặc dù quen biết không tính là quá lâu nhưng cũng được xem là bạn tốt, đối phương mặc dù rất lớn, nhưng tâm nhãn rất tốt, tính cách cũng rất tốt. Jihoon nghĩ sau khi rời đi, có lẽ rất khó có thể gặp lại, liền có chút do dự: "Em muốn nói lời từ biệt với cậu ấy, anh... anh xem có được không?"

"Không được" Wangho nói một cách dứt khoát.

Jihoon không hiểu: "Tại sao? Chúng ta là rời đi chứ không phải là bỏ trốn." Cậu không nghĩ sẽ có người đi theo bọn họ. Ngay cả Lee Sanghyeok sau khi biết cậu nộp đơn ly hôn, có lẽ cũng sẽ thở phào nhẹ nhõm cảm thấy cuối cùng cũng được giải thoát rồi?

"Dù sao cũng không được, nhưng em có thể gặp cậu ta một lần, không nói chuyện chúng ta rời đi là được."

Mặc dù không biết anh trai có dụng ý gì, nhưng Jihoon nghe lời anh, vì vậy gật gật đầu.

Hẹn thời gian gặp Kim Geonwoo. Jihoon biết rằng cậu ta thích ăn đồ ngọt, nên trước khi đi, đặc biệt mua rất nhiều nguyên liệu để nướng bánh quy với nhiều loại nhân khác nhau và một chiếc bánh dâu tây. Cậu làm tổng cộng hai phần, một phần dự định mang cho bà nội.

Trước khi rời đi, câu phải trả viên dạ minh châu cho bà nội, dù sao đây cũng là thứ mà Lee Sanghyeok mua để tặng bà nội.

Cho Kim Geonwoo một phần đồ ngọt loại lớn. Địa điểm gặp mặt của bọn họ là tiệm bánh Sunny Cake. Khi Jihoon đến thì Kim Geonwoo đã ở đó.

Nhìn từ phía sau, Kim Geonwoo là một nam nhân có thể hình cường tráng, rõ ràng là mùa đông, cậu ấy chỉ mặc một chiếc áo sơ mi dài tay, vạt áo nhét vào chiếc quần tây quân nhân màu xanh, chân đi một đôi ủng, đang cắm đầu vào ăn đồ ngọt.

Jihoon đi đến chỗ đối diện với cậu ấy. trên bàn có hai phần đồ ngọt, xem ra là tặng phẩm nên số lượng không quá nhiều, nhưng rõ ràng Kim Geonwoo rất yêu thích những món tráng miệng này, lúc ăn động tác còn từng li từng tí như là nếm thử đầy cẩn thận.

Hai người chào hỏi, Kim Geonwoo sau khi cạo sạch râu, nét mặt trông trẻ hơn hẳn. Khi biết Jihoon đang cầm một túi lớn đồ tráng miệng cho mình, cậu ta mừng đến mức mắt sáng lên, ngay tại chỗ muốn mở ra. Jihoon cẩn thận nhìn xung quanh, có chút do dự nói: "Đây là cửa hàng đồ tráng miệng. Mở ở đây không tốt đâu ..."

Nhưng Kim Geonwoo không chỉ mở gói quà, mà còn ăn ngay tại chỗ.

Chiếc bánh hai tầng hơn 8 inch thật ra không dễ thấy như vậy, nhưng khi bạn đang ăn một mình, không tránh khỏi sự kinh ngạc của những người đi qua, đặc biệt Kim Geonwoo còn lớn tiếng khen ngợi: "Jihoon, bánh ngọt của cậu so với chỗ này còn ngon hơn!"

"Ah ... haha ... không có a..." Jihoon hơi xấu hổ, sợ sẽ khiến người làm bánh trong cửa hàng không hài lòng, nhưng may mắn thay nhưng người khác chỉ nhìn, không ngăn cản hành vi này của bọn họ.

Kim Geonwoo ăn một cách vui vẻ, chẳng mấy chốc đã nuốt hết nửa cái bánh vào bụng, lúc đó mới có thể nói: "Cậu nói muốn đi du lịch một thời gian? Đi đâu vậy? Lại đi du lịch với chồng à?"

"Ah... không phải..." Cheng Jin mơ hồ nói: "Chính là đến một tinh cầu xa một chút để chơi, cùng với anh trai." Jihoon lại vội vàng nói: "Tôi chỉ nói cậu thôi, đừng nói với người khác."

"Ồ, yên tâm đi. Du lịch tinh cầu rất vui. Ước mơ của tôi là đi du lịch khắp thế giới, làm một phi hành gia, sau đó tìm thấy một tinh cầu mới." Kim Geonwoo đã rất hào hứng khi nói điều này, sau đó lấy ra một đống thứ, đó là loại quà tặng từ cửa hàng tráng miệng, loại được tặng ngẫu nhiên.

Mặc dù là quà tặng, nhưng mô hình của mỗi tinh cầu đều rất đẹp và tinh tế. Kim Geonwoo lấy ra từ chỗ đó bảy, tám cái, nói: "Những chỗ này tôi đều đến rồi!"

"Wow, thật lợi hại." Jihoon có chút ngưỡng mộ, cậu lưu ý đến một tinh cầu trong số đó: "Đây là tinh cấu Số 6? Cậu lấy được rồi?"

Kim Geonwoo nói một cách đắc thắng: "Đúng vậy, cách đây một tuần tôi đã lấy được." Cậu ta cầm tinh cầu Số 6 lên lắc lắc: "Cho cậu xem"

Jihoon biết rằng mặc dù đây là mô hình nhưng chúng được làm rất tinh xảo, hơn nữa mỗi hành tinh đều được làm những thứ mang tính biểu tượng, vì vậy cậu ngày lập tức sáp lại xem, muốn xem trước nơi cậu sống sau này như thế nào. Dưới cái nhìn này, thấy rằng nó thực sự ... không có gì đặc biệt. Khung cảnh bên trong hành tinh này trông không khác mấy so với ở tinh cầu Đế chế, chỉ là không có quá nhiều tòa nhà công nghệ cao, ngoại trừ những ngọn núi cao hơn một chút, xem ra cũng không có bất kỳ đặc biệt nào.

Kim Geonwoo cẩn thận nhìn cậu, hỏi: "Sao vậy? Chỗ cậu muốn đến là nơi này?"

Jihoon vừa định lắc đầu, một giọng nói vang lên từ phía sau, giọng điệu khiến người ta không thể yêu thích: "Thượng tướng phu nhân muốn đi chỗ nào? Lại có thể đi du lịch?"

Nghe thấy giọng nói này, Jihoon không cần nhìn lại cũng biết là ai đã đến. Quả nhiên Kim Geonwoo hướng phía sau cậu gọi: "Anh họ." Lại nói: "Anh sao lại đến đây?"

Park Dohyun mặc tây trang, dáng người có chút tráng kiện, nhưng so với Kim Geonwoo thực sự mạnh mẽ, ngoại trừ kích thước của anh ta trông vẫn mảnh mai hơn rất nhiều. Trang phục hôm nay của anh ta có chút lộng lẫy, gương mặt được chăm chút, bên tai trái đeo một chiếc bông tai cực kỳ xinh đẹp, trên ngón tay cũng đeo vài chiếc nhẫn, khuôn mặt tuấn mỹ không có lời nào để miêu tả. Anh ta ngồi xuống ghế bên cạnh Jihoon, cong miệng cười: "Đây là cửa hàng của tôi, tôi không thể đến sao? Còn nữa, Kim Geonwoo, ở đây không được phép mang đồ ăn vào."

"Cửa hàng của anh?" Kim Geonwoo dường như nghe thấy cái gì đó kinh ngạc, ánh mắt trừng lớn như chuông đồng, rất nhanh liền trở nên tức giận: "Anh họ, anh thật không tốt bụng chút nào! Cửa hàng của anh lại không cấp thẻ VIP vĩnh viễn cho em sao? Em lần trước để có thể lấy được phiếu thưởng một năm tráng miệng, còn phải học đan dệt một tuần!"

"Cậu cũng không có hỏi tôi" Park Dohyun vẻ mặt vô tội

Kim Geonwoo kêu lên: "Bởi vì em vốn dĩ không biết đây là cửa hàng của anh! Không được! Anh bây giờ đưa cho em một thẻ Vip! Nếu không em sẽ đi cáo trạng với cô!"

Park Dohyun cười nói: "Ồ, Cậu đi đi."

Nghe thấy hai anh em họ cãi nhau, Jihoon chỉ muốn nhanh chóng rời đi, đang muốn từ biệt Kim Geonwoo rồi rời đi, nhưng Park Dohyun vẫn không buông câu hỏi khi nãy: "Jeong tiểu thiếu gia vừa nãy nói muốn đi đâu? Mỗi một tinh cầu tôi đều có một chuỗi khách sạn, cậu có thể nói trước nơi cậu muốn đến, tôi sẽ miễn phí ăn ở cho cậu."

Jihoon vẻ mặt nghi ngờ: "Anh tốt bụng như vậy sao?"

"Tôi nhìn không giống với người tốt sao?" Park Dohyun hỏi ngược lại.

Jihoon vẻ mặt không nói nên lời, nghĩ đến giao phó của anh trai, không nói thêm gì, chỉ nói với Kim Geonwoo: " Geonwoo, tôi đi trước, tôi vẫn còn phải gửi đồ cho bà nội, lần sau gặp mặt."

"Hẹn gặp lại lần sau, Jihoon."

Jihoon bắt tay với cậu ta, đứng dậy chuẩn bị rời đi, Park Dohyun lại hỏi lại: "Thật sự không cần tôi ưu đãi khách sạn sao?"

"Không, cảm ơn." Jihoon liếc nhìn anh và không nhịn được hỏi: "Anh hôm nay là muốn làm cái gì? Làm sao mà...hoa hoè hoa sói như vậy?"

"Chụp quảng cáo, và ghi hình chương trình talk show, phải mất vài ngày liên tiếp, vì địa điềm ghi hình ngày kia là ở đây, vì vậy tôi muốn đến kiểm tra trước." Park Dohyun hướng cậu cười, lộ ra hàm răng trắng," Có phải là rất đẹp trai?"

Jihoon làm mặt quỷ với anh ta, vẫy tay với Kim Geonwoo và nhanh chóng rời đi.

Sau khi cậu rời đi, Park Dohyun mỉm cười nhìn vẻ mặt đau khổ của em họ: "Được rồi, ngày mai sẽ đưa thẻ Vip cho cậu."

Kim Geonwoo trong nháy mắt trở nên hưng phấn: "Thật sao? Em còn muốn hàng loạt tinh cầu xung quang tinh cầu Đế chế! Có thể cho em không?"

"Vậy hãy tự dựa vào vận may của mình đi."

Kim Geonwoo không hề thất vọng khi bị anh từ chối, hưng nắm chặt tay: "Được rồi! Tương lai em phải cố gắng hơn nữa để đến tiệm Sunny Cake."

Park Dohyun cười nhẹ, bất chợt nói: "Jihoon không nó cho cậu là cậu ta muốn đi đâu sao?"

"Không có."

Park Dohyun đổi câu hỏi: "Vậy cậu ta có nói đi cùng ai không?"

Kim Geonwoo bắt đầu bỏ vào miệng một chiếc bánh quy, lắc đầu: "Jihoon nói không được nói với người khác, vì vậy em cái gì cũng không thể nói, đây là ước định giữa bạn bè!"

Park Dohyun không lộ ra biểu cảm gì, nhưng đôi mắt hơi co lại, ánh mắt rời trên các tinh cầu của Kim Geonwoo, nói: "Vậy cậu ta vừa này xem... là tinh cầu nào?"


Nơi bà nội ở là một khu biệt thự kiểu cổ, các toà nhà đều độc lập, khoảng cách mỗi tòa nhà khá xa, tòa nhà gần nhất cách đó hơn một km. Tuy nhiên, môi trường rất tốt, những chiếc lá vàng héo trải dài trên mặt đất giống như một cuộn giấy.

Thời tiết vốn đã hơi lạnh, Jihoon vừa bước xuống xe liền rùng mình một cái, sau đó vội vàng ôm hai hộp quà bấm chuông cửa. Một lúc sau, trên màn hình điện tử trước cửa nhìn thấy mặt bà nội, vội vàng mỉm cười: "Bà nội, là cháu."

Cánh cửa sắt được mở ra, Jihoon phải đi mất mấy phút mới vào trong nhà. Nhà bà nội diện tích rất rộng, được coi là nhà cổ của Lee gia, tổng cộng đã qua 4 đời, có lẽ đã được sửa sang lại, vì vậy nhìn từ bên ngoài không có vẻ gì cũ kỹ.

Nhưng ngay khi bước vào, liền có thể cảm nhận được bầu không khí cổ xưa.

So với đồ nội thất làm bằng vật liệu mới, bà nội có vẻ thích đồ nội thất làm bằng gỗ hơn, chúng đều được sơn màu đỏ sẫm. Trong nhà, hướng Đông Nam có đặt bàn thờ Phật, bên trong có tượng của Quan Âm Bồ Tát. Jihoon không tin bất kỳ tôn giáo nào, thậm chí còn cho rằng những thứ này rất huyễn hoặc, nhưng sau khi hiểu chuyện, cậu đối với các vị thần sùng kính, đặc biệt là những vị thần mà bà nội tôn thờ. Vì vậy, sau khi bước vào, đầu tiên là học động tác thường ngày của bà nội, chắp tay vái lạy tượng thần, sau đó nói: "Bà nội, sức khoẻ của bà gần đây vẫn tốt chứ?"

"Không tệ." Vẻ mặt bà nội bình thản, khẩu khí không nóng nhưng cũng lạnh: "Cậu tại sao đột nhiên lại đến đây?"

"Ah, chính là đưa cho bà một ít đồ." Mặc dù đã hòa giải, nhưng Jihoon vẫn không quen ở một mình với bà nội quá lâu, vì vậy cậu vội vàng mở những thứ mình mang theo. "Đây là bánh quy và một phần bánh ngọt cháu tự nướng, đây là chiếc khăn choàng cháu đan cho bà, bà đi ra ngoài đắp cái này tương đối ấm. Còn có cái này..." Jihoon cuối cùng cũng trịnh trọng mở chiếc hộp đựng viên dạ minh châu ra, rồi đưa đến trước mặt bà nội: "Đây là thứ mà anh Sanghyeok muốn tặng cho bà, anh ấy tạm thời không có thời gian đến, vì vậy cháu giúp anh ấy mang sang."

"Sanghyeok đưa cho tôi?" Bà nội vươn tay từ trong hộp lấy ra viên dạ minh châu, cẩn thận xem, tự hỏi: "Sanghyeok tặng tôi thứ này để làm gì? Hào nhoáng bên ngoài, một chút lợi ích cũng không có, cho dù dùng để làm nguồn sáng cũng không đủ. Sanghyeok có lẽ là biết tôi không thích những thứ như thế này chứ." Bà nhìn Jihoon, vẻ nghi ngờ: " Đây thực sự là thứ mà nó muốn đưa cho tôi? "

Jihoon bị lời nói của bà làm cho sửng sốt, gật gật đầu "Đúng vậy, anh ấy nói vậy, đây là di sản..." Vốn dĩ cậu muốn lặp lại những gì Lee Sanghyeok đã nói lần trước, nhưng cậu căn bản không có năng lực ghi nhớ, chỉ có thể đại khái: "Anh ấy nói đây là khoáng thạch đào được từ tinh cầu Thuỷ bộ. Nó rất quý, nhưng vì không có giá trị nghiên cứu nên sau đó được bán đấu giá. "

"Vì không có giá trị nghiên cứu nên không phải thứ mà nó muốn đưa cho tôi." Bà nói với vẻ mặt cương nghị và đầy ẩn ý: "Tôi biết cậu đối với tôi lương tâm cắn rứt, nhưng không cần phải mượn tên của nó để lấy lòng tôi, mặc dù giá của thứ này rất đắt nhưng tôi sẽ không thích nó."

"A ... cháu không phải ..." Jihoon đỏ mặt, nhất thời không biết làm thế nào để chứng minh mình vô tội.

Bà nội nói: "Cái này xem ra giống với thứ cậu sẽ thích, nếu thật sự là nó mua, có lẽ là tặng cho cậu đi?"

"Làm sao có khả năng ..." Không phải Jihoon không nghĩ tới mức này, mà là bị đối phương đích thân phủ nhận, đương nhiên sẽ không nghĩ theo hướng này nữa. Nhưng thấy bà nội thực sự không thích, chỉ có thể lại tiếp tục cất vào hộp: "Vậy cháu cầm về hỏi lại anh Sanghyeok..."

Người máy nhỏ mang trà đến, Jihoon uống một hơi cạn sạch, để tránh bầu không khí quá căng cứng, cậu cố gắng tìm chủ đề để hỏi: "Trời lạnh rồi? Bà nội chắc rất ít khi ra ngoài phải không? Bà ở nhà làm gì vậy?"

"Làm việc."

"Ah? Bà vẫn còn có thể làm việc?"

Bà nhàn nhạt nhìn: "Nói đúng ra, tôi vẫn chưa đến tuổi hoàn toàn nghỉ hưu, vì vậy vẫn cần phải làm việc. Làm sao? Coi thường tôi?"

Jihoon nhanh chóng lắc đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn và vô tội.

Bà nội bấm nút trên xe lăn, nói: "Cậu đến đây, tôi dẫn cậu đi xem."

Jihoon có chút kinh ngạc, cậu không thường xuyên đến ngôi nhà này, lúc mới đầu được phép vào cửa là tốt rồi, cho dù sau này quan hệ có dịu đi một chút, nơi cậu đến thăm cũng chỉ là phòng khách, chưa bao giờ tham quan môi trường bên trong ngôi nhà.

Không nghĩ đến, trước khi rời đi, cậu lại có cơ hội như vậy.

Xe lăn thông minh dù đi đâu đều rất tiện lợi, ngay cả khi đi lên cầu thang cũng ổn định. Jihoon nhận thấy có một số dụng cụ trong phòng khách trên tầng hai không phù hợp với trang trí bên trong, cậu nhịn không được hỏi: "Bà nội, những thứ đó là cái gì?"

Bà nội nói: "Dụng cụ hỗ trợ tôi phục hồi chức năng."

Jihoon nghe nhưng lời này, tim đập một cách kịch liệt: "Phục hồi?"

"Ừm."

Jihoon lộ ra biểu cảm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "Bà có cơ hội để lại một lần nữa đứng lên?'

Vẻ mặt của bà vẫn rất bình tĩnh, nói: "Dù sao cũng cần thử, nói không chừng có thể." Lại nói: "Đi với tôi."

"Dạ." Jihoon trong lòng cảm thấy kích động, mang trong lòng sự áy này đối với bà, chính vì sự tuỳ hứng ban đầu của bản thân, là "hung thủ" khiến bà không đi lại được, nếu như bà có thể bình phục, gánh nặng của bản thân cũng có thể buông bỏ rồi.

Xe lăn của bà nội lướt rất chậm, Jihoon có thể nhìn rõ các phòng. Trên lầu hai có rất nhiều phòng, hầu hết đều không đóng cửa, Jihoon mặc dù chỉ liếc mắt qua cũng có thể xem được đại khái. Nhưng những phòng ở đây xem ra đã lâu không có người ở, một số đồ đạc được phủ một lớp vải chống bụi. Đến trước một căn phòng đóng chặt cửa, bà đột nhiên nói: "Đây là phòng của con trai tôi và người bạn đời của nó."

"Ah?' Jihoon lúc mới đầu vẫn chưa quay lại, sau đó rất nhanh liền nhận ra: "Đây là phòng của cha mẹ anh Sanghyeok?"

Bà nội khẽ "ừm" một tiếng, nói: "Cậu mở cửa đi, vừa hay tôi cũng muốn vào xem một chút."

Điều này có nghĩa là cậu cũng có thể vào xem?

Jihoon giữ tay nắm cửa, cẩn thận vặn, căn phòng được mở ra, nó giống như mở ra một ký ức bụi bặm nào đó. Jihoon chưa bao giờ gặp cha mẹ của Lee Sanghyeok, chỉ biết khi Lee Sanghyeok được 10 tuổi thì bọn họ mất, vì một sự cố máy bay, chết trên một tinh cầu xa lạ.

Phòng ngủ không tính là quá rộng rãi, đồ đạc cũng không có bọc vải chống bụi, giường và bàn làm việc vẫn được trưng bày, nhưng không có dấu vết được sử dụng. Jihoon không kìm được sự tò mò, cậu đi theo bà đến một dãy tủ đựng đồ, trên đó có một số album ảnh và huy chương.

Lúc nhìn vào một bức ảnh trong số đó, Jihoon nói: "Đây là...ảnh gia đình ba người?" Cậu rất nhanh khẳng định, bởi vì nhìn thấy Lee Sanghyeok trẻ hơn mấy tuổi, và một người đàn ông trông rất giống chồng cậu bây giờ.

Lúc xem rõ mặt Lee Sanghyeok, Jihoon không khỏi thốt lên: "Thật đáng yêu!"

Lee Sanghyeok trong bức ảnh thực sự rất đáng yêu, xem ra chỉ mới sáu, bảy tuổi. Đôi mắt của anh tròn hơn một chút so với bây giờ, cắt một kiểu tóc khiến cho khuôn mặt của anh cũng trở lên tròn hơn, quần soóc có dây và giày da đen mang đến một cảm giác rất đáng yêu, Jihoon hận không thể trực tiếp hôn lên bức ảnh.

Nhìn Sanghyeok một lúc lâu, ánh mắt của Jihoon rơi trên khuôn mặt của hai người trong bức ảnh, có chút kinh ngạc: "Mẹ của Sanghyeok...cũng là "giống cái mới" ạ?"

Bà nội nói: "Đúng vậy, không chỉ thế, cậu ta không phải là người của tinh cầu Đế chế."

"Ah?" Lần này Jihoon hoàn toàn bất ngờ. Người dân của tinh cầu Đế chế đương nhiên có thể kết hôn với người ngoài tinh cầu, nhưng sau khi kết hôn không phải là đối phương có thể trở thành người ở đây, mà đòi hỏi thủ tục và tiền bạc rất phức tạp mới có thể, nếu không đạt tiêu chuẩn thì dù sinh con cũng không được "nhập tịch", ngay cả đứa con cũng cần một số tiêu chuẩn đặc thù mới có thể gia nhập vào cuộc sống của tinh cầu Đế chế.

Có thể nói, con người trên hành tinh này là "quý tộc" và "tầng lớp thượng lưu" của cả nhân loại, vì vậy điều kiện để sống ở đây rất khắt khe, hiện tại cho dù tỷ lệ sinh có giảm dần theo từng năm, cũng không muốn hạ thấp tiêu chuẩn về kế hoạch tuyển dụng nhân tài và điều kiện cư trú.

Mà hầu hết con người trên tinh cầu Đế chế cũng tự cho mình là thượng đẳng, vì vậy rất ít người lựa chọn kết hôn với cư dân của tinh cầu khác, mặc dù có rất nhiều quan chức cấp cao và quý tộc nuôi tình nhân bên ngoài.

Jihoon nói: "Đến cuối cùng cũng không có nhập tịch sao?"

"Không có, gia đình chúng tôi không có đủ tiền và quyền lực. Hai chúng nó để tiết kiệm đủ giá trị cống hiến, vì vậy đã nhận một công việc nguy hiểm và không bao giờ quay trở lại." Giọng điệu của bà nội không hề bi thương, chỉ là trong ánh mắt lộ ra sự hoài niệm tới người con đã mất và người bạn đời của nó. "Để bù đắp, Sanghyeok có quyền cư trú vĩnh viễn ở đây. Trước đây nó cùng với mẹ chỉ được phép ở đây sáu tháng trong một năm. "

"Hóa ra là như thế này ..." Jihoon cảm thấy đau lòng không nói nên lời, nhất là khi nhìn thấy Lee Sanghyeok trong bức ảnh đang được cha mẹ bế. Mẹ cậu mất sớm, nhưng cậu được cha và anh trai cưng chiều, cùng với khối tài sản kếch xù của gia tộc, có thể nói không hề chịu bất cứ thiệt thòi nào, nhưng Lee Sanghyeok,...

Khi nước mắt của Jihoon sắp trào ra, bà nội liền nói: "Đi thôi"

"Được...cháu, cháu đẩy bà." Jihoon đẩy bà nội ra ngoài, lại nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó tò mò nhìn sang phòng bên cạnh, nhịn không được hỏi: "Ở bên trong...là phòng của Sanghyeok sao?"

"Đúng, nhưng nếu không có sự cho phép của nó, tôi không thể cho cậu vào."

"Ah, không sao." Jihoon chịu đựng sự mất mát trong lòng, đẩy bà tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng cũng đến phòng làm việc của bà nội. Cửa ở đây cũng không khóa, Jihoon vẫn còn đứng ở cửa, liền bị sự bày biện bên trong làm cho kinh ngạc: "Rất nhiều sách ..."

Nó trông giống như một ngôi nhà cao năm mét, với những giá sách cao từ sàn đến trần nhà, chất đầy sách. Trên bàn làm việc rộng lớn, còn bày rất nhiều máy móc nhỏ, cậu không dám động vào những thứ này, chỉ dám nhìn bằng mắt, sau đó xấu hổ phát hiện rất nhiều bìa sách cậu thậm chí còn đọc không hiểu.

Bà nội dường như nhìn ra những gì cậu đang nghĩ, bình thản nói: "Cậu không cần phải cảm thấy xấu hổ. Cậu ngay cả cấp ba còn chưa tốt nghiệp, không hiểu là chuyện bình thường."

Jihoon chột dạ nói: "Cháu...là cháu quá ngốc rồi..."

Bà không chế cười cậu, chỉ nói: "Tôi hiện đang sửa một số cuốn sách cổ, trong đó có một quyển, cảm thấy cậu có thể sẽ hứng thú, vì vậy in cho cậu một bản. Cậu có muốn không?" Nói rồi, từ trên kệ rút ra một quyển sách, đưa cho Jihoon.

Jihoon vừa kinh ngạc vừa vui mừng, kính cẩn nhận lấy cuốn sách, vẫn còn có chút khó tin: "Bà nội, thật sự...cho cháu sao?"

"Ừm, cậu nếu không có hứng thứ, không nhận cũng được."

"Có hứng thú, có hứng thú! Tuyệt đối có hứng thú!" Jihoon không biết nội dung cuốn sách là gì. Bởi vì là bản photocopy, bìa trống, có điều cho dù đó là sách trên trời cậu cũng sẽ nhận, hơn nữa sẽ cố gắng gắm nhấm nội dung bên trong, dù sao đây là món quà duy nhất mà bà tặng cho cậu.

Nhưng khi mở sách ra, ngay lập tức bị nội dung bên trong hấp dẫn, hai mắt sáng lên, giọng điệu đầy vui mừng chân thành: "Đây là...hình mẫu dệt hoa?"

"Đúng, từ tàn tích của một tinh cầu nào đó lấy được. Tôi đã khôi phục nó. Bản gốc đã được gửi đến bảo tàng để bảo vệ, hỏi qua bản photocopy có thể truyền ra bên ngoài, liền nghĩ đến cậu." Bà nội vẻ mặt bình tĩnh," Cậu không phải thích đan dệt sao? Xem hiểu không?"

Jihoon gật mạnh: "Xem hiểu! Wow, cách đan này cháu lần trước đã không học được ở trên tinh cầu Nhật Chiếu! Loại này cũng rất đẹp...thật tuyệt...." Jihoon càng xem càng thích thú, cậu trước kia không thích xem sách, nhưng kể từ khi bắt buộc phải làm việc cậu bắt đầu từ "vì kiếm tiền lên nỗ lực may quần áo" thành "rất muốn may những bộ quần áo đẹp". Đối với việc may và cũng bắt đầu nghiên cứu và sáng tạo riêng.

Có thể nói, món quà này của bà quả thật chạm đến đáy lòng của cậu.

Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của cậu, mắt bà nội hiện lên ý cười, nhưng rất nhanh thay bằng vẻ nghiêm túc, nói: "Vậy thì cầm về đi, tôi cũng nên tiếp tục làm việc rồi."

"Ah, được, được ạ." Jihoon ôm sách vào trong lòng, lại cúi đầu cảm ơn: "Cảm ơn bà" Cậu nhìn người bà trước mặt, trong lòng chợt dâng lên một nỗi buồn chia xa: "Vậy bà chú ý sức khoẻ, tập luyện cũng cần vừa phải, hy vọng bà có thể sớm ngày bình phục."

"Biết rồi."

"Vậy cháu...đi đây."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com