Chương 13
Một lời nói khiến tất cả mọi người dừng hành động dùng bữa, ngay cả người máy nhỏ cũng cảm thấy bầu không khí không ổn, đình chỉ hành động làm nũng trước chủ nhân. Jihoon càng thêm bối rối, cảm thấy không biết nên than phiền ở đâu.Đính hồn từ bé? Tại sao cậu lại không biết? Hơn nữa "Jihoonie"? Tên gọi này ngay cả lúc trước khi bọn họ còn khá thân thiết, Park Dohyun cũng chưa từng gọi cậu như vậy? Bây giờ cậu đã kết hôn rồi hơn nữa còn có chồng bên cạnh mà lại gọi là sao?Ánh mắt Lee Sanghyeok trực tiếp nhìn thẳng vào mặt Jihoon, giọng điệu cũng nghiêm nghị: "Có chuyện này?"Jihoon đặt dao nĩa xuống và giơ hai tay lên: "Em không biết! Em hoàn toàn không biết! Em chưa bao giờ nghe nói về điều này!"Ánh mắt của mấy người lại một lần nữa rơi lên mặt Park Dohyun. Nam nhân tuấn mỹ cười, lại nhún nhún vai: " Tại sao lại làm như tôi đang nói dối vậy?" Anh ta quay đầu, làm ra vẻ động vật vô hại nhìn người đàn ông bình tĩnh duy nhất bên cạnh: "Anh Wangho, anh giúp tôi chứng minh một chút, có phải có chuyện này hay không?"Đôi mắt xanh lục mang theo ý cười, giọng điệu thoải mái nhưng đáy mắt lại có một ngọn lửa nóng, mỗi khi nhìn Wangho, ngọn lửa sẽ bốc cháy rừng rực như muốn thiêu chết anh vậy. Wangho bình tĩnh nói: "Có."Thượng tướng đại nhân hơi nheo mắt.Jihoon sững sờ: "Anh ơi, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?""Hai đứa sinh cùng ngày, một người được kiểm tra ra là "giống cái mới", cho nên lúc đó hai nhà cũng không nghĩ nhiều mà nói đùa vậy thôi." Wangho lãnh đạm nói: "Không cần để ý."Jihoon nhẹ thở phào nhẹ nhõm: "Thì ra là như vậy, em nói rồi, em chưa từng nghe ai nhắc tới."Wangho nói: "Sau khi em lớn hai tính tình hai đứa không hợp, em lại nặng tình với Lee Sanghyeok đến vậy cho nên không cần nói cho em biết chuyện này. Hơn nữa, Park gia cũng không để tâm.""Ai nói vậy." Park Dohyun liếc nhìn Jihoon đang có chút sợ hãi, chậm rãi cười: "Tôi lại rất để tâm đấy. Tôi luôn nghĩ rằng mình sẽ có một người vợ họ Jeong, nhưng thật đáng tiếc ..."Jihoon sợ đến mức rút lui về phía chồng, nói hới lắp bắp: "Anh, anh đừng nói bậy, chúng ta từ năm 17 tuổi số lần gặp nhau không quá 5 lần, tôi với anh bây giờ, không ... không ... không quen!"Thấy em trai bị doạ thành ra như vậy, Wangho nhướng mày với Park Dohyun: "Chú ý lời nói.""Đùa thôi." Park Dohyun cười với Lee Sanghyeok: "Thượng tướng đại nhân, anh không để ý chứ?""Đương nhiên để ý." Lee Sanghyeok vẻ mặt có chút lạnh lùng: "Vì vậy kiểu đùa này, Park thiếu sau này vẫn là không nên lặp lại."Trong giọng điệu của chồng vừa có ý bênh vực, còn kèm theo một ít vị ghen tuông, Jihoon vừa có chút kinh ngạc cùng vui mừng, sắc mặt ửng hồng. Cuối cùng vẫn là Kyukkyu đứng ra hoà giải: "Nào nào nào, ăn cơm, đừng phụ lòng sự vất vả của Jihoon, đồ ăn rất ngon đó.""Có lẽ là không tồi" Park Dohyun cười, đột nhiên gắp một miếng xúc xích vào đĩa của Wangho: "Anh Wangho, xúc xích lớn yêu thích của anh.""Xúc xích đỏ" là cách gọi của tinh cầu Đế chế, được bọc bên trong là thịt và hỗn hợp tinh bột, được gọi là "xúc xích lớn" cũng không phải là kỳ lạ, những người bên cạnh đều không để ý. Chỉ có Wangho biết ngườii bên cạnh đang ám chỉ điều gì, nhất thời có chỗ nào đó bị người kia xâm phạm quá mức, khiến anh vừa cảm thấy xấu hổ vừa bực mình. Anh không hề động đến xúc xích đỏ, chỉ ăn những món ăn khác.Park Dohyun như cố tình: "Làm sao vậy? Anh Wangho không thích ăn sao"Wangho thấy em trai cũng nhìn qua, thậm chí còn hỏi: "Anh, có phải không mùi vị không ngon?""Không có, mùi vị rất ngon." Nói xong, anh gắp miếng xúc xích đã được chiên chín vàng, từ từ đưa lên môi cắn một miếng.Bởi vì sự hiện diện của một người ấm áp lại lắm lời là Kyukkyu, lúc dùng bữa chính là không hề tẻ nhạt, anh ta cũng đặc biệt cố ý tránh bàn chuyện công việc, Jihoon lấy ra toàn bộ số nho phong mật còn lại ra, thoải mái ngồi xuống lại gọi anh trai vào phòng ngủ của mình, mang viên dạ minh châu xanh đến trước mặt.Wangho nhìn viên dạ minh châu, có chút ngạc nhiên: "Tại sao nó lại ở đây?"Jihoon là muốn hỏi anh nguyên nhân, vội vàng nói: "Đúng vậy, là ông xã em mang về tặng cho em, anh ấy nói nhìn thấy trong phòng làm việc. Anh, anh không phải bán nó rồi sao? Tại sao lại ở chỗ anh Sanghyeok?"Wangho cầm lấy viên minh châu, cẩn thận xem, sau khi sở đến vết nứt nhỏ, xác nhận chính là thứ mà em trai đã nhờ mình bán. "Lúc đó thực sự bán rồi, bán trên mạng, anh cũng không hề biết bán cho ai.""Ah..." Wangho có chút không hiểu gì: "Vậy làm sao lại ở chỗ anh ấy?" Cậu nắm lấy tay anh trai: "Người mua lúc đó có để lại thông tin gì không?""Không có." Wangho lắc đầu: "Người mua chọn chế độ ẩn danh mua hàng, anh không hề biết thông tin của đối phương, có máy chuyển phát nhanh chuyên dụng đến lấy hàng."Jihoon đầu óc có chút bối rối, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, ánh mắt lập tức sáng lên: "Chẳng lẽ, chẳng lẽ là anh Sanghyeok cố ý giúp em sao? Cho nên mới mua viên dạ minh châu này?"Wangho nói: "Cậu ta muốn giúp em có rất nhiều cách, còn có một cách trực tiếp hơn, chính là mở tài khoản liên thông với em, như vậy em có thể sử dụng tài khoản của cậu ta. Nhưng cậu ta đã không làm như vậy, hai năm qua hầu như không hề hỏi han hay quan tâm gì đến em, em cảm thấy, khả năng cậu ta đang cố tình giúp em là bao nhiêu? "Ngọn lửa đang cháy trong lòng lập tức vụt tắt, Jihoon cũng cảm thấy suy nghĩ của mình quá viển vông. Lee Sanghyeok trước khi mất trí nhớ đã muốn ly hôn với cậu, làm sao lại có khả năng giúp cậu cơ chứ? Nhưng cậu vẫn không thể hiểu được: "Vậy thì tại sao anh ấy lại mua cái này? Anh ấy bình thường ... vốn dĩ không thích những thứ này."Wangho nhìn vẻ mặt của em trai, tuy rằng không đành lòng nhưng vẫn nói: "Có lẽ là muốn tặng cho ai đó."Jihoon run lên, trái tim như bị bóp chặt, nhưng ngay sau đó lại có hy vọng: "Không thể. Sau khi anh ấy mất trí nhớ, không có người khả nghi đến gặp anh ấy. Nếu anh ấy có người yêu khác, làm sao có thể không đến thăm anh ấy...""Có thể đối phương không ở trên tinh cầu Đế chế" Wangho bình tĩnh nói: "Không có giấy thông hành cũng không phải là dân cư ở đây, vỗn dĩ không thể tới được."Câu nói này thức tỉnh Jihoon, cũng càng khiến cậu chìm sâu vào lo lắng.Không phải là không có, không phải là không xuất hiện, mà là căn bản không có cách nào xuất hiện?Bây giờ nghĩ lại, có lẽ đây là lời giải thích hợp lý nhất. Lee Sanghyeok quanh năm chinh chiến bên ngoài, tìm người yêu sống ở ngoài tinh cầu khác là chuyện bình thường đúng không?Vì vậy làm sao có khả năng để cậu phát hiện ra?Nhưng Jihoon không muốn tin vào điều đó, cậu cắn chặt môi, cố gắng đấu tranh. "Nhưng máy liên lạc của anh ấy cũng không có cái gì bất thường...cho dù không đến, cũng có lẽ sẽ liên lạc...""Với tính cách của cậu ta, muốn trót lọt không sơ hở cũng không phải là việc khó. Có lẽ bọn họ đã hẹn trước rồi. Khi trở lại đây, anh ta sẽ tạm thời gián đoạn liên lạc." Wangho xoa đầu cậu, nhìn vẻ mặt héo rũ của cậu, mặt dù trong lòng vỗn dĩ còn muốn phân tích thêm, nhưng đều nhịn không lỡ nói ra, chỉ hỏi: "Sau khi mất trí nhớ, cậu ta đối với em như thế nào?"Jihoon chớp chớp đôi mắt chua xót và dùng lực gật đầu: "Tốt ... rất tốt, khiến em không thể tưởng tượng nổi...""Vậy thì cứ thoải mái hưởng thụ những tháng này." Wangho đột nhiên thấp giọng: "Vài tháng sau, chúng ta sẽ rời khỏi đây."Jihoon sững sờ: "Rời đi? Vậy bệnh của cha...""Anh đã liên hệ đến một bác sĩ, cũng tìm được bệnh viện, ở tinh cầu Lục." Giọng của Wangho rất nhẹ: ""Chỉ cần cha ổn định sau ca phẫu thuật này, chúng ta sẽ rời đi. Theo tính toán, thời gian gần với lúc Lee Sanghyeok tỉnh lại, đến lúc đó, chúng ta sẽ đi cùng nhau. "Không phải là Jihoon chưa bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi đây nhưng sau khi thực sự nghe về kế hoạch này, cậu vẫn cảm thấy khó chịu không tả nổi. Wangho nhìn dáng vẻ của cậu, biết là cậu không lỡ, hôn lên trán cậu rồi ấm áp nói: "Đừng lo, cũng đừng sợ, tất cả đều có anh. Dù mọi người đều coi nơi này là thiên đường, tinh cầu khác là địa ngục nhưng anh đã đi qua một vài nơi, môi trường thực sự có tệ hơn một chút nhưng chúng ta vẫn có thể sống tốt. Bảo bối, dù có chuyện gì đi nữa, anh sẽ chăm sóc em thật tốt! "Trên đời này, người mà Jihoon dựa vào nhiều nhất không phải là chồng hay cha của cậu, mà là anh trai. Để cậu một mình rời đi cậu sẽ sợ nhưng nếu rời đi cùng anh trai, trong lòng cậu cũng sinh ra một tia dũng khí."Được..." Jihoon cố gắng không khóc, nhưng sau cùng lại nhẹ nhàng nức nở: "Anh hai, anh có phải hay không sống rất vất vả?""Không vất vả""Em thật không hiểu chuyện, em hôm qua, hôm qua còn bắt anh giúp mình đi lấy viên pha lê xanh, thật may..." Jihoon lại một lần nữa nhận ra anh trai mình đã không còn là người anh mạnh mẽ ngày trước nữa, anh cũng có những lúc bất lực, anh cũng có một ngày rút lui, mà Jeong gia vĩnh viễn sẽ không khôi phục lại như ngày xưa được nữa. "Em ngày hôm qua không có ý làm khó anh, xin lỗi, anh, xin lỗi..."Wangho nhìn đứa em trai trong lòng, vừa cảm thấy đau lòng vừa cảm thấy chua xót: "Không có, em không cần xin lỗi. Anh biết em đã làm rất tốt rồi. Vì cha, em ngay cả thứ đồ mình yêu thích nhất cũng từ bỏ, còn chăm chỉ làm việc, anh mới là người có lỗi với em, nếu không phải sai lầm của anh thì em hiện tại vẫn là một tiểu thiếu gia vô lo vô nghĩ, là anh..." Anh khẽ thở dài: "Rõ ràng em thích những viên đá sắc xanh, nhưng lại phải đi may lên váy cho người khác, anh...đến lúc nào đó sẽ đem viên đã yêu thích nhất của em..." Anh còn muốn nói 3 chứ "tặng cho em", nhưng lại nghĩ đến bản thân bị "làm nhục" bởi mấy viên đá đó, mặt đột nhiên trở lên đỏ bừng, câu nói đến môi cũng không thể nói ra nữa.
Khi hai anh em bước ra khỏi phòng, Park Dohyun đang kể cho Kim Kyukkyu và Lee Sanghyeok về thời thơ ấu của anh ta và Jihoon."Khi còn nhỏ, Jihoon mỏng manh như con gái, động một tí là khóc. Rõ ràng là đi bắt nạt người khác mà cậu ấy so với người ta còn khóc to hơn. Nhưng đổi lại Jihoon có một người anh thiên vị, rõ ràng biết cậu ấy phạm lỗi, sau khi tặng người ta quà xin lỗi, còn ôm cậu ấy dỗ dành" Khi Park Dohyun nói đến đây một chút cũng không để ý Jihoon đang ở đó, thậm chí còn không có hạ thấp giọng nói.Jihoon khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, không có khí thế nói: "Tôi, tôi nào có như thế...""Có hay không trong lòng cậu không biết? Dựa vào anh trai chiều chuộng, quả thật vô pháp vô thiên." Park Dohyun lại cười: " Tôi chính là không tốt số như thế, mặc dù phía trước có 6 người anh trai, nhưng không có một ai dung túng tôi, vì vậy tôi lúc đó rất hy vọng anh Wangho là anh trai ruột của mình." Anh ta nói xong liền nhìn về phía Wangho, khóe miệng hiện lên một nụ cười đầy ẩn ý.Jihoon đứng bên cạnh anh mình, căn bản không để ý đến ánh mắt của anh ta, chỉ có chút uỷ khuất: "Anh có phải cố ý vạch trần khuyết điểm của tôi hay không?"Park Dohyun tấm tắc nói: "Đây gọi là chỉ rõ khuyết điểm của cậu? Tôi còn chưa nói cái gì quá đáng nha, ví dụ như..."Anh ta còn chưa nói ra, Jihoon ngay lập tức đi qua, vô thức dùng tay che miệng anh ta lại: "Không cho phép nói, không cho phép nói! Park Dohyun anh đừng có quá đáng! Chuyện hồi nhỏ của anh tôi cũng biết! Anh thậm chí còn đổ ớt bột vào cà phê của người khác, còn có! Lúc anh 16 tuổi tỏ tình thất bại còn khóc nhè nữa!" Jihoon vì không muốn hình tượng của mình bị phá huỷ trước mặt chồng, cái gì cũng không quan tâm.Tuy rằng hình tượng trước đây của mình trong lòng Lee Sanghyeok rất kém, nhưng hiện tại Lee Sanghyeok đang mất trí nhớ, cho dù chỉ là mấy tháng, cậu cũng hy vọng bản thân mình tốt trong lòng người kia.Vẻ mặt của Park Dohyun có chút thay đổi, nhưng Kim Kyukkyu lại cười thích thú: "Còn có chuyện như vậy?"Jihoon nói: "Đúng đó, khóc đến thảm hại, còn ở góc tường nhà chúng tôi khóc, ngày hôm đó lại mưa rất to, nếu không phải anh tôi bảo tôi tránh xa anh ra một chút, tôi đã mềm lòng đưa ô cho anh rồi." Jihoon tung tin xong mới nghĩ đến đối phương là người giàu có nhất ở tinh cầu Đế chế, sợ đến mức rụt cổ lại, vội vàng trốn bên cạnh chồng, đối diện với anh mắt trầm mặc của Park Dohyun, lại nói: "Park Dohyun, là anh bắt đầu trước, tôi, tôi không cố ý nói ra..."Park Dohyun u ám nhìn cậu, khóe miệng đột nhiên nở một nụ cười, giọng điệu trở nên dịu dàng: "Jihoon, có muốn biết tôi lúc đầu là tỏ tình với ai không?"Jihoon trong vô thức muốn lắc đầu, nhưng lại cảm thấy câu nói của anh ta có gì đó không ổn, im lặng một lúc: "Người đó tôi có quen sao?""Tất nhiên là cậu có quen, cậu có muốn đoán xem là ai?"
Jihoon trong đầu bắt đầu tìm kiếm tên của những người bạn trong quá khứ. Bọn họ chơi cùng với một nhóm người, Jihoon sắp xếp và tra trong số nữ nhân và "giống cái mới", nhưng bất luận là ai, đều cảm thấy không thích hợp. Park gia lúc đó vừa có tiền vừa có quyền, còn là gia tộc bản địa, Park Dohyun tồn tại như một nhà lãnh đạo trong nhóm người của họ. Số người đối tốt với anh ta và số người anh ta đối tốt không có nhiều khác biệt, nhưng Jihoon lúc đó thật sự không đoán ra đối với xử đặc biệt với ai.Trong lúc cậu còn đang suy nghĩ, Wangho đột nhiên nói: "Jihoon, anh đi trước."Jihoon đột nhiên khôi phục lại tinh thần, có chút kinh ngạc: "Anh hai, anh đi sao? Anh không muốn ở đây qua đêm sao? Hay là ăn bữa tối rồi hãy trở về.""Không cần, buổi chiều anh còn có việc" Wangho lại nhìn Park Dohyun: "Park Dohyun, có thể tiễn tôi một đoạn không?"Nam nhân nghênh đón ánh mắt của anh, ý cười nhè nhẹ, ánh mắt đầy vẻ đặc ý: "Được thôi"Jihoon thấy không thể giữ người ở lại, chỉ có thể nói: "Anh, em chuẩn bị cho anh chút đồ, anh mang về." Cậu vội vàng đi mấy cái hộp nhét vào tay anh trai: "Đều là đồ ăn, anh đem về nhé."Wangho mở miệng, lời từ chối không thốt ra, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu: "Được"Kim Kyukkyu cũng muốn đi, Jihoon và Lee Sanghyeok tiễn họ ra cửa, Kim Kyukkyu lái xe qua, còn Park Dohyun lái một chiếc phi thuyền nhỏ, đó là mẫu mới nhất. Jihoon có chút ngưỡng mộ nhìn thêm vài lần, đợi phi thuyền rời xa rồi, mới thu hồi ánh mắt, sau lưng một giọng nói có phần khó chịu vang lên: "Làm sao vẫn luyến tiếc như vậy?"Jihoon không nghe thấy sự ghen tuông trong giọng điệu của anh ta, có chút mất mát nói: "Không biết bao giờ lại có thể gặp mặt anh trai đương nhiên không lỡ."Lee Sanghyeok ánh mắt tối sầm lại, tiện tay ôm cậu dễ dàng đem vào nhà, sau đó đè cậu vào tường, nặng nề dựa vào, trừng lớn hai mắt: "Anh đang nói đến Park Dohyun."Nhìn thấy ánh mắt của chồng, Jihoon có chút kỳ diệu và có chút buồn cười. "Anh cho rằng em là đang luyến tiếc Park Dohyun? Làm sao có thể? Trước đây em không thích anh ta nhất."Lee Sanghyeok cũng biết mình ghen tuông vô căn cứ, nhưng cũng không kìm chế được tâm tình, lúc này nghe được lời nói của vợ, có phần hưởng thụ, liền hỏi: "Tại sao?""Anh ta luôn cảm thấy rằng mình có chỉ số IQ cao. Khi nhìn thấy em, anh ta dường như đang nhìn một tên ngốc. thường xuyên vô cơ có ánh nhìn thù địch với em, nhắm vào em, em thích mới là lạ". Jihoon lại nói: "Nhưng mà anh ta có người mình thích hơn nữa còn tỏ tình thất bại khiến em cảm thấy rất bất ngờ. Em còn cho rằng anh ta ở trên cao, ai cũng không để vào mắt. Nhưng vừa này bảo em đoán đối tượng tỏ tình, em nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết là ai, trong số những người chơi thân ngày ấy, có lẽ chỉ có em là người duy nhất từ chối nếu anh ta tỏ tình. "Lee Sanghyeok nhìn người vợ nhỏ không hiểu gì, nghĩ lại hướng ánh mắt của nam nhân vừa này, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng gần như là đáp án chính xác nhất. Anh đang lúc do dự có nên nói cho Jihoon không, người vợ nhỏ đã đặt vấn đề này ra sau đầu, kiễng chân hôn lên môi anh, hưng phấn nói: "Chúng ta đi bóc quà được không?"Lee Sanghyeok từ bỏ suy nghĩ cảnh tỉnh Jihoon.
Một tuần sau, người đến thăm thượng tướng đại nhân cuối cùng cũng ít đi, Jihoon cũng nhận được một lượng lớn quà, bên trong thường đều là thức ăn ăn và điểm tâm ngọt, Jihoon sắp xếp phân loại ra một số đồ phù hợp với người lớn tuổi, còn cố ý gấp một tấm chăn đã dệt vào trong, sau đó đề nghị: "Ông xã, những thứ này có muốn tặng cho bà nội không?"Lão phu nhân sống một mình, vì phúc lợi của người dân tốt, bà có rôbốt xử lý việc nhà và nhân viên cộng đồng đến phục vụ bà mỗi ngày, vì vậy ngay từ đầu bà không muốn sống ở đây. Chỉ là Jihoon biết, nguyên nhân bà không muốn ở chung, vẫn là vì ghét mình.Kẻ đã hại bà thành phế nhân không thể đi lại được, nhất định khó thể tha thứ.Trong những năm đầu, Jihoon không cảm thấy mình có lỗi, cảm thấy chỉ chậm trễ vài ngày cũng không ảnh hưởng đến kết quả phẫu thuật của bà, cho dù có thể phẫu thuật trước vài ngày vẫn chỉ có kết quả như vậy. Nhưng rồi cậu nhận ra sai lầm của mình, lúc đó cậu đã tuỳ hứng và thô lỗ đến mức nào, dù công nghệ bây giờ tiên tiến nhưng việc dùng máy di chuyển và dùng chân đi lại, làm sao có thể giống nhau được?Cậu đã từng đến xin lỗi, nhưng dù có thành khẩn đến đâu thì lão phu nhân vẫn như cũ đối xử tệ bạc với cậu, từ tận đáy lòng mong cậu ly hôn với Lee Sanghyeok.Nghĩ đến đây, trong lòng Jihoon cảm thấy hơi khó chịu.Lee Sanghyeok hỏi: "Em cũng đi?" Jihoon nhanh chóng lắc đầu: "Em sẽ chỉ làm cho tâm tình bà khó chịu, thôi đi..." Cậu nghĩ một lát, sau đó nói: "Em đã từng ... đã làm một sai lầm lớn, vì vậy bà nội không thích em, bà có thể sẽ nói với anh...nếu anh cũng ghét em..." Nói đến đây, hơi thở có chút loạn, không thể nói ra, cũng không dám nhìn vào mặt Lee Sanghyeok.Lee Sanghyeok nói: "Sẽ không"Jihoon nhanh chóng ngẩng đầu lên.Dung mao anh tuấn của nam nhân mang theo sự ấm áp không hề giống với vẻ thờ ơ trước đây khiến trong lòng Jihoon cảm thấy có chút an tâm. Lee Sanghyeok bóp má cậu cười nhẹ: "Bảo bối bây giờ không phải là biết sai rồi sao? Nghe bọn họ nói trước đây em rất kiêu ngạo, bây giờ thì rất tốt, em đang thay đổi."Jihoon thực sự đã thay đổi. Tuy nhiên, nếu anh không bị mất trí nhớ, anh sẽ không bao giờ nhìn thấy sự thay đổi của cậu. Hoặc là anh đã nhìn thấy điều đó, nhưng trong tim đã sinh ra sự chán ghét, như thế nào cũng không thể đảo ngược.Vì vậy không chán ghét, cũng chỉ là tính tạm thời.
Jihoon đổi chủ đề: "Anh nghĩ như vậy đủ chưa?""Có lẽ đủ" Lee Sanghyeok xoa xoa đầu cậu: ""Thật sự không đi cùng sao?"Jihoon lắc đầu: "Không." Lại nói: "Nhân tiện, đừng nói với bà rằng cái chăn là do em làm. Em sợ bà không thích. Thời tiết đang trở lạnh. Nó được làm bằng lông cừu thượng hạng. Đôi chân sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút. "Lee Sanghyeok gật đầu đáp lại, không ép buộc cậu nữa. Nhưng anh đi một mình, Jihoon ở nhà cũng không yên tâm, cậu sợ Lee Sanghyeok hiện tại sẽ biết được quá khứ của hai người, vạch trần sự dối trá của mình, rồi lại trở mặt như cũ. Cậu sợ đến cả một ngày không làm được việc gì, rõ ràng nên hoàn thành công việc rồi, nhưng khi cậu cầm vào cây kim, lại cảm thấy nó rất nặng. Cố gắng lấy một lúc, ngoại trừ việc ngón trỏ bị đâm chảy máu ra thì cái gì cũng không làm được.Ngậm ngón trỏ đang chảy máu vào miệng, mùi máu tanh thấm vào, nhưng tuyệt nhiên vô tri vô giác, thậm chí cũng không biết đau. Cũng không biết qua bao lâu, Jihoon mới tỉnh lại, quyết định áp dụng phương pháp trước đó.Sắc dụ.Nếu như đối phương vì biết được sự thật mà nổi giận, nhưng tất cả dù sao đều là nghe kể lại, không phải là đích thân trải qua, vì vậy có lẽ nên dỗ dành là tốt nhất. Kể từ khi Lee Sanghyeok mất trí nhớ, hai người nhiều lần làm tình, đoạn thời gian này so với một năm còn nhiều hơn, có mấy đêm, không phải là Jihoon thật sự mệt mỏi, đối phương có thể còn muốn cậu mấy lần, còn thích bày trò, ví dụ như bắt cậu cùng xem phim khiêu dâm là minh chứng rõ nhất.Nghĩ đến đây, Jihoon vội vàng vào phòng tắm, sau khi toàn thân từ trên xuống dưới đều sạch sẽ, cậu lại trần trụi cúi xuống gầm giường, cậu nhớ là bản thân trước có mua một hộp đồ chơi tình dục để ở đây.Ngày đó vì cũng là vì muốn dụ dỗ chồng nên mua một đống đồ chơi trên mạng về, nhưng vì không thành công, cậu căn bản ném chúng ở đây mà không mở ra. Jihoon lôi chiếc hộp ra, sau khi mở ra, nhìn những món món đồ rực rỡ đủ loại, gương mặt không khỏi có chút đỏ lên.Trước đây có những đồ không hiểu, sau khi xem phim khiêu dâm liền biết công dụng, hơn nữa nghĩ đến những hình ảnh đó, cậu cảm thấy khó xử một lúc lâu cũng không có cách nào để bắt đầu. Cậu trái nhặt phải nhặt, lòng bàn tay động đến một thứ lông lông nào đó, thuận tiện cầm lên.Cái đuôi lông xù đáng yêu như vậy, nhưng lại nối liền với một dương vật giả to dài. Jihoon bỗng nhiên nhìn thấy hình dạng của thứ đó bị doạ cho sợ, lúc đang muốn cất đi, từ cửa truyền đến tiếng nói của chồng: "Em đang làm cái gì?"Jihoon giật mình, toàn thân lảo đảo, vô thức lăn xuống gầm giường trốn.
Khi hai anh em bước ra khỏi phòng, Park Dohyun đang kể cho Kim Kyukkyu và Lee Sanghyeok về thời thơ ấu của anh ta và Jihoon."Khi còn nhỏ, Jihoon mỏng manh như con gái, động một tí là khóc. Rõ ràng là đi bắt nạt người khác mà cậu ấy so với người ta còn khóc to hơn. Nhưng đổi lại Jihoon có một người anh thiên vị, rõ ràng biết cậu ấy phạm lỗi, sau khi tặng người ta quà xin lỗi, còn ôm cậu ấy dỗ dành" Khi Park Dohyun nói đến đây một chút cũng không để ý Jihoon đang ở đó, thậm chí còn không có hạ thấp giọng nói.Jihoon khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, không có khí thế nói: "Tôi, tôi nào có như thế...""Có hay không trong lòng cậu không biết? Dựa vào anh trai chiều chuộng, quả thật vô pháp vô thiên." Park Dohyun lại cười: " Tôi chính là không tốt số như thế, mặc dù phía trước có 6 người anh trai, nhưng không có một ai dung túng tôi, vì vậy tôi lúc đó rất hy vọng anh Wangho là anh trai ruột của mình." Anh ta nói xong liền nhìn về phía Wangho, khóe miệng hiện lên một nụ cười đầy ẩn ý.Jihoon đứng bên cạnh anh mình, căn bản không để ý đến ánh mắt của anh ta, chỉ có chút uỷ khuất: "Anh có phải cố ý vạch trần khuyết điểm của tôi hay không?"Park Dohyun tấm tắc nói: "Đây gọi là chỉ rõ khuyết điểm của cậu? Tôi còn chưa nói cái gì quá đáng nha, ví dụ như..."Anh ta còn chưa nói ra, Jihoon ngay lập tức đi qua, vô thức dùng tay che miệng anh ta lại: "Không cho phép nói, không cho phép nói! Park Dohyun anh đừng có quá đáng! Chuyện hồi nhỏ của anh tôi cũng biết! Anh thậm chí còn đổ ớt bột vào cà phê của người khác, còn có! Lúc anh 16 tuổi tỏ tình thất bại còn khóc nhè nữa!" Jihoon vì không muốn hình tượng của mình bị phá huỷ trước mặt chồng, cái gì cũng không quan tâm.Tuy rằng hình tượng trước đây của mình trong lòng Lee Sanghyeok rất kém, nhưng hiện tại Lee Sanghyeok đang mất trí nhớ, cho dù chỉ là mấy tháng, cậu cũng hy vọng bản thân mình tốt trong lòng người kia.Vẻ mặt của Park Dohyun có chút thay đổi, nhưng Kim Kyukkyu lại cười thích thú: "Còn có chuyện như vậy?"Jihoon nói: "Đúng đó, khóc đến thảm hại, còn ở góc tường nhà chúng tôi khóc, ngày hôm đó lại mưa rất to, nếu không phải anh tôi bảo tôi tránh xa anh ra một chút, tôi đã mềm lòng đưa ô cho anh rồi." Jihoon tung tin xong mới nghĩ đến đối phương là người giàu có nhất ở tinh cầu Đế chế, sợ đến mức rụt cổ lại, vội vàng trốn bên cạnh chồng, đối diện với anh mắt trầm mặc của Park Dohyun, lại nói: "Park Dohyun, là anh bắt đầu trước, tôi, tôi không cố ý nói ra..."Park Dohyun u ám nhìn cậu, khóe miệng đột nhiên nở một nụ cười, giọng điệu trở nên dịu dàng: "Jihoon, có muốn biết tôi lúc đầu là tỏ tình với ai không?"Jihoon trong vô thức muốn lắc đầu, nhưng lại cảm thấy câu nói của anh ta có gì đó không ổn, im lặng một lúc: "Người đó tôi có quen sao?""Tất nhiên là cậu có quen, cậu có muốn đoán xem là ai?"
Jihoon trong đầu bắt đầu tìm kiếm tên của những người bạn trong quá khứ. Bọn họ chơi cùng với một nhóm người, Jihoon sắp xếp và tra trong số nữ nhân và "giống cái mới", nhưng bất luận là ai, đều cảm thấy không thích hợp. Park gia lúc đó vừa có tiền vừa có quyền, còn là gia tộc bản địa, Park Dohyun tồn tại như một nhà lãnh đạo trong nhóm người của họ. Số người đối tốt với anh ta và số người anh ta đối tốt không có nhiều khác biệt, nhưng Jihoon lúc đó thật sự không đoán ra đối với xử đặc biệt với ai.Trong lúc cậu còn đang suy nghĩ, Wangho đột nhiên nói: "Jihoon, anh đi trước."Jihoon đột nhiên khôi phục lại tinh thần, có chút kinh ngạc: "Anh hai, anh đi sao? Anh không muốn ở đây qua đêm sao? Hay là ăn bữa tối rồi hãy trở về.""Không cần, buổi chiều anh còn có việc" Wangho lại nhìn Park Dohyun: "Park Dohyun, có thể tiễn tôi một đoạn không?"Nam nhân nghênh đón ánh mắt của anh, ý cười nhè nhẹ, ánh mắt đầy vẻ đặc ý: "Được thôi"Jihoon thấy không thể giữ người ở lại, chỉ có thể nói: "Anh, em chuẩn bị cho anh chút đồ, anh mang về." Cậu vội vàng đi mấy cái hộp nhét vào tay anh trai: "Đều là đồ ăn, anh đem về nhé."Wangho mở miệng, lời từ chối không thốt ra, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu: "Được"Kim Kyukkyu cũng muốn đi, Jihoon và Lee Sanghyeok tiễn họ ra cửa, Kim Kyukkyu lái xe qua, còn Park Dohyun lái một chiếc phi thuyền nhỏ, đó là mẫu mới nhất. Jihoon có chút ngưỡng mộ nhìn thêm vài lần, đợi phi thuyền rời xa rồi, mới thu hồi ánh mắt, sau lưng một giọng nói có phần khó chịu vang lên: "Làm sao vẫn luyến tiếc như vậy?"Jihoon không nghe thấy sự ghen tuông trong giọng điệu của anh ta, có chút mất mát nói: "Không biết bao giờ lại có thể gặp mặt anh trai đương nhiên không lỡ."Lee Sanghyeok ánh mắt tối sầm lại, tiện tay ôm cậu dễ dàng đem vào nhà, sau đó đè cậu vào tường, nặng nề dựa vào, trừng lớn hai mắt: "Anh đang nói đến Park Dohyun."Nhìn thấy ánh mắt của chồng, Jihoon có chút kỳ diệu và có chút buồn cười. "Anh cho rằng em là đang luyến tiếc Park Dohyun? Làm sao có thể? Trước đây em không thích anh ta nhất."Lee Sanghyeok cũng biết mình ghen tuông vô căn cứ, nhưng cũng không kìm chế được tâm tình, lúc này nghe được lời nói của vợ, có phần hưởng thụ, liền hỏi: "Tại sao?""Anh ta luôn cảm thấy rằng mình có chỉ số IQ cao. Khi nhìn thấy em, anh ta dường như đang nhìn một tên ngốc. thường xuyên vô cơ có ánh nhìn thù địch với em, nhắm vào em, em thích mới là lạ". Jihoon lại nói: "Nhưng mà anh ta có người mình thích hơn nữa còn tỏ tình thất bại khiến em cảm thấy rất bất ngờ. Em còn cho rằng anh ta ở trên cao, ai cũng không để vào mắt. Nhưng vừa này bảo em đoán đối tượng tỏ tình, em nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết là ai, trong số những người chơi thân ngày ấy, có lẽ chỉ có em là người duy nhất từ chối nếu anh ta tỏ tình. "Lee Sanghyeok nhìn người vợ nhỏ không hiểu gì, nghĩ lại hướng ánh mắt của nam nhân vừa này, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng gần như là đáp án chính xác nhất. Anh đang lúc do dự có nên nói cho Jihoon không, người vợ nhỏ đã đặt vấn đề này ra sau đầu, kiễng chân hôn lên môi anh, hưng phấn nói: "Chúng ta đi bóc quà được không?"Lee Sanghyeok từ bỏ suy nghĩ cảnh tỉnh Jihoon.
Một tuần sau, người đến thăm thượng tướng đại nhân cuối cùng cũng ít đi, Jihoon cũng nhận được một lượng lớn quà, bên trong thường đều là thức ăn ăn và điểm tâm ngọt, Jihoon sắp xếp phân loại ra một số đồ phù hợp với người lớn tuổi, còn cố ý gấp một tấm chăn đã dệt vào trong, sau đó đề nghị: "Ông xã, những thứ này có muốn tặng cho bà nội không?"Lão phu nhân sống một mình, vì phúc lợi của người dân tốt, bà có rôbốt xử lý việc nhà và nhân viên cộng đồng đến phục vụ bà mỗi ngày, vì vậy ngay từ đầu bà không muốn sống ở đây. Chỉ là Jihoon biết, nguyên nhân bà không muốn ở chung, vẫn là vì ghét mình.Kẻ đã hại bà thành phế nhân không thể đi lại được, nhất định khó thể tha thứ.Trong những năm đầu, Jihoon không cảm thấy mình có lỗi, cảm thấy chỉ chậm trễ vài ngày cũng không ảnh hưởng đến kết quả phẫu thuật của bà, cho dù có thể phẫu thuật trước vài ngày vẫn chỉ có kết quả như vậy. Nhưng rồi cậu nhận ra sai lầm của mình, lúc đó cậu đã tuỳ hứng và thô lỗ đến mức nào, dù công nghệ bây giờ tiên tiến nhưng việc dùng máy di chuyển và dùng chân đi lại, làm sao có thể giống nhau được?Cậu đã từng đến xin lỗi, nhưng dù có thành khẩn đến đâu thì lão phu nhân vẫn như cũ đối xử tệ bạc với cậu, từ tận đáy lòng mong cậu ly hôn với Lee Sanghyeok.Nghĩ đến đây, trong lòng Jihoon cảm thấy hơi khó chịu.Lee Sanghyeok hỏi: "Em cũng đi?" Jihoon nhanh chóng lắc đầu: "Em sẽ chỉ làm cho tâm tình bà khó chịu, thôi đi..." Cậu nghĩ một lát, sau đó nói: "Em đã từng ... đã làm một sai lầm lớn, vì vậy bà nội không thích em, bà có thể sẽ nói với anh...nếu anh cũng ghét em..." Nói đến đây, hơi thở có chút loạn, không thể nói ra, cũng không dám nhìn vào mặt Lee Sanghyeok.Lee Sanghyeok nói: "Sẽ không"Jihoon nhanh chóng ngẩng đầu lên.Dung mao anh tuấn của nam nhân mang theo sự ấm áp không hề giống với vẻ thờ ơ trước đây khiến trong lòng Jihoon cảm thấy có chút an tâm. Lee Sanghyeok bóp má cậu cười nhẹ: "Bảo bối bây giờ không phải là biết sai rồi sao? Nghe bọn họ nói trước đây em rất kiêu ngạo, bây giờ thì rất tốt, em đang thay đổi."Jihoon thực sự đã thay đổi. Tuy nhiên, nếu anh không bị mất trí nhớ, anh sẽ không bao giờ nhìn thấy sự thay đổi của cậu. Hoặc là anh đã nhìn thấy điều đó, nhưng trong tim đã sinh ra sự chán ghét, như thế nào cũng không thể đảo ngược.Vì vậy không chán ghét, cũng chỉ là tính tạm thời.
Jihoon đổi chủ đề: "Anh nghĩ như vậy đủ chưa?""Có lẽ đủ" Lee Sanghyeok xoa xoa đầu cậu: ""Thật sự không đi cùng sao?"Jihoon lắc đầu: "Không." Lại nói: "Nhân tiện, đừng nói với bà rằng cái chăn là do em làm. Em sợ bà không thích. Thời tiết đang trở lạnh. Nó được làm bằng lông cừu thượng hạng. Đôi chân sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút. "Lee Sanghyeok gật đầu đáp lại, không ép buộc cậu nữa. Nhưng anh đi một mình, Jihoon ở nhà cũng không yên tâm, cậu sợ Lee Sanghyeok hiện tại sẽ biết được quá khứ của hai người, vạch trần sự dối trá của mình, rồi lại trở mặt như cũ. Cậu sợ đến cả một ngày không làm được việc gì, rõ ràng nên hoàn thành công việc rồi, nhưng khi cậu cầm vào cây kim, lại cảm thấy nó rất nặng. Cố gắng lấy một lúc, ngoại trừ việc ngón trỏ bị đâm chảy máu ra thì cái gì cũng không làm được.Ngậm ngón trỏ đang chảy máu vào miệng, mùi máu tanh thấm vào, nhưng tuyệt nhiên vô tri vô giác, thậm chí cũng không biết đau. Cũng không biết qua bao lâu, Jihoon mới tỉnh lại, quyết định áp dụng phương pháp trước đó.Sắc dụ.Nếu như đối phương vì biết được sự thật mà nổi giận, nhưng tất cả dù sao đều là nghe kể lại, không phải là đích thân trải qua, vì vậy có lẽ nên dỗ dành là tốt nhất. Kể từ khi Lee Sanghyeok mất trí nhớ, hai người nhiều lần làm tình, đoạn thời gian này so với một năm còn nhiều hơn, có mấy đêm, không phải là Jihoon thật sự mệt mỏi, đối phương có thể còn muốn cậu mấy lần, còn thích bày trò, ví dụ như bắt cậu cùng xem phim khiêu dâm là minh chứng rõ nhất.Nghĩ đến đây, Jihoon vội vàng vào phòng tắm, sau khi toàn thân từ trên xuống dưới đều sạch sẽ, cậu lại trần trụi cúi xuống gầm giường, cậu nhớ là bản thân trước có mua một hộp đồ chơi tình dục để ở đây.Ngày đó vì cũng là vì muốn dụ dỗ chồng nên mua một đống đồ chơi trên mạng về, nhưng vì không thành công, cậu căn bản ném chúng ở đây mà không mở ra. Jihoon lôi chiếc hộp ra, sau khi mở ra, nhìn những món món đồ rực rỡ đủ loại, gương mặt không khỏi có chút đỏ lên.Trước đây có những đồ không hiểu, sau khi xem phim khiêu dâm liền biết công dụng, hơn nữa nghĩ đến những hình ảnh đó, cậu cảm thấy khó xử một lúc lâu cũng không có cách nào để bắt đầu. Cậu trái nhặt phải nhặt, lòng bàn tay động đến một thứ lông lông nào đó, thuận tiện cầm lên.Cái đuôi lông xù đáng yêu như vậy, nhưng lại nối liền với một dương vật giả to dài. Jihoon bỗng nhiên nhìn thấy hình dạng của thứ đó bị doạ cho sợ, lúc đang muốn cất đi, từ cửa truyền đến tiếng nói của chồng: "Em đang làm cái gì?"Jihoon giật mình, toàn thân lảo đảo, vô thức lăn xuống gầm giường trốn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com