Lcddmtt
Mười bảyChín chín dồn làm một.Bên phía Trương Nghệ Hưng mãi không có tin tức gì về hộp báu ánh trăng, mỗi lần Biên Bá Hiền hỏi hắn hắn đều nói để ở xưởng nghiên cứu chưa lấy về.Vì vậy nhiệt huyết của Biên Bá Hiền từ từ nguội đi vì thời gian chờ đợi quá dài.Nháy mắt đã tới thời điểm nóng nhất của mùa hè, áo cộc tay của Biên Bá Hiền đã sớm về hưu.Bây giờ mỗi ngày Biên Bá Hiền đều mặc áo 3 lỗ quần cộc, cầm một cái quạt lớn, ngậm đá(*) đi qua đi lại trong cung. Mỗi lần Phác Xán Liệt xử lý xong chính sự trở về lại thấy y vắt chéo chân, nằm ngả nghiêng trên ghế đọc tiểu thuyết.(*) thật ra cái này nó là kem nhưng mình thắc mắc là ngày xưa thì lấy đâu ra kem nên để là đá không biết hồi ấy đã có chưa nữa -_-Bắp đùi trắng nõn, còn có vòng eo tinh tế lộ hết ra ngoài, Phác Xán Liệt nhịn không được muốn trêu đùa một chút, trêu đùa trêu đùa một hồi đã lên đến giường.Sau mấy lần kháng nghị không có kết quả, cuối cùng Biên Bá Hiền quyết định từ bỏ.Nóng nhưng không có nghĩa là nóng ở chỗ nào đấy ok!Y nhớ lúc trước khi y chưa chuyển nhà, quê của chị Tống nhà hàng xóm rất mát mẻ. Chỗ đấy tên là gì ấy nhỉ?Biên Bá Hiền suy nghĩ lại, chỉ nhớ đó là một thị trấn nhỏ ở Liêu Ninh, tên là gì thì không nhớ ra.Vì vậy đêm hôm đó. . .“Ê, đem bản đồ quý báu của ngươi ra đây cho ta mượn xem một chút ~”Phác Xán Liệt nhìn đá sắp chảy hết trong tay Biên Bá Hiền, giật giật khóe miệng: “Sao vậy?”“Muốn tìm một nơi mát mẻ để đi.”“. . . Có ý gì.”“Chính là ra ngoài chơi, không ngu người ở đây nữa, đi tới một nơi mát mẻ, đi để bay cao ước mơ, đi để bay cao hy vọng!”Phác Xán Liệt buồn cười xoa đầu y, nói: “Không cần bản đồ, ta dẫn ngươi tới một nơi, đảm bảo mát mẻ.”Nói được là làm được, ngày hôm sau, Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền lên đường.Hai người đều mặc y phục bình thường, ngồi một chiếc xe ngựa bình thường, đi về một làng quê bình thường.“Chúng ta đi đâu đây, về quê à?”“Ừ.”Biên Bá Hiền: Ngươi đùa ta đúng không ngươi nhất định là đang đùa ta.Ta ao ước được nằm trên ghế trong phòng điều hòa ăn dưa hấu xem TV cơ. . .Phác Xán Liệt nhìn vẻ mặt khó ở của Biên Bá Hiền, có chút dở khóc dở cười.Nhịn không được ôm người nọ vào lòng, cọ lên mặt y.“Ta cam đoan với ngươi, nhất định sẽ rất thú vị.”“Thật sao?”“Ừ. . . Of course.”Biên Bá Hiền lập tức cười đôi mắt cong cong, ở trong lòng Phác Xán Liệt tìm một tư thế thoải mái để ngủ.Chỉ một lát sau, hai người đã tới nơi.Biên Bá Hiền đứng trước cổng làng, nhìn tảng đá lớn bên cạnh cổng, bên trên có khắc ba chữ: <Phác gia thôn>Nhịn không được nói: “Quê ngươi à?”Phác Xán Liệt gật đầu: “Ừ, quê ta.”“Sống ở thôn này?”“Ừ.”“Ngươi là người thôn này?”“Ta sinh ra và lớn lên ở đây.”Biên Bá Hiền kiễng chân lên, ôm lấy vai Phác Xán Liệt cười nói: “Sớm biết là quê ngươi thì đừng nói là thú vị, kể cả không thú vị ta cũng phải đến.”Phác Xán Liệt mỉm cười, ôm eo Biên Bá Hiền, nói: “Trước khi cha ta làm tể tướng, chúng ta vẫn luôn sống ở đây. Mặc dù không phải là thế ngoại đào nguyên, nhưng cũng coi như là non xanh nước biếc.”Biên Bá Hiền gật đầu, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, ngượng ngùng nói: “Ngươi không nói trước với ta làm ta đến tay không, chưa chuẩn bị gì cả.”“Không sao, ta đã định dẫn ngươi đến lâu rồi, mọi thứ đều đã sắp xếp ổn thỏa.”“Hai ta ở chung một phòng, ở phòng của ta trước đây.”Biên Bá Hiền đỏ mặt đẩy hắn một cái: “Ngươi nghĩ gì thế.”Phác Xán Liệt cười cười, cầm tay Biên Bá Hiền.Biên Bá Hiền sửng sốt, sau đó lập tức cầm chặt tay hắn mười ngón đan vào nhau.Sao tự nhiên lại có cảm giác hồi hộp như con dâu ra mắt bố mẹ chồng thế này.Phác Xán Liệt nắm tay Biên Bá Hiền đi vào, nhà đầu tiên chính là nhà trưởng thôn. Lão trưởng thôn đã lớn tuổi đang ngồi ở cửa hóng mát, thấy Phác Xán Liệt về, lập tức đứng lên nghênh đón.“Nhanh thế à, ta tưởng buổi chiều mới về tới nơi, đứa nhỏ này, sao không nói sớm để lão ra cổng đón ngươi.”“Không cần đâu ạ, đều là người trong nhà không cần phải phô trương. Đại nương đâu rồi ạ?”“Đang ở trong nhà hấp bánh bao, định để buổi chiều các ngươi tới có bánh nóng ăn. Đúng rồi, đây là tiểu tử ngươi nói muốn dẫn về sao?”“Vâng.”Biên Bá Hiền cười chào hỏi, “Đại gia, con là Bá Hiền, là. . .”Y định nói con là bằng hữu của Xán Liệt nhưng không nghĩ tới đối phương đã đi trước một bước.“Là người trong lòng của con.”Lão trưởng thôn không hề bất ngờ như dự liệu của Bá Hiền, trái lại chỉ quan sát y một chút, hài lòng khen ngợi: “Không tồi, không tồi.”Phác Xán Liệt thấp giọng nói bên tai Biên Bá Hiền: “Thôn chúng ta không kỳ thị như ngươi nói, từ trước đến nay yêu là yêu, nam hay nữ không quan trọng.”Biên Bá Hiền lập tức quyết định, lúc về sẽ ban cho Phác gia thôn một huy chương năm sao!!!“Vậy đại gia người bận gì thì cứ làm đi, con dẫn Bá Hiền về nhà.”“Được, đi đi, hôm qua đại nương đã quét dọn sạch sẽ rồi.”“Vâng.”Hai người lại đi vào bên trong, dọc đường đi chào hỏi rất nhiều thôn dân, cuối cùng dừng lại trước một cánh cổng rất bình thường.Phác Xán Liệt nhấc một khối đá gần cửa lên, lấy chìa khóa ở bên dưới.Thứ đầu tiên đập vào mắt Biên Bá Hiền chính là giếng nước bên cạnh gốc cây đại thụ. Ngay sau đó là xích đu bằng gỗ trên nhánh cây.Biên Bá Hiền đi lên sờ, quả quyết ngồi xuống.Phác Xán Liệt cười cười, đi tới phía sau Biên Bá Hiền ôm cổ y, nói: “Ngươi không sợ xích đu này không chắc chắn sẽ bị ngã sao?”“Không sợ, cho dù có ngã thì cũng đã có ngươi hầu hạ.”“Thật biết cách kiếm chuyện cho ta làm.”Phác Xán Liệt ở phía sau đẩy giúp Biên Bá Hiền, đột nhiên nhớ tới cái gì, cúi đầu xuống thì thầm bên tai Biên Bá Hiền: “Ta đột nhiên cảm thấy, nếu như buổi tối chúng ta ở chỗ này. . .”Không đợi hắn nói xong, Biên Bá Hiền đã nhảy xuống khỏi xích đu, vẻ mặt ‘ta biết là ngươi không yên phận mà’.“Không muốn, từ chối!”Phác Xán Liệt chớp mắt vô tội, nói: “Ta định nói là, ta cảm thấy buổi tối chúng ta ở chỗ này ngắm sao cũng không tồi.”“Ngươi nghĩ đi đâu vậy, hả?”Biên Bá Hiền: ĐM, không phải muốn đánh dã chiến sao! Chẳng lẽ thật sự là ta nghĩ sai?Phác Xán Liệt lại chớp mắt vô tội.Biên Bá Hiền: . . . Được rồi là tại hạ thua.Loại kỹ năng biến thành mô thức cún con trong nháy mắt này, thật sự, hoàn toàn, khiến y, không thể, cự tuyệt!!!“Xán Liệt ca!” Một bé trai đột nhiên xuất hiện ở cửa dò xét.Biên Bá Hiền quay sang nhìn, oh, đứa trẻ bé tý mà đã có hai múi cơ bụng.“Tiểu Trang à, vào đi, đây là Bá Hiền ca.”Đứa trẻ lập tức chạy vào, đứng trước mặt Biên Bá Hiền, cười nói: “Bá Hiền ca.”Biên Bá Hiền nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nó, rất đáng yêu, nhịn không được trêu chọc một chút: “Hai múi cơ bụng này của đệ làm sao mà luyện được vậy.”“Cơ bụng là cái gì?”“Chính là hai múi thịt cứng rắn trên bụng đệ ấy.”“À, có lẽ là vì luyện võ thường xuyên, sau này đệ muốn thi làm quan võ! Bá Hiền ca, huynh có không?”Biên Bá Hiền lập tức gật đầu: “Đương nhiên là huynh có, còn có 9 múi cơ!”Phác Xán Liệt nhíu mày nói: “Chín múi? Sao ta không biết nhỉ.”Biên Bá Hiền cười hì hì, đắc ý nói: “Bởi vì chín chín dồn làm một!”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com