TruyenHHH.com

Lck Em La Ly Do Cho Anh Ton Tai

"Không chịu được nữa thì có thể kêu lên một tiếng. Bọn họ sẽ dừng lại."

Han Wangho đã đúng khi chưa phát hành huyết thanh, bởi vì tình trạng của Lee Minhyeong bây giờ đã nói lên tất cả. Hắn phát sốt hai đêm, cũng may mắn hắn có thể trạng tốt cho nên vẫn chưa nguy hiểm nhiều đến tính mạng.

Tín hiệu tốt nhất bây giờ mà bọn họ có thể ghi nhận đó là, Gumayusi đã trở lại thành Lee Minhyeong, tuy chưa phải là hoàn toàn. Hắn vẫn chưa thể kiểm soát được việc biến đổi của bản thân, tai và đuôi vẫn còn chứ chưa thực sự biến về làm một người hoàn chỉnh. Tuy nhiên đây đã là tín hiệu đáng mừng rồi.

Ngày thứ năm ở phòng thí nghiệm, bọn họ đã có một tia hi vọng cho việc giải cứu tất cả các nạn nhân của vụ việc này.

"Em chịu được. Anh tiêm đi."

Huyết thanh đã được điều chỉnh liều lượng lại dựa trên thể trạng và cân nặng, đây là lần tiêm thứ hai rồi. Chỉ cần lần này thành công thì mọi công sức một năm nay của bọn họ sẽ coi như là gặt hái được trái ngọt.

"Minhyeong... thực ra không cần phải làm đến thế này đâu. Em đã chứng minh rằng huyết thanh đã thành công rồi. Bây giờ chắc chắn bọn anh tìm đến nhà các nạn nhân thì..."

"Anh Wangho... em đợi được. Nhưng đứa con chưa thành hình của tụi em thì đợi không được nữa rồi."

Cái thai khó có thể sống được đến tháng thứ ba, mà bây giờ đã là bảy tuần rồi. Đi tìm lại những nạn nhân đã được nhận nuôi khắp mọi nơi trên đất nước này ư? Vậy thì Ryu Minseok của hắn phải đợi đến bao giờ đây?

Lee Minhyeong không muốn bạn bé của hắn chịu thương tổn dù chỉ một chút nào nữa. Hắn kiên định nhìn thẳng vào Wangho, giống như cái ngày mà hắn chẳng cần thuyết phục nhiều, chỉ dùng một ánh mắt để lấy được sự tin tưởng của Lee Sanghyeok, để người đó chấp nhận đưa hắn vào hang ổ của địch.

"Tiêm đi." Han Wangho lên tiếng.

"Em cảm ơn anh."

Lấy ven cho Lee Minhyeong rất khó, mấy người ở phòng thí nghiệm cứ kêu trời kêu đất mãi. Chắc họ cũng không muốn tiếp vị thái tử nhà họ Lee này nữa rồi, tiêm thì nhanh mà lấy ven thì mất cả tiếng đồng hồ.

...

Lee Sanghyeok nhận được điện thoại của hàng xóm, dù hắn không biết tại sao hàng xóm lại biết được số của hắn. Hay là Han Wangho đã đưa thông tin lúc hắn chưa có nhà nhỉ?

[Giao nộp vị trí phòng thí nghiệm ra đây!]

Không ngoài dự đoán, một nhà ba người của họ đã mất hết kiên nhẫn. Ngoài dự đoán, người đang đe dọa hắn bây giờ là Kim Hyukkyu chứ không phải là Tian Ye. Xem ra tình trạng của con phốc sóc kia cũng không khả quan hơn là mấy, hoặc thậm chí là tệ đi rất nhiều rồi.

"Anh biết là tôi không thể mà? Phòng thí nghiệm thuộc về chính phủ chứ không phải của tôi."

[Anh cứ đóng kịch đi? Anh trai anh sắp lên làm tổng thống rồi mà anh còn giả vờ giả vịt à?]

Tian Ye có thể không biết vì chức vụ chưa đủ cao để tra lên, nhưng Kim Hyukkyu tra ra được rồi. Vốn họ Lee cũng không phổ biến lắm ở đất nước của bọn họ, mà tự dưng hàng xóm lại có hẳn hai tên họ Lee, nhìn đông nhìn tây đều thấy ba người đấy khả nghi.

"Anh trai tôi lên làm tổng thống chứ có phải tôi đâu?" Lee Sanghyeok nói cũng chẳng sai.

Hắn từ trước đến giờ vẫn vậy, việc công ra việc công, việc tư ra việc tư, rõ ràng minh bạch. Chẳng một ai có thể lấy quan hệ ra đe dọa hắn được, cũng chẳng ai dựa vào quan hệ với hắn để có thể một bước lên mây.

Chuyện của Keria với Gumayusi hắn cũng có thương xót, thậm chí là rất nhiều. Nhưng quy định là quy định, không thể làm trái được.

[...]

[Keria đã xuất huyết rồi.]

[Hãy chuyển lời cho Gumayusi là như thế.]

Kim Hyukkyu cúp máy, chẳng cho Lee Sanghyeok cơ hội trả lời. Hoặc chính hắn cũng sợ câu trả lời mà Lee Sanghyeok đưa ra, là không.

Nhưng dù cứng rắn đến đâu, người đàn ông họ Lee ấy vẫn là một người có trái tim yếu mềm. Hắn cũng sợ phải nhìn cái cảnh Gumayusi thoi thóp trong vòng tay Han Wangho ngày hôm ấy, sợ đến mức hắn không dám để con Samoyed ấy chịu đói một ngày nào. Bởi vì hình ảnh nó gầy rộc cả người đi, bộ lông xơ xác ngày ngày rụng lả tả khắp nhà đã doạ hắn sợ hết hồn hết vía. Vậy nên một năm nuôi nấng cho nó béo tròn ủng ỉnh ra làm hắn rất yên tâm.

"Wangho, tình hình sao rồi?"

Lee Sanghyeok nhấc điện thoại lên gọi cho tiến sĩ Han, hắn đủ quyền lực để biết vị trí phòng thí nghiệm nhưng không được phép đến. Vậy nên hắn cũng hoàn toàn chẳng khác gì Kim Hyukkyu và Tian Ye, lòng như lửa đốt mà chẳng thể làm gì.

[Em nghĩ nên báo về gia đình một tiếng. Gumayusi hôn mê rồi.]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com