Le Cuoi Tren Thien Dang
Chương 4Câu kết ột ngày trôi qua, đồng hồ điểm 12 giờ đêm với bóng tối phủ đầy bầu trời. Ngón tay nhẹ chạm vào bờ môi con bé, Kenty không hấp tấp vội vã, mọi thứ vẫn còn đó và con bé vẫn ở đây, người khẳng định rằng đã thật sự không thể quên đi cậu ấy.Cái hôn lướt nhẹ, môi cậu ấy như chỉ vừa chạm lên môi của Mèo, mắt con bé nhắm lại với sự mơ hồ, sự trống rỗng trong tâm trí và cảm giác chật hẹp trong hơi thở và cả nhịp tim của mình. Môi của cậu lại lần nữa chạm vào, lần này không còn phất lờ nữa, không còn vờ như chỉ vô tình chạm vào nữa, đôi tay ấy vẫn trên gương mặt con bé. Nụ hôn chậm rãi ... điều đó như chứng minh rằng cậu ấy là một con người điềm tĩnh và mang đến cảm giác nhẹ nhàng, một chút lãng mạn trong đêm tối. Nhưng đó không phải là cái hôn đầu hoàn hảo trong suy nghĩ của cậu ấy, và nụ hôn gấp gáp dần theo thời gian, đôi mắt của Kenty cũng đồng tình nhắm lại để đôi môi của cậu ấy mở ra, đem là sự ngọt ngào cho người con gái mà cậu ấy mới phát hiện ra,... mình đã yêu..................The first kiss.....................Chiếc đèn ngủ vừa được tắt. Cả hai đang nằm trên một chiếc giường, con bé bị đưa vào thế bị động, chiếc áo sơ mi hỡ nửa vai dần dần được kéo ra khỏi người con bé. Bàn tay của thằng con trai không vội vã mà vuốt nhẹ từ vai xuống cánh tay mịn màng, sự kích thích đối phương. Những cái hôn vội liên tiếp làm con bé như không còn thở được nữa. Như muốn ngăn lại, Mèo đưa tay đẩy cậu ấy ra nhưng khi chạm vào bờ ngực, con bé mới nhận ra cậu ấy đã cởi áo của mình ra lúc nào không hay biết, có chút sợ hãi nhưng thay vào đó cảm giác hạnh phúc lúc nảy vẫn còn đây, tay con bé từ ngực đi theo đường cơ thể và ôm lấy lưng, Kenty vẫn không dừng lại.-Em làm anh không thể cản lại sự ham muốn của mình.-... chúng ta nên ngừng lại.Vừa dứt lời thì cậu ấy lại lần nữa hôn vội vã lên bờ môi ấy và dần dần đi xuống cổ, mắt nhắm lại với sự chịu đựng từ Mèo, cảm giác lân lân của một đứa con gái mới lớn, chưa biết gì về tình yêu và những hậu quả sau đó. Nhưng may thay lí trí của người con trai đã ngăn cản cậu ấy lại.Đôi môi thôi chạm vào cơ thể Mèo, kéo nhẹ chiếc áo sơ mi lên vai con bé và nằm xuống bên cạnh.-Anh xin lỗi, anh không kiềm chế được mình.-...-Chúng ta còn tương lai, khi thật sự trưởng thành, anh sẽ không bỏ qua cho em vào những giây phút thế này.Cậu ấy phì cười làm con bé cũng phải che miệng lại để khỏi phải bật cười vì câu nói đấy. Vòng tay qua ôm vai Mèo, con bé nằm gọn trên bờ ngực và vòng tay của người con trai mình yêu. Một cái kết đẹp ột buổi tối đầy sự sợ hãi xen lẫn cảm xúc của tình yêu.-Anh yêu em.________________[memories]...-Nghĩ gì thế ?-À không, em chỉ đang nghĩ đến cuộc thi bơi lội trên toàn thế giới. Quậy không biết sẽ thế nào nữa.Thời gian cũng chỉ 1 năm thôi, Mèo không còn là mình nữa, đã bị phụ thuộc và luôn không thể nào không nhớ đến người con trai này. Con bé sợ hãi với cái đêm được xem như định mệnh "quyết định cuộc đời của 1 đứa con gái".Kenty- cậu ấy từng đã có ý nghĩ sẽ ..., nhưng đó là người mà con bé đặt hết tình yêu vào, cậu ấy đã tôn trọng con bé, giữ mọi thứ nguyên vẹn và cả cái tình cảm trong sáng này, nó đã kéo dài trong 1 năm dài. Mèo không còn quá mềm yếu, không còn hay khóc, mạnh mẽ hơn và tự tin hơn khi chính con bé biết rằng mình không thể mang gánh nặng lên vai người con trai mà mình yêu.Kenty cũng thế, cậu ấy hết mực lo lắng cho Mèo, từng chút một tuy cái giới hạn không quá 3 từ ấy vẫn chưa được xoá bỏ. Thời gian trôi qua, khi có Mèo bên cạnh, cái cảm giác cô đơn đã không còn vây lấy cậu ấy nữa. "Mẹ"- đã đi vào quá khứ của Kenty, cố gắng nhìn về phía tươi sáng hơn để biết rằng cuộc đời này vẫn còn đẹp sao, ở trên thiên đàng, ắt hẳn mẹ cậu ấy đang mỉm cười vì thằng con trai duy nhất của mình đã thay đổi, đã biết yêu và biết mình đã trưởng thành. 19 tuổi, cái tuổi mà đứa con trai mang mọi sức mạnh nam nhi cũng như sự khao khát của tình yêu tột đỉnh.Hãy cười, hãy luôn bên cạnh nhau, mong rằng cả 2 sẽ hạnh phúc.________________Mưa càng lúc lớn hơn, bên cửa sổ, Abbu ngắm mưa rơi vội vã, ô cửa sổ đọng lại những hạt mưa. Cảm giác cô đơn, trống vắng, đã quá lâu từ ngày buông tay để Quậy đi tìm đúng hạnh phúc của mình. Chẳng hiểu sao tình cảm ấy vẫn không phai nhạt đi, có lẽ do cậu ấy không còn tìm thấy ai được như nó. Quá rõ rằng Quậy không thể quên được hắn, đã nhìn thấy rất chắc rằng nó thay đổi theo thời gian, không còn dùng việc đấm đá để giải quyết mọi chuyện nữa, Abbu thừa biết rằng, tính cách nó lúc này bị thay đổi là do ai. Chỉ riêng mỗi Abbu lúc này vẫn như 1 năm trước, chờ đợi nó và luôn sẵn sàng bên cạnh nó khi nó cần, nhưng có lẽ bây giờ nó không cần ai nữa, chỉ cần ai đó nơi phương xa có thể nhìn thấy nó thay đổi như lúc này.-Abbu à, con không định về nhà sao, đã 3 4 ngày nay con ở Housestar mà không chán à ?-...Tiếng Abbis, cửa phòng được gõ vang lên 3 tiếng "cốc cốc cốc " !!.-Con ngủ rồi hả ?Vẫn không nghe tiếng trả lời, Abbis mở nhẹ cửa và đi vào. Thằng con trai của ông ấy đang ngắm mưa, mọi thứ như không tồn tại, đôi mắt của Abbu như không còn có thể chớp khi thấy mỏi, có lẽ sự trống rỗng trong trái tim vào trong suy nghĩ đã làm cậu ấy trở nên như thế. Hơn 1 năm qua, những ngày tháng khi Quậy tìm đến dù chỉ là để tâm sự về chuyện học tập nhưng Abbu vẫn thấy vui hơn là phải ở nhà và không làm gì cả như thế này. Abbis đứng nhìn thằng con được một lúc rồi cũng lẳng lặng đi, có lẽ có nói thì Abbu cũng chẳng buồn nghe thấy.Vậy suy cho cùng Abbu cũng đã thay đổi chút gì đó, nhưng có lẽ không rõ ràng chỉ là ít nói hơn và không còn năng động hoạt náo như những ngày tháng ở bên cạnh nó.Đó là khoảng thời gian thay đổi một con người. Tình cảm là một phần trong cuộc sống, nhất là trong lứa tuổi này, tình yêu chiếm vị trí quan trọng trong suy nghĩ và cả hành động. Thời gian, không gian, mọi thứ đều thay đổi và cả 4 đứa nó đều thay đổi, nhưng còn 2 người, họ vẫn sống tốt chứ. Cái đó thì hãy bàn sau ..._____________Memories ..._____________Mèo và Kenty đến nhà thờ, Mèo muốn ở cạnh Quậy vài ngày trước khi Quậy bắt đầu sang Anh, chuẩn bị cho cuộc thi tài lớn nhất mà con bé từng tham gia. Một sự thay đổi lớn, chắc có lẽ vì nổi tiếng và cả sự thay đổi về ngoài, xinh đẹp hơn và cả ít nói hơn, mà đã có cả khối con trai vây lấy nó. Và bây giờ, nó như trở thành người ấy, nó giống như người ấy 1 năm trước, nó kiêu ngạo hơn và bất cần mọi thứ hơn. Mèo cũng vì thế mà lo lắng cho nó, dù bản chất nó từ trước đó không có gì để phải chê.-Dọn dẹp nhà hả mạy, tao phụ với nhé?-Sắp xong rồi, hai người đến đây có gì không ?-Phải có gì mới đến được sao. Đã chuẩn bị cả chưa, còn 2 ngày nữa là đi rồi.-Xong cả rồi chỉ cần chờ đến ngày và xách thân đi thôi.Nó đặt 2 cốc nước lên bàn, Kenty đang ngắm nhìn những bức tranh hoạ về Chúa Giê-su, Đức Mẹ Maria, cậu ấy có vẻ tò mò về đạo Thiên Chúa giáo. Trong khi đó Mèo đang quan sát Quậy.-Mắt mày có vẻ bị thâm, không ngủ được à.-Ừm, vì mấy nay mưa lớn, tao sợ không ngủ được.-Ừm, thế tối nay tao ngủ ở đây với mày nhé, tao xin mẹ rồi, được không ?-Ừm.Trả lời trống không, nó vào bếp và làm những món có sẵn nguyên liệu trong tủ lạnh. Trong thời gian dài, nó đã học nấu ăn và bây giờ nó thật sự rất giỏi trong việc này, Mèo cười gượng gạo. Nụ cười tươi khi thấy Quậy trông đã người lớn hơn, nhưng nụ cười chuyển dần sang sự buồn bã nhanh chóng, nổi cô đơn bao quanh nó khiến sự hụt hẫng trong Mèo trổi dậy, đã không lạ với hình ảnh này từ ngày ai đó ra đi, nhưng biết phải làm sao đây, nó đã thay đổi rồi.Chương 5Mưa lớn, buổi trưa trông u buồn. Nó và dì đã làm xong thức ăn trưa và chuẩn bị đủ nguyên liệu cho buổi tiệc tối nay. Dì, nó và Mèo, Kenty cùng dùng cơm trưa khi ngoài trời mưa như trút nước, trút bao nổi niềm của nó lên khoảng không gian trống rỗng. Tiếng mưa không khiến nó sợ nhưng khi đêm đến, đó là một nổi ám ảnh dài. Memories... lại một lần nữa, nhà kho với những ngọn nến. Nhớ !!Kenty ra về khi chiều đến, mưa nhẹ hạt đi tuy vẫn không dứt. Nay là một ngày mưa trọn vẹn, Mèo đi theo ra cổng.-Anh về đừng đi đâu nhé, mưa lớn thì bệnh đó.-Biết rồi, em vào trong đi, vẫn còn đang mưa đó.-Khoan đã ... *chụt*,...Con bé hôn nhanh vào má của Kenty rồi chạy thật nhanh vào với Quậy. Kenty phì cười và nhìn con bé lon ton chạy vào trong, đã không còn ngại ngùng và biết thể hiện tình cảm của mình hơn trước.Quậy nhìn từ xa và mỉm cười, nhưng sau nụ cười đó, ẩn hiện sự tiếc nuối. Nhiều lúc nó tự hỏi, tại sao hôm ấy, thay vì là ôm, nó hẳn phải hôn người ấy mới phải chứ, nó thật sự đã thích, mọi thứ đâu còn mập mờ nữa, nhưng có lẽ khoảng cách xa đi vì người ấy đã lạnh nhạt với nó.-Tình cảm quá nhỉ ?-Hả, thấy rồi à ?-Ở trước cổng nhà thờ đó cô nương, tao thấy thì không sao chứ để các dì thấy đi rồi ở đó mà ngủ lại tối nay.-Ờ, xin lỗi, tao ...-Được rồi, giờ muốn ăn gì không ?-Ăn hoài vậy, lúc nào cũng ăn như thế sao mày chẳng béo lên tí nào.Nó cười khuẩy, ăn là nhu cầu của cơ thể, nhưng cũng là nhu cầu của tinh thần, khi con người ta cảm thấy trống rỗng thì ăn là cách để lấp đầy sự trống rỗng ấy.___________Lies...Fiction...Memories...The fact...On rainy days..._____________Những từ ngữ kết nối không gian lúc này, sự dối trá, nó lừa dối chính mình. Fiction, sự ảo tưởng, sự hy vọng. Memories, kí ức với những niềm vui và nổi buồn. The fact, thực tại nó vẫn là nó. On rainy days, những ngày mưa, kéo dài cho đến khi màn đêm buông xuống, mưa vẫn rơi để kết nối mọi thứ lại với nhau. Lừa dối - Ảo tưởng – Kí ức – Sự thật – Mưa ..._____________Trong căn phòng, 2 đứa nó đang nằm trên chiếc giường nhỏ, Mèo ôm lấy nó và nhắm mắt lại để cảm nhận hơi ấm từ con nhỏ bạn thân, mưa vẫn rơi, chúng nó vẫn bên nhau như 2 năm trôi.-Mày buồn ? _ Mèo hỏi với đôi mắt vẫn nhắm.-...-1 năm qua, mày lúc nào cũng thế này sao ?-Không, do mưa buồn mà.-Sao lại là mưa ?-Mưa đêm mang nhiều kỉ niệm.-Mày nhớ hắn ?-...Không trả lời, không cần hiểu nhau thì ai cũng có thể biết không riêng gì với Mèo, con bé là bạn thân của nó.-Mày vẫn còn thích hắn. Dù mày cố gắng níu kéo hắn lại nhưng hắn vẫn ra đi, hắn có nhớ đến mày không khi mày vẫn đang nghĩ đến hắn.-Tao đã không hy vọng rất lâu rồi, tao chỉ nghĩ rằng: "tao đã từng rung động với một người". Tìm kiếm người thứ 2, thật là khó khăn với tao.-Xung quanh rất nhiều người chờ đợi mày, không 1 ai trong tầm mắt mày sao.-Tình cảm không phải là sự lựa chọn, tao nhận ra điều đó vào 1 năm trước, khi tao đặt mình vào sự lựa chọn giữa Abbu và ..._ Nó dừng lại, nó sợ phải nói tên hắn ra. _ Và sau khi lựa chọn, tao mất đi mọi thứ, cả chính tao, mày thấy mà.-Ùm, mày có nghĩ rằng, sẽ gặp hắn trong tương lai. Giải bơi lội, có khi hắn nằm trong danh sách thi thì sao, mày từng bảo hắn bơi rất giỏi mà ?-Không có đâu, cả nước Mỹ, người Việt Nam không đủ sức để vượt qua thể lực của người Mỹ mà.Mèo bật dậy và chạy đi tìm cái laptop của nó. Đó là món quà do một fan của nó gửi tặng, ngoài ra còn cả khối quả khác có giá trị nhưng nó ít khi dùng đến. "Đã giàu hơn trước nhiều rồi" hihi.-Làm gì vậy ?-Search... google... danh sách các tuyển thủ tham gia giải bơi lội 18 -.-... Tao có trong danh sách mà, mày lo gì mà sợ không có.-QUẬY... lại đây nhanh đi...Mèo chợt hoảng hốt và gọi nhanh nó lại. Nó cảm thấy phiền và uể oải bước xuống giường đi lại chỗ chiếc bàn, nơi nó đặt laptop ở đấy.... ..."ĐINH TUẤN TRƯỜNG"...=...Chương 6Cái tên làm nó rơi ra khỏi ảo mộng. Nó đẩy Mèo sang bên và cố gắng tìm kiếm lại các trang web Up bản danh sách chính xác hơn. Và khi không còn sai vào đâu được, nó truy cập vào trang web chính thức để kiểm chứng lần cuối. Đó là sự thật. .. .. .. .. Hắn mang quốc tịch Việt Nam, thành tích đáng nể, đây có lẽ là sự gặp lại bất ngờ, cả 2 đi thi cho nước nhà._______________.......................000000000000000......................._______________Ở nơi xa, thời tiết lạnh vào những ngày cuối đông...-Anh hai, lại đây xem này ...-------- " LÂM LY LY"................Hắn đi ngang qua nhìn rồi đi thẳng về giường nằm, có vẻ như 1 năm qua không thay đổi hắn. Zu thì vui vẻ hơn và như dần quên đi Abbu. Cuộc sống không hẳn thay đổi được 1 người.Reng !! Reng !!Có tiếng chuông cửa dưới nhà, Zu bực bội và dường như đoán được đó là ai, mới sáng sớm đã đến nhà người khác.-...-Hi, Zu. Zun đã dậy chưa ?-Get in.Con bé gương mặt chẳng mấy thiện cảm nói ngắn gọn và đi thẳng vào trong. Khách tự đóng cửa và hí hửng đi theo sau Zu.-Anh hai, có người gặp.-Lại nữa à. – Zun vẫn đang còn trùm chăn.-Honey, em mang thức ăn sáng cho anh, có cả phần cho Zu nữa, e on.-Lần sau chị có đến thì cũng đừng mua cho tôi, tôi không quen ăn sáng.-Òh hó, oke. Wow~, Feeling warm !-Có ngược đời không đấy, trời đang mưa đấy chị ạ.Zu có vẻ thể hiện ra mặt, con bé đi về phòng của mình, laptop vẫn mở tên của nó, vẫn còn nguyên trên màn hình. Ánh mắt hắn hướng về chiếc lap, suy nghĩ mông lung.-Are you ok ?-...-Zun, You're fine ?-Đã mang thức ăn đến rồi, về đi chứ.-Oh no, em có mang phần của mình, để cùng ăn với anh, hihi... có cả soda nữa này.-...Zun mệt mỏi vì biết có nói cách nào thì người khách này cũng không chịu bỏ về. Đã 1 năm, từ ngày Zun chuyển sang đây, dường như người khách này chẳng bao giờ cho Zun khoảng thời gian yên tĩnh.Jenny Nguyễn,... cô ả là bạn cùng lớp với Zun. Cũng chẳng có sự khác biệt mấy, hắn toàn gặp những người mà hắn chẳng thích. Jenny mang tính cách nghịch ngợm, yêu đời, con nhỏ nhập quốc tịch Mỹ và ở cùng với ông bà nội tại đây. Phải nói rằng, sự trùng hợp đặc biệt đến hắn cũng không ngờ, con nhỏ thuộc dòng đai đen, lại là đạt huy chương vàng bơi lội US bao năm liền. Điều đó cũng là lí do Zu không thích Jenny, tính cách có phần giống Quậy và bơi lội lại rất giỏi, nhưng dạng người đeo bám, mà lại đeo bám anh của nó thì nó lại chẳng lấy làm thiện cảm đâu.1 năm trôi qua, với mỗi buổi sáng đều đến trừ những ngày con nhỏ ngủ dậy muộn, thì bữa ăn sáng của 2 anh em đều được lo từ A đến Z. Lúc đầu Zun còn từ chối và đuổi về, nhưng rồi cái kiểu chờ đợi trước cửa khiến hắn không thể nhắm mắt làm lơ, cả khối con trai trong trường đâm ra ghét hắn, được thích cũng là một cái tội nói chi việc thích một người cũng có tội, haha.-Jenny à ?-Hõ ?..-Cô đừng đến đây nữa được không. Tôi thật sự chỉ xem cô như bạn thôi, đừng cứ mỗi buổi sáng lại đến đây. Tôi cảm thấy không thoải mái tí nào.-Em chỉ mang thức ăn sáng đến thôi mà, nếu anh không thích thì em không mang thức ăn nữa, nhưng sáng em sẽ đến rủ anh đi học, ok ?-TRỜI ƠI !!!Hắn đứng dậy vò tóc và thét lên cầu cứu. Tại sao lại phải gặp ngay đứa như thế này nhỉ.____________________Đấy, đấy là 1 năm, 1 năm chẳng là gì khi mọi chuyện bình thường diễn ra, nhưng 1 năm lại không còn bình thường nữa nếu chuyện trước đó khiến con người ta không thể quên được.Mèo không còn là một đứa con gái yếu đuối, nhút nhát.Kenty không còn giữ khoảng cách với Mèo và trở về với thực tại hơn trước.Zu khó tính dần và luôn giữ gìn thằng anh mình thật kĩ cho "nữ hoàng bơi lội" của con bé.Abbu ít nói và không còn hay đi ra ngoài hoặc đến sân bóng rỗ thường xuyên như trước.Nó cũng ít nói đi, trở thành 1 đứa con gái hoàn hảo và không dùng lực để giải quyết vấn đề nữa.Và hắn, vẻ ngoại mạn ấy xây dựng lại hình ảnh ngày nào, đấy cũng là cách bảo vệ chính bản thân hắn lúc này.Những sự thay đổi khiến những người ngoài cuộc nhìn vào xuyên suốt khoảng thời gian 1 năm 3 tháng cũng phải không ngờ đến, sự đảo ngược và gần như có thể suy ra, chúng nó đang học tập tính cách của nhau. Có thể trong suy nghĩ mỗi đứa, con người thật của mình không hoàn hảo.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com