TruyenHHH.com

Lck Delusionally Yes

hyukkyu thề rằng mình không phải kiểu người tọc mạch.

vấn đề là choi hyeonjoon đã bất chợt tuyên bố (đầy hùng hồn) rằng cậu ta sẽ có một cái hẹn rất muộn (vào tầm tờ mờ sáng) ở bên ngoài, và sẽ không quan tâm nếu như hyukkyu có ý định phản đối. vẫn nên biết ơn vì đứa nhỏ đã chịu thông báo cho anh bạn trước một tiếng.

sau khi chứng kiến hyeonjoon rời khỏi nhà và lao đi bằng một tốc độ điên rồ, hyukkyu cuối cùng cũng nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc. bấy giờ là 3 Giờ kém, xác suất sống sót của bọn ma đêm ở ngoài vùng lãnh thổ pulmenti từ khoảng độ nửa dặm là một số thuần ảo. trong trường hợp xấu nhất, mà giả như hyeonjoon sẽ không thể quay trở về kịp trước lúc giời sáng, họ có thể sẽ phải đắp thêm một nấm mồ ở phía sau sân vườn.

lần cuối cùng hyukkyu bay nhanh như thế này là vào khoảng Hai Mươi năm về trước, (bây giờ thì đừng hỏi, hyukkyu thậm chí còn khước từ việc bay nếu có thể dùng phương tiện khác thay thế.) họ tiến vào địa phận của người sói ở bên kia cánh rừng, mùi hương là thứ đầu tiên nói cho hyukkyu biết. hơi lạnh cắt sâu vào da dưới tác dụng của những đợt gió lớn, anh chàng đập cánh, vụt bay qua không ngớt từng tán cây sồi dẻ để bắt kịp mục tiêu.

bọn họ dừng lại trước một căn nhà được dựng theo kiến trúc victoria tiêu biểu với nhiều đầu hồi và tháp canh, biển tên được khắc bằng phông fat face dòng chữ lycopersicis, và một cánh cổng kim loại vô cùng ọp ẹp mà bất kì ai cũng có thể dễ dàng leo qua.

hyukkyu trông thấy hyeonjoon được chào đón bởi một thằng nhóc cao to hay cười rất ngốc nghếch, theo sau luôn có một cái đuôi chó sói ngoe nguẩy không ngừng vì hào hứng. nghe trộm thêm một lúc, anh bèn hiểu ra chuỗi hành vi bất thường của cậu em vào vài tuần gần đây vốn xuất phát từ đâu.

"boo!"

hyukkyu giật mình, mất thăng bằng ngã về phía sau.

cơ thể cả hai xô vào nhau. sanghyeok cũng choáng váng vì cú ngã, da thịt loài ma rét lạnh như kỷ băng hà vừa đến ùn quét cả sinh mạng, các chi bị rơi vào trạng thái tê liệt. hyukkyu trái lại có cảm tưởng như lưng anh ta sắp nổ bỏng bởi thứ nhiệt độ nóng hổi truyền đến từ bờ ngực phẳng lì ở sau lưng.

hôm qua là ngày nghỉ chuyên môn, sanghyeok quyết định dành cả buổi tối để cắm rễ ở thư viện thành phố dù không được thủ thư ở đây  —  moon woochan, chào đón nồng nhiệt cho lắm. hắn tìm được một vài đầu sách chiêu hồn bất hợp pháp bị nhét vào một góc rất kín (vì sự thiếu trách nhiệm của nhân viên an ninh) và thành thật khai báo cho woochan. thế là sanghyeok lời được ba quyển sách, không tốn một đồng nào.

sanghyeok quay về nhà và định bụng sẽ gội rửa và đọc thêm một lát, nhưng lại trùng hợp nhòm thấy một cái đầu bông vàng rất quen ở ngay phía ngoài cổng chính, cái cổ tay gầy nhẳng và trắng bệch rơi ra khỏi ống tay áo của đối phương cho sanghyeok biết chính xác họ là ai. hắn dừng lại và nghĩ ngợi gì đó, hai bên răng nanh lần nữa để hở ra bên ngoài.

"bồ đến tìm hai đứa nó à?" sanghyeok hỏi, trỏ tay về hướng hai đứa nhóc hãy còn đương treo mình vắt vẻo trên cành cây, cảm nhận hơi lạnh từ từ tan đi sau khi anh bạn rời khỏi cơ thể mình, lồng ngực vơi đi sức nặng như thể vừa có một con hải cẩu hạc cầm con nằm đè lên.

"thằng nhóc đeo kính là em của tôi, nay nhóc báo về muộn hơn bình thường nên tôi hơi lo." hyukkyu khịt mũi, một ít mùi vani và ướt nước của giấy ẩm dường như đã bám vào lưng áo.

"ồ." sanghyeok cảm thán, "nhóc còn lại là bạn của cháu tôi, thế thì cũng là người quen cả rồi nhỉ."

lạ lùng là, luôn tồn tại một nỗi bất an chực chờ ào ra khỏi cổ họng hyukkyu bất cứ khi nào anh ta bị buộc phải tiếp xúc gần với lee sanghyeok. một thứ bản năng sống còn nào đó cảnh báo anh ta cần giữ một khoảng cách đủ an toàn nếu như vẫn còn muốn toàn mạng quay trở về. qua tiếp xúc, sanghyeok thật ra lại là một người rất kính nghiệp, tuy con người bên ngoài có phần khô khan nhưng khá dễ để cảm thông. cái duy nhất khiến hyukkyu lo là cái mũi của mình.

"bồ uống trà không?" sanghyeok tiếp lời, một lời mời mọc ngoài dự tính và điều đó làm anh ta lung lay đi một chút. "vào nhà đi, tôi pha."

nhưng hyukkyu vẫn sáng suốt từ chối, "cảm ơn thầy, tôi về thì hơn." dù sao hyeonjoon cũng không biết chuyện anh đã đi theo cậu ta đến đây, nếu biết rồi thì sẽ giận hyukkyu lắm.

— ◛

sóc nhí chấm com

willawiller (𝗐𝗂𝗅𝗅𝖾𝗋)
truth dare cdg
bố mày tưởng bố
thoát xác cmnl r

xalachcachuabi (𝖼𝗁𝗈𝗏𝗒)
=)))))))))))))))))))

dlwlrma22 (𝗓𝖾𝗄𝖺)
chừa em nhé
này thì chiến thuật
bịt mồm đến cùng

minihyungi (𝗀𝗎𝗆𝖺𝗒𝗎𝗌𝗁𝗂)
dm sáng nó cút
gọn gàng quá
không kịp nhìn
với ai đấy nhỉ

(𝖻𝗎𝗋𝖽𝗈𝗅) burdolne
song hyeonmin
bằng tuổi ô đó

xalachcachuabi
cái bạn cao oi là
cao đúng ko nhỉ
trước lên lớp có
gặp vài lần này

willawiller
um
h thì mơ đi
ghệ tao

burdolne
à

xalachcachuabi
chú giấu kỹ quá

dlwlrma22
ma hút máu đấy
b @minihyungi
có ngán k

minihyungi
hết lời
sau đừng có về
khóc với tao

burdolne
the REAL final girl

dlwlrma22
mấy khứa hay nói
đạo lý thì thường
phải chết đầu cơ

xalachcachuabi
đã ko đẹp giai còn
hay ra vẻ anh chú

minihyungi
làm sao chết yểu
bằng chuyện tình
của noh taeyoon
với ngài zeus đây

willawiller
?

burdolne
dma
1 trong 2 bây
loz nào leak cho nó

🚼  2

xalachcachuabi
sao c lại nghĩ xấu
cho bọn tớ như thế

burdolne
tốt đẹp cóc j mà
k cho nghĩ xău

dlwlrma22
bên nào đông
để tao theo

willawiller
đương rất là khó
hiểu luôn đấy

minihyungi
thì đừng hiểu

xalachcachuabi
con thầy vợ bạn
gái cơ quan
anh ăn uống mà
không thèm
kiêng cữ gì hết z?

burdolne
thèm k
chia cho mín nah 🥢

dlwlrma22
nhường

burdolne
tôi bị hại mà cả nhà
mình ơi ༼ ˃̣̣̥᷄ Ⱉ˂̣̣̥᷅ ༽

burdolne
đương nhắn tin
ngon lành xong hôm
đấy hẹn ra gặp
sượng ngang luôn ạ

xalachcachuabi
thế còn thích ko

burdolne
c-con

dlwlrma22
d cứu nổi

minihyungi
không nhưng mà
không phải thằng
wooje là thằng mất
dạy nhất ở đây à

minihyungi
đã có người yêu
r còn chơi cái trò
vụng trộm này

burdolne
đúng!

burdolne
#tatcalataizeus

willawiller
tôi vẫn đéo hiểu lắm

dlwlrma22
kệ bạn
ai cũng hiểu lâu r

xalachcachuabi
thơm phức
lun mà k hiểu
phí

willawiller
nhưng mà mày
không thấy có lỗi
với với anh min-
seok tí nào luôn à

burdolne
đương nhiên là

burdolne
sầu vãi đạn lun
mấy con chó
con của bố ơi ㅠ

— ◛

jinseork ➧ andongchang

(𝗍𝖾𝖽𝖽𝗒) jinseork
changdong
bồ kể cho mình một tí
về gia đình của bồ với

jinseork
kiểu
cuộc sống của bồ
mấy cái tế nhị quá thì
k chia sẻ cũng được
nhưng mà vẫn khuyến
khích bồ kể hết nhá

andongchang (𝖼𝖺𝗇𝗇𝖺)
là kiểu
mình phải hóa giải
nỗi sợ trong lòng
thì con ma mới bị
tiêu diệt í hả

jinseork
chắc thế
tuỳ trường hợp

jinseork
có người vượt qua được
nhưng vẫn bị nó giết

jinseork
có người còn chả thể
vượt qua từ lúc đầu luôn

andongchang
là kiểu gì cũng ngoẻo à cha

jinseork
không
ý là
vẫn có khả năng bị thế
nhưng mà bồ phải thử
thì mới biết được chớ

andongchang
òm
bắt đầu từ đâu nhỉ

andongchang
nhà mình có 2 người
mẹ mình làm việc và
sống ở miền đông
mỗi tháng mình sẽ cố
sắp xếp thăm mẹ 1 lần

andongchang
nghề nghiệp hiện tại
của mình là giáo viên
tiểu học môn lịch sử

jinseork
mình hỏi một chút
về sự vắng mặt của
bố bồ được không?

jinseork
để phục vụ cho việc
giải quyết con ma í
nếu bồ không muốn
kể cũng không sao

andongchang
bố mình mất rồi

andongchang
trước cả lúc mình
chào đời cơ
nên mình không có
nhiều chuyện
để kể về bố cho lắm

jinseork
:(
chia buồn

andongchang
ui không sao cạ

andongchang
cả mẹ mình cũng vượt
qua được chuyện này
từ khá lâu về trước rồi

jinseork
changdong này
mình có thắc mắc

andongchang
hở

jinseork
chỗ bồ sống có hơi
nhiều phù thủy nhỉ

andongchang
vấn đề gì không í?

jinseork
bồ không phải người
bình thường đúng không?

andongchang
à

andongchang
cái này thì mình
không muốn chia sẻ
bồ thông cảm nhé

jinseork
à okay

"cái của nợ gì đây?" hyeonjoon bé hỏi, nhìn sợi dây làm bằng da thuộc dài chưa đến nửa mét trên tay mình.

"vòng thuần phục thú cưng." minseok đáp với vẻ mặt thành tựu, bọng mắt xám ngoét bừng sáng cả lên. "tặng mày đấy." tiếp lời, như thể cả tuần vừa qua người đã ở lì trong phòng và sa đà vào việc nghiên cứu đến gầy mọp người lại không phải cậu ta vậy.

hyeonjoon nhìn lại với cặp mắt hoài nghi, "nhân dịp gì cơ?"

"sinh nhật bach." một tờ nhật báo địa phương theo lực kéo của ma thuật bay đến và nằm gọn hơ trong lòng bàn tay minseok, dừng lại ở trang thứ 18, trên mặt giấy phác lại chân dung của một người đàn ông nom chẳng khác là bao so với những vĩ nhân khác cùng thời.

hyeonjoon chán chường ném trả đũa phép về cho bạn mình – thứ đối với cậu ta vốn dĩ chỉ là một vật trang trí.

"sớm những chục hôm đây." jeonghyeon kêu lên, ngón tay tì ở hàng số nằm ngay dưới bức tranh. mà kể cả khi họ có đến đúng ngày chăng nữa, thì cái cớ này nghe vẫn chẳng xuôi vào tai tí nào. quái đản là ai cũng có quà, món thằng nhóc này nhận được là một cái cọc gỗ ban điều ước dùng một lần. "bác dùng lịch cũ à?"

"hỏi lắm thế? cứ nhận đi." minseok bắn cho nhóc em một cái nhìn cảnh cáo, tay kề ngay miệng kêu huýt lên một tiếng. từ bên dưới mành cửa, hai con doxies ngay tắp lự bay ra, mang cả giấy và bút đến tận tay cậu bạn.

minseok bấm bút, mím môi nắn nót từng dòng xuống mảnh giấy đã loang màu vì hơi ẩm: "hướng dẫn sử dụng đây, về mà đọc cho kỹ vào."

"của em là cái gì vậy?" taeyoon gục đầu xuống, vừa loay hoay luồn cặp nhẫn đá trông tầm thường hết sức vào kẽ tay vừa nói.

"mood ring." minseok đáp, chỉnh lại vị trí đeo nhẫn cho em. "kiểu thế, nó đọc được suy nghĩ của người đeo đấy, với điều kiện là em phải đeo chiếc còn lại vào cùng một thời điểm với người kia."

"ngầu nhỉ." hyeonjoon khen, "mà hợp pháp không?"

"chả có món nào ở đây là đã được đăng ký bản quyền sáng tạo cả." minseok cười, má hóp cả vào trong như một người đau ốm. "muốn dùng hay không là quyền của chúng mày."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com