Lck Collection O Vu Tru Nao Do Ho Thuc Su Yeu Nhau
✨ Plot của Defiko: Bí mật của Điền DãTạch tạch tạch - Tiếng từng chiếc móng tay gãy đứt cứ lách cách kêu lên trong khoang miệng của Điền Dã. Sự lo lắng tăng lên ngày một nhanh chóng trong tâm trí, cơn sợ hãi muốn siết chặt khí quản. Dồn dập, bức bối đan xen âm thanh tách tách ngày càng vội vàng hơn.-"AH !"Điền Dã khẽ giật nảy kêu lên. Lúc này em mới định thần lại, đôi mắt nhìn xuống từng đầu ngón tay bị cắn nham nhở đến mức bật ra máu. Cả người vô lực như mất đi phân nửa linh hồn, thất thần dựa vào vách tường từ từ trượt xuống. Em ôm chân bó gối dưới nền gạch trắng muốt mà lạnh lẽo đến lạ.Tròng mắt mất đi tiêu cực nhìn lên phía trần nhà trong vô định.Xong đời mày rồi Điền Dã. Cái bí mật nhất quyết buộc phải giữ kín đấy, bị phát hiện ra mất rồi...
.
.
.
.-"Bác sĩ Điền chào em, cùng đón một ngày mới tràn đầy năng lượng nào."-"Chào chị Ming, chị cũng vậy nhé."Nở một nụ cười ngọt ngào trên môi lễ phép cúi người chào ở sảnh lễ tân. Mang trên mình vẻ ngoài ưa nhìn cùng vóc dáng nhỏ nhắn dễ thương, tính khí hòa đồng ngay thẳng của em đã ghi điểm tuyệt đối của khá nhiều anh chị đồng nghiệp.Một bác sĩ trẻ mà bất kì trai gái đều muốn cưng nựng ở chốn bệnh viện A nơi hiện tại đang tác nghiệp đã ít nhiều được bảy năm tròn trĩnh.Tian Ye (Điền Dã) - 30 tuổi.Hay được gọi bằng cái tên "Meiko" gần gũi hiện đang là nhân viên phòng lab của toà viện khoa học. Bằng kiến thức khổng lồ về ngành hoá dược, bằng cấp tiến sĩ sáng lạn đạt từ khi còn rất trẻ và sự chăm chỉ khổ luyện.Thì dù Điền Dã là người ngoại quốc nhưng nhân tài top 1 y dược của đại học Seoul, và sử dụng tiếng Hàn thuần thục như người bản địa thì cũng trở thành ngoại lệ lọt thẳng vào mắt xanh của các y tiến sĩ nơi em thực tập nay đã trở thành bác sĩ tạm trú."Kiêu ngạo là đặc quyền của kẻ mạnh"Bởi vậy chả có lý gì mà em phải kiêng dè, nhún vai vô cùng tự tin về bản thân mình."Đến cả lý lịch giả em còn có thể vượt qua trót lọt thì ôm trong mình cái bí mật này cũng sẽ dễ dàng như vậy thôi."Và vốn nghĩ không làm gì trái với lương tâm thì mọi chuyện sẽ ổn thôi, mang dáng vẻ của một chú thỏ con nhưng để lăn lộn với đủ tình huống trên cái cuộc đời này thì thỏ Điền không dễ để kẻ khác có thể động chạm vào bản thân mình đâu.Nhưng đời mà, đôi khi nó xảy ra những chuyện mà em chả thể lường tới, không phải khi nào cũng theo ý ta mong muốn. Nguồn cơn cho câu chuyện khiến Điền Dã đau đầu khổ sở suốt ngày qua bắt đầu từ khi hình bóng của vị tân trưởng khoa mới xuất hiện, chuyện xảy ra từ 2 năm về trước.Sau những lùm xùm về người cựu trưởng khoa với một số quan chức lớn khác có dính dáng đến vụ tham nhũng chấn động đã bị ép từ chức song đào thải khỏi ngành.Trong lúc bệnh viện đứng trên bờ vực bấp bênh của phá sản thì một đơn vị tài phiệt vô danh đã dang tay cứu vớt mà xác nhập với viện khoa học biến cái bệnh viện nhỏ bé này trở thành một phần của thể thống nhất to lớn kia.Lần đầu tiên ra mắt vị trưởng khoa, anh ta tên Hyukkyu họ Kim, nay đã 32 tuổi nhưng không hề có dấu hiệu của sự già hoá đi chút nào.Hắn có khuôn mặt vô cảm, chẹp miệng nhạt nhẽo vô cùng theo lời kể của em khi đó. Cảm tưởng cái ánh mắt nhìn xuống dàn các y bác sĩ đang vỗ tay ca ngợi các thành tích khó tưởng của anh ta như thể chuyện đó quá đỗi tầm thường.Ánh mắt đấy, trông ghét thật.Điền Dã chống cằm, em vốn không quan tâm lắm đến con người này, thực ra em chả quan tâm đến bất kì thứ gì không liên quan đến bản thân thì đúng hơn. Đơn giản thì đây là dịp quan trọng bắt buộc phải góp mặt cho đông đủ chứ nếu không thì thà nằm ngủ trong phòng nghỉ giữ sức còn hay hơn.Cắt lấy một miếng bít tết trên bàn tiệc ung dung nhai nuốt.Thật tệ, không ngon...Em muốn nhả ra nhưng không được, thế thì thật bất lịch sự.Cầm tờ giấy ăn lên Điền Dã chốc rùng mình, em cảm nhận các đốt sống lưng của mình lạnh buốt hệt đang bị ai đó nhìn thẳng vào mình. Các giác quan trỗi lên nỗi bức bối khó diễn tả, làm hương vị tệ hại trong khoang miệng còn kinh khủng hơn trước không nhịn được mà dấu diếm nhè ra.Em khẽ liếc trái phải, không có... mọi người vẫn đang hân hoan bàn luận to nhỏ về nhân vật phía trên sân khấu.Linh cảm lúc này thật đáng chết. Em khẽ nhìn lên, tay bất giác buông thõng bộ dao nĩa.Là anh ta - nhân vật chính của bữa tiệc, đang chằm chằm nhìn em.
.
.
.
.
."Chúng ta xin phép cắt ngang để thông báo một tin khẩn như sau: Gần đây những vụ án "Tử thi khát máu" quay trở lại với tuần suất tăng chóng mặt, tính đến ngày xx/yy đã có 7 nạn nhân đã tử vong và cùng chung một nguyên nhân. Phía pháp y đang cố gắng làm rõ.Các bên thi hành và công an cũng hết sức điền tra phá án tìm ra hung thủ. Chúng tôi mong quý vị sau khi tan làm hãy nhanh chóng về nhà, hạn chế ra ngoài đường sau 9 giờ đêm nhất có thể để đảm bảo an toàn tính mạng..."-"Iko anh nghe thấy không ? Sợ thật đấy..."Ryu Minseok khều nhẹ tay Điền Dã đang xắp số bột thuốc vào các vỏ con nhộng, mặt cậu ta tái mép đầy hoảng sợ. Vụ án thảm sát mới nổi gần đây như một cú tát mạnh vào bộ phận an ninh quốc gia.Bàn dân thiên hạ, từ già trẻ lớn bé ai ai cũng phải biết đến về độ bí ẩn xen lẫn kinh hoàng của nó.Cậu nhóc thực tập sinh này cũng không phải ngoại lệ. Dù bản thân nhỏ ta rất sợ hãi, nhát cáy đến mức gặp máu đã đủ choáng váng song với bản tính hóng hớt đúng thấm nhuần vào từng tế bào, cập nhật chi tiết vụ án ở các bản tin do nhà đài phát qua chiếc radio nhỏ không lệch một li.-"Đừng lo quá Minseok, em còn có Lee Minhyung đưa đón em về mà. Vả lại, chỗ xảy ra vụ án đâu ở tỉnh của chúng ta."Điền Dã nói với chất giọng đều đều, tay giơ chiếc ống nghiệm lên soi phản ứng rồi đặt về chỗ cũ trên kệ chứa.-"Nhưng tỉnh ấy ở ngay phía bên trên chỗ của bọn mình đấy anh ! Híc... Nếu không phải vì miếng cơm manh cá, em đã không phải bán mình cho tư bản mà ru rú ở nhà cho lành rồi."Điền Dã chỉ cười mỉm vì độ suy diễn quá mức của cậu nhóc thực tập, tặng cho cậu cái véo chiếc má như chiếc bánh bao chiều song chữa lại câu "phải là miếng cơm manh áo" cho nhóc con.-"Thế giờ cậu thiếu họ Ryu đây có thôi lèm bèm mà làm việc cho tư bản không, hay để tôi báo quản lý Seong về tác phong làm việc không chuẩn mực trong giờ nhé ?"Cũng may, Ryu Minseok trông vậy vẫn còn biết rén cái thứ khác ngoài cái thảm án kia chứ không thì em cũng muốn điếng đầu với một nghìn lẻ một tiếng than thở đặc sệt chạy qua tai như tiếng súng liên thanh từ phía cậu nhóc lì lợm này rồi.Nhưng điều cậu ấy nói cũng khiến Điền Dã bận tâm ít nhiều. Các bài báo hôm nay có đưa tin về nguyên nhân tử vong của các nạn nhân xấu số, tất cả bọn họ điều có một điểm chung: bị rút sạch máu trong cơ thể.Máu nóng, đỏ tươi - Rơi lách tách.Điền Dã nuốt một ngụm nước bọt, bất giác nhìn xa xăm về phía hoàng hôn qua lăng cửa kính.-"Mọi người muốn uống gì không ? Tôi thấy khát quá"
.Khát quá... Đói quá....
.
.Quái vật - Khái niệm mơ hồ về thứ sinh vật siêu nhiên mà đến chính con người cũng chưa thể xác định nó có thực sự tồn tại hay chỉ trong trí tưởng tượng của nhân loại.
.-"Nói, đang làm gì trong đây"Cái tình huống bất ngờ gì đây, Điền Dã đau đớn la lên một tiếng khi cảm nhận thấy cổ tay mình bị tên chết tiệt nào đó giữ ra sau lưng, còn dùng thêm lực siết chặt.Xui tận mạng, hôm nay em đã quá chủ quan, đói đến mờ mắt để rồi rơi vào vòng vây nguy hiểm. Cả thân thể đang bị đè không nhúc nhích trên mặt bàn và cánh tay bị khóa không thể giãy dụa.-"Tôi đi kiểm tra xuất đơn máu theo lời của trưởng khoa ! Đau quá đấy chết tiệt thả tôi ra !"Không thể thoát khỏi thì em chỉ còn cách cứng miệng nói lớn, khi nhận ra càng giãy mạnh lực tay kia càng mạnh hơn thì tạm ngưng lại."Ở yên cấm động" - Cứ nói thế là em sẽ nghe theo sao ? Có cái l-Dẫu vậy thì giờ bản thân đang ở thế yếu hơn, không còn cách nào khác Điền Dã đành hạ thấp cái tôi xuống mà yên phận giả ngoan ngoãn trực chờ thời cơ khác để vùng dậy. Gian phòng thì tối, có chút ánh sáng từ đèn cây phía ngoài cửa sổ hắt vào.Bây giờ đã là 2 giờ sáng, và em chắc chắn người đang giữ tay em không phải bảo vệ.Mấy lão hay say xỉu đấy đã hoàn thành vòng kiểm tra tổng quát từ lâu rồi, đã vậy chỉ cần một cái hất tay của em cũng đủ làm mấy gã đấy ngã chổng vó cho lăn ra ngủ một giấc mơ đẹp chứ đâu có mạnh đến mức làm cổ tay tê rần lằn đỏ thế này.Khục khục - Này hắn cười sao ? Có gì đáng cười chứ, điều đó thấy bản thân Điền Dã đang bị khiêu khích. Em thành công vung mạnh đạp người thoát khỏi sự kiểm soát của kẻ ẩn danh, nhanh chóng chạy trốn về phía cửa chính.Thật không may, tên kia lại bắt nhịp theo em nhanh đến không tưởng. Va chạm mạnh đến mức nội thất rung chuyển, cặp kính của Điền Dã cũng bị hất văng ra xa đập vào tường cứng vỡ choang. Lần này bị hắn khống chế còn khiến em đau đớn gấp bội, ngộp thở đến phát điên.Tiếng cười bỗng trở thành thanh âm lạnh lẽo đến đáng sợ.-"Quái vật, đã bảo cậu ở yên rồi. Có vẻ cậu chả nghe lời chút nào."Đến giây phút Điền Dã đã thực sự nổi da gà lên thật rồi. Với tư thế nằm ngửa, bị siết cổ và các tứ chi còn lại đều bị kèm giữ. Giờ đây em chả khác nào con cá nằm trên thớt.Một tia sáng lóe lên dù chỉ trong chốc lát, ánh đèn pha của xe vận chuyển đi ngang qua nhưng cũng đủ rọi qua khung cửa sổ.Mặt em trở nên ngắn tũn, bất ngờ đan xen tia hoảng hốt lộ diện khuôn mặt của kẻ ẩn danh.Là Kim Hyukkuk - chính là gã trưởng khoa mà em vừa lôi ra để làm bia đỡ. Đôi mắt của hắn sáng lên ánh xanh lam trong trẻo nhưng cũng đầy điềm báo, điềm xấu cho em. Điền Dã co rúm người lại, hắn ta không phải người bình thường.-"Sợ à ?"-"Nãy cũng mạnh chân phết, bụng tôi khá đau đấy cậu Điền Dã."Miệng em căng cứng, muốn thét lên mà không thể được. Đáng sợ, cái màu xanh lam kia nó trái ngược hoàn toàn với đôi mắt đỏ đã sớm ngập nước của em. Phải, bí mật lớn nhất của bác sĩ Meiko chính là em không phải loài người, em là một con quỷ hút máu hàng thật giá thật.Nhưng là một con quỷ lành tính, em đã trải qua và sống như một con người suốt 300 năm qua.Việc dành tình yêu đặc biệt với loài người khiến em chuyển đổi thân phận không biết bao nhiêu lần. Dù đồ ăn nấu chín của loài người hoàn toàn không thể hấp thụ với cấu trúc cơ thể của loài quỷ, dẫu có cố gắng nhai nuốt chúng cũng không thể trở thành "người" như giống loài em yêu quý.Sử dụng bất cứ phương thuốc nào cũng vô hiệu, bí mật bị bại lộ, gia tộc phương Đông đã coi yêu quỷ Meiko như một "sinh vật lỗi" mà không thương tiếc lên kế hoạch đào thả đồng loại. Để sống sót, em đành hoán đổi thân phận, phải chốn chạy sang miền đất hứa xa xôi này.Lam nhãn - đặc trưng của gia tộc sát quỷ, chính là kẻ thù truyền kiếp của quỷ hút máu nói riêng lẫn quái vật nói chung. Một điều kinh hãi mà bất kì loài yêu quái khắc cốt ghi tâm để né tránh.Điều em ngờ đến chính là hắn ta Kim Hyukkuk, tam tai của em cũng là hắn. Cả đời trốn chạy khỏi gia tộc, giờ lại rơi vào bàn tay của thợ săn quỷ.-"Đ- Đừng giết tôi, tôi xin anh..."-"Nực cười thật đấy, thế nói xem, lý do gì mà lẻ vào đây ? Đói ? Hay là..."Đôi mắt quen nhìn trong bóng tối híp lại, ôi chết mất, gã điên đấy đang đẩy thêm lực. Cố gắng hớp từng ngụm không khí trong tuyệt vọng, đầu óc dần trở nên mờ mịt sắp sinh ra ảo giác.Em... không thở nổi...-"... Đánh cướp máu dự trữ để chuẩn bị cho một chuyến đi săn ?"-"K- Không phải, t-tôi không có hức... giết người. Làm... ơn"Em cố hết sức vươn lên vỗ vỗ vào cánh tay đang tàn nhẫn bóp siết lấy đường thở mong manh của mình, đầu cố gắng lắc trái phải phủ nhận. Mong cho người sắp lấy mạng mình thương lấy tấm thân 300 năm liêm khiết mà chừa ra một cơ hội sống tiếp.Về phía Kim Hyukkuk, việc bị đùn đẩy vào làm ở cái bệnh viện què quặt này cũng nằm trong kết hoạch của gia tộc hắn. Dù được huấn luyện kĩ năng sát quỷ từ nhỏ nhưng Kim Hyukkuk lại không muốn tiếp nối ngành đấy mà thực sự muốn sống một cuộc đời bình ổn.Nhưng hắn cũng không thể kháng lại thứ gọi là mệnh lệnh, nếu không trực tiếp săn yêu, thì buộc phải làm phụ tá.Nhất là khi được kế thừa đôi mắt xanh ngọc gia truyền hiếm có, thì cuộc sống tự do hão huyền của Kim Hyukkyu luôn mơ ước thì cũng chỉ như con chim nhỏ được chuyển sang một chiếc lồng sắt lớn hơn của gia tộc mà thôi.Hoặc có lẽ dòng máu sát quỷ phía bên trong và cảm thấy những cái chết oan khuất kia quá vô lý khiến hắn cũng không thể nhắm mắt làm ngơ trước vụ thảm sát kinh hoàng kia được.Con ngươi xanh ngọc có thể phân biệt được đâu là quái vật giả dạng - thứ mà con người đang cố gắng giải thích cho những vụ án chết người bí ẩn thì lam nhãn chính là câu trả lời.Nguyên nhân tử vong là do bị quái vật tấn công.Và vụ gần đây nhất là do quỷ hút máu làm thành.Đương nhiên, hắn cũng đã phát hiện Meiko không phải con người ngay từ trong bữa tiệc chào mừng từ 2 năm về trước. Kim Hyukkuk không vội ra tay ngay khi đó, tự thuyết phục với lý do chưa đủ bằng chứng bao che cho sự chống đối gia tộc trẻ con của mình mà chỉ âm thầm theo dõi em từ phía xa.Hắn nới lỏng tay ra khỏi chiếc cổ nhỏ đáng thương, hằn lên năm ngón tay in nổi bật trên làn da trắng muốt. Điền Dã như từ cõi chết sống lại quay mặt vừa thở dốc vừa ho sặc sụa. Nước mắt sinh lý cũng tiết ra chảy dọc hốc mắt trông đáng thương vô cùng, may quá em được tha rồi... Phải không ?Cơ thể không ngừng run rẩy nhìn lại tên trưởng khoa, gương mặt hắn cứ như một ao nước lặng không hề có chút dao động trước màn kịch vừa rồi. Tay hắn nắm chặt lấy cằm em chếch lên, ép phải nhìn vào mắt hắn.-"Giờ thì mau cho tôi một lời giải thích, ưng thì tôi sẽ xem xét"-"Không... thì sao"Cái tôi của Điền Dã cao ngất, em hất mạnh quay mặt đi nén tránh tuyệt đối. Cái tên khùng này, dù có chết thật dưới tay hắn thì em vẫn phải cứng họng đến phút cuối cùng. Dù trước đấy ở ranh giới cửa sinh cửa tử có hèn một chút, nhưng giờ oxi tràn khoang phổi khí thế cũng được đẩy lên. Nhìn em chả khác gì một con thỏ đang xù lông tức giận vậy, khóe môi hắn lại nhếch lên dáng vẻ hiếm có.Ánh trăng nay dần ló rạng sang lớp mây mù khiến hai ánh mắt đối lập chạm nhau.Một màu xanh tĩnh lặng như tờ - một màu đỏ giao động như biển lửa.Hắn siết cằm ghé sát môi em.-"Đừng thách thức tôi Iko, em sẽ không thể ngờ đến chuyện gì có thể xảy ra khi em không nghe lời tôi đâu."-"Ngoan ngoãn biết điều đi, thỏ con khát máu."Ai biết được, kẻ thừa kế hờ của tộc sát quỷ lại tỏ ra rất hứng thú tới một con quái vật chứ ? Hai năm theo dõi, hắn đã đủ thấy các bộ mặt biến hóa của Meiko. Trong lần điều tra này, hắn cần đồng minh. Con quái vật trông vô hại này chắc chắn sẽ có tác dụng lớn. Vậy nên, kiếm một lý do ép buộc hoàn hảo nhất để khiến em ngoan ngoãn quy phục.Sắc mặt của Kim Hyukkuk luôn thật khó đoán.
.
.
.
.
.Mãi đến về sau Điền Dã mới biết được sự thật cái đêm lẻn đi ăn khuya đó của mình là nằm trong kế hoạch của Kim Hyukkuk, em tức giận đấm thùm thụp nhẹ hều vào lòng ngực kẻ dối trá trong khi người kể lại chỉ mỉm cười một cách chiều chuộng hiếm thấy để yên cho em quấy.-"Sao lại tức giận thế, đáng ra em nên cảm ơn anh mới phải."-"Gì cơ, cảm ơn cái gì mà cảm ơn chứ !?"Điền Dã muốn thoát khỏi vòng tay của người yêu mà không đủ sức, tay hắn giữ eo em chắc quá đi mất. Giọng người kia vẫn cứ đều đều kiên nhẫn giải thích, đầu nhẹ nhàng tựa lên mái tóc bông xù mà vỗ về.-"Nhờ anh mà em không phải lén lút đi ăn trộm máu của bệnh nhân, không phải thôi miên quản lý để chỉnh sửa số liệu. Không đúng sao ?"H-Hắn biết cả việc đó sao, nghe xong Điền Dã thấy xấu hổ dã man, thật đấy. Nào có khác nào bị ví như một tên trộm cướp vặt và bị người thẩm vấn vạch trần tội trạng đâu. Em hất mạnh cằm ra khỏi bàn tay ngang ngược kia liền phụng phịu.-"Thôi đi, anh có biết khi đó em thực sự đã nghĩ bản thân mình tới số mà bị oẳng thủ tiêu ngay không !? Anh dám ra tay mạnh thế với em trong khi anh biết em vô hại"-"Em đã rất sợ đấy, biết không hả ?..."Giọng em càng nói càng nhỏ dần, dáng vẻ uất ức giận dỗi. Khi đó Điền Dã em sợ điên lên được, sau khi khai ra sạch sang sanh về tất cả thông tin của bản thân, chứng tỏ bản thân không hề liên quan đến vụ án kia thì một chiếc vòng yểm phép đeo hắn đeo lên cổ em rồi sủi đi mất hút không một lời giải thích, bỏ mặc con tiểu yêu ngơ ngác và rơi vào sốt sắng đến kinh độ.Kim Hyukkyu chỉ đơn thuần cầm bàn tay em lên hôn lên đầu ngón tay nhỏ.-"Xin lỗi em."...Điền Dã đỏ mặt quay đi. Ừm thôi thì, nhờ qua sự việc đó thì mới có một giao kèo ngầm giữa cả hai. Em vẫn có thể làm việc ở viện nghiên cứu, nhưng việc tay trái là làm gián điệp hai mang bất đắc dĩ dưới trướng của Kim Hyukkyu giữa quái vật có hại và thợ săn quỷ, đổi lại công sức đấy thì Hyukkyu sẽ cho em uống máu của hắn mỗi khi em đói.Một bản giao kèo có lợi cho đôi bên, em cũng chấp nhận với thỏa thuận đó.Dẫu sao thì có khác loài, nhưng cùng chung một tình yêu loài người. Và công việc của bác sĩ cũng là để cứu người mà phải không ?Điền Dã không nghĩ nhiều nữa, mạnh dạn vòng tay qua cổ Kim Hyukkyu, thuần thục tháo cặp kính của bản thân xuống. Rướn nhẹ người lên đổ lời như đường như mật qua tai của ai kia.-"Em đói rồi, cho em ăn."_____________________________________________________________Góc giải thích kĩ hơn về plot Sát quỷ nhân x Quỷ hút máu.- Điền Dã: Quỷ hút máu, hiện tại đang sống giả danh dưới thân phận bác sĩ nhân viên phòng lab để tiếp cận kho máu. Năng lực có thể thôi miên và sức mạnh tiềm tàng của quỷ cũng lớn hơn con người. Cậu có thể giả ăn như con người, chỉ là mùi vị của chúng rất tệ và khó nuốt. Cần máu của người để duy trì thể trạng. Màu mắt khi đói sẽ không thể kiểm soát mà chuyển sang màu đỏ, răng nanh cũng vậy.- Kim Hyukkyu: Con thứ của một bộ gia tộc có truyền thống sát quỷ, vì gia tộc sống ẩn dật với thế giới hiện đại để duy trì của yên ổn của xã hội nên đa số loài người không biết đến sự tồn tại có thật họ song quái vật. Thừa kế lam nhãn phát hiện ra quái vật và chỉ khi sử dụng thì mới chuyển màu.(Nếu lên hứng, thì sẽ có H của cái plot này =))))))))))))))))))))))))
Idea trong đầu rồi, nhưng lười đin, chị nào triển giúp em đi làm ơn 😭)
.
.
.
.-"Bác sĩ Điền chào em, cùng đón một ngày mới tràn đầy năng lượng nào."-"Chào chị Ming, chị cũng vậy nhé."Nở một nụ cười ngọt ngào trên môi lễ phép cúi người chào ở sảnh lễ tân. Mang trên mình vẻ ngoài ưa nhìn cùng vóc dáng nhỏ nhắn dễ thương, tính khí hòa đồng ngay thẳng của em đã ghi điểm tuyệt đối của khá nhiều anh chị đồng nghiệp.Một bác sĩ trẻ mà bất kì trai gái đều muốn cưng nựng ở chốn bệnh viện A nơi hiện tại đang tác nghiệp đã ít nhiều được bảy năm tròn trĩnh.Tian Ye (Điền Dã) - 30 tuổi.Hay được gọi bằng cái tên "Meiko" gần gũi hiện đang là nhân viên phòng lab của toà viện khoa học. Bằng kiến thức khổng lồ về ngành hoá dược, bằng cấp tiến sĩ sáng lạn đạt từ khi còn rất trẻ và sự chăm chỉ khổ luyện.Thì dù Điền Dã là người ngoại quốc nhưng nhân tài top 1 y dược của đại học Seoul, và sử dụng tiếng Hàn thuần thục như người bản địa thì cũng trở thành ngoại lệ lọt thẳng vào mắt xanh của các y tiến sĩ nơi em thực tập nay đã trở thành bác sĩ tạm trú."Kiêu ngạo là đặc quyền của kẻ mạnh"Bởi vậy chả có lý gì mà em phải kiêng dè, nhún vai vô cùng tự tin về bản thân mình."Đến cả lý lịch giả em còn có thể vượt qua trót lọt thì ôm trong mình cái bí mật này cũng sẽ dễ dàng như vậy thôi."Và vốn nghĩ không làm gì trái với lương tâm thì mọi chuyện sẽ ổn thôi, mang dáng vẻ của một chú thỏ con nhưng để lăn lộn với đủ tình huống trên cái cuộc đời này thì thỏ Điền không dễ để kẻ khác có thể động chạm vào bản thân mình đâu.Nhưng đời mà, đôi khi nó xảy ra những chuyện mà em chả thể lường tới, không phải khi nào cũng theo ý ta mong muốn. Nguồn cơn cho câu chuyện khiến Điền Dã đau đầu khổ sở suốt ngày qua bắt đầu từ khi hình bóng của vị tân trưởng khoa mới xuất hiện, chuyện xảy ra từ 2 năm về trước.Sau những lùm xùm về người cựu trưởng khoa với một số quan chức lớn khác có dính dáng đến vụ tham nhũng chấn động đã bị ép từ chức song đào thải khỏi ngành.Trong lúc bệnh viện đứng trên bờ vực bấp bênh của phá sản thì một đơn vị tài phiệt vô danh đã dang tay cứu vớt mà xác nhập với viện khoa học biến cái bệnh viện nhỏ bé này trở thành một phần của thể thống nhất to lớn kia.Lần đầu tiên ra mắt vị trưởng khoa, anh ta tên Hyukkyu họ Kim, nay đã 32 tuổi nhưng không hề có dấu hiệu của sự già hoá đi chút nào.Hắn có khuôn mặt vô cảm, chẹp miệng nhạt nhẽo vô cùng theo lời kể của em khi đó. Cảm tưởng cái ánh mắt nhìn xuống dàn các y bác sĩ đang vỗ tay ca ngợi các thành tích khó tưởng của anh ta như thể chuyện đó quá đỗi tầm thường.Ánh mắt đấy, trông ghét thật.Điền Dã chống cằm, em vốn không quan tâm lắm đến con người này, thực ra em chả quan tâm đến bất kì thứ gì không liên quan đến bản thân thì đúng hơn. Đơn giản thì đây là dịp quan trọng bắt buộc phải góp mặt cho đông đủ chứ nếu không thì thà nằm ngủ trong phòng nghỉ giữ sức còn hay hơn.Cắt lấy một miếng bít tết trên bàn tiệc ung dung nhai nuốt.Thật tệ, không ngon...Em muốn nhả ra nhưng không được, thế thì thật bất lịch sự.Cầm tờ giấy ăn lên Điền Dã chốc rùng mình, em cảm nhận các đốt sống lưng của mình lạnh buốt hệt đang bị ai đó nhìn thẳng vào mình. Các giác quan trỗi lên nỗi bức bối khó diễn tả, làm hương vị tệ hại trong khoang miệng còn kinh khủng hơn trước không nhịn được mà dấu diếm nhè ra.Em khẽ liếc trái phải, không có... mọi người vẫn đang hân hoan bàn luận to nhỏ về nhân vật phía trên sân khấu.Linh cảm lúc này thật đáng chết. Em khẽ nhìn lên, tay bất giác buông thõng bộ dao nĩa.Là anh ta - nhân vật chính của bữa tiệc, đang chằm chằm nhìn em.
.
.
.
.
."Chúng ta xin phép cắt ngang để thông báo một tin khẩn như sau: Gần đây những vụ án "Tử thi khát máu" quay trở lại với tuần suất tăng chóng mặt, tính đến ngày xx/yy đã có 7 nạn nhân đã tử vong và cùng chung một nguyên nhân. Phía pháp y đang cố gắng làm rõ.Các bên thi hành và công an cũng hết sức điền tra phá án tìm ra hung thủ. Chúng tôi mong quý vị sau khi tan làm hãy nhanh chóng về nhà, hạn chế ra ngoài đường sau 9 giờ đêm nhất có thể để đảm bảo an toàn tính mạng..."-"Iko anh nghe thấy không ? Sợ thật đấy..."Ryu Minseok khều nhẹ tay Điền Dã đang xắp số bột thuốc vào các vỏ con nhộng, mặt cậu ta tái mép đầy hoảng sợ. Vụ án thảm sát mới nổi gần đây như một cú tát mạnh vào bộ phận an ninh quốc gia.Bàn dân thiên hạ, từ già trẻ lớn bé ai ai cũng phải biết đến về độ bí ẩn xen lẫn kinh hoàng của nó.Cậu nhóc thực tập sinh này cũng không phải ngoại lệ. Dù bản thân nhỏ ta rất sợ hãi, nhát cáy đến mức gặp máu đã đủ choáng váng song với bản tính hóng hớt đúng thấm nhuần vào từng tế bào, cập nhật chi tiết vụ án ở các bản tin do nhà đài phát qua chiếc radio nhỏ không lệch một li.-"Đừng lo quá Minseok, em còn có Lee Minhyung đưa đón em về mà. Vả lại, chỗ xảy ra vụ án đâu ở tỉnh của chúng ta."Điền Dã nói với chất giọng đều đều, tay giơ chiếc ống nghiệm lên soi phản ứng rồi đặt về chỗ cũ trên kệ chứa.-"Nhưng tỉnh ấy ở ngay phía bên trên chỗ của bọn mình đấy anh ! Híc... Nếu không phải vì miếng cơm manh cá, em đã không phải bán mình cho tư bản mà ru rú ở nhà cho lành rồi."Điền Dã chỉ cười mỉm vì độ suy diễn quá mức của cậu nhóc thực tập, tặng cho cậu cái véo chiếc má như chiếc bánh bao chiều song chữa lại câu "phải là miếng cơm manh áo" cho nhóc con.-"Thế giờ cậu thiếu họ Ryu đây có thôi lèm bèm mà làm việc cho tư bản không, hay để tôi báo quản lý Seong về tác phong làm việc không chuẩn mực trong giờ nhé ?"Cũng may, Ryu Minseok trông vậy vẫn còn biết rén cái thứ khác ngoài cái thảm án kia chứ không thì em cũng muốn điếng đầu với một nghìn lẻ một tiếng than thở đặc sệt chạy qua tai như tiếng súng liên thanh từ phía cậu nhóc lì lợm này rồi.Nhưng điều cậu ấy nói cũng khiến Điền Dã bận tâm ít nhiều. Các bài báo hôm nay có đưa tin về nguyên nhân tử vong của các nạn nhân xấu số, tất cả bọn họ điều có một điểm chung: bị rút sạch máu trong cơ thể.Máu nóng, đỏ tươi - Rơi lách tách.Điền Dã nuốt một ngụm nước bọt, bất giác nhìn xa xăm về phía hoàng hôn qua lăng cửa kính.-"Mọi người muốn uống gì không ? Tôi thấy khát quá"
.Khát quá... Đói quá....
.
.Quái vật - Khái niệm mơ hồ về thứ sinh vật siêu nhiên mà đến chính con người cũng chưa thể xác định nó có thực sự tồn tại hay chỉ trong trí tưởng tượng của nhân loại.
.-"Nói, đang làm gì trong đây"Cái tình huống bất ngờ gì đây, Điền Dã đau đớn la lên một tiếng khi cảm nhận thấy cổ tay mình bị tên chết tiệt nào đó giữ ra sau lưng, còn dùng thêm lực siết chặt.Xui tận mạng, hôm nay em đã quá chủ quan, đói đến mờ mắt để rồi rơi vào vòng vây nguy hiểm. Cả thân thể đang bị đè không nhúc nhích trên mặt bàn và cánh tay bị khóa không thể giãy dụa.-"Tôi đi kiểm tra xuất đơn máu theo lời của trưởng khoa ! Đau quá đấy chết tiệt thả tôi ra !"Không thể thoát khỏi thì em chỉ còn cách cứng miệng nói lớn, khi nhận ra càng giãy mạnh lực tay kia càng mạnh hơn thì tạm ngưng lại."Ở yên cấm động" - Cứ nói thế là em sẽ nghe theo sao ? Có cái l-Dẫu vậy thì giờ bản thân đang ở thế yếu hơn, không còn cách nào khác Điền Dã đành hạ thấp cái tôi xuống mà yên phận giả ngoan ngoãn trực chờ thời cơ khác để vùng dậy. Gian phòng thì tối, có chút ánh sáng từ đèn cây phía ngoài cửa sổ hắt vào.Bây giờ đã là 2 giờ sáng, và em chắc chắn người đang giữ tay em không phải bảo vệ.Mấy lão hay say xỉu đấy đã hoàn thành vòng kiểm tra tổng quát từ lâu rồi, đã vậy chỉ cần một cái hất tay của em cũng đủ làm mấy gã đấy ngã chổng vó cho lăn ra ngủ một giấc mơ đẹp chứ đâu có mạnh đến mức làm cổ tay tê rần lằn đỏ thế này.Khục khục - Này hắn cười sao ? Có gì đáng cười chứ, điều đó thấy bản thân Điền Dã đang bị khiêu khích. Em thành công vung mạnh đạp người thoát khỏi sự kiểm soát của kẻ ẩn danh, nhanh chóng chạy trốn về phía cửa chính.Thật không may, tên kia lại bắt nhịp theo em nhanh đến không tưởng. Va chạm mạnh đến mức nội thất rung chuyển, cặp kính của Điền Dã cũng bị hất văng ra xa đập vào tường cứng vỡ choang. Lần này bị hắn khống chế còn khiến em đau đớn gấp bội, ngộp thở đến phát điên.Tiếng cười bỗng trở thành thanh âm lạnh lẽo đến đáng sợ.-"Quái vật, đã bảo cậu ở yên rồi. Có vẻ cậu chả nghe lời chút nào."Đến giây phút Điền Dã đã thực sự nổi da gà lên thật rồi. Với tư thế nằm ngửa, bị siết cổ và các tứ chi còn lại đều bị kèm giữ. Giờ đây em chả khác nào con cá nằm trên thớt.Một tia sáng lóe lên dù chỉ trong chốc lát, ánh đèn pha của xe vận chuyển đi ngang qua nhưng cũng đủ rọi qua khung cửa sổ.Mặt em trở nên ngắn tũn, bất ngờ đan xen tia hoảng hốt lộ diện khuôn mặt của kẻ ẩn danh.Là Kim Hyukkuk - chính là gã trưởng khoa mà em vừa lôi ra để làm bia đỡ. Đôi mắt của hắn sáng lên ánh xanh lam trong trẻo nhưng cũng đầy điềm báo, điềm xấu cho em. Điền Dã co rúm người lại, hắn ta không phải người bình thường.-"Sợ à ?"-"Nãy cũng mạnh chân phết, bụng tôi khá đau đấy cậu Điền Dã."Miệng em căng cứng, muốn thét lên mà không thể được. Đáng sợ, cái màu xanh lam kia nó trái ngược hoàn toàn với đôi mắt đỏ đã sớm ngập nước của em. Phải, bí mật lớn nhất của bác sĩ Meiko chính là em không phải loài người, em là một con quỷ hút máu hàng thật giá thật.Nhưng là một con quỷ lành tính, em đã trải qua và sống như một con người suốt 300 năm qua.Việc dành tình yêu đặc biệt với loài người khiến em chuyển đổi thân phận không biết bao nhiêu lần. Dù đồ ăn nấu chín của loài người hoàn toàn không thể hấp thụ với cấu trúc cơ thể của loài quỷ, dẫu có cố gắng nhai nuốt chúng cũng không thể trở thành "người" như giống loài em yêu quý.Sử dụng bất cứ phương thuốc nào cũng vô hiệu, bí mật bị bại lộ, gia tộc phương Đông đã coi yêu quỷ Meiko như một "sinh vật lỗi" mà không thương tiếc lên kế hoạch đào thả đồng loại. Để sống sót, em đành hoán đổi thân phận, phải chốn chạy sang miền đất hứa xa xôi này.Lam nhãn - đặc trưng của gia tộc sát quỷ, chính là kẻ thù truyền kiếp của quỷ hút máu nói riêng lẫn quái vật nói chung. Một điều kinh hãi mà bất kì loài yêu quái khắc cốt ghi tâm để né tránh.Điều em ngờ đến chính là hắn ta Kim Hyukkuk, tam tai của em cũng là hắn. Cả đời trốn chạy khỏi gia tộc, giờ lại rơi vào bàn tay của thợ săn quỷ.-"Đ- Đừng giết tôi, tôi xin anh..."-"Nực cười thật đấy, thế nói xem, lý do gì mà lẻ vào đây ? Đói ? Hay là..."Đôi mắt quen nhìn trong bóng tối híp lại, ôi chết mất, gã điên đấy đang đẩy thêm lực. Cố gắng hớp từng ngụm không khí trong tuyệt vọng, đầu óc dần trở nên mờ mịt sắp sinh ra ảo giác.Em... không thở nổi...-"... Đánh cướp máu dự trữ để chuẩn bị cho một chuyến đi săn ?"-"K- Không phải, t-tôi không có hức... giết người. Làm... ơn"Em cố hết sức vươn lên vỗ vỗ vào cánh tay đang tàn nhẫn bóp siết lấy đường thở mong manh của mình, đầu cố gắng lắc trái phải phủ nhận. Mong cho người sắp lấy mạng mình thương lấy tấm thân 300 năm liêm khiết mà chừa ra một cơ hội sống tiếp.Về phía Kim Hyukkuk, việc bị đùn đẩy vào làm ở cái bệnh viện què quặt này cũng nằm trong kết hoạch của gia tộc hắn. Dù được huấn luyện kĩ năng sát quỷ từ nhỏ nhưng Kim Hyukkuk lại không muốn tiếp nối ngành đấy mà thực sự muốn sống một cuộc đời bình ổn.Nhưng hắn cũng không thể kháng lại thứ gọi là mệnh lệnh, nếu không trực tiếp săn yêu, thì buộc phải làm phụ tá.Nhất là khi được kế thừa đôi mắt xanh ngọc gia truyền hiếm có, thì cuộc sống tự do hão huyền của Kim Hyukkyu luôn mơ ước thì cũng chỉ như con chim nhỏ được chuyển sang một chiếc lồng sắt lớn hơn của gia tộc mà thôi.Hoặc có lẽ dòng máu sát quỷ phía bên trong và cảm thấy những cái chết oan khuất kia quá vô lý khiến hắn cũng không thể nhắm mắt làm ngơ trước vụ thảm sát kinh hoàng kia được.Con ngươi xanh ngọc có thể phân biệt được đâu là quái vật giả dạng - thứ mà con người đang cố gắng giải thích cho những vụ án chết người bí ẩn thì lam nhãn chính là câu trả lời.Nguyên nhân tử vong là do bị quái vật tấn công.Và vụ gần đây nhất là do quỷ hút máu làm thành.Đương nhiên, hắn cũng đã phát hiện Meiko không phải con người ngay từ trong bữa tiệc chào mừng từ 2 năm về trước. Kim Hyukkuk không vội ra tay ngay khi đó, tự thuyết phục với lý do chưa đủ bằng chứng bao che cho sự chống đối gia tộc trẻ con của mình mà chỉ âm thầm theo dõi em từ phía xa.Hắn nới lỏng tay ra khỏi chiếc cổ nhỏ đáng thương, hằn lên năm ngón tay in nổi bật trên làn da trắng muốt. Điền Dã như từ cõi chết sống lại quay mặt vừa thở dốc vừa ho sặc sụa. Nước mắt sinh lý cũng tiết ra chảy dọc hốc mắt trông đáng thương vô cùng, may quá em được tha rồi... Phải không ?Cơ thể không ngừng run rẩy nhìn lại tên trưởng khoa, gương mặt hắn cứ như một ao nước lặng không hề có chút dao động trước màn kịch vừa rồi. Tay hắn nắm chặt lấy cằm em chếch lên, ép phải nhìn vào mắt hắn.-"Giờ thì mau cho tôi một lời giải thích, ưng thì tôi sẽ xem xét"-"Không... thì sao"Cái tôi của Điền Dã cao ngất, em hất mạnh quay mặt đi nén tránh tuyệt đối. Cái tên khùng này, dù có chết thật dưới tay hắn thì em vẫn phải cứng họng đến phút cuối cùng. Dù trước đấy ở ranh giới cửa sinh cửa tử có hèn một chút, nhưng giờ oxi tràn khoang phổi khí thế cũng được đẩy lên. Nhìn em chả khác gì một con thỏ đang xù lông tức giận vậy, khóe môi hắn lại nhếch lên dáng vẻ hiếm có.Ánh trăng nay dần ló rạng sang lớp mây mù khiến hai ánh mắt đối lập chạm nhau.Một màu xanh tĩnh lặng như tờ - một màu đỏ giao động như biển lửa.Hắn siết cằm ghé sát môi em.-"Đừng thách thức tôi Iko, em sẽ không thể ngờ đến chuyện gì có thể xảy ra khi em không nghe lời tôi đâu."-"Ngoan ngoãn biết điều đi, thỏ con khát máu."Ai biết được, kẻ thừa kế hờ của tộc sát quỷ lại tỏ ra rất hứng thú tới một con quái vật chứ ? Hai năm theo dõi, hắn đã đủ thấy các bộ mặt biến hóa của Meiko. Trong lần điều tra này, hắn cần đồng minh. Con quái vật trông vô hại này chắc chắn sẽ có tác dụng lớn. Vậy nên, kiếm một lý do ép buộc hoàn hảo nhất để khiến em ngoan ngoãn quy phục.Sắc mặt của Kim Hyukkuk luôn thật khó đoán.
.
.
.
.
.Mãi đến về sau Điền Dã mới biết được sự thật cái đêm lẻn đi ăn khuya đó của mình là nằm trong kế hoạch của Kim Hyukkuk, em tức giận đấm thùm thụp nhẹ hều vào lòng ngực kẻ dối trá trong khi người kể lại chỉ mỉm cười một cách chiều chuộng hiếm thấy để yên cho em quấy.-"Sao lại tức giận thế, đáng ra em nên cảm ơn anh mới phải."-"Gì cơ, cảm ơn cái gì mà cảm ơn chứ !?"Điền Dã muốn thoát khỏi vòng tay của người yêu mà không đủ sức, tay hắn giữ eo em chắc quá đi mất. Giọng người kia vẫn cứ đều đều kiên nhẫn giải thích, đầu nhẹ nhàng tựa lên mái tóc bông xù mà vỗ về.-"Nhờ anh mà em không phải lén lút đi ăn trộm máu của bệnh nhân, không phải thôi miên quản lý để chỉnh sửa số liệu. Không đúng sao ?"H-Hắn biết cả việc đó sao, nghe xong Điền Dã thấy xấu hổ dã man, thật đấy. Nào có khác nào bị ví như một tên trộm cướp vặt và bị người thẩm vấn vạch trần tội trạng đâu. Em hất mạnh cằm ra khỏi bàn tay ngang ngược kia liền phụng phịu.-"Thôi đi, anh có biết khi đó em thực sự đã nghĩ bản thân mình tới số mà bị oẳng thủ tiêu ngay không !? Anh dám ra tay mạnh thế với em trong khi anh biết em vô hại"-"Em đã rất sợ đấy, biết không hả ?..."Giọng em càng nói càng nhỏ dần, dáng vẻ uất ức giận dỗi. Khi đó Điền Dã em sợ điên lên được, sau khi khai ra sạch sang sanh về tất cả thông tin của bản thân, chứng tỏ bản thân không hề liên quan đến vụ án kia thì một chiếc vòng yểm phép đeo hắn đeo lên cổ em rồi sủi đi mất hút không một lời giải thích, bỏ mặc con tiểu yêu ngơ ngác và rơi vào sốt sắng đến kinh độ.Kim Hyukkyu chỉ đơn thuần cầm bàn tay em lên hôn lên đầu ngón tay nhỏ.-"Xin lỗi em."...Điền Dã đỏ mặt quay đi. Ừm thôi thì, nhờ qua sự việc đó thì mới có một giao kèo ngầm giữa cả hai. Em vẫn có thể làm việc ở viện nghiên cứu, nhưng việc tay trái là làm gián điệp hai mang bất đắc dĩ dưới trướng của Kim Hyukkyu giữa quái vật có hại và thợ săn quỷ, đổi lại công sức đấy thì Hyukkyu sẽ cho em uống máu của hắn mỗi khi em đói.Một bản giao kèo có lợi cho đôi bên, em cũng chấp nhận với thỏa thuận đó.Dẫu sao thì có khác loài, nhưng cùng chung một tình yêu loài người. Và công việc của bác sĩ cũng là để cứu người mà phải không ?Điền Dã không nghĩ nhiều nữa, mạnh dạn vòng tay qua cổ Kim Hyukkyu, thuần thục tháo cặp kính của bản thân xuống. Rướn nhẹ người lên đổ lời như đường như mật qua tai của ai kia.-"Em đói rồi, cho em ăn."_____________________________________________________________Góc giải thích kĩ hơn về plot Sát quỷ nhân x Quỷ hút máu.- Điền Dã: Quỷ hút máu, hiện tại đang sống giả danh dưới thân phận bác sĩ nhân viên phòng lab để tiếp cận kho máu. Năng lực có thể thôi miên và sức mạnh tiềm tàng của quỷ cũng lớn hơn con người. Cậu có thể giả ăn như con người, chỉ là mùi vị của chúng rất tệ và khó nuốt. Cần máu của người để duy trì thể trạng. Màu mắt khi đói sẽ không thể kiểm soát mà chuyển sang màu đỏ, răng nanh cũng vậy.- Kim Hyukkyu: Con thứ của một bộ gia tộc có truyền thống sát quỷ, vì gia tộc sống ẩn dật với thế giới hiện đại để duy trì của yên ổn của xã hội nên đa số loài người không biết đến sự tồn tại có thật họ song quái vật. Thừa kế lam nhãn phát hiện ra quái vật và chỉ khi sử dụng thì mới chuyển màu.(Nếu lên hứng, thì sẽ có H của cái plot này =))))))))))))))))))))))))
Idea trong đầu rồi, nhưng lười đin, chị nào triển giúp em đi làm ơn 😭)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com