TruyenHHH.com

Le Kiep X Ky Linh Le Ky Nguyet Lan Y Ky

Thề chứ tui mê đôi này đến mức nửa đêm nghĩ đến cũng cầm điện thoại viết. ✍️

Sợ mai quên kịch bản.
--------

Trăng sáng vằng vặc soi tỏ gian phòng nhỏ, trong không khí lơ lửng hương men nồng. Ký Linh đã uống quá chén, cả người ngả nghiêng tựa vào bàn, má đỏ bừng, ánh mắt lờ đờ như phủ sương. 

Lệ Kiếp ngồi một bên, tay chống trán nhìn y thở dài. "Ta đã bảo ngươi uống ít thôi mà." 

Nhưng Ký Linh nào để tâm, bàn tay nhỏ vung vẩy, chỉ thẳng vào mặt Lệ Kiếp, giọng lè nhè: "Ngươi... ngươi im đi! Lệ Kiếp, ngươi có biết ngươi... ngươi rất đáng ghét không?" 

Lệ Kiếp nhướn mày, chưa kịp phản ứng thì Ký Linh đã bật cười khúc khích, tiếp tục nói: "Nhưng mà... nhưng mà ngươi cũng đẹp, đẹp đến mức làm ta phát bực!" 

"..." Lệ Kiếp cảm thấy bất lực, chỉ muốn nhanh chóng đưa y về giường nằm. 

Nhưng Ký Linh nào chịu yên, y chống tay lên bàn đứng dậy, loạng choạng bước đến trước mặt Lệ Kiếp. "Ngươi nói đi, tại sao ngươi lại không thích cười? Ngươi cười thử xem nào... Cười đẹp lắm, đẹp hơn cả trăng đêm nay." 

Nói xong, y lại nắm lấy tay Lệ Kiếp, ánh mắt mơ màng: "Ngươi có biết không? Ta... ta rất thích ngươi, thích đến mức muốn... muốn... A!" 

Chưa kịp nói hết câu, Ký Linh đột nhiên gập người, ôm bụng kêu lên. Lệ Kiếp giật mình, vội đỡ lấy y. 

"Ngươi sao vậy? Đau bụng à?" 

"Không... không phải... chỉ là... ợ..." Ký Linh bịt miệng, ánh mắt đầy sợ hãi, sau đó không kịp kìm nén mà nôn thẳng vào người Lệ Kiếp. 

"...!!!" 

Cả hai người đều cứng đờ. Ký Linh sau giây lát ngỡ ngàng lại bật khóc nức nở: "Ta không cố ý! Là do rượu thôi! Ngươi... ngươi đừng ghét ta!" 

Lệ Kiếp ngao ngán lau người , cuối cùng vẫn không nỡ trách y. Hắn bế y lên, nhẹ nhàng đặt xuống giường, dùng khăn ấm lau mặt cho y. 

Ký Linh níu tay hắn, ánh mắt long lanh đầy nước: "Ngươi không ghét ta thật chứ? Ta xấu hổ lắm, muốn chết luôn!" 

Lệ Kiếp bật cười, cúi người véo nhẹ má y. "Đồ ngốc, ta sao ghét ngươi được? Nhưng từ nay về sau, không được uống quá chén nữa, nghe chưa?" 

Ký Linh gật đầu như gà mổ thóc, rồi lại lí nhí: "Vậy... ngươi có thể ôm ta không? Ta lạnh." 

Lệ Kiếp thở dài, kéo chăn đắp kín cho cả hai, vòng tay siết lấy y, thì thầm bên tai: "Ngươi thật là rắc rối." 

Ký Linh rúc vào ngực hắn, khóe môi cong lên trong giấc mơ, mặc kệ bên ngoài trăng vẫn sáng ngời. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com