lck - giọt nước mắt rớt trên khuôn nhạc
2. Oner - Cảm ơn vì đã yêu
lần đầu tiên gặp em, anh không nghĩ rằng em sẽ trở thành một phần quan trọng trong cuộc đời mình. em xuất hiện nhẹ nhàng như một cơn gió, mang theo nụ cười dịu dàng và ánh mắt trong trẻo. anh đã từng không tin vào tình yêu, từng nghĩ rằng mình sẽ mãi cô độc với những vết thương cũ. nhưng rồi, em đến.em kéo anh ra khỏi bóng tối của quá khứ, dạy anh cách yêu, cách tin tưởng và cách mở lòng. những ngày bên em là những ngày mà anh cảm thấy cuộc sống bỗng dưng có thêm nhiều màu sắc. mình cùng nhau đi qua những con phố đông người, cùng nhau cười đùa như thể thế giới chỉ có hai ta. em từng nói với anh rằng."chỉ cần có anh bên cạnh, em không sợ gì cả."lúc đó, anh tin em. tin rằng dù có khó khăn đến đâu, chỉ cần nắm chặt tay nhau, mình sẽ không bao giờ buông. nhưng… anh đã sai.chúng ta yêu nhau, nhưng tình yêu ấy không chỉ thuộc về hai người. nó trở thành đề tài bàn tán của dư luận, của những ánh mắt soi mói và những lời nói tổn thương.ban đầu, em vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ. em vẫn nắm tay anh giữa phố đông, vẫn mỉm cười dù phía sau lưng là những lời bàn tán vô tình. nhưng anh nhận ra, mỗi ngày trôi qua, nụ cười ấy dần nhạt đi. em không còn hồn nhiên kể về những điều nhỏ bé trong ngày, không còn vô tư dựa vào vai anh như trước.những tin đồn ác ý, những bình luận tàn nhẫn trên mạng xã hội, những lời xì xào mỗi khi em bước ra đường… tất cả dần dần gặm nhấm em."em đừng đọc những thứ đó, đừng để tâm đến họ."anh đã nói như vậy, nhưng chính anh cũng không thể giả vờ rằng mọi thứ đều ổn. vì anh thấy rõ trong mắt em, nỗi sợ hãi ngày một lớn dần.cho đến một ngày, em không thể chịu đựng được nữa.ngày chúng ta buông tay. hôm đó, trời mưa rất to. em đứng trước mặt anh, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói run rẩy."em xin lỗi, em không thể tiếp tục nữa."anh sững sờ nhìn em."tại sao? em nói rằng chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thứ mà...""em đã cố, nhưng em mệt rồi…hyeonjun à... em không đủ mạnh mẽ như anh nghĩ. mỗi ngày trôi qua, em đều phải gồng mình đối mặt với những lời cay nghiệt đó. em cảm thấy ngột ngạt, thấy sợ hãi… em không muốn sống như thế nữa."anh muốn ôm em vào lòng, muốn nói rằng anh sẽ bảo vệ em, rằng chỉ cần có nhau là đủ. nhưng em lùi lại, đôi mắt chứa đầy sự giằng xé."em yêu anh, nhưng em không thể tiếp tục sống trong áp lực này. nếu cứ như vậy, em sẽ không còn là chính mình nữa."giây phút đó, anh hiểu rằng tình yêu thôi là không đủ. em đã quá mệt mỏi, và dù anh có níu kéo, em vẫn sẽ ra đi.---
những ngày sau khi em rời đi, anh chìm trong khoảng trống vô tận. mọi thứ xung quanh đều nhắc anh nhớ đến em ,góc quán cà phê quen thuộc, những bản nhạc em từng thích, chiếc áo em từng vô tình để quên ở ghế sofa…anh không trách em. vì anh hiểu cảm giác đó, cảm giác bị dày vò bởi những lời nói vô hình, cảm giác bất lực khi cố gắng mạnh mẽ nhưng rồi vẫn bị tổn thương.nhưng dù hiểu, anh vẫn đau.anh tự hỏi, nếu như mình cố gắng nhiều hơn, nếu như anh có thể che chở em tốt hơn, liệu em có ở lại không?nhưng không có "nếu như". chúng ta đã lựa chọn kết thúc.---thời gian trôi qua, vết thương dần lành lại. anh không còn thức trắng mỗi đêm để đọc lại tin nhắn cũ, không còn dừng chân trước quán cà phê quen thuộc mà rồi lại quay đi.anh không quên em, chỉ là anh học cách chấp nhận.anh biết rằng, dù em đã rời xa, nhưng tình yêu mà em từng trao vẫn là thật. những khoảnh khắc chúng ta từng có, dù ngắn ngủi, vẫn là những điều đẹp đẽ nhất trong cuộc đời anh.vậy nên, nếu có thể nói một lời cuối cùng với em, anh muốn nói.cảm ơn em. cảm ơn vì đã yêu anh.cảm ơn vì đã đến, đã mang lại cho anh những ngày tháng rực rỡ nhất. cảm ơn vì đã dạy anh biết thế nào là yêu một người bằng cả trái tim.dù bây giờ em ở đâu, đang làm gì, anh mong em hạnh phúc. mong rằng em sẽ tìm thấy một cuộc sống bình yên, không còn phải gồng mình chịu đựng bất kỳ áp lực nào.rồi một ngày, định mệnh lại để chúng ta chạm mặt nhau, như một trò đùa của số phận. giữa dòng người vội vã trên con phố tấp nập, anh nhìn thấy em, vẫn dáng vẻ ấy, vẫn ánh mắt ấy, nhưng bây giờ, em không còn thuộc về anh nữa. em đứng bên kia đường, đôi mắt lướt qua anh như một người xa lạ, không có chút bối rối, cũng không có gì níu kéo. có lẽ em đã thật sự quên, hoặc có lẽ em đã học được cách cất anh vào một góc nhỏ trong tim, như một kỷ niệm cũ không còn giá trị.anh không biết mình đã đứng đó bao lâu, chỉ biết rằng khoảnh khắc em bước đi, lòng anh chợt trống rỗng. hóa ra, những gì anh sợ nhất không phải là sự chia ly, mà là cảm giác nhận ra rằng, dù từng yêu nhau đến thế nào, cuối cùng cũng chỉ là hai người dưng lướt qua nhau giữa dòng đời. không một lời chào, không một cái ngoái nhìn, cứ thế mà bước tiếp như chưa từng thuộc về nhau. và rồi anh hiểu, tình yêu ấy đã thật sự buông tha cho chúng ta.còn anh, anh sẽ tiếp tục sống, mang theo những ký ức đẹp đẽ về em, nhưng không còn đau lòng nữa.bởi vì… dù kết thúc, nhưng tình yêu ấy vẫn đẹp.(đã beta)
những ngày sau khi em rời đi, anh chìm trong khoảng trống vô tận. mọi thứ xung quanh đều nhắc anh nhớ đến em ,góc quán cà phê quen thuộc, những bản nhạc em từng thích, chiếc áo em từng vô tình để quên ở ghế sofa…anh không trách em. vì anh hiểu cảm giác đó, cảm giác bị dày vò bởi những lời nói vô hình, cảm giác bất lực khi cố gắng mạnh mẽ nhưng rồi vẫn bị tổn thương.nhưng dù hiểu, anh vẫn đau.anh tự hỏi, nếu như mình cố gắng nhiều hơn, nếu như anh có thể che chở em tốt hơn, liệu em có ở lại không?nhưng không có "nếu như". chúng ta đã lựa chọn kết thúc.---thời gian trôi qua, vết thương dần lành lại. anh không còn thức trắng mỗi đêm để đọc lại tin nhắn cũ, không còn dừng chân trước quán cà phê quen thuộc mà rồi lại quay đi.anh không quên em, chỉ là anh học cách chấp nhận.anh biết rằng, dù em đã rời xa, nhưng tình yêu mà em từng trao vẫn là thật. những khoảnh khắc chúng ta từng có, dù ngắn ngủi, vẫn là những điều đẹp đẽ nhất trong cuộc đời anh.vậy nên, nếu có thể nói một lời cuối cùng với em, anh muốn nói.cảm ơn em. cảm ơn vì đã yêu anh.cảm ơn vì đã đến, đã mang lại cho anh những ngày tháng rực rỡ nhất. cảm ơn vì đã dạy anh biết thế nào là yêu một người bằng cả trái tim.dù bây giờ em ở đâu, đang làm gì, anh mong em hạnh phúc. mong rằng em sẽ tìm thấy một cuộc sống bình yên, không còn phải gồng mình chịu đựng bất kỳ áp lực nào.rồi một ngày, định mệnh lại để chúng ta chạm mặt nhau, như một trò đùa của số phận. giữa dòng người vội vã trên con phố tấp nập, anh nhìn thấy em, vẫn dáng vẻ ấy, vẫn ánh mắt ấy, nhưng bây giờ, em không còn thuộc về anh nữa. em đứng bên kia đường, đôi mắt lướt qua anh như một người xa lạ, không có chút bối rối, cũng không có gì níu kéo. có lẽ em đã thật sự quên, hoặc có lẽ em đã học được cách cất anh vào một góc nhỏ trong tim, như một kỷ niệm cũ không còn giá trị.anh không biết mình đã đứng đó bao lâu, chỉ biết rằng khoảnh khắc em bước đi, lòng anh chợt trống rỗng. hóa ra, những gì anh sợ nhất không phải là sự chia ly, mà là cảm giác nhận ra rằng, dù từng yêu nhau đến thế nào, cuối cùng cũng chỉ là hai người dưng lướt qua nhau giữa dòng đời. không một lời chào, không một cái ngoái nhìn, cứ thế mà bước tiếp như chưa từng thuộc về nhau. và rồi anh hiểu, tình yêu ấy đã thật sự buông tha cho chúng ta.còn anh, anh sẽ tiếp tục sống, mang theo những ký ức đẹp đẽ về em, nhưng không còn đau lòng nữa.bởi vì… dù kết thúc, nhưng tình yêu ấy vẫn đẹp.(đã beta)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com