TruyenHHH.com

Lck Chao Mung Den Voi Lien Minh Huyen Thoai

Thời gian Liên Minh còn lại 18 ngày:


Bình minh rực rỡ, ánh nắng ngập tràn, vạn vật như bừng tỉnh. Han Wangho đứng dậy nhìn cây cối bên thác nước.

"Hyeonjun chắc sẽ thích nơi này lắm."

"Trong phó bản trước tụi mình phải phá vỡ vòng lặp để tìm kiếm sự thật. Phó bản này hệt như escape room, luôn phải tiến về phía trước, chẳng bao giờ đoán được không gian tiếp theo sẽ chứa đựng điều gì." Lee Sanghyeok đứng bên cạnh Han Wangho trầm ngâm, "Nếu chúng ta có cơ hội thoát ra khỏi đây, biết đâu Hyeonjun đang chờ tụi mình mang theo bó hoa rực rỡ nhất tới tìm cậu ấy."

Han Wangho quay qua nhìn Lee Sanghyeok, "Mang cho em một bó nữa nhé. Sau khi thoát ra ngoài nhớ mang hoa đến gặp em đấy."


"Xè xè..."

Han Wangho gượng cười, "Ả đến rồi."

Sương mù dày đặc ập xuống bao trùm toàn bộ giếng trời và thác nước, hòa quyện với làn hơi nước. Trong màn sương mờ mịt, Cassiopeia thoắt ẩn thoắt hiện uốn éo chiếc đuôi rắn dần lộ diện trước mặt mọi người.


Cả bọn cứng người chờ đợi, bầu không khí trở nên ngột ngạt.


"Đừng căng thẳng." Xà nữ mỉm cười, đưa mắt nhìn qua vai mình, "Ta sẽ không tấn công các ngươi ở đây, dù sao phát súng đó cũng đã làm ta bị thương nặng rồi."

"Sao cô lại đến đây?" Heo Su thấp giọng hỏi.

Xà nữ chìa ngón tay khẽ nâng cằm Heo Su lên, "Đương nhiên không phải vì người, nhóc con." nói đoạn ả đưa mắt về phía sau, nhìn về phía Moon Hyeonjun.


"Cưng à, ra đây đi."


Moon Hyeonjun theo lời xà nữ đi về phía bờ suối, cách nhóm Heo Su khoảng năm mét. Lee Sanghyeok sẵn sàng triệu hồi ngọn lửa bất cứ lúc nào đề phòng ả bất ngờ tấn công.

"Sao lại là tôi?" Moon Hyeonjun hỏi, "Chúng ta không quen biết, cũng chẳng có mối liên hệ nào."

"Tại sao à? Chắc là vì ngươi trông hợp mắt ta."

Moon Hyeonjun nhún vai, "Lý do nghe miễn cưỡng quá vậy."

"Miễn cưỡng ư?" Cassiopeia lại gần Moon Hyeonjun, khẽ ghé vào tai hắn, hơi thở của xà nữ vờn quanh, "Vậy... thế này thì sao?"

Moon Hyeonjun lùi lại một bước, "Công chúa Cassiopeia, tôi tôn trọng cô như một nàng công chúa, nhưng tôi vẫn không hiểu, tại sao lại là tôi?"

"Bởi vì ta muốn giữ ngươi lại. Nhìn vào mắt ta này, nhóc con." Xà nữ cười lạnh, nhìn xoáy vào hắn, Moon Hyeonjun cảm thấy cơ thể mình đang dần cứng lại.


Choi Wooje cách đó không xa cười khẩy. Moon Hyeonjun đúng là tên đào hoa mà, thằng nhóc thầm nghĩ rồi búng tay, kích hoạt kỹ năng Dòng Sông Thời Gian — Ngưng Đọng.


Bỗng chốc thác nước ngừng đổ, lá cây thôi xào xạc, dòng suối không còn chảy, toàn bộ âm thanh biến mất, tất cả mọi người đều đứng bất động tại chỗ.


30 giây, Choi Wooje nhặt một mảnh đá vỡ, đi đến trước mặt xà nữ.


"Con mụ này, muốn giành người với tui à?" Choi Wooje chưa bao giờ là một thằng nhóc hiền hòa và đơn giản, nhỏ luôn ấp ủ tham vọng khác thường với Moon Hyeonjun, chẳng qua thời gian chưa chín muồi mà thôi. Người của nhỏ, sao có thể cho phép kẻ khác chen ngang.

"Tiếc là tui chỉ có 30 giây thôi." nói xong thằng nhóc đâm mảnh đá vào bên vai bị thương của xà nữ, miệng vết thương nứt toác, máu phun ra.


"Còn lâu mới thắng được nhé." Năm giây cuối cùng, Choi Wooje vứt mảnh đá đi, xô xà nữ xuống dòng nước rồi đưa tay che mắt Moon Hyeonjun lại.


"Suỵt, đừng nhìn."


Thác nước lại tuôn chảy, cả bọn có cảm giác như vừa mất hồn trong thoáng chốc. Nghe thấy tiếng tõm thật lớn, mọi người lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh mới phát hiện xà nữ đã rơi xuống suối. Máu của ả hòa vào làn nước, khiến dòng suối bị nhuộm thành một màu đỏ au. Dường như ả cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.


Choi Wooje kéo Moon Hyeonjun về lại đội.

"Xảy ra chuyện gì thế?" Heo Su hỏi, Choi Wooje lấy lại vẻ mặt ngây thơ, chỉ chỉ Moon Hyeonjun bên cạnh, "Thằng chả đang nhìn vào mắt Cassiopeia, em cảm thấy nguy hiểm quá mới tạm dừng thời gian lại thôi."

Heo Su gật đầu, "Sao ả lại rơi xuống nước."

Choi Wooje lắc đầu, "Biết chết liền. Chắc là khi thời gian quay lại, ả bị bất ngờ nên tự té ngã. Hoặc là bị vấp phải gì đó, dù sao cũng ngay sát bờ suối mà."


Cách đó vài mét, Cassiopeia ôm lấy vết thương trên vai chật vật bò lên bờ, ánh mắt đầy căm phẫn, "Các ngươi, giỏi lắm. Hãy đợi đấy!"


Sương mù tan đi, xà nữ lẩn mất. Heo Su cúi đầu, dường như phát hiện ra điều gì đó bèn quay sang hỏi Lee Sanghyeok hòng kiểm chứng suy nghĩ của mình.

"Tại sao ả lại bỏ đi? Sao không tấn công chúng ta, dù có bị thương thì tụi mình cũng đâu đủ sức chống lại ả."

Lee Sanghyeok nghe vậy cũng cúi đầu, một lúc sau hai người gần như ngẩng đầu lên cùng một lúc, chạm mắt nhau, Heo Su khẳng định gần như chắc nịch.


"Ở đây có thứ khiến ả sợ hãi."

"Đúng vậy." Lee Sanghyeok gật đầu, "Tôi nghĩ chúng ta sắp đến trung tâm của lăng mộ rồi."


Buổi chiều, tận dụng ánh sáng mặt trời chiếu xuống từ giếng trời, Heo Su sắp xếp bốn nhóm đã chia trước đó đi theo các hướng khác nhau, tìm kiếm lối thoát thêm lần nữa song vẫn không thu hoạch được gì.


Màn đêm buông xuống, Choi Wooje và Moon Hyeonjun ngồi đối diện thác nước.


"Là nhóc chứ gì?" Moon Hyeonjun cất tiếng nói, "Làm xà nữ bị thương rồi đẩy ả xuống suối."

Choi Wooje nghịch những viên đá cuội, đá bị nước xói mòn quá lâu trở nên lạnh lẽo, tròn trịa và trơn nhẵn, không thể làm xước tay.

"Mắc gì em."

"Tạm dừng thời gian chỉ có nhóc mới tự do hoạt động được thôi. Anh còn lâu mới tin cái cớ ả bất cẩn ngã xuống nhé, lý do đó..."

"Thế thì sao?" Choi Wooje bắt chước điệu bộ của xà nữ, nhích lại gần hắn, "Sao vậy? Thấy xót à?"

Moon Hyeonjun nhìn nhỏ, đôi môi đang mấp máy của Choi Wooje trông rất mềm mại nhưng những lời thoát ra lại đầy khiêu khích.

"Xót á?" Moon Hyeonjun chủ động xáp tới, hai đứa gần như hôn nhau. Choi Wooje xô Moon Hyeonjun ra, đứng lên rồi từ trên cao nhìn xuống.

"Thế thì lần sau đi mà theo ả." Nói xong nhỏ ném hòn đá trong tay về phía thác nước chảy xiết.


"Đính Đoong."

Heo Su nghe thấy tiếng động quay phắt lại, nhìn về phía thác nước ngẫm nghĩ.


"Hình như tôi biết con đường tiếp theo ở đâu rồi."


Thời gian Liên Minh còn lại 17 ngày:


Hừng đông, nhóm của Heo Su chuẩn bị sẵn sàng tiến về phía thác nước. Mặc dù quãng đường không dài nhưng bị nước và rong rêu cản trở, mọi người phải cẩn thận từng bước, chầm chậm đi vòng đến mép trái của thác nước.


Quả nhiên đằng sau thác nước khổng lồ là một hang động to đùng. Heo Su cười cười, hắn đã đoán đúng. Có được hướng đi rõ ràng, cả bọn hăng hái tiến vào hang động. Điều bất ngờ là hai bên vách hang được thắp sáng bởi những ngọn nến tưởng chừng không bao giờ tắt.


Lee Sanghyeok cúi xuống, sờ lên mặt đất phủi bụi, "Đã lâu không có người tới đây."

"Ý anh là Cassiopeia cũng chưa từng đến đây á?" Han Wangho hỏi lại.

Lee Sangheok lắc đầu, "Anh không biết. Chẳng ai biết xà nữ xuất hiện từ bao giờ, có thể ả đã tới đây từ rất lâu về trước, cũng có thể chưa từng đặt chân đến đây."

"Đi thôi," Heo Su dẫn đầu, dò dẫm bước về phía trước. Hai bên vách hang là những bức bích họa cổ kính, như đang thuật lại cuộc đời của chủ nhân lăng mộ. Nơi sa mạc xa xôi có một vị vua hết lòng vì dân chúng, khoảng thời gian ấy đế chế cổ đại vô cùng an bình thịnh vượng. Vị hoàng đế rất hài lòng với những thành tựu của mình song không thể tránh khỏi quy luật sinh lão bệnh tử. Quốc sư của ông ta đã bôn ba khắp nơi để tìm kiếm bí quyết trường sinh bất tử.


"Ông ta đã phong ấn sức mạnh trường sinh bất tử ở đỉnh mộ thất của mình, chờ đợi ngày hồi sinh, tiếp tục thời đại thái bình thịnh vượng." Lee Sanghyeok xem xong bức bích họa đưa ra phỏng đoán.

"Vậy nên sức mạnh của lăng mộ nằm trên quan tài đúng không?"

"Có lẽ vậy."


Bức bích họa trên hành lang rất dài, việc nghiên cứu và sắp xếp câu chuyện mất rất nhiều thời gian. Tám người ngồi lại với nhau, thảo luận đường đi nước bước tiếp theo.


"Em vừa xem thử, cách chỗ này năm mươi mét có một cánh cửa đá." Lee Minhyeong và Heo Su chia sẻ khám phá của bản thân.


"Đính Đoong. Chúc mừng triệu hồi sư Canyon, triệu hồi sư Showmaker, triệu hồi sư Faker, triệu hồi sư Peanut, triệu hồi sư Zeus, triệu hồi sư Oner, triệu hồi sư Gumayusi, triệu hồi sư Lehends đã kích hoạt cốt truyện chính của phó bản 「Sự bảo hộ của Xà nữ」. Tìm hiểu nguồn gốc sức mạnh bí ẩn của lăng mộ cổ đại, tiến độ là 55%. Mong các triệu hồi sư tiếp tục cố gắng."


"Theo thông báo vừa nãy thì tôi nghĩ chúng ta sắp chạm đến điểm then chốt của phó bản rồi." Heo Su ghi ghép thông tin liên quan, quay sang Lee Sanghyeok, " Sanghyeok sunbae, nếu gặp trường hợp nguy cấp, e rằng..."

Lee Sanghyeok gật đầu, "Tôi biết, mọi người không cần lo lắng."


Sau thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, cả bọn tiến về phía cánh cửa đá. Cánh cửa này không cao lớn như cổng Vãng Sanh, trông rất bình thường, phủ đầy mạng nhện và bụi bặm. Lee Sanghyeok giơ tay lên, bất ngờ ngay lúc ấy cánh cửa tỏa ra một làn sóng năng lượng mà ai cũng có thể nhìn thấy.

"Lẽ nào... là phong ấn?" Kim Geonbu nghi hoặc.

Lee Sanghyeok cau mày, lắc đầu, "Không phải đâu, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy sức mạnh này... rất quen thuộc." Nói xong anh dùng sức đẩy cửa ra.


"Lạch cạch...lạch cạch..." Cánh cửa đá từ từ hé mở, bánh xe vận mệnh chính thức chuyển bánh. Trên chiếc ngai đá xa xôi, người ngồi đó mở mắt, xuyên qua thời không nhìn về phía nhóm người Lee Sanghyeok, giọng nói trầm thấp vang lên.


"Cuối cùng cũng đến rồi sao?"


Với dấu vết của thời gian, bụi tung mù mịt. Khi bụi lắng xuống, phía sau cánh cửa đá hiện lên trước mắt mọi người một ma trận pháp thuật khổng lồ. Xung quanh là chín pho tượng đá, không biết đã bảo vệ vòng tròn ma pháp này tự bao giờ.


Lee Sanghyeok tiến lên một bước, vừa đặt bước chân đầu tiên xuống, đôi mắt của chín bức tượng đá bỗng chốc lóe sáng.

"Lạch cạch..." Tất cả tượng đá vốn đang hướng về vòng tròn ma pháp từ từ xoay người nhìn về phía Lee Sanghyeok.


"Người ở phương nào?" Bức tượng đá cất tiếng hỏi, âm thanh vang vọng khắp không gian trống trải khép kín.


Cả bọn không dám manh động, đành đứng trước cửa đá quan sát tình hình. Có lẽ hồi lâu không nhận được câu trả lời, tượng đá lại lên tiếng.


"Chỗ này không phải nơi bạn nên đến, hãy quay lại đi."


Heo Su đưa mắt ra hiệu cho Lee Sanghyeok rút lui, anh từ từ lùi lại. Cùng với tiếng lạch cạch, tượng đá lại quay về vòng tròn ma thuật, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.


"Chúng muốn tấn công tôi." Lee Sanghyeok gấp gáp nói sau khi vừa thoát ra, "Tôi có thể cảm nhận được sát khí nồng nặc tỏa ra từ người chúng. Chúng đang cánh gác cho chủ nhân và sức mạnh lăng mộ cổ đại."

Heo Su gật đầu, "Sanghyeok sunbae, bây giờ vẫn chưa biết chín bức tượng sẽ tấn công cùng lúc hay từng cái một, sợ là chúng ta không đủ sức chống lại."

Mọi người suy ngẫm, Han Wangho chợt nảy ra gì đó, "Vòng tròn ma pháp. Có thể nguồn năng lượng vận hành những pho tượng đá đến từ vòng tròn ma pháp nằm ở giữa nơi đó. Nếu phá hủy nó không biết chừng chín bức tượng sẽ thành những tảng đá vô dụng."

Heo Su nghe vậy cũng gật đầu, "Kế hoạch của tôi là thử nghiệm trước, nếu tượng đá ngăn cản chúng ta tới gần cũng đồng nghĩa giả thuyết này đúng, rồi bọn mình sẽ tìm cách phá hủy vòng tròn ma thuật sau."

"Vậy đi." Lee Sanghyeok gật đầu đồng ý.

"Để tránh những rủi ro ngoài ý muốn, những người khác hãy rút về giữa hành lang bích họa. Nếu gặp nguy hiểm Zeus hãy dùng 30 giây để cứu Sanghyeok sunbae nhé, sau đó Lehends sẽ tiến hành chữa trị. Lần thử nghiệm này nhờ cả vào hai cậu."


Nửa tiếng sau, năm người còn lại quay về hành lang bích họa, nhìn về phía Lee Sanghyeok, Son Siwoo và Choi Wooje.


Han Wangho kích hoạt kỹ năng cá nhân Tiên Đoán — Chỉ Dẫn rồi thu tay lại.

"Showmaker, cậu nghĩ chúng ta làm vậy có đúng không?"

Heo Su cúi đầu, sau đó ngẩng phắt lên trả lời Han Wangho một cách kiên định, "Đúng. Dẫu có sai lầm tôi cũng không hối tiếc. Tôi rất vinh dự khi ở cùng các bạn trong những giây phút cuối cùng."


Lee Sanghyeok từ từ đẩy cửa đá ra, đặt bước đầu tiên qua cánh cửa. Chín bức tượng đá chậm rãi xoay người lại, hướng về phía Lee Sanghyeok, giọng nói huyền bí một lần nữa vang vọng.


"Người ở phương nào?"


Lee Sanghyeok lẳng lặng kích hoạt kỹ năng cá nhân Hóa Hình — Huyền Ảnh, triệu hồi ngọn lửa của Annie tự tạo cho mình một lá chắn rồi lao thẳng về phía vòng tròn ma thuật.


"Anh bạn, ngươi đã vượt ranh giới!" Pho tượng đá lập tức biến đổi, cản đường Lee Sanghyeok, đồng thời vung tay thật mạnh tung một đòn chí mạng nhắm vào ngực anh. Lá chắn chặn được phần lớn sát thương nhưng Lee Sanghyeok vẫn không thể tránh khỏi cú va đập, buộc phải phóng ngọn lửa trong tay ra.

Anh lùi về phía cánh cửa, ba pho tượng đá vừa tấn công quay lại bao quanh vòng tròn ma pháp. Han Wangho nói đúng, Lee Sanghyeok lau vết máu trên khóe miệng, chuẩn bị thử lần nữa thì Choi Wooje kéo anh lại, lắc đầu.

"Đủ rồi Sanghyeok hyung, quay lại thôi."

Son Siwoo cũng lập tức đưa tay ra chữa trị vết thương cho anh

Pho tượng đá lại lên tiếng.

"Chỗ này không phải nơi bạn nên đến, hãy quay lại đi."


Đêm khuya, Han Wangho gọi Lee Sanghyeok đến lối vào hành lang bích họa, ngắm nhìn thác nước chảy trong hang động, cảm nhận hơi nước vỗ vào mặt, đây cũng là cảnh tượng mà hai người chưa thấy bao giờ.

"Sao thế Wangho?"

"Anh đỡ hơn chưa? Lúc thử nghiệm anh bị thương mà đúng không?"

"Chuyện đó à? Không sao đâu, Siwoo giỏi lắm, anh còn mang theo lá chắn nữa mà."

"Đôi khi em lại nghĩ, tại sao tụi mình phải bước vào phó bản. Dù đã là lần thứ hai nhưng em vẫn không thể tin nổi, cảm thấy quá khó khăn, cứ như chúng ta không thể thoát ra được vậy."

Lee Sanghyeok đứng bên cạnh Han Wangho, "Anh không biết tại sao tụi mình lại phải vào phó bản, nhưng anh nghĩ phó bản thực sự đã dạy cho chúng ta rất nhiều điều."

"Ví dụ như?"

"Như là, tin tưởng đồng đội, vượt qua khó khăn, cố gắng đến cùng..."

"Vậy à..." Han Wangho ngắt lời Lee Sanghyeok, "Có em không?"

"Gì cơ?"

"Em nói, những thứ phó bản dạy anh ấy, có em trong đó không?" Han Wangho cười tủm tỉm, nhìn Lee Sanghyeok đang ngẩn người. Anh cũng không chịu thua, kéo Han Wangho vào lòng.

"Anh tưởng em biết."

"Biết chết liền đó~ Sanghyeok hyung." Âm cuối ngân dài một cách nũng nịu quen thuộc vô cùng, Lee Sanghyeok không thể cưỡng lại, ôm siết lấy Han Wangho. Anh hơi cúi đầu, ghé vào tai cậu.

"Vậy thì để anh cho em biết." Nói xong anh nhẹ nhàng hôn lên vành tai Han Wangho, khoảnh khắc buông cậu ra, mắt cậu đã đỏ hoe.

"Em thật sự rất ngưỡng mộ Keria."

"Minseok hả? Sao đột nhiên nhắc tới nó?" Lee Sanghyeok ngạc nhiên.

"Anh đó," Han Wangho đẩy Lee Sanghyeok ra, đưa cho anh một mảnh vải dài, "Nhớ nhé, không được nhìn vào mắt xà nữ, mang hoa đến gặp em."

Lee Sanghyeok nhận ra mảnh vải này, là Han Wangho xé từ chiếc áo thun của cậu. Anh dõi theo bóng lưng Han Wangho rời đi, siết chặt mảnh vải, muốn cảm nhận chút hơi ấm còn sót lại của cậu. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com