TruyenHHH.com

[LeeJeong] Ly hôn

Chương 23 +

MonPiii

Hai người lên xe lúc 8 giờ sáng, đến tinh cầu Nhật Chiếu đúng 8 giờ tối. Mặc dù ở tinh cầu Đế chế thời gian này trời đã tối nhưng ở đây mặt trời vẫn đang treo trên đầu, dường như phải đợi một lúc nữa nó mới biến mất.

Sau khi xe đến trạm, toa xe chỉ còn lại hai người bọn họ, bước vào trạm xe, người cũng rất ít, điều này khiến Jihoon có chút khó hiểu: "Ông xã, dân số của tinh cầu này có phải rất ít không?"

Lee Sanghyeok mang theo toàn bộ hành lý của hai người, nghe câu hỏi liền nói: "Dân số của tinh cầu này xếp thứ 19, tổng số dân là 130 triệu, không hề nhỏ."

"Ah?" Jihoon liếc nhìn bên trong trạm gần như trống rỗng "Thật sự có nhiều người như vậy sao?" Nhưng đi được một lúc, Jihoon không quan tâm đến những điều này nữa, cậu phát hiện mông của mình đang dần dần ẩm ướt.

Là thứ mà chồng đã bắn vào đang chảy ra ngoài.

Hai người ở trên ghế làm hai lần, thời gian mỗi lần đều dài, Lee Sanghyeok dường như là cố ý, không rửa sạch cho cậu, vì vậy lúc xuống xe bên trong vẫn còn chứa tinh dịch của nam nhân. Vốn dĩ cậu rất cẩn thận nhưng vừa nãy hơi buông lỏng không giữ mới khiến tinh dịch chảy ra ngoài.

Sắc mặt Jihoon trong phút chốc đỏ bừng, không dám nhìn xung quanh, tốc độ bước đi chậm cũng hơi chậm lại, chỉ hy vọng toàn bộ tinh dịch đừng chảy ra ngoài, nếu không ngay cả quần ngoài cũng bị ướt, bị người khác phát hiện thì thật mất mặt rồi.

Khi chuẩn bị rời khỏi trạm xe, Jihoon cảm nhận một trận gió nóng thổi đến, đến khi hoàn toàn ra khỏi trạm xe cậu nhất thời có chút sững sờ.

Thật nóng!

Hơn nữa cảnh tượng trước mắt... . hoàn toàn khác với những gì cậu tưởng tượng.

Tinh cầu Nhật Chiếu trong tưởng tượng của cậu có đủ loại trái cây, khi đến đây, chính là có thể nhìn thấy đủ loại trái cây, còn có nho phong mật đẹp mắt dụ người, nhưng thực tế thì trước mắt cậu gần như không có gì cả.

Đúng vậy, cái gì cũng không có, không có trái cây, không có nhà cao tầng, ngay cỏ cũng không có, chỉ có nền đất sỏi đá cằn cỗi với con đường nhựa uốn lượn ở giữa, cách đó không xa có một bãi đậu xe, một vài chiếc xe đậu đỗ rải rác. Hơn nữa những chiếc xe đó rất khác với những chiếc xe cậu từng thấy, chúng đều trông hơi cũ.

Jihoon vô thức nắm lấy cổ tay của chồng, cảm thấy hơi bối rối: "Ông xã, chỗ này làm sao...là như thế này sao?" Cậu lúng túng nhìn Lee Sanghyeok: "Chúng ta sẽ không phải là đến nhầm chỗ chứ?"

"Không nhầm. Tinh cầu Nhật Chiếu một số vùng đất rất cằn cỗi, không thích hợp để trồng trọt, vì vậy nó được sử dụng để xây dựng không gian công cộng. Mà phí xe vào thẳng tinh cầu Đế chế quá đắt, rất ít người có thể mua được, người lưu động quá ít, vì vậy nơi được phân tương đối hoang vu." Lee Sanghyeok nắm bàn tay của cậu, cười nhẹ: "Sợ sao?"

Jihoon vội lắc đầu: "Có ông xã em không sợ."

Bọn đứng ở chỗ này không quá hai phút liền có người đến. Người dân ở đây hầu hết đều da ngăm đen, cơ thể cũng tương đối gầy, trang phục trên người chỉ có thể dùng từ rẻ tiền để hình dung. Trong số rất nhiều người mà Jihoon biết, ngay cả người nghèo nhất cũng không như thế này, vì vậy cậu có chút hoảng hốt, còn có một chút cảm giác gì đó không rõ ràng. Đợi sau khi nghe bọn họ nói chuyện, Jihoon mới hiểu bọn họ là "tài xế Taxi", đến hỏi hai người có muốn ngồi xe không, mới thở nhẹ ra.

Lee Sanghyeok không hề trả giá liền chọn ra một người chủ xe, đối phương lập tức nở một nụ cười vui vẻ, còn nhiệt tình giúp họ xếp hành lý. Bọn họ đi theo anh ta được mấy phút, liền đi đến một chiếc xe nhỏ màu vàng. Nhìn thùng xe có phần lỗi thời, Jihoon kìm nén hiềm khí trong lòng cùng Lee Sanghyeok ngồi vào ghế sau. Nhưng khi thấy đối phương khởi động xe bằng tay, Jihoon cuối cùng không nhìn được hỏi nhò: "Cái xe này... không thể tự động lái sao?"

Người lái xe đột nhiên nói: "Hai người đến từ đâu? Hành tinh Đế chế đúng chứ?"

Jihoon có chút kinh ngạc: "Anh làm sao lại biết?"

Người lái xe cười, lộ ra hàm răng trắng bóng: "Bởi vì chỉ có tinh cầu Đế chế mới có xe tự động lái, những nơi khác đều không có. Xe của chúng tôi đều cần được lái bằng tay, và năng lượng là dầu, không phải năng lượng mới."

Jihoon ngạc nhiên và tò mò: "Tại sao không sử dụng năng lượng mới?"

Người lái xe không cười vì sự thiếu hiểu biết của cậu, chỉ nói: "Không đến lượt chúng tôi a." Anh ta lại hỏi: " Hai người là lần đầu tiên đến sao? Là đến du lịch phải không?"

Jihoon nói: "Đúng vậy"

"Vậy là lựa chọn đúng đắn rồi, trên tinh cầu chúng tôi có những trái cây thơm ngon nhất thế giới, gợi ý là nhất định phải thử nho phong mật, nho phong mật hái trực tiếp từ trên cây hái xuống, so với nho được vận chuyển lâu ngày ngon gấp trăm lần! Chúng tôi còn có những loại trái cây khác, có dưa ngọt nhất, còn có xoài thơm..." Người lái xe hiển nhiên là một người nói chuyện giỏi, một đoạn giới thiệu được nói ra, khiến Jihoon nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Lái xe gần nửa tiếng, mặt trời đã lặn, Jihoon cũng không cảm thấy quá nóng vì có điều hòa trong xe. Cậu không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ, sau khi nhận thấy phong cảnh ngoài cửa xe cuối cùng cũng thay đổi, phút chốc trở lên mong đợi.

Đi thêm mười phút nữa, màu xanh trên mặt đất dần dần trở nên nhiều hơn, cuối cùng trở thành giàn hoa leo không có điểm cuối. Jihoon mở to hai mắt, từ một khoảng cách ngắn cẩn thận xác nhận, rất nhanh liền hô lên vui mừng: "Là nho phong mật!"

Cậu đây là lần đầu tiên thấy nho phong mật kết trái trên cây, không phải là từng quả từng quả xếp chồng lên nhau, mà là từng chùm từng chùm. Màu đen tím rất đẹp, nhìn từ xa, liền cảm thấy phảng phất một mùi vị mê người. Tài xế nhìn dáng vẻ rất mong đợi của cậu, liền dừng xe lại ở bên đường nói: "Tiểu thiếu gia, cậu có muốn hái một chùm không?"

Mắt Jihoon lập tức sáng lên: "Có thể hái sao?"

"Đương nhiên, tất cả hoa quả trên tinh cầu của chúng tôi đều có thể tùy ý hái, người chủ nhà sẽ không nói gì, đương nhiên, số lượng phải thích hợp. Anh ta mở cửa xe, đưa Jihoon đến bên giàn nho, kiễng chân hái một chùm nho đen tím đặt vào lòng bàn tay Jihoon: "Đủ không?"

Jihoon liên tục gật đầu: "Cảm ơn." Lúc chuẩn bị rời đi, cậu lại do dự: "Thật sự không cần phải trả tiền sao?"

Người lái xe cười và nói: "Không cần, một chùm nho chẳng là bao."

Chùm nho có 20 đến 30 quả, một chùm nho như thế này được bán trên tinh cầu Đế chế, giá có thể lên tới chục triệu. Jihoon trong lòng kích động, nhưng không muốn chiếm tiện nghi quá nhiều, cậu lấy từ trong vali một gói đồ ăn nhẹ, đặt ở chỗ nho vừa hái, sau đó về lại xe.

Đợi đến khi ăn quả nho phong mật vừa ngon vừa thơm, Jihoon lập tức yêu nơi này.

Xe đi qua vùng trái cây tươi tốt và đến thành phố. Nhưng thành phố ở đây hoàn toàn khác với những gì Jihoon từng thấy, không có nhà cao tầng, mỗi một dãy nhà ở đây đều tương đối thấp, hơn nữa dường như đều dùng đá để xây lên, mái nhà lợp bằng cỏ dày. Jihoon gần như dán mắt vào cửa sổ, cậu nói: "Nhà ở đây thật đặc biệt."

Người lái xe nói: "Tinh cầu của chúng tôi không có nhiều năng lượng. Ngoài trái cây, không có tài nguyên nào khác. Nhiều thứ cần phải mua từ các tinh cầu khác, hơn nữa khí hậu rất nóng. Nhưng may mắn chúng tôi có đá băng và cỏ nước, dùng hai thứ này để xây nhà, con người ở trong đó sẽ rất mát mẻ. Tuy nhiên, những tảng đá băng quá nặng nên không phù hợp với những tòa nhà nhiều tầng. "

"Hóa ra là như vậy." Jihoon mỉm cười: "Nhưng tôi nghĩ ngôi nhà bằng đá khá đẹp." Cậu lại nhìn Lee Sanghyeok: "Ông xã, ngôi nhà chúng ta hôm nay ởcũng được làm bằng đá sao?"

Lee Sanghyeok dường như hơi ảo não, anh nói: "Không phải."

Giọng nói của người lái xe mang chút ngưỡng mộ: "Khách sạn mà hai người đặt là chuỗi khách sạn sang trọng nhất của tinh cầu chúng tôi. Đây cũng là toà nhà thứ hai cao hơn 50 tầng, bên trong đó đều là năng lượng mới, còn có điều hoà nhiệt độ, nhưng giá rất đắt, tôi phải tiêu nửa tháng tiền lương mới có thể ở đây một đêm, vì vậy không dám vào."

"A..." Jihoon ngược lại không thất vọng, chỉ nói theo: "Chỗ đó cũng thật là đắt rồi."

Một lúc sau cậu liền biết nơi mà bọn họ đến, giữa các dãy nhà thấp thì độ cao của nó thật sự bắt mắt, không thể đến gần cũng có thể nhìn thấy. Lúc bọn họ đến cửa khách sạn, trời cuối cùng cũng hơi tối, nhưng cũng đã gần 9h30 tối rồi.

Xuống xe, Jihoon để ý thấy Lee Sanghyeok không phải trả bằng tiền của bọn họ thường dùng mà là một loại tiền giấy có màu sắc sặc sỡ. Cậu mới nhận ra bản thân mình quá thiếu hiểu biết, đến thì cứ đến, căn bản không chuẩn bị bất cứ điều gì. Cậu lại có chút vui mừng, mừng vì đến cùng chồng, vì vậy mới không cần bận tâm bất cứ thứ gì.

Cảm ơn người tài xế một lần nữa, đợi anh ta lái xe đi, Jihoon mới cùng chồng bước vào khách sạn, cậu chú ý đến biển hiệu của khách sạn, đợi đến khi nhìn chữ "Sunny" trên đó, khóe miệng cậu giật giật nói: "Ông xã, đây không phải là sản nghiệp của Park Dohyun chứ?"

Lee Sanghyeok ngược lại hơi ngạc nhiên: "Park Dohyun đã đăng kí cái nhãn hiệu "Sunny" này, kinh doanh trên toàn thế giới liên quan đến khách sạn, dịch vụ ăn uống và các ngành công nghiệp quần áo, chúng đặc biệt nổi tiếng, em không biết? "

Jihoon nói: "Em không biết, vì vậy tất cả các tên của hàng của anh ta đều là "Sunny" sao?" Lẩm bẩm trong bụng: "Anh ta rất yêu mặt trời."

Lee Sanghyeok mỉm cười, dường như Jihoon không quá quen biết với Park Dohyun, điều này khiến anh rất vui.

Sau khi vào khách sạn, tuy rằng trang trí ở đây kém hơn khách sạn ở tinh cầu Đế chế một chút, nhưng chênh lệch không quá nhiều, ngược lại khiến Jihoon không có cảm giác mới lạ, có chút hứng thú. Nhưng lúc này, Jihoon mới nhận ra tinh dịch chảy ra đã kết lại, vì vậy muốn nhanh chóng nhận phòng để tắm rửa.

Lee Sanghyeok làm thủ tục nhận phòng, lấy thẻ phòng rồi cùng Jihoon vào thang máy. Thang máy làm bằng kính, có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, khi thang máy lên đi lên cao, cảnh vật bên ngoài hầu như không bị che khuất, Jihoon có thể nhìn toàn cảnh.

Gần như không có núi, trừ một mảng xanh lớn, còn có những khối đất màu trắng cằn cỗi, tựa như một mảng trọc trên đỉnh đầu rậm rạp, khiến người ta có cảm giác đáng tiếc. Nhưng vừa nghĩ đến những loại trái cây ngon nhất thế giới, Jihoon lại cảm thấy hạnh phúc.

Sau khi vào phòng, Jihoon quan sát toàn bộ căn phòng một lượt, mới đi đến trước mặt Lee Sanghyeok, liền phát hiện anh có điều gì đó không đúng.

Nhìn thấy đôi mày cau chặt của anh, sự vui mừng của cậu biến mất một nửa, cậu hỏi: "Ông xã, làm sao vậy?"

Lee Sanghyeok dừng lại một lúc, mới nói: "Chúng ta đến không đúng lúc rồi."

"Sao?" Jihoon có chút kinh hãi.

Lee Sanghyeok nói: "Vừa rồi quầy lễ tân của khách sạn nói, tinh cầu Nhật Chiếu một tiếng trước vừa mới xảy ra một cuộc bạo động."

Jihoon chưa bao giờ trực tiếp nhìn thấy bạo động, chỉ thấy trên tin tức hoặc báo chí, nhưng bởi vì nơi xảy ra quá xa, vì vậy cậu không hề có bất cứ khái niệm nào, cũng không hiểu tại sao những người đó đang yên đang lành lại xuống đường diễu hành, hoặc là đánh nhau với người lạ.

Nhưng những hình ảnh máu me được chụp lại trên tin tức vấn khiến cậu chấn động lớn. Trong đầu xuất hiện một một màn huyết sắc, toàn thân đột nhiên trở lên căng thẳng: "Tại, tại sao lại xảy ra bạo động?"

Lee Sanghyeok mở quang hình, sau vài phút ngắn ngủi, có lẽ anh đã hiểu ngọn nguồn của vấn đề. Anh nói: "Trên tinh cầu Nhật Chiếu thịnh hành một loại tôn giáo, hầu như mọi người đều tín, nhưng 100 năm trước, thiên giáo của bọn họ chia thành Tây phái và Đông phái. Hai bên ban đầu thay phiên nhau bầu người lên cầm quyền, nhưng một năm gần đây, bởi vì một số việc mà hai bên không muốn trao đổi quyền lực nữa, vì vậy mới xảy ra tranh cãi, trước đó vài cuộc xung đột nhỏ."

Jihoon lòng đầy lo lắng hỏi: "Vậy xung đột lần này có lớn không?"

Lee Sanghyeok nhìn vào quang hình lướt nhanh qua, qua một lúc mới nói: "Không lớn, em đừng lo lắng." Anh tắt quang hình: "Em cứ đi tắm trước đi, nhiều nhất trong hai ngày chúng ta sẽ không ra ngoài, khách sạn này vẫn an toàn. "

Jihoon thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn có một chút thấp thỏm, cậu do dự một lúc, mới hỏi: "Ông xã, anh...không định nhúng tay vào sao?"

"Bên tinh cầu Đế chế đã sắp xếp quân đội đến, anh đang trong kỳ nghỉ, không nhất thiết phải ra mặt."

Nghe câu trả lời của anh, trong lòng Jihoon có điểm kỳ lạ.

Thời gian sống chung với chồng không nhiều, nhưng bởi vì quá si mê đối phương, vì vậy bí mật thu thập tin tức của anh, đối với những trận chiến anh tham gia và những thành tích anh đạt được đều có khái niệm, cậu nhớ những chuyện anh từng làm trong quá khứ, một phần nhỏ trong đó là "Quản nhiều chuyện không đâu".

Căn bản không phải là nhiệm vụ của anh, nhưng bắt gặp, anh sẽ quyết đoán ra tay hoàn thành, gặp chuyện bất bình, cũng sẽ dang tay giúp đỡ.

Anh trước giờ không phải là người khoanh tay đứng nhìn.

Hơn nữa dáng vẻ thờ ơ của anh hiện tại, có lẽ...chuyện không quá nghiêm trọng đi.

Jihoon nghĩ thầm trong lòng.

Lee Sanghyeok thấy cậu không động, vươn tay bóp bóp má, trên mặt lộ ra lụ cười xấu: "Làm sao? Vẫn chưa muốn rửa sạch thứ đó sao? Hay là muốn ông xã giúp em rửa."

Lời trêu chọc của anh khiến Jihoon không còn suy nghĩ linh tinh nữa, sắc mặt đỏ lên, vừa có chút ngượng ngùng vừa có chút mong đợi nhìn chồng. Lee Sanghyeok ôm cậu lên, hôn lên môi cậu một cái: "Là muốn anh giúp em rửa?"

Jihoon gật gật đầu.

Phòng Lee Sanghyeok đặt giống như một căn hộ, phòng tắm cũng rất lớn và sang trọng, bồn tắm mát xa rất to, hai người ngâm còn thừa. Jihoon bị lột sạch quần áo, đặt vào trong nước nóng, đối mặt với người chồng cũng trần truồng như vậy, cậu vẫn cảm thấy xấu hổ, hai chân ngại ngùng khép lại, được Lee Sanghyeok dỗ dành mấy lần, mới từ từ mở chân ra, lộ ra phần giữa đùi bị va đập đến ửng đỏ.

Hậu huyệt của cậu ướt át, ngón tay vừa cắm vào bên trong đều là dịch thể nhớp nháp. Lee Sanghyeok dùng hai ngón tay để banh mở cửa hậu của cậu, một lúc sau tinh dịch trắng đục chảy ra, trông vô cùng dâm mỹ. Lee Sanghyeok ánh mắt tối sầm lại, anh thì thào nói: "Thật đẹp."

Jihoon quỳ gối bên trong bồn tắm, đỏ mặt nói nhỏ: "Ông xã đừng nói nữa..."

Lee Sanghyeok cười liếm vành tai của cậu, nói nhỏ: "Làm tình trên xe cảm giác như thế nào? Thoải mái không?"

Jihoon xấu hổ đến mức muốn bịt tai lại, nhưng lại không lỡ không nghe âm thanh của nam nhân, sau khi bị trêu chọc vài lần, cậu nói nhỏ: "Thoải mái" Lại ngượng ngùng dùng đôi mắt ướt át nhìn anh: "Làm tình với chồng, ở đâu cũng thoải mái"

Vốn dĩ đã được dọn sạch sẽ ngón tay lại nhịn không được cắm sâu vào, ma sát vào thông đạo non mềm, Lee Sanghyeok thấp giọng nói: "Bảo bối dâm là ăn chưa đủ, vì vậy khiêu khích chồng sao?"

Jihoon không thừa nhận cũng không phủ nhận, dáng vẻ mềm mại ngoan ngoãn này đánh sâu vào trái tim của nam nhân. Động tác trên tay của Lee Sanghyeok dần dẫn trở lên kịch liệt, không lâu sau liền phát ra tiếng nước "lép nhép" "lép nhép". Lee Sanghyeok thấp giọng nói: "Đợi anh cho em ăn, trên đường về nhà anh cũng cho em ăn." Anh hôn lên môi Jihoon: " Bắn vào trong em nhiều hơn, để em sinh cho ông xã một bảo bảo."

Jihoon bị anh ma sát khiến cả người cậu run lên, cổ họng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào, khi lòng bàn tay biết được đã chạm vào dương vật của nam nhân, cảm thấy nóng khi nắm lấy, lại luyến tiếc buông ra.

Làm tình trên nhà cao tầng là một loại trải nghiệm mới mẻ, đặc biệt là trước cửa sổ kính. Jihoon quỳ trên tấm thảm mềm mại, cặp mông trắng nõn tròn trịa vểnh lên cao, đón nhận sự xâm nhập của nam nhân. Đôi mắt cậu mờ đi, nhìn nghìn vạn ánh đèn ngoài xa, vừa cảm thấy xấu hổ lại cảm thấy hưng phấn, đặc biệt là thân ảnh của nam nhân phản chiếu trên cửa kính.

Chồng của cậu cao lớn lại anh tuấn, đường nét khuôn mặt hoàn hảo, ngay cả đường quai hàm cũng gợi cảm lạ thường, cơ bắp săn chắc và mạnh mẽ, lúc làm tình, khí chất khiến người ta mê loạn. Jihoon có thể nhìn thấy anh đang trầm mê cơ thể của cậu như thế nào, bàn tay to lớn nắm lấy vòng eo của cậu, côn thịt to dài ma sát vào cửa huyệt của cậu mấy cái, sau đó dán đến rồi dùng lực đỉnh mạnh vào, khiến hai người hoà thành một.

"Thoải mái ... thật thoải mái ..." Jihoon thoải mái đến mức nước miếng từ trong miệng không nhịn được chảy ra, chậm rãi chảy xuống đầu ngực đỏ hồng đang dựng đứng, thân thể của cậu lại càng trở lên gợi cảm. Cậu lại có chút lo lắng, lo lắng ai đó sẽ thấy sự dâm loạn của bọn họ hiện tại, nếu như bị phát hiện...

Hậu huyệt không nhịn được co rút càng chặt chẽ, hút khiến nam nhân phát ra tiếng rên, Lee Sanghyeok vỗ vỗ mông cậu, vỗ đến cả dấu tay bị in lên da thịt, thấp giọng nói: "Thả lỏng một chút, bảo bối dâm là muốn kẹp hỏng ông xã sao?"

"Ưm...không kẹp hỏng ông xã..." Jihoon cố gắng thả lỏng thân thể, mới vừa mới buông lỏng, nam nhân xấu xa liền dùng lực đỉnh vào bên trong, khiến cậu thét lên một tiếng, bụng dưới không khỏi run lên.

"A a...ông xã chậm chút... tiểu huyệt sắp hỏng mất..."Hoa huyệt rõ ràng đã rất trơn tru, Jihoon lại không nhịn được kêu rên, cậu biết rằng bản thẩn càng gọi chồng sẽ càng hưng phấn, làm cậu cũng sẽ mạnh bạo hơn, cậu cũng sẽ càng thoả mãn.

"Sẽ không hỏng, tiểu huyệt của bảo bối dâm càng ngày càng biết ăn rồi." Lee Sanghyeok ấn eo cậu, khiến mông cậu càng vểnh cao hơn, hông của anh thô bạo đẩy về phía trước, dương vật từng nhịp từng nhịp đút vào huyệt đạo đỏ hồng ướt át, quy đầu cũng hết lần này đến lần khác cọ sát vào tuyến tiền liệt của Jihoon, khiến cậu chảy ra nhiều dâm thuỷ hơn.

Đợi đến lúc tiến vào trong khoang sinh dục, toàn thân Jihoon hoàn toàn mềm nhũn, hai chân gần như không chống đỡ được, dâm dịch chảy ra nhiều hơn, sau khi nam nhân cắm một cái mạnh mẽ, cậu cuối cùng không nhịn được mà bắn ra.

Lee Sanghyeok vẫn chưa bắn, nhưng để xoa dịu cảm giác chưa thích ứng của cậu, anh tạm thời dừng động tác, cúi đầu để lại đủ loại dấu vết trên người cậu. Lòng bàn tay sờ lên da thịt của Jihoon từng tấc từng tấc một, khi sờ đến eo của cậu, tay còn xoa miết chỗ đó, đợi đến khi sờ đến phần eo sau, ngón tay còn ở chỗ đó mà không ngừng ma sát, đột nhiên nói: "Hình xăm lần trước bị rửa sạch rồi, thật đáng tiếc."

Jihoon đỏ mặt, nhỏ giọng: "Cái đó, cái đó chỉ dùng được một lần..."

Lee Sanghyeok nhìn cậu, ngọn lửa ẩn trong đáy mắt: "Vậy liền lưu lại một cái vĩnh viễn được không?"

Jihoon sửng sốt một chút: "Cái gì, cái gì?"

"Làm tiểu mẫu cẩu của chồng." Lee Sanghyeok hôn hôn lên môi cậu, đầy sự chiếm hữu: "Để ông xã in lên người em ấn ký, được không?"

Những thứ như "hình xăm" Jihoon trước giờ chưa bao giờ tiếp xúc qua, cậu chỉ biết đó là một kỹ thuật cổ xưa, ngày trước dùng kim đâm trực tiếp vào da, nhưng sau nhiều năm, kỹ thuật này không có bất kỳ cải biến nào, dường như người xăm phải cảm nhận được ít đau đớn, mới có thể chứng minh được điều gì đó.

Jihoon là một người sợ đau, ngày trước nghe đến những thứ khiến người bị đau, cậu liền một chút cũng không dám động vào. Nhưng bây giờ là chồng hỏi cậu, cậu liền gạt đi nỗi sợ hãi, chỉ biết gật đầu.

Lee Sanghyeok mỉm cười nhìn cậu, hỏi: "Sẽ không hối hận?"

Jihoon nhanh chóng lắc đầu: "Không hối hận."

Lee Sanghyeok rõ ràng đã sớm chuẩn bị, ngày thứ hai liền đi ra ngoài một chuyến, buổi tối trở về mang theo một bộ dụng cụ xăm hình. Jihoon nhìn đến ngạc nhiên: "Anh tự mình làm sao?"

"Bằng không?" Nam nhân nhìn cậu, dường như muốn ăn tươi nuốt sống cậu: "Em cảm thấy anh sẽ để người khác nhìn cơ thể của em rồi tiếp xúc da thịt của em sao?"

Jihoon đỏ mặt và lắc đầu, hôn hôn lên môi anh lấy lòng: "Nhưng anh biết không?"

"Hôm nay đã học một ngày rồi, cơ bản là biết rồi." Lee Sanghyeok nói: "Em đừng sợ, trên tinh cầu Nhật Chiếu có một loại thực vật, bôi nước ép của nó lên da có thể làm tê mà không gây hại cho cơ thể, vì vậy trước khi hết tác dụng của thuốc, em có lẽ sẽ không cảm thấy đau đớn."

Jihoon nhìn thấy dụng cụ đều là nhưng cây kim dài, mảnh liền cảm thấy hơi lo lắng, cũng may là hình xăm ở eo sau, bản thân khi xăm không cần nhìn. Cậu thay một cái áo dài hơn, cởi quần lót, nằm trên chiếc ghế sô pha trong phòng, mông hơi nghiêng lên.

Quá trình xăm không quá đau, như Lee Sanghyeok đã nói, nước thảo mộc có tác dụng gây tê rất tốt, phần da mà Jihoon được bôi hầu như không có cảm giác gì, cậu nằm sấp trên chiếc ghế sô pha, cứ nằm như vậy rồi ngủ mất.

Không biết đã qua bao lâu, cậu bị cảm giác nhoi nhói đánh thức, sau khi tỉnh lại, cái cảm giác đó càng ngày càng mãnh liệt, dần dần khiến cậu có chút không chịu được, Jihoon đang muốn cử động, Lee Sanghyeok liền giữ chặt eo cậu, thấp giọng nói: "Đừng động, ngoan, còn một chút nữa là xong rồi."

Jihoon cắn môi cố nhịn, toàn thân đổ mồ hôi, Lee Sanghyeok chú ý tới, sáp tới hôn cậu, dùng lưỡi khuấy đảo khoang miệng cậu, thấp giọng nói: "Một chút nữa, bảo bối ngoan."

"Em chịu được" Jihoon quả thật là chịu được, cậu vừa nghĩ đến là chồng đánh dấu lên cơ thể mình, trong lòng liền xuất hiện cảm giác ngọt ngào. Qua gần 10 phút, cậu cuối cùng cũng nghe được câu nói "xong rồi" của chồng, cả người đột nhiên được thả lỏng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com