TruyenHHH.com

Le Cuoi Tren Thien Dang


Chap 10 "ĐÁNH ĐỔI"

Một ngày nữa lại trôi qua, mọi chuyện cứ ngỡ như vẫn ổn, nhưng vào ngày hôm nay mọi thứ bình yên chứ... chờ xem ...

_ Anh 2, dậy, dậy nhanh lên, trễ giờ học bây giờ...

_ Biết rồi, đừng có mà kéo chăn của anh, lạnh lắm biết không hã con bé này ...

Sáng tinh mơ, 2 anh em nó đã mở cuộc chiến tranh chăn gối rồi. Trời lạnh, màn sương chưa tan ngoài cửa kính. Bước những bước chân uể oải vào to-let, hắn vươn vai ngáp dài, chuẩn bị cho cái kế hoạch gì đó mà hắn muốn thực hiện trong ngày hôm nay.

_ Zu à, chiều nay em nói là, con khùng ấy qua nhà mình đọc truyện đúng không ?

_ Vâng anh 2, em định chiều nay ba mẹ đi làm về sẽ giới thiệu chị ấy là ...

_ Là gì ... ?

_ À không có gì ạ, híhí.

Con bé có vẻ mờ ám, che miệng cười và xách cặp chạy ra xe ngồi sẵn chờ thằng anh chuẩn bị xong và 2 anh em cùng đi học.

"Muốn cho Zu có thời gian và cơ hội tiếp cận thằng Abbu, thì mình chỉ còn cách ...".

Hắn vừa nghĩ vừa mở cửa chiếc SSC và rồ ga đưa Zu đến trường.

...............

Vào đến lớp ...

Abbu ngồi cạnh Quậy và cùng ăn bữa sáng, 2 đứa nó vui cười hí hửng mà bàn về chuyện gì đó. Cánh tay của nó vẫn còn đỏ hồng hẳn vì vết bỏng đêm qua. Cười nhạt rồi đi vào ghế, hắn đang âm mưu gì mà cứ như muốn ăn tươi nuốt sống nó.

_ Alo, Zu hã, anh hai quên dặn, tí nữa, ra về, anh 2 sẽ chở con khùng ấy về nhà mình để xem truyện của em, nên con ấy có hỏi thì nói là em bảo anh hai đưa nó về... cái đó là chuyện của anh 2, vậy nhé, buổi sáng tốt lành, bye em gái.

Nó khẽ liếc mắt sang xem hắn đang làm gì nhưng vội vã quay mặt ngược lại và nhìn Abbu cười, hình như hắn đang nhìn nó chằm chằm chẳng chịu rời mắt, lo ngại vì không biết chuyện sẽ xảy ra nữa.

[ Reng... reng... Reng...]... Giờ học bắt đầu. Con Boo cũng vừa tới lớp và đá mắt Abbu bảo cậu ấy về chỗ ngồi nhường lại chỗ cho mình.

_ Này Quậy, mày xem thông báo chưa, chuẩn bị hội thao toàn trường rồi đấy, chuẩn bị mà sắp xếp lịch đi đấy.

_ Ừ, tao biết rồi, mà mày... giúp tao được không, tao chưa có kinh nghiệm gì cả.

_ Kệ mày, liên quan gì tới tao, plè...

Con nhỏ le lưỡi trêu chọc rồi lấy sách vở ra chẳng nói thêm lời nào với nó, nó thì xụ mặt mà rầu rĩ, phải sắp xếp thế nào cho ra trò đây, rớt hạng thì nó bẻ mặt với con Boo và cả cô chủ nhiệm nữa. Nó chưa nắm hết tình hình lớp thế nào thì biết nên phân công ra sao, quả là làm lớp trưởng cũng không dễ đảm nhận.

Buổi học trôi qua như mọi ngày, nay Mèo vẫn chưa đi học nên lớp có vẻ thiếu 1 người chuyên giải những bài toán khó. Có ai đó trong lớp ngang Mèo đấy nhưng người đó thì chẳng bao giờ chịu mở lời với 1 ai cả.

Buổi ra chơi buồn tẻ làm cho 2 tiết cuối cũng nhanh chóng trôi qua. Nó ra cổng và chờ Abbu cứ như 1 thói quen. Dường như, nó đã không còn nhớ ngôi nhà thật của mình ở đâu rồi, trừ khi ngày nào đó mẹ nó hiện diện trong căn nhà ấy.

_ Này, lên xe đi.

_ ...

Nó vẫn ngó ngơ ngó ngông tìm kiếm Abbu, trong khi Zun thì nhìn nó với vẻ bực mình vốn có trước giờ.

_ Có nghe không hã con nhỏ kia, lên xe mau lên.

_ Mắc cái gì mà tôi phải lên xe của anh.

_ Bộ tôi muốn à, hỏi con Zu ấy, nhanh đi, tôi không có nhiều thời gian đâu.

Nó chợt nhớ là hôm nay sang nhà Zu xem tập cuối bộ truyện "hai thế giới", rồi chau mày nghi ngờ gì đó.

_ Thật không ?

_ Không thì thôi, tôi đi.

Nói rồi hắn rồ ga, nó cong chân chạy nhanh lại nắm lấy tay cầm và mở cửa xe, ngồi vào và đóng cửa lại trong khi xung quanh đó, những cặp mắt mọi ngày nhìn nó và Abbu nay bỗng mở to và như đang sửng sốt hơn về những gì họ đang thấy.

Hắn lên ga và phóng xe ra khỏi trường, đằng sau, chiếc môtô của Abbu vừa chạy tới với nhiều dấu chấm hỏi xung quanh.

_ Quậy đi với thằng Zun làm gì thế... [ te...tè...té...te...] alo... sao cơ, ừ, ờ, vậy thì tao về trước, vậy tí 6 giờ chiều mày chở Quậy sang Housestar dùm tao luôn nhé, không thì gọi tao sang đưa Quậy đi... okê.

Abbu nhận cuộc gọi từ Zun và gỡ bỏ mọi suy nghĩ xém được coi là ghen tuông vớ vẫn đi và về nhà.

..........

Buổi trưa lạnh lẽo không khác gì lúc sáng tinh mơ, nó xoa 2 lòng bàn tay mình cho ấm lại rồi cứ nhìn mãi về phía bên đường. Chắc là đang tránh không phải nhìn mặt hắn.

_ Chút nữa, cô với em tôi giữ im lặng dùm, không ngủ trưa thì tôi không làm được gì vào buổi chiều và tối đâu, với lại khi cô về thì gọi tôi dậy biết chưa.

_ ...

Nó không thèm trả lời, chỉ huýt sáo mà chẳng ra tiếng, chớp chớp con mắt ngắm những hàng cây ven đường cứ vụt nhanh qua như những gốc cây đang chạy chứ không phải cho chiếc xe của hắn đang lao nhanh.

_ Đã khùng còn bị điếc.

_ Cái gì ? Muốn chết hã tên kia. Mắc cớ gì tôi phải nghe theo anh.

_ Tuỳ cô vậy.

Hắn chẳng thèm chấp nó, lên ga và chạy nhanh hơn, nó thì vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra.

....két....kétt...t..t....két....

Dừng trước cửa nhà, hắn mở cửa xe rồi đi thẳng 1 nước vào phòng mình, đóng cửa lại. Trong khi, nó thì đang bỡ ngỡ chẳng biết đường nào mà lần.

Mở nhẹ cánh cửa chính ra 1 xí để nhìn rõ những gì trong căn nhà rộng lớn này. Nó bàng hoàng sửng sốt tròn xoe mắt khi mọi vật xung quanh nó lúc này thật tuyệt hảo.

_ Á, chị Quậy, chị tới rồi, đi, đi lên đây với em.

Zu từ nhà bếp đi lên, con bé bỏ ngay ly nước xuống bàn và chạy đến nắm tay Quậy dắt lên lầu khi vừa thấy nó đang đứng ngây đơ ra nhìn mọi thứ ở nơi này. _ Là lá la, ngồi đi chị, đây là phòng em, hehe, nó hơi bừa bộn 1 xí, chị ngồi ở đấy chờ em mở máy nhé, hehe, chị đóng cửa fic cho em đấy nhé.

Con bé cứ loay hoay mãi mà chẳng để nó nói câu nào.

_ Này Zu, có phải em gọi hắn đưa chị đến đây không ?

_ Không ạ, do anh ấy... à đúng rồi, haha, em bảo anh hai đưa chị đến đây đấy ạ, em đi taxi về trước vì còn dọn dẹp lại phòng của em, hihi, nhưng mà chưa xong thì chị đã tới.

_ Ừ... thế thằng anh của em hay ngủ trưa lắm à.

_ Vâng, anh ấy ngủ rất trễ bởi thế không ngủ trưa thì tối anh ấy chẳng tài nào thức khuya được ạ, mà sao chị lại để ý ...

_ Không, tại lúc nãy hắn bảo là 2 chị em mình đừng có làm ồn hắn ngủ không được.

_ Thế ạ, đã thế em mở nhạc maximum cho ảnh khỏi ngủ luôn, lâu lâu chị mới đến đây 1 lần mà thế đấy.

_ Sao cơ, chị mới đến đây lần đầu mà.

_ Đâu có ạ, có lần... à đúng rồi, haha, em quên, chị đến đây lần đầu ạ, hihi,... đây, tập cuối em vừa viết xong hôm qua, chị đọc đi nhé, em đi kiếm gì đó ăn, chắc chị cũng chưa ăn gì mà phải không ?

Nói rồi con bé vội chạy xuống lầu, đứng nói 1 hồi thì chắc con nhỏ nói hết những gì xảy ra vào cái đêm lần đầu tiên nó đặt chân vào ngôi nhà này mất. Con bé đi ngang qua phòng Zun và sẳn ghé vào bàn tính gì đó với thằng anh nói.

_ Anh hai, sao lại nói dối thế, sao lại bảo là em nhờ anh đưa chị ấy về đây.

_ Anh có tí chuyện riêng, tí nữa, khi nào con nhỏ ấy về, sang phòng và gọi anh dậy nhé, giờ thì đi ra cho anh ngủ, nhanh lên.

Nói rồi Zun đẩy nhỏ em ra khỏi phòng rồi khoá trái cửa, lên giường và đeo phone ngủ 1 giấc, chuẩn bị cho buổi chiều nay phải đối mặt với nó và làm trò gì đó chẳng rõ.

........................

Bên cửa kính, Mèo nhìn khung cảnh xung quanh với vẻ mặt buồn bã hơn cả cái gọi là buồn bã. Mấy hôm nay Quậy nó làm gì mà chẳng đến thăm con bé, cả mẹ cũng chẳng đến và Mèo cũng chẳng biết ba mình bị gì nữa, chắc là nghiêm trọng lắm nên mẹ chẳng có thời gian gọi điện thoại và báo cho Mèo biết. Abbu cũng chẳng ghé qua mà tâm sự cho Mèo nghe về nó trong tình trạng con bé nhắm mắt vờ như đang ngủ, mọi thứ buồn tẻ và chẳng có động lực gì khiến Mèo nở thêm 1 nụ cười.

...cáchhh....

Cửa phòng mở, Mèo không quay lại nhìn vì chắc có lẽ là cô y tá đến để dọn phòng và đưa cho con bé bộ đồ mới để thay thô. Được 1 lúc, chẳng nghe thấy giọng nói nhắc nhở ân cần của cô y tá, Mèo thấy lạ và quay lại xem coi là ai.

_ Áááá.....

Lại cứ như bao nhiêu lần khác, cứ khi gặp tên ấy là con bé như bị trúng bùa mê gì đấy mà không té thì cũng tai nạn khác xảy ra. Con bé lò cò ra cửa sổ và chẳng cách nào nhảy tưng tưng trước mặt Kenty mà về giường, chỉ biết ngồi đấy tròn xoe mắt nhìn cậu ta.

_ Gì thế.

Cậu ấy hỏi như chưa thấy con bé đang ngồi ôm cái chân đau của mình.

_ Đỡ tôi về giường với.

_ Phiền thật đấy.

Nói rồi Kenty bỏ những quyển vở xuống và đi lại, bế con bé lên.

.............................

"Chuyện gì đang xảy ra thế, tôi đang mơ sao ? Cậu ấy lại 1 lần nữa bế tôi lên. Cảm giác quen thuộc và tim tôi lại tăng nhịp đập trong từng giây. Tâm trí tôi trống rỗng và mọi thứ mờ ảo, hoàng tử... có phải tôi đang nghĩ cậu ấy là hoàng tử của đời tôi... nhưng sao ..."...

.............................

Mọi thứ chợt trở lại như bình thường khi tên ấy đặt Mèo lên giường, rồi thì đưa cho Mèo những quyển vở mà nay trên lớp cậu ấy đã viết đầy đủ hơn hôm trước, chắc có lẽ từ giờ về sau cậu ấy phải thường xuyên lui tới đây theo ý của Abbu rồi.

_ Kenty à, tại sao, không phải là Abbu hay là Quậy hay là...

Kenty vừa bấm điện thoại vừa đưa vào tai Mèo, con bé cầm lấy điện thoại của Kenty mà chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

_ Alo, Mèo hã, Abbu nè, dạo này quán đông khách, anh với Quậy phải làm việc suốt buổi tối, chắc chút nữa anh sẽ tranh thủ chở Quậy sang thăm em. Đừng buồn nha, anh có nhờ thằng Kenty đem vở cho em chép bài đấy, mau khoẻ rồi sớm đi học nha. Bye em...

Tít...tít...tít...

Trả lại điện thoại Kenty, Mèo dường như hiểu mọi chuyện và không hỏi thêm gì nữa. Cầm những quyển vở trên tay nhìn về phía Kenty với vẻ cầu cứu.

..............................

_ Yaaa, hay quá, Zu à, sao khúc cuối em không cho nó biết sự hiện diện của hắn vậy?

_ Dạ, à, chị đọc tiếp đi, rồi sẽ hiểu mà, mà chị đọc nhanh thế, hihi, sắp hết rồi đấy, đọc xong, em với chị vào bệnh viện thăm chị... chị...

_ Mèo...

_ À vâng, chị Mèo nha.

_ Nhưng đi bằng cách nào.

_ Anh hai em đưa đi ạ.

_ Sao cơ, thôi, hay em gọi cho Abbu đi, vì lúc trưa ảnh cũng bảo là khoảng 3 giờ sẽ đến bệnh viện thăm Mèo á.

Zu bỗng tắt ngay nụ cười trên miệng, con bé không muốn khi ở cạnh con bé Quậy nhắc tên Abbu và cả Abbu nhắc tên Quậy. Zu biết mình ích kỉ nhưng con bé không thể nào vui vẻ được khi người con bé thương từng ấy năm lại có thể thích 1 người con gái khác dễ dàng như vậy. Người đó không ai khác lại là người mà con bé thần tượng nhất từ trước tới giờ.

_ Vậy để em gọi Abbu đến đưa chị đi, còn anh Zun sẽ đưa em đi, anh hai nói là cũng muốn đi thăm Mèo nữa, chị Mèo ngồi cạnh anh hai em mà phải không chị ?

_ Ừ, thế em gọi cho Abbu dùm chị nha, chị còn phải về dọn dẹp nhà của ông tướng ấy nữa, không thì tới tháng chị lại không được trả lương, hihi. Chị đọc tiếp đây.

Con bé gật gù và mở cửa phòng đi xuống tầng dưới.

Cạch...cạch...cạch.... _ Vậy à, không sao, em cứ gọi Abbu tới đi, để anh hai tính.

_ Anh hai biết em không thể chịu nổi khi thấy 2 người ấy đi chung mà, hít.

_ Biết rồi cô nương, gọi nhanh đi.

Con bé lại làm mặt buồn mở máy và gọi cho Abbu.

..............................

.....................

...............

_ Giảng bài à.

Kenty có vẻ chưa từng nghĩ đến chuyện đấy, 1 người thông minh như Mèo thì nhìn vào đã hiểu rồi, sao lại cần giảng lại cơ chứ.

_ Cậu giảng bài cho mình đi, mình ngồi đọc lại tất cả đau mắt lại buồn ngủ nữa, được không ?

Con bé có vẻ rụt rè nhưng cái khao khát được xít lại gần tên ấy hơn lại làm con bé dũng cảm được đôi chút.

Kenty đi lại và ngồi cạnh Mèo. Tim của con bé lại đập loạn cả lên, Mèo cố gắng dồn nén cảm xúc và bỏ ý định sẽ dành tình cảm của mình cho "ai đó" tập trung nghe cậu ta giảng bài.

_...

_...

_...

Gần 15 phút trôi qua, Kenty chẳng hé môi, chỉ cầm bút và khoanh tròn những trọng điểm cần thiết cho kiểm tra rồi ghi kèm chú thích những gì cậu ấy viết tắt và kí hiệu, xong thì đóng tập vở lại...

_ Rồi đấy.

Ngắn gọn, gương mặt lạnh tanh ấy đi ra ghế salon và đeo tai nghe, nhắm mắt mà cảm nhận những giai điệu từ bài hát cậu ta đang nghe.

.............

"Cậu chỉ có thể giúp mình đến thế thôi sao ? Sao lại mang cho mình những cảm giác mà trước giờ mình chưa từng có ? Sao lại đến với mình mà lại lạnh nhạt với mình ? Mình có thể im lặng lắng nghe cậu nói, mình không muốn là người nói và cậu lại là người lắng nghe, mình không để lại được gì trong tâm trí cậu cả. Cái cảm giác thất vọng khi tay mình vừa với tới thứ gì đó nhưng bất chợt nó lại xa mình ra, mãi như thế, cảm giác ấy khó chịu lắm."

Mèo hét lớn ...

_ Yaaa... này...

_...

_ Kenty, cậu có nghe mình nói không vậy ?

Kenty dừng nhịp chân và tháo tai nghe xuống, vẫn nhắm mắt như chờ đợi Mèo nói xong và tiếp tục nghe mà không cần phải trả lời.

_ Từ... từ ngày mai, cậu... cậu... đừng đến đây nữa.

Tên ấy mở mắt ra 1 lúc, rồi lại nhắm mắt lại, đeo tai nghe và vẫn như chưa nghe thấy gì.

Mèo bực tức, con bé nằm xuống, đắp lớp chăn lên người và ấm ức không nói được lời nào nữa. Mắt con bé cay cay và đỏ lên nhưng con bé không khóc, cố gắng nhắm mắt và đi vào giấc ngủ thật mau. Nhà Zun lúc này ...

_ Quậy đâu rồi Zu.

_ Dạ, dạ, anh hai nói là anh hai chở chị Quậy đi trước, bảo em đợi anh đến và cùng anh đi tới bệnh viện sau.

_ Ờ ... vậy à ... vậy em lên xe nhanh đi.

Abbu có vẻ khó hiểu, cậu ấy lo lắng gì đó, trước giờ Zun có bao giờ lại tình nguyện chở con gái như thế, mà đằng này là người hắn ghét nhất nữa. Rồ ga,...

_ Bám chắc nha, em mà rớt xuống đường là anh chạy luôn đấy.

_ Plè, em mà rớt xuống cũng kéo anh theo. Nhưng mà... anh... chạy chậm thôi nhé.

_ Sao thế, sợ hã nhóc cứng đầu.

_ Sao cơ, em mà cứng đầu à, không phải là sợ, nhưng mà ... anh chạy chậm thôi.

_ Ờ.

Abbu quay lại mỉm cười với Zu, con nhỏ đỏ mặt và nắm chặt áo của Abbu, cậu ấy theo hướng đến bệnh viện và lên ga đưa Zu đi.

...........................

Trên chiếc SSC ...

_ Này, sao bảo là Abbu sẽ đến mà.

_ Abbu đưa Zu đi sau, cô thắc mắc làm gì, sợ em tôi cướp lấy người cô yêu à.

_ Cái gì hããããã. Cái gì mà là người tôi yêu, anh đừng có nói bừa, hứ, đúng là giun đất.

_ Gì mà giun đất hã, cô mà nói nhiều tôi thả cô giữa đường thì không biết đường mà về đấy biết không hã. Trật tự tí đi, chẳng qua Zu nó muốn hóng gió, ngồi xe hơi thì ngột ngạt quá. Được chưa hã.

_ Ừ thì, ờ, tôi cũng đang thấy ngột ngạt nè, nhìn anh cứ như là động vật lưỡng tính ấy.

Hắn tức điên người nhưng cố kiềm chế, không thèm chấp nó và lên ga chạy thật nhanh.

....................

" Anh hai vì em mà mới chịu đựng con nhỏ này đấy nhá, không thì bây giờ nó đã ngồi lề đường cầu cứu người đi đường rồi. Lấy hết những khoảng thời gian 2 đứa nó bên nhau, em phải tranh thủ mà tiếp cận cái thằng không có mắt nhìn con gái kia đi. Không thì công sức anh hai lôi con này đi là công cốc đấy".

Hắn nghĩ thầm và quay sang nhìn nó cười đểu.

_ Gì thế hã, anh đưa tôi đi đâu đấy.

_ Thực hiện lời hứa.

_ Lời hứa gì ?

_ Cô nói nhiều quá, im lặng tí đi may ra mức độ tôi ghét cô nó theo chiều hướng đi xuống, cô nói mãi thế thì nó tăng vùn vụt đấy, biết không hã.

_ Anh ...

Nó bực bội mà không biết làm gì hơn, cầm cặp và đánh vào đầu hắn.

_ Này.... Có dừng lại không hã, tôi đang lái xe đấy, cái con khùng này... dừng lại ...

Lỡ ngày nào đó tụi nó yêu nhau thì thế nào nhĩ ? Trái đất này sẽ thay thế chổ cho mặt trời mất, có lẽ thế.

.........................

Trời về chiều trông u uất hẳn, gió thổi nghe "đắng" cả tai, Mèo vẫn ngon giấc và tên ấy vẫn ở đó, không nghe nhạc cũng không ngủ mà đang chăm chú nhìn con bé.

Kenty đi lại, kéo chăn đắp kín người của Mèo, nâng nhẹ cái chân bị thương của Mèo đặt cho ngay ngắn và cũng trùm kín. Cậu ấy vuốt nhẹ mái tóc của con bé và nở 1 nụ cười.

Cái nụ cười đúng chất 1 nụ cười thật sự.

_ Ngủ ngon nhé, từ ngày mai, tôi sẽ không đến đây và chăm sóc cô nữa. Đừng bao giờ té ngã khi thấy tôi, lúc ấy tôi không thể bỏ mặt cô ở đấy mà không giúp cô được. Tạm biệt.

...o.O.o...

.

Có con bé ở đó...

Và tên ấy mở lời...

Những câu nói đầu tiên gần 5 năm qua...

Không phải 4 từ mà rất rất rất nhiều từ...

Nụ cười...

Cái nụ cười của 1 người con trai thực sự sau 5 năm...

Gió như ngừng thổi "nghe" cậu ấy...

Không khí như ấm lại ...

Mọi thứ dường như biết điều đó...

Riêng con bé...

Cái người cần nghe những lời đó...

Thì lại chẳng biết chuyện gì đang xảy ra ...

Chẳng biết được sự thay đổi của ai đó...

Là do chính con bé ấy gây ra ...

.

...o.O.o...

Có những điều không cần nói ra.

Có những khoảnh khắc lạ kì lại xảy đến.

Có những cảm nhận từ con tim.

Có những nụ cười làm trái đất quay ngược vòng.

Và có những trái tim đang cách nhau vài nhịp đập.

...o.O.o...

Có đôi lúc, cậu ấy tự hỏi mình vì sao lại lạnh nhạt với thế giới này. Vì mẹ hay vì ba hay vì cậu ấy quá yếu đuối để có thể sống như bao người khác. Gặp 1 người con gái, cô ấy đơn giản, cô ấy rụt rè và ít nói không kém gì chính cậu ta, cũng không xinh đẹp lộng lẫy như những nàng tiên trong truyện cổ tích nhưng ... cậu ta luôn phải bảo bọc và che chở cho người con gái đó mà không thể làm ngơ như cậu đã từng làm ngơ với mọi chuyện trên thế gian này.

Mọi chuyện được đơn giản hoá đi vì cậu ấy biết rằng, đó là "phản xạ", phản xạ từ đâu đó dưới bờ vai bên trái, phản xạ mà chính cậu ấy cũng chẳng thể nào điều khiển được nó. Vì đơn giản đó được gọi là "phản xạ" mà thôi. Dừng trước cổng bệnh viện, Abbu và Zu cùng nhau đi vào. Con bé đang lo lắng vì khi gặp nó trong bệnh viện, Abbu có bỏ mặt con bé mà quấn lấy nó.

_ Anh Abbu, chị Quậy thường đến nhà anh không ?

_ Ừ, Quậy giúp việc nhà anh, hầu như gặp nhau cả ngày, mỗi tối anh đưa Quậy về nhà thờ ngủ với các seur.

_ ...

Con bé cúi mặt xuống đất mà đi, lâu lâu lại nhìn xung quanh, né tránh không để Abbu thấy con bé đang buồn.

CỐc...cốc...cốc...

_ ...

Có vẻ im lặng, Abbu mở cửa phòng rồi bước vào cùng Zu.

_ Không ai ở đây xem chừng chị ấy à ?

_ Anh không biết nữa, thằng Kenty nó đâu mất tiêu rồi, anh bảo nó ở đây chăm sóc Mèo mà. Còn thằng Zun với Quậy đâu sao chưa tới nữa, nó đi xe 4 bánh mà còn chậm hơn xe 2 bánh nữa à.

Hai đứa vào trong và đóng cửa lại, Mèo vẫn đang ngủ nên cả 2 im lặng không nói thêm lời nào nữa. Abbu nhìn đồng hồ ngó mãi ra cửa, còn Zu thì nhìn cậu ta với hy vọng rằng ánh mắt cậu ta sẽ hướng về mình dù chỉ 1 lần. Nhưng không ...

................................................ Chiếc xe SSC vẫn lao nhanh trên quốc lộ, nhà cửa thưa dần, cho tới khi cả 2 đứa nó đến 1 vùng đất lạ, hắn dừng lại bên 1 con sông lớn.

_ Đây là đâu thế hã, tên kia?

_ Cô không cần biết, xuống xe đi.

Hắn mở cửa xe và bước xuống, mang trên vai cái balô mà hắn vẫn thường mang đi lại gần bờ sông, ngồi trên bãi cỏ và đợi nó. Lúc này quả thật nó không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng nó thử tin hắn 1 lần xem thế nào. Đi lại gần hắn, nó ngồi cạnh hắn trên bãi cỏ, mọi thứ như đang dừng lại, tạo nên 1 bức tranh. Một người con trai, 1 người con gái, con sông lớn, những ánh đèn hiếm hoi còn được mở quanh đó. Không gian yên tĩnh và dường như gió cũng ngừng thổi.

_ Chuyện gì, nói đi, lời hứa gì ? Anh mà cũng có chuyện nói với tôi à?

_ Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng yêu cầu cô đừng có gây chiến được không? Con gái gì mà hung dữ vậy hả, ngồi yên đó đi, chờ tới khi tôi nghĩ ra tôi sẽ nói cho cô nghe.

Nó không nói thêm lời nào, đứng lên và định bỏ đi.

_ Cái này, chắc sẽ giữ chân cô lại chứ ?

Hắn cầm trên tay quyển nhật ký quen thuộc. Nó nhận ra rồi tròn mắt ngạc nhiên, quay ngược lại và lấy lại quyển nhật ký của nó.

_ Đâu ra mà anh có ?

_ Cô không thể ngồi xuống à, chuyện này, khó nói lắm và hình như cũng là lần đầu nói ra.

_...

Nó chợt như nhớ ra gì đó, nắm chặt trong tay quyển nhật ký và chờ đợi xem hắn nói gì. Đi lại và ngồi cạnh hắn 1 lần nữa.

........................

Mọi kí ức tan biến ...

Chợt tất cả hiện về ...

Người con trai đêm hôm ấy ...

Lời hứa ...

Quyển nhật ký ...

Mọi thứ gần như sáng tỏ ...

......................

Hắn ở đấy với nó gần nửa tiếng đồng hồ. Hắn không mở môi nói lời nào, nó cũng thế. Nó chỉ chăm chú nhìn quyển nhật ký xem có gì khác thường và đôi lúc lại liếc sang nhìn gương mặt hắn đang rất căng thẳng, hắn toát cả mồ hôi nhưng vẫn không nói lấy 1 lời.

_ Cô ...

_ Sao ?

_ Đêm hôm ấy, cô nhớ chứ ?

_ Hôm ấy, là hôm nào ? – Nó gần như hiểu mọi chuyện nhưng vẫn cố tình không hiểu gì.

_ Tôi không nghĩ rằng cô sẽ quên hết. Nhà kho, tôi, cô ở cùng nhau ...

_ ...

Nó im lặng và bây giờ nó gần như hiểu hết mọi chuyện, chỉ chờ đợi hắn muốn gì thôi.

_ Cô ngất xỉu ở quốc lộ ....

Kí ức được khơi lại, những giọt mồ hôi hiện diện trên gương mặt hắn, làm ướt tóc mai của rồi rơi xuống vai hắn. Môi hắn khô cứng đi vì trời cũng khá lạnh, thế mà người tên con trai quái lạ này lại ướt đẫm mồ hôi. Chắc nó không nghĩ rằng hắn nhút nhát đến vậy, chỉ là chuyện quá khứ mà hắn đã thế thì nếu gặp chuyện gì trước mắt hắn lúc này, không biết sẽ như thế nào nữa.

Hắn kể lại mọi chuyện, tất cả cho tới khi ...

_ ...Tôi có dùng ít rượu để bớt căng thẳng, nhưng rồi tôi say, chắc là cô còn nhớ cô đã hỏi tôi câu gì chứ ?

_ ... Ừ, tại sao anh lại tốt bụng với tôi như vậy ?

_ Ừ, là vì tôi say.

Nó chợt ôm chặt quyển nhật kí, chắc đang căng thẳng ...

_ Sao vậy, cô đừng có căng thẳng thế chứ, tôi cũng đang căng thẳng lắm đây này.

_ Ờ. Biết rồi.

Cả 2 đứa nó nay sao lại "khách sáo" quá không biết. Nó bỗng trở nên rụt rè, chẳng đôi co với hắn câu nào cả, chỉ biết nhìn thẳng về phía con sông, những ánh đèn in trên mặt nước lắm nó hoa mắt nhưng nó không dám quay sang nhìn hắn hoặc nhìn đi đâu khác nữa. Hắn cũng như nó, ánh mắt không rời khỏi những ánh đèn in bóng xuống con sông.

Kenty từng nói nếu nhìn xuống mặt nước, ta có thể thấy sự tĩnh lặng ở đấy dù là nó luôn chuyển động. Những điều ta muốn nói nhưng không thể nói ra, thì nó sẽ tuôn ra tất cả khi ta nhìn xuống mặt nước. Điều kì lạ giữa sự yên tĩnh và nổi niềm.

_ Cô khóc, nên ... làm tôi ... không chịu được. Lần đầu tiên, đó là lần đầu tiên tôi ngủ cùng 1 đứa con gái, cũng là lần đầu tiên tôi đối xử tốt với 1 đứa con gái.

_ Ờ, đó cũng là lần thứ 2, sau 17 năm trời tôi không rơi lấy 1 giọt nước mắt. Cũng là lần đầu tiên tôi ngủ cùng 1 thằng con trai, lại là người tôi vô cùng ghét nhưng không hề biết được hắn là ai.

Hắn bỗng nổi giận quay sang quát nó:

_ Này, nói cho cô biết, từ giờ về sau có ghét tôi cỡ nào đi nữa thì cũng không được tỏ thái độ đó với tôi biết không ?

_ Sao lại la tôi hả, thì anh cũng có thích gì tôi cơ chứ? Muốn gây sự nữa à.

Tụi nó quả là không thể nào để thế giới này bình yên quá lâu. Lại cãi nhau ... Đánh đổi ???

Hắn không đủ can đảm để vào thẳng vấn đề lúc này ...

Hắn lo lắng vì đó giờ hắn chưa từng có kinh nghiệm gì ...

Kinh nghiệm về ...

...o.O.o....

_ Cô, làm bạn gái tôi nhé ?

.

.

.

Hắn vừa nói gì thế ...

Nó và hắn ...

Yêu nhau ư ...

...o.O.o... Nó chợt hoảng hốt và để rơi quyển nhật kí xuống bãi bỏ. Cổ họng nó như bị cắt ngang, những thứ nó định nói lúc này chợt không thể nào thốt thành lời được.

_ Có lẽ sẽ khó khăn với tôi và cô, nhưng tôi muốn điều đó. Coi như đây là lời hứa đêm hôm đó. Tôi đã hứa sẽ bảo vệ cô và bây giờ đây là cách tôi có thể bảo vệ cô. – Hắn nói nghiêm túc.

_ Tôi có thể tự bảo vệ mình nên anh không cần nghĩ đến cái lời hứa ấy đâu.

_ Không hẳn, nhưng cô cũng không còn sự lựa chọn nào khác đâu. Tôi đã quyết thì ... không ai cản được.

_ Thế nếu tôi không đồng ý. – Nó ngập ngừng.

_ Thì chuyện đêm ấy, Zu không nói tôi cũng sẽ nói cho mọi người biết.

_ Anh ...

_ Không phải chỉ vì lí do đó, còn nhiều lí do khác tôi không thể nói cho cô biết được. Nói chung là tôi sẽ không làm gì quá đáng đâu, cho đến khi nào tôi thấy thích hợp, tôi sẽ trả tự do cho cô và sẽ cho cô biết lí do vì sao tôi muốn thế. Lúc trước, bây giờ và về sau, tôi cũng không thể yêu cô được đâu nên cô đừng có mà lo lắng.

_ Tại sao ?

_ Tôi ghét con gái bạo lực.

_ ...

Nó lại im lặng, hôm nay sao nó lại chẳng có tí gì gọi là dũng cảm cả. 2 bàn tay nắm chặt mà không thể thốt nên lời nào nữa. Nó trở thành bạn gái của 1 tên chẳng ra gì trong mắt nó. Ngạo mạn, khinh người và quan trọng nhất là hắn không ưa gì nó.

_ Vậy nhé, im lặng coi như đã đồng ý, nè...

Hắn lấy ra trong balô 1 quyển nhật kí.

_ Trong đây là những gì từ nhỏ đến giờ tôi viết vào. Ít khi tôi viết nhật kí, có lúc nhỏ thôi, nên cô giữ lấy, đằng sau có ghi quy tắc để trở thành bạn gái của tôi đấy. Còn nhật kí của cô, thì tôi sẽ giữ. Cứ tự nhiên viết tiếp những gì cô muốn viết vào đấy, cho đến khi chúng ta kết thúc ... Tôi và cô sẽ trả nhật kí lại cho nhau. Coi như đây là cách để hiểu nhau hơn.

Nói rồi hắn nhặt lấy quyển nhật kí của nó trên bãi cỏ. Hắn đứng dậy và lên xe, chẳng nhìn đến nó nữa, cứ như hắn vừa hoàn thành nhiệm vụ chứ đây không phải là cuộc tỏ tình thật sự. Nó lon ton chạy theo, trong khi tay vẫn nắm chặt quyển nhật kí mới toanh của hắn.

_ Này, tên kia, chờ tôi với coi.

_ Đổi cách xưng hô đi.

Chiếc xe lăn bánh, hắn đưa nó về housestar và không ghé sang thăm Mèo. Đã mấy ngày liền nó không gặp con bé cũng chỉ tại sự phiền phức của bọn con trai.

..........................

Tại bệnh viện lúc này ...

_ ... ... ... cái thằng này, làm gì mà khoá máy cơ chứ, nó đưa Quậy đi đâu vậy không biết ...

Abbu lo lắng cứ đi tới đi lui mãi ở đấy. Trong khi đó, Zu buồn bã ngồi cạnh đấy với Mèo.

_ Chị Mèo, có vẻ như anh Abbu thích chị Quậy phải không ạ?

Gương mặt con bé buồn bã, nắm lấy tay Mèo mà mân mê mấy cái móng, Mèo ngồi che miệng cười mãi. Con bé này còn hơn cả Quậy không chừng. Nhưng chắc Mèo cũng hiểu đôi phần câu chuyện này rồi nên chắc sẽ lựa lời mà nói cho con bé không phải đau lòng.

_ Hì, chắc không có đâu em, Abbu coi Quậy là em gái thôi. Chị Quậy của em từ ngày ra đi, không nơi nào để sống nên phải ở nhà các seur. Abbu thấy thế nên muốn giúp Quậy tiền học phí mỗi tháng, dù là tuyển thủ bơi lội nhưng chỉ được giảm học phí chứ không phải là không cần đóng tiền học. Ba chị đang bệnh nặng nên Quậy ngại không muốn gây thêm gánh nặng cho gia đình chị nên mới thế. Vậy nên nó mới đi làm giúp việc cho nhà Abbu. Em đừng lo vì Quậy chắc sẽ không có tình cảm với Abbu đâu.

Mèo tâm sự với con nhỏ trong khi Abbu đứng ngồi không yên ở trước cửa phòng.

_ Dạ, hihi, mà chừng nào chị mới xuất viện.

_ Cũng vài ngày nữa, nhưng chắc là đi lại hơi khó khăn thôi em.

Mèo và Zu bắt đầu huyên thuyên về nó. Chủ đề chính của Zu luôn luôn là nó mà, chưa bao giờ con bé thần tượng một người con gái đến thế. Nếu như đó là "chị dâu" của con bé thì chắc con bé sẽ vui sướng tột cùng và đối xử tốt với anh 2 mình hơn.

......................... _ Alo, sao tao gọi không bắt máy vậy hả thằng kia ?

_ Ừ, máy tao hết pin, có gì không ?

_ Mày còn hỏi có gì không à, mày đưa Quậy đi đâu thế, sao giờ còn chưa đến bệnh viện nữa.

_ Tao đưa Quậy về housestar rồi, tao đưa con nhỏ đó đi giải quyết vài chuyện nên mày yên tâm đi, tao chẳng đụng đến sợi tóc của con nhỏ ấy đâu. Tao đi ngủ, mày đưa Zu về dùm tao. Bye ... [ tix ... tix... tix...]...

_ Này... này... mày đưa Quậy đi đâu thế hả ? ...

Abbu tức tối mở cửa phòng đi vào và ...

_ Mèo à, em ở lại đây một mình được chứ, hay để anh gọi thằng Kenty đến nha, anh có việc phải về housestar gấp.

_ À, thôi được rồi, đừng gọi Kenty đến nữa, từ giờ về sau ... anh ... cũng đừng gọi Kenty đến nữa. 2 người về đi, em đi ngủ, không có sao đâu mà. Hihi

Con bé cười gượng. Mèo biết rõ mình sợ bóng tối, nhưng mở đèn thì không thể ngủ được trừ khi có người bên cạnh mình. Mèo vẫy tay tạm biệt Abbu và Zu, nằm xuống và gương mặt lúc này của con bé không còn tươi cười như lúc còn Abbu và Zu ở đó.

" Mình nhớ cậu ..."...

Mèo nhắm mắt lại và cố quên đi hình ảnh của tên ấy. Dù không ai nói, dù không tự nói nhưng Mèo cũng thừa hiểu mình đã có chút gì đó ... với tên đấy rồi.

......................................

Trên con đường lúc về đêm, thanh vắng, mọi thứ như tĩnh lặng. Zu và Abbu cùng nhau đến Housestar. Abbu muốn đưa con bé về nhưng con bé không muốn nên cậu ấy đành đưa con bé đến Housestar. Mọi thứ yên tĩnh, cả Zu và Abbu cũng giữ cái sự yên tĩnh ấy. Chắc có lẽ, cậu ta không có gì để nói, còn con bé thì muốn nói nhưng lại sợ nói ra lại làm tổn thương chính mình. Cho đến khi ...

Housestar...

_ Quậy, Quậy à, Zun đưa em đi đâu thế.

_ Dạ, hả, không có gì đâu anh, mà sao anh hỏi lắm thế, để Zu đứng ngoài cổng thế đấy à. Bảo Zu vào đây đi.

_ Ờ. – Cậu ta nghe theo mà không cằn nhằn gì cả.

Zu bước vào nhưng gương mặt chẳng tươi tắn hơn chút nào.

_ Zu à, phụ chị dọn bàn nhé, chú Abbis bảo nay tranh thủ dọn bàn dẹp bàn ghế để đi thăm Mèo. Vì vậy tí nữa chị với Abbis sẽ đến bệnh viện, em với Abbu thăm Mèo rồi nên ở lại coi quán nha. Tám giờ chú Abbis với chị đi khoảng 11 giờ về à.

_ Để anh đưa em đi. – Abbu lên tiếng.

_ Thôi đi đại ca, anh ở đây với Zu đi, em với chú đi vài tiếng đồng hồ là về mà, với lại cũng đã 2 3 hôm nay không gặp Mèo, em có vài chuyện muốn nói riêng với Mèo, vậy nhé, hihi.

Quậy chạy lại kéo tay Zu vào quầy tiếp tân, Zu lúc này bỗng im lặng hẳn, con bé bây giờ mới mở miệng mà cười.

...o.O.o...

Nó dường như hiểu được Zu thích Abbu đến mức nào...

Nó biết tình cảm của mình dành cho Abbu không bằng tình cảm của Zu dành cho cậu ta...

Nó muốn thử xem tình cảm giữa nó, Zu và Abbu như thế nào ...

Nhưng nó không hề biết được rằng...

Hắn muốn nó làm bạn gái hắn cũng vì lí do rắc rối giữa nó, Zu và cái tên "bố rỗng"...

Con người của hắn như thế nào trong suy nghĩ của nó ... ?

Như mọi ngày hay là như đêm hôm ấy ...?

Hắn sẽ giữ lời hứa là sẽ bảo vệ nó dù trong hoàn cảnh nào chứ ... ?

...o.O.o... _ Em đói bụng không, anh đi kiếm gì, 2 anh em mình cùng ăn nhé.

_ Dạ, thôi được rồi, à, hay là, anh với em chơi cờ vây nha, ai thua phải đi nấu mì cho người còn lại ăn. Vậy nha.

_ Cái con nhỏ này, ăn cái khác đi, sao lại ăn mì gói.

_ Vậy đi, mì gói dễ nấu hơn mấy món khác mà, hehe. Nào đi vào family star nào ...

_ Em không sợ à ...

_ Sợ gì ạ ...

_ 1 người con trai và 1 người con gái ở cùng nhau thì ...

_ ...

_ Haha, anh đùa mà, đi, chờ Quậy về anh đưa cả 2 về nè.

Nói rồi, Abbu cùng Zu vài phòng chơi cờ vây. Cứ khoảng 10 phút là thấy con bé chạy vào bếp. Rồi lại 5 phút 10 phút tới lượt Abbu chạy vào bếp, không biết bụng đâu mà chứa hết lượng mì gói mà 2 đứa ấy nấu nữa.

________

Nó nhớ Mèo nên khi vừa vào đã chạy lại ôm con bé, con bé giật mình rồi ngồi dậy, chào Abbis.

_ Chú mới đến ạ.

_ Ừ, chừng nào khoẻ lại rồi đi làm, coi như chú bồi dưỡng tiền lương tháng này. Chú nghe nói ba con đang bệnh nặng nên muốn giúp gia đình con. Nhưng về sau làm việc chăm chỉ lên đấy biết không ?

_ Dạ, con cảm ơn chú.

Con bé và Abbis cùng ngồi nói chuyện, nó thì lui cui với mấy quả táo, gọt tới gọt lui nó bị đứt tay cả gần 10 vết. Abbis ngồi cười nó mãi, cứ vài phút là lại băng 1 ngón tay. Cho tới khi quả táo được gọt vỏ xong cũng là lúc 8 ngón tay nó được băng trắng đầu, mỗi 2 cái ngón cái là không bị gì.

_ Trời ạ, sao nảy giờ không nói, tao gọt cho, để tay bị như vậy đấy hả, con nhỏ này sao mày khùng thế không biết.

_ Ôi, mấy chuyện nhỏ nhặt này để tao, mày đang bệnh mà.

_ Tao bị chân chứ có bị tay đâu.

Mèo hoảng lên vì thấy 8 đầu ngón tay của nó bị chảy máu, Abbis lắc đầu cười không nói nên lời nào.

_ Cũng trễ rồi, chắc chú về, con mau khoẻ nhé. Về thôi Quậy.

_ Dạ, thôi con ở lại với Mèo, chú về đi ạ, có gì sáng mai chú bảo Abbu ghé đón con đi học dùm là được rồi ạ.

.

.

.

Nó nằm cạnh Mèo và ôm con bé ngủ. Đã mấy ngày qua nó không gặp con bé, có chút nhớ và lo lắng vì không biết con bé có bị sao không. Nó ngồi chờ đợi đến khi Mèo ngủ, rời giường nó ra khỏi phòng, ngồi bên dãy ghế và mở cuốn nhật kí của hắn ra xem.

_________

"Ngày 20 tháng 10 năm 2005, ngày mà thế giới này như không có sự tồn tại của con gái".

_________

" Hắn lúc này khoảng lớp 5 lớp 6, văn chương cũng ghê gớm thật. À mà sao lại trùng ngày sinh nhật của mình nhĩ"- Nó nghĩ rồi lại mở tiếp những trang tiếp theo.

Ngoài trời mưa bắt đầu rơi. Cứ khi bản thân nó có sự thay đổi thì thời tiết cũng thay đổi theo nó thì phải. Ở nơi này, nó ngồi mở từng trang nhật kí của hắn và ở nơi nào đó, hắn cũng đang mở từng trang nhật kí của nó.

_________

1 giờ sáng ...

Nó vẫn ngồi bên dãy ghế trước phòng bệnh của Mèo. Đóng quyền nhật kí lại rồi chợt nhớ ra điều gì đó, nó lại mở ra, trang cuối cùng của quyển nhật kí "QUY TẮC ĐỂ TRỞ THÀNH 1 NGƯỜI BẠN GÁI HOÀN HẢO ". Tôi không yêu cầu cô quá nhiều, nhưng cô phải đáp ứng hết tất cả. Không thì chuyện 1 đứa con gái và 1 đứa con trai ngủ với nhau suốt đêm sẽ được cả trường biết đấy nhé.

Đây là những gì cô phải đáp ứng cho tôi:

1. Cô không được làm việc tại nhà Abbu nữa. Lí do đơn giản là không được.

2. Công việc mới của cô là dạy cho Zu bơi. Lí do tôi không có khả năng chỉ bảo con gái.

3. Không được dùng những từ như "tên kia, tên trời đánh, giun đất, ..." để gọi tôi.

4. Khi tôi buồn, tôi tìm đến cô thì cô phải lắng nghe mà không được hỏi gì cả.

5. Khi tôi vui, tôi muốn đi chơi với ai thì đi và cô không được ngăn cản hay phàn nàn.

6. Để dễ nói chuyện cô gọi tôi là Zun hoặc anh và xưng là Quậy hoặc Ly.

7. Nếu lỡ cô có yêu tôi thì cố mà im lặng đừng để tôi biết không thì tôi sẽ áy náy lắm.

8. Cô mau xin chuyển chỗ và ngồi gần tôi và Mèo. Lý do đơn giản vì tôi muốn thế.

9. Cô phải ngủ ở nhà seur và không được ngủ bờ ngủ bụi ở đâu nếu tôi chưa cho phép.

10. Không được tuỳ tiện kể những bí mật giữa tôi và cô. Vì tôi đang nắm 1 bí mật lớn.

Tôi cũng không nhỏ mọn đến nổi bắt cô làm mọi thứ trong khi tôi không làm gì cho cô:

1. Tôi sẽ đóng học phí cho cô.

2. Tiền công cô dạy Zu bơi là tiền học phí đấy. Và tôi sẽ lo ăn uống cho cô mỗi ngày.

3. Tôi sẽ không gọi cô là "con điên, con khùng, thần kinh ..." nữa.

4. Khi cô buồn có thể tâm sự với tôi, tôi sẽ lắng nghe và không nói gì cả.

5. Khi cô vui, cô muốn đi chơi với ai cũng được trừ bọn con trai.

6. Tôi sẽ gọi cô là Quậy hoặc cô và xưng là anh (hoặc là tôi).

7. Tôi sẽ không bao giờ yêu cô nên cô cứ yên tâm về khoảng nảy sinh tình cảm.

8. Ngồi cạnh tôi, tôi sẽ chỉ cô làm bài cũng như Mèo sẽ giúp cô nếu tôi không biết.

9. Lâu lâu cô có thể ngủ ở nhà tôi nhưng ngủ cùng Zu nếu cô thích.

10. Tôi sẽ không kể bất cứ bí mật nào, cả bí mật đêm hôm ấy nếu cô không vi phạm.

Chỉ đơn giản thế thôi, tôi nghĩ không quá khó với cô đâu nhĩ. Một thời gian sau, khi mục đích mà tôi muốn được hoàn thành, tôi sẽ trả tự do cho cô.

Tôi không thích che giấu vì thế nói thẳng ra tôi đang lợi dụng cô cho 1 mục đích của tôi. Xin lỗi nếu điều đó làm tổn thương cô nhưng không còn cách nào khác. Tôi sẽ không để cô chịu thiệt thòi gì cả, những ai ức hiếp cô nếu cô không thế phản kháng chống trả thì nói với tôi. Tôi có cách để bảo vệ cô.

Kí tên

Zun (người hoàn hảo nhất nếu cô có mắt nhìn con trai)

...o.O.o... Nó thở gấp, nghiến răng, đỏ mắt và đóng mạnh quyển nhật kí lại.

_ Cái gì chứ, cái tên nhỏ mọn. Lợi dụng à, mục đích gì cơ chứ ? Anh coi tôi là người gì mà muốn đặt ra luật thế nào là đặt như thế. Người đang ức hiếp tôi là anh chứ còn ai ở đây mà nói. Daaaaaa, tức quá đi mất.

Nó đá chân đấm tay vào ghế rồi quăng quyển nhật kí của hắn xuống đất. Chà đạp 1 lúc cho tới khi hết tức rồi nhặt lên bỏ vào cái túi xách. Nó quả điên không "thua kém" ai.

Một lúc sau, nó bình tĩnh lại rồi mở cửa nhẹ vào phòng. Mèo vẫn đang ngon giấc, nó mỉm cười rồi đi lại nằm cạnh Mèo. Dạo này con bé trông có vẻ buồn nên ít khi cười, nó phải thường xuyên lui tới hơn mới đúng, đằng này tận mấy ngày liền chẳng đến thăm con bé. Không biết cái luật lệ mới bị hắn áp đặt, nó có thể thích nghi được hay không ?. Ngày nào, Mèo với nó hay tâm sự cho nhau nghe rồi tìm cách giải quyết. Còn lần này, nó có muốn cũng chẳng giám nói, sợ rằng Mèo lại lo lắng cho nó.

Dù nó có mạnh mẽ và quyết đoán tới đâu nhưng để dính phải 1 vụ "xì-can-đan" với tay piano của trường thì khó lòng nào thoát khỏi sự ganh tị và thù ghét của bọn con gái trong trường. Đó là chân lí, những người con trai đẹp và tài năng thì mãi là người của công chúng, không ai được quyền độc chiếm. Nhất là nó, 1 đứa lóc chóc ngoài tài bơi lội ra thì không có gì nổi bật lắm thì đời nào bọn con gái chấp nhận bỏ qua.

.......................

Sáng hôm sau ...

_ Quậy à, dậy đi học đi nè. Nay chép bài đầy đủ để tao mượn chép lại nha.

_ Hả, sáng sớm mặt trời còn chưa ngủ dậy nữa, mày kêu tên mặt lạnh ấy cho mượn vở tiếp đi.

_ Tao bảo cậu ấy đừng đến đây nữa rồi.

Nó ngồi bật dậy khi nghe Mèo nói:

_ Sao thế, bộ có chuyện gì à, tao thấy hắn tốt với mày hơn mọi người mà.

_ Tốt à, tao thấy ... giống như là trách nhiệm hơn... . Mà thôi, dậy nhanh lên, Abbu tới đón mày hay ai.

_ Ừ, Abbu. – Nó mắt nhắm mắt mở chổng mông lên trời giống cái kiểu làm biếng ngồi dậy.

_ Cái gì mà Abbu, nhanh đi rửa mặt đi, tôi chở cô đi học.

Giọng nói quen thuộc, nó mở mắt ra. Hắn đang đứng bỏ tay vào túi quần trông vô cùng ngạo mạn và khó ưa, hất mặt về phía cái đồng hồ treo tường. Nó nhìn lên thì thấy đã 6 giờ 30 trong khi 6 giờ 45 là vào học.

_ Nhưng, đồ đi học.

_ Nè. – Hắn vừa nói vừa quăng cái balo trên vai hắn xuống đất.

_ Nhanh đi thay đồ đi, cho cô 10 phút nữa đấy, tôi ở dưới cổng bệnh viện đợi cô.

Nói rồi hắn bỏ đi còn nó thì ngớ người ra đấy, chạy vội lại cửa lấy cái balo của hắn rồi đi vào tolet.

_______

" Quái lạ, sao hắn có quần áo đi học của mình, mình để ở nhà các seur mà. Rồi sao lại biết mình ở bệnh viện mà đến đón. Cái tên trời đánh này, à mà không, cái tên... à mà không, bạn ... Zunn này. Ôi sao trong suy nghĩ còn không thể nói ra nổi tên hắn thì thế nào đây. Cố tập lại mới được, Zun thì cũng như giun thôi, cứ tự nhiên mà gọi ".

Nó vừa đánh răng vừa suy nghĩ về những hành động và những gì hắn mang đến cho nó.

...o.O.o...

10 phút sau...

_ Đi thôi.

_ Cũng đúng giờ nhĩ, còn 5 phút là vào học nên cố nhắm mắt lại nhé.

Hắn nói ngắn gọn rồi phóng thẳng xe về phía quốc lộ. Tiếng kèn xe inh ỏi vì hắn xin nhường đường, nó hoảng hồn và nhắm mắt lại, mọi thứ xung quanh vụt qua thật nhanh không đến 1 giây làm nó choáng. Hắn chạy xe như thế thì không biết đã gây ra bao nhiêu cuộc tai nạn giao thông không biết.

_ Này, chạy từ từ thôi, có gì, tôi tìm cách trốn vào, không bị bắt về phòng giám thị đâu mà lo, này... chậm lại.

Hắn giảm tốc độ lại theo ý nó.

_ Đâu ra cái giọng điệu tôi tôi thế. Có đọc kĩ cái luật lệ tôi giao chưa vậy.

_ Ờ nhĩ, nhắc mới nhớ. Anh nói sao cơ chứ, viết cái luật dành cho thú nuôi hay sao thế. Tôi chẳng thực hiện cái nào cả.

_ Ừ, thế thì nhắm mắt lại đi, tôi phải nhanh chóng dán thông tin quan trọng cho cả trường biết. Cái này là "xì-can-đan" nóng nhất đây. Tay chơi piano và tuyển thủ bơi lội ngủ cùng nhau trong 1 đêm mưa bão lớn, liệu chuyện gì đã xảy ra ... ?

_ Này, ... sao... sao anh thủ đoạn vậy hả.

_ À không phải là thủ đoạn, là vì mục đích riêng. Bởi thế cô im lặng và thực hiện đi, nếu không muốn "thanh danh" 1 đứa con gái bị "bôi" nhé.

_ Nhưng ... cũng phải cho tôi ý kiến chứ.

_ Ý kiến gì, bỏ từ tôi ấy đi nhá.

_ Ờ, thì... Quậy muốn có vài ý kiến phản đối. Có 1 số điều lệ không hợp lí.

Bắt đầu cuộc khiêu chiến, hắn dừng xe lại để nói rõ vấn đề rồi mới tính tiếp.

Trong khi 2 đứa nó tranh cãi ở ven đường thì tại bệnh viện, Abbu đang phát hoả lên. Sao Zun lại thay cậu ta làm mọi thứ, đằng này lại không nói với Abbu 1 lời. Abbu nhanh chóng chạy xe đuổi theo 2 đứa nó, có vẻ như cậu ấy nhận ra được sự bấy ổn từ Zun, hắn chẳng bao giờ tốt bụng đến mức chở con gái đi học như thế.

.................. Tại cổng trường ...

_ Này, trễ rồi đấy, tại cô không đấy.

_ Ai nói tại ... Quậy, là tại ... Zun đó. Ôi sao mà khó xưng hô thế này.

_ Ừ, không cần quan tâm, làm sao đây hả nhỏ kia.

_ Đi theo đằng sau, bảo sao làm như thế, biết không ? ... Đầu tiên, Quậy sẽ bắt chuyện với thầy giám thị, Zun lén chạy vào và đứng đợi, tới khi Quậy làm bộ để rớt mớ đề cương ôn tập thì chạy lại. Rồi ... ^% $ $ %...&% ?% %&. ... %...> ?%?^ %?? % ?... ..%% Y..... Rồi, cầm cặp dùm Quậy đi.

Nói rồi nó đi cái kiểu đột nhập, trước cổng trường, hắn thì đứng đằng sau tỏ vẻ khó chịu, đâu ra cái vụ rình mò này vậy không biết.

_ Này, Ly, em đi trễ nữa đấy hả ?

_ Dạ, chào thầy giám thị, chà. Giày mới hả thầy, đẹp quá, thầy mua ở đâu thế ?

_ À, ở trung tâm Sita đấy, cái này vợ thầy mua tặng thầy.

Hắn đang lén chạy vào trường khi ông thầy bị nó chặn tầm mắt.

_ Đẹp thật đấy, bữa nào em cũng phải ghé mua tặng ông chủ quán chỗ em làm, ông ấy có đôi giày cũ mèm mang tới mang lui, haha .... Ây chết.... ôi đề cương ôn tập.

Từ hướng cầu thang hắn chạy lại.

_ Này, lớp trưởng, đi photo gì mà lâu thế, cô bảo vào nhanh còn chuẩn bị kiểm tra nữa.

_ Ờ, giúp Ly nhặt mấy cuốn đề cương với, trễ rồi, thầy ơi giúp em với.

_ Ờ ờ.

Ông thầy có vẻ 100 lần bị nó lừa đúng 100 lần. Nhặt xong mớ đề cương mà hôm qua nó mới nhận từ phòng hành chánh nhưng chưa kịp phát ra cho cả lớp, nó và hắn nhanh chóng chạy về lớp.

_ May mà có mấy cuốn đề cương này, ôi cái ông thầy đấy cứ dụ vài câu là lại tin.

_ Đừng tưởng như thế là hay. – Hắn tự dưng nổi cáu.

_ Gì thế, sao lại làm cái bản mặt ấy vậy hả.

_ Tôi chẳng thích con gái nói dối, nhất là nói dối với người lớn.

_ Tôi ,... à Quậy cũng đâu cần anh thích, plè....

Nói rồi nó lon ton múa hát trên hành lang, hắn thì bực bội bỏ tay vào túi quần mà nhìn nó với ánh mắt rõ sự khó chịu.

________ ooo ________ Vô tình ...

Cái người con trai thích nó bấy lâu, nay thấy cảnh nó và hắn đi cùng nhau ...

________ooo_________

Abbu bị giữ lại bởi giám thị và bị bắt vào phòng viết kiểm điểm. Tâm trí đâu nữa cơ chứ, nó sao lại đi cùng hắn ? Abbu bứt rứt nhưng không biết làm gì hơn, bắt đầu có cái gì đó ngăn cản con đường để cậu ấy chinh phục nó.

_ Ụa, Abbu sao chưa tới nữa nhĩ. Cô chấp nhận đổi chỗ thế này thì không biết Abbu có nói gì không nhĩ, đó giờ quen ngồi gần Abbu rồi.

Nó bỗng buồn và nhìn về phía chỗ ngồi của Abbu, cậu ta chưa vào và bàn trước là cái con nhỏ xinh gái từng ngồi kế Kenty. Nay nó thế chỗ nhỏ đấy không biết có ảnh hưởng gì đến tên Kenty hay không nữa.

Cô bảo nó phát đề cương ôn tập cho cả lớp trong khi nó vẫn đang để hồn đâu đó.

_ Này, cô bảo phát đề cương kìa, hồn đi đâu thế hả ?

_ Dạ, dạ em phát ngay đây cô.

Nó đứng dậy đi phát cho cả lớp, mắt cứ hướng ra cửa mãi. Cho đến khi nó phát đến bàn cuối, nhìn xuống cổng trường và thấy Abbu đang ngồi ở phòng giám thị.

_ Cô ơi, em xuống phòng giám thị tí nhé cô, không biết bạn Khang sao lại ở đấy mà không lên lớp nữa.

Nói rồi, cô gật đầu cho nó đi, nó chạy vội xuống lầu, nhưng lúc này ...

_ Này, đứng lại.

_ Gì thế ?

_ Cô lên học đi, để tôi đi xuống xem nó thế nào.

_ Quậy là lớp trưởng, nên Zun về lớp đi.

_ Muốn thế nào, được quyền chống đối tôi hồi nào thế.

_ Trong 10 điều luật không có điều luật là không được chống đối anh.

Nó tiếp tục chạy xuống lầu, hắn cũng chạy theo. Dù gì thì hắn cũng phải ngăn cản, để nó ít tiếp xúc với Abbu hơn. Hắn lo ngại vì Quậy có vẻ đang khá quan tâm Abbu.

___________

_ Chào thầy, cô chủ nhiệm bảo là cho bạn Khang lên làm kiểm tra.

_ Ờ, chờ tí, Khang, em có viết cho nhanh lên không.

Abbu lúc này chợt tĩnh, nãy giờ cậu ấy chẳng viết được dòng nào trong tờ giấy kiểm điểm. Nó đến làm Abbu bỗng cười rồi lại tắt ngay nụ cười ấy khi thằng bạn thân của cậu ấy đi theo sau.

_ 2 người ... xuống đây làm gì thế.

_ Dạ, em xuống gọi anh lên, nay kiểm tra 1 tiết mà. Nhanh lên, thầy ơi hay để ra chơi nhé, cả lớp đang đợi, trễ tiết rồi thầy.

_ Ừ, thôi em lên lớp đi, tí nữa ra chơi xuống viết kiểm điểm cho thầy.

Nói rồi Abbu cùng nó và hắn lên lớp.

Cảm giác khó chịu nhất từ trước tới giờ đang tồn tại ở đâu đó trong tâm trí của Abbu. Từ khi có hắn xuất hiện, mọi thứ liên quan tới nó đều không trong vòng "kiểm soát" của Abbu. Đôi lúc cậu ấy tự hỏi " sao để mình gặp Quậy để bây giờ, mọi việc mình suy nghĩ đến đều là Quậy". Dù có thích nó đến đâu đi nữa, Abbu cũng không có quyền gì mà cấm nó đi cùng với hắn, nhưng hắn thì lại có quyền cấm nó đi cùng Abbu.

.....................

_ Em đi đâu vậy Quậy, sao lại ngồi ở đấy.

_ Dạ, em mới xin cô đổi chỗ, Mèo sắp vào học nên em muốn sang đây ngồi cạnh Mèo giúp đỡ nó, cô cũng đã đồng ý rồi.

_ Ờ...

Abbu im bặt khi biết người muốn đổi chỗ là nó chứ không phải ai khác. Gương mặt buồn bã, Abbu không còn tươi cười và hăng say nói chuyện với nó như mọi ngày. Mọi thứ yên tĩnh riêng ngày hôm nay và kể cả nó cũng thế.

Cho đến khi hết tiết cuối, nó xách cặp định sang chỗ Abbu nhờ cậu ấy chở về nhưng Abbu đã ra khỏi lớp lúc nào không biết. Nó chạy thật nhanh ra cổng trường. Chiếc môtô vụt nhanh ngoài đường lộ. Nay, Abbu không đợi và chở nó về ...

_ Sao thế ?

Hắn đi lại đứng sau lưng nó, dường như hắn cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

_ ...

_ Chờ tí nhé tôi đưa cô về.

_ Thôi khỏi, tôi muốn đi bộ 1 mình.

Nói rồi nó bỏ đi, không quay lại nhìn hắn và cũng chẳng nghĩ đến lời nói của nó, nó lại phạm luật.

_ Này, nhỏ kia ... này... chờ tôi với.

Hắn lúng túng không biết làm gì, cho đến khi hắn quyết định để chiếc xe ở lại trường và chạy theo nó.

________ "Đau khổ" mang những bước chân của cậu ta đi ...

"Nỗi buồn" làm nó nghĩ đến cảm giác của mình lúc này ...

"Mục đích" khiến hắn bất chấp tất cả dù là làm người khác đau khổ ...

...o.O.o...

"Tôi đã từng nghĩ, Abbu sẽ không bao giờ bỏ mặt tôi trong bất cứ hoàn cảnh nào. Vậy mà lúc này, cậu ta ra về mà chẳng ngó đến tôi thậm chí là nói cho tôi biết lí do. Cậu ta đang giận tôi sao ? Tôi không gây ra tội tội lỗi gì chứ ? " - Nó cuối mặt và than thở với chính mình.

...

_ Này, chờ với. Abbu không chở cô về là cô buồn đến thế sao.

_ Tôi không có buồn.

_ Cô đang buồn kìa.

_ Không có mà, sao anh nói nhiều vậy hả, trật tự đi.

Nó nổi cáu và la lớn, nó chẳng cần xưng hô đàng hoàng với hắn nữa. Đi thật nhanh để hắn không thể đuổi theo nó.

_ Này, chờ với, làm gì mà đi nhanh vậy. Ừ thì cô không buồn, cô đang vui vì Abbu để cô đi bộ, được chứ gì.

_ Anh im đi.

Nó quay sang quát lớn rồi bỏ chạy. Riêng hắn lúc này mới cảm nhận được sự giận dữ của nó. Hắn dừng lại nhìn nó chạy đi, rồi cũng quay gót, hắn về trường và lấy xe.

...o.O.o...

Nó đang buồn, đó là sự thật.

Nhưng ...

Lý do là gì thì chỉ có nó mới biết ...

...o.O.o...

Nơi nào đó ở sân bóng rổ tại trung tâm thành phố, 1 thằng con trai tự dày vò mình. Tiếng bóng đập xuống nền sân, tiếng thở dồn dập của cậu ấy, tiếng té ngã khi mỗi lần trượt chân khi ném bóng vào rổ.

_ Tại sao, tại sao mình lại đau nhĩ ... cảm giác này, khó chịu thật.

Abbu ngồi bệt xuống sàn, nhìn về phía quả bóng đang c


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com