Lck Em La Ly Do Cho Anh Ton Tai
Người khác đều cảm thấy Tian Ye quá nóng tính, cụ thể là Lee Sanghyeok. Bởi ấn tượng con thỏ đó mắng té tát vào mặt hắn từ hôm ấy khiến hắn không thể nào quên nổi. Tuy nhiên, người thật sự nóng tính lại là Kim Hyukkyu. Chỉ là người này quá giỏi nhẫn nhịn, khiến người ta lầm tưởng rằng anh ấy là một người hiền hòa và điềm tĩnh.Nhưng suy cho cùng, Kim Hyukkyu vẫn là người mà. Mọi thứ đều dồn nén đến tận sâu nơi đáy lòng, đến khi bộc phát ra hết tất cả mọi thứ cũng là lúc bản thân không chống đỡ nổi nữa.Có điều lần này, khi bầu trời của hắn sập xuống, đã không còn con thỏ nào đưa cho hắn một ly nước gừng và cho hắn một mái nhà nữa rồi."Em đã theo vụ án này suốt một năm. Thậm chí khi cấp trên bày tỏ yêu cầu rằng em nên dừng điều tra, em vẫn kiên quyết đến cùng. Anh có biết vì sao không?""...""Vì Keria, một phần. Và vì chúng ta là chín phần.""..."Từng câu từng lời Kim Hyukkyu dùng hết can đảm để thú nhận chính là con dao hai lưỡi. Nó đâm vào con tim hắn vì hắn biết bạn đời sẽ thất vọng về hắn đến mức nào. Nó cũng đâm vào tim Tian Ye, vì người kề bên gối lại là người đã tự tay bóp chết lý tưởng của anh. "Nếu anh chỉ cảm thấy việc em muốn trở thành cảnh sát là lý tưởng viển vông của một con thỏ ở vùng quê thì anh đã đánh giá thấp em rồi.""Anh chưa từng...""Nhưng anh cũng chưa từng biết em nghiêm túc bao nhiêu phần với cái nghề này phải không?"Tian Ye nhìn thẳng vào mắt hắn, và chưa từng dùng ánh mắt ấy để nhìn hắn một lần nào trong đời. Trước đây, trong ánh mắt ấy chỉ có tình yêu, chỉ có sự dịu dàng. Thế nhưng, bây giờ nó chứa đầy sự thất vọng và ngờ vực. Anh rất muốn rơi nước mắt, vậy mà chẳng hiểu sao lại không khóc được. Anh cũng không biết anh phải cảm thấy như thế nào bây giờ, anh yêu người đàn ông này, nhưng anh hận cái người đã tô đen lên cái chính nghĩa anh vẫn luôn theo đuổi.Kim Hyukkyu. "Em không phải bẩm sinh đã vô sinh đâu."Anh thở dài một hơi. Thời tiết đang lạnh dần lên rồi, thế nhưng có lẽ chẳng có cái lạnh nào bằng lạnh trong lòng. Đôi tay đã dần chẳng cảm nhận được gì nữa thế nhưng vẫn phải cầm chắc ly nước trong tay để nó không rơi xuống đất. Bình thường, Kim Hyukkyu chẳng để anh phải cầm thế này, chỉ cần mở miệng ra ngậm ống hút là được. Tiếc nhỉ?"Ý em là sao?"Tian Ye luôn muốn có con, đây là điều mà anh chưa từng che giấu. Đặc biệt là đối với loài thỏ, chỉ cần ở cùng với bạn đời là có thể động dục, vậy nên một năm thỏ sinh sản tự nhiên có thể đẻ rất nhiều con. Thế nhưng đi ngược lại với bản năng thuần túy ấy, anh lại không thể sinh con. Nó là nút thắt anh luôn canh cánh trong lòng, đó là lý do anh trân trọng Keria đến như thế.Anh trân trọng đứa con anh cứu về, cũng trân trọng cách mà Keria liều mạng bảo về sinh mệnh trong bụng em. Bởi vì cả đời này anh cũng chẳng thể trải qua cảm giác ấy được."Em đậu vào trường cảnh sát trong năm đầu tiên chính phủ đưa ra chính sách cho phép thú ăn cỏ dự thi. Và anh có biết bọn họ tàn nhẫn với bọn em như thế nào không?""..."Kim Hyukkyu hiểu rồi. Hắn đã nghe về thứ luật lệ tàn ác ấy, mặc dù dưới danh nghĩa là tạo cơ hội để xã hội hòa hợp, thế nhưng chẳng khác nào đâm người ta một nhát nhưng vẫn bắt người ta phải cảm ơn mình đã ban phước. Năm ấy thú ăn thịt còn tàn ác, ngông cuồng, hoàn toàn đặt bản thân ở trên đầu chuỗi, không để ai vào mắt. Vậy nên mới gieo vào lòng những người như cha hắn sự hận thù mù quáng đến như vậy."Nực cười nhỉ? Nhưng xã hội mà sư tử có tiếng nói còn thỏ thì phải ngậm miệng, em biết làm gì bây giờ? Lúc ấy, gia đình em ngăn cản em rất nhiều ngày. Nhưng đến cuối cùng, em vẫn chọn làm cảnh sát.""..."Để tránh ảnh hưởng đến công việc, đối với những loài sinh con quá nhiều lứa một năm như thỏ, sẽ bắt buộc phải uống thuốc vô sinh để được nộp hồ sơ vào trường cảnh sát. Trong khi đó, những loài như sư tử lại có thể hiên ngang thi vào trường mà chẳng phải hy sinh bất kì điều gì.Xã hội nào cũng phân biệt dòng dõi và địa vị. Mà Tian Ye muốn chứng minh bản thân anh có thể làm được, vì thế cho nên anh chấp nhận từ bỏ đi thiên chức đẹp đẽ của giống loài của mình. "Và để rồi bây giờ, bạn đời của em lại là người dẫm đạp lên sự hy sinh của em.""Anh cũng là thân bất do kỷ thôi.""Làm gì có ai làm điều ác mà không có lý do chứ? Đến cả cha anh gây ra vụ án động trời như thế cũng là dưới danh nghĩa công bằng cho thú ăn cỏ mà. Có phải là em cũng phải đến cảm ơn ông ấy vì đã thực thi công lý mà bao năm nay em chẳng làm được không?""....""Thời gian này em sẽ ở lại sở để tăng ca và thu thập chứng cứ. Không về nhà nữa."Kim Hyukkyu thở phào. Bởi vì Tian Ye không nói chia tay, tức là anh cần thời gian để suy nghĩ về mối quan hệ này, để sắp xếp mọi thứ. Tức là hắn vẫn còn cơ hội để chuộc lại lỗi lầm của mình. Một là, họ vẫn còn là bạn đời.Hai là, lần sau gặp lại, sẽ là cảnh sát Tian và nghi phạm Kim rồi....Ting..."Wangho, Kim Hyukkyu gửi tài liệu đến."Từ sau khi hàng xóm tìm ra được thân phận thực sự của hắn, hắn đã hoài nghi về thân thế thật sự của con lạc đà này. Vừa hay, người đang đối đầu với nhà họ Lee cũng mang họ Kim. Vậy nên dù cho hắn có hàng vạn câu hỏi muốn chất vấn, hắn vẫn lựa chọn im lặng. Bởi vì hắn nhìn thấy tình yêu của hai người đó dành cho Keria là chân thành, không hề có nửa phần giả dối. Vậy cho nên đến cả Han Wangho cũng chưa được biết về sự thật này cho đến tận ngày hôm nay.Kim Hyukkyu đã đưa ra lựa chọn rồi.Hắn chọn trở thành Hyukkyu của Tian Ye, không còn là Hyukkyu của nhà họ Kim nữa.Han Wangho nhìn máy in đang in từng tờ giấy A4 một, anh nhanh chóng cầm lên đọc lần lượt cẩn thận từng chữ, phán đoán xem huyết thanh của bọn họ đã sai ở phần nào. Tại sao lại khiến Gumayusi hôn mê không tỉnh lại?"Không đúng?" Wangho chau mày.Tất cả đều trùng khớp rồi. Vấn đề là ở đâu?"Còn một tờ cuối cùng." Lee Sanghyeok cầm tờ giấy lên đưa cho Wangho.Đây không phải tài liệu nghiên cứu của phòng thí nghiệm cũ, mà đây là thuốc giải do chính Kim Hyukkyu viết ra cho riêng Gumayusi. Huyết thanh của Han Wangho làm ra không có vấn đề gì, thế nhưng Gumayusi đã chịu liều lượng gấp đôi để bảo vệ cho Keria, thế cho nên bọn họ cũng phải điều chỉnh lại huyết thanh một chút. Ngoài ra, vì mỗi một mẫu thử nghiệm đều không giống nhau, Kim Hyukkyu đã gửi đến tài liệu đầy đủ về tình trạng của bọn họ. Bọn họ đã bị tiêm những gì, tiêm bao nhiêu liều, mỗi lần tiêm gồm những thành phần thuốc nào, hoàn toàn đầy đủ và chi tiết. Vậy cho nên Han Wangho có thể dựa vào đó để điều chỉnh liều lượng phù hợp với từng nạn nhân để giảm thiểu rủi ro. "Nhanh chóng làm lại!" Han Wangho tạm bỏ qua hồ sơ về các nạn nhân, trước mắt Gumayusi là ưu tiên số một.Lee Sanghyeok cũng không hề rảnh rỗi, lập tức liên lạc với Lee Sangyoon để xác minh lại vụ án lần này. Chỉ cần nghị sị Kim hoàn toàn bị lật đổ, anh trai hắn sẽ nắm chắc phần thắng trong lần tranh cử này. Dù cho bây giờ gần như đã chắc chắn rồi, nhưng không ai lại từ chối một cơ hội mang tính quyết định như thế này cả.[Đợi sau khi lên chức, anh sẽ cho người bắt ông ta.]"Anh không định dùng nó để hạ bệ ông ta sao?"[Nếu đúng như em nói, trong tay ông ta vẫn còn quân bài để thao túng Kim Hyukkyu. Chúng ta phải tương kế tựu kế, tìm xem đó là gì.]Lee Sanghyeok ngỡ ngàng. Vì trong ấn tượng của hắn, tuy Sangyoon vẫn luôn có tầm nhìn xa hơn hẳn những người khác nhưng anh ấy luôn vô tình, luôn đặt lợi ích của nhà họ Lee lên đầu, không hề cân nhắc đến những thứ ngoài lề. "Kim Hyukkyu với anh bắn đại bác sáu đời cũng chẳng liên quan gì đến nhau. Tại sao tự nhiên lại quan tâm người ta vậy?"[....]"Sao im lặng rồi?"[Chẳng phải sau này... cũng là thông gia sao?]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com