Lawlu Zosan Cham Khe Tim Anh Em Se Thay Ban Than O Day
Quán ăn Yummy, sáng sớm. Sương lạnh phủ một tầng không quá dày bên hiên quán, sự rét mướt đó phủ lên đôi gò má Sanji khiến chúng có phần ửng hồng vì lạnh, đôi mắt nhuốm chút buồn bã đầy tâm sự đan xen, cậu ta đang nghĩ bản thân thật quá đáng vì đã nói nặng lời với Zoro. Cái hít vào làn khí lạnh đến đau nhói phổi, Sanji cố kiềm cảm xúc tệ hại đang dần dâng cao thêm.Gastie đi bên cạnh nhỏ giọng chậc lưỡi, hắn ta đang có cảm giác mọi chuyện mình làm công cốc hết thảy nếu Sanji với Zoro làm hòa với nhau. Hắn ta nhớ đến đám đồng đội loi nhoi của bọn họ, điều Gastie không ngờ tới chính là sự liên kết chặt chẽ của băng mũ rơm. Cứ tưởng hạ thủ lên Nami là đòn quyết định gây rạn nứt lớn nhưng cô ta lại bỏ qua hết thảy mọi thứ cho kẻ đã trực tiếp đầu độc mình như Zoro. Cộng thêm việc đám người đó lại thật sự tin những lời Zoro nói, nó khiến Gastie có chút thấp thỏm khi bị bại lộ, hắn khẽ đánh mắt qua Sanji. "Cậu nhớ chàng kiếm sĩ đó à?" "Không.." - Sanji thơ thẩn trả lời. Cậu không thích cùng ai khác nói chuyện tâm tình ngoài đồng đội nên chỉ nói qua loa, kỳ thực cậu không nhớ Zoro bình thường mà là nhớ sắp phát khóc rồi.Câu phủ nhận từ Sanji chí ít còn khiến hắn đắc ý, chỉ cần còn cậu ta tin tưởng thì đám người kia chẳng là gì hết. Mi mục xanh biếc có phần ngạc nhiên nên đứng lại, dưới lớp sương mờ hình như có ai đang ở trước cửa quán.Chiếc áo bông dày màu đỏ, quần lửng và..."Luffy?" - Sanji buột miệng"Hở?" - cái miệng nhai nhồm nhoàm cục mochi dẻo nhân matcha ngóc dậy nhìn về hướng gọi. Luffy trông thấy Sanji cứ như thấy mẹ đi chợ về lặp tức phi nhanh tới ôm dính lấy cậu. Gương mặt sáng bừng cả không gian như xua đi những ý nghĩ tồi tệ Sanji đang mang. Luffy vừa cười vừa nhai."Đi đâu lâu quá dậy! Tôi đợi nãy giờ!" "Sao cậu ở đây??" "Thì tôi qua đây chơi với cậu mấy ngày! Tôi nghe nói hai người cãi nhau chắc cậu buồn" "Cậu ở đây vậy còn anh Hổ?" "Xời ~ anh ấy tự lo được, với lại tôi có đi đâu đâu mà không cho!" Luffy cắn miếng mochi rồi nhìn qua Gastie đứng bên cạnh Sanji, cậu ta không rõ nghĩ gì liền đưa tay dạt hắn ra còn mình chen vô giữa và cập tay Sanji kéo cậu đi trong hào hứng."Có gì ăn chưa tôi đói rồi!!" "Tôi mới đi chợ về thôi còn chưa nấu, này, đừng kéo nhanh quá!" Gastie trầm lặng dõi đến khung cảnh náo động gì vừa mới diễn ra, hắn xoa cằm nhìn Luffy chằm chằm. Vì còn nhiều thời gian cho tới khi quán mở cửa bán nên Sanji để Luffy chờ đỡ ở ngoài nhưng cậu ta không muốn còn nằng nặc đòi vào bếp để xem nấu ăn, Sanji dù thấy có chút lạ nhưng thôi, cũng chiều theo ý cậu. Ô cửa sổ lớn mở toang khi nấu, Luffy leo lên bệ ở đó ngồi vắt vẻo với cái miệng vẫn còn nhai mochi dẻo nãy giờ nhìn chằm chằm tới Gastie đang được Sanji chỉ dạy khiến hắn lần đầu có cảm giác bị săn thay gì đi săn.Hắn quyết định bỏ qua sự tồn tại của cậu để chăm chú vào những món nguyên liệu mà Sanji nói nhưng Luffy thì ngược lại. Lúc hắn thái rau, cái đầu cao su của cậu kéo dãn đến lập lò phía sau lưng rồi hỏi với ánh mắt phán xét."Nè, anh biết nấu không dậy?" Lúc hắn rửa rau, cậu cũng ló đầu vào : "Rửa sạch chưa đó?" Khi hắn cắt ra mấy miếng cá đã nướng trên dĩa thì Luffy chẹp chẹp miệng.Gastie nổi đóa một cục nhưng không thể thất thố trước mặt Sanji nên chỉ quay qua cười thân thiện với Luffy, dặn cậu ngồi yên để hắn làm việc thì Luffy chộp lấy miếng cá rồi thảng nhiên mang nó về lại bản thể gốc còn ngồi ở cửa sổ cho vào miệng nhai chỉ chừa lại xương cá được rút khỏi mồm sau đó còn ném nó bay qua sau đầu. Luffy chề môi."Dở dữ..."Gastie siết con dao cùng nụ cười đến méo miệng. Cứ tưởng Sanji sẽ la mắng Luffy thì cậu ấy chỉ quay qua bảo Luffy chờ một lát sẽ đưa cái khác cho cậu ta ăn càng khiến Gastie một phen sửng sốt."Shishi ~ tôi muốn thịt nữa!" "Được" - Sanji vừa chế biến nguyên liệu vừa đáp lại cậu bằng giọng rất ân cần."Còn có bánh tráng miệng!" - Luffy đòi hỏi"Được, sẽ có liền " Ai kia vòng tay ra sau đầu cười toe toét ở đó làm tam quan Gastie được một phen chấn động. Hắn chưa thấy Sanji chiều ai quá mức như dậy!"Luffy, ban nãy cậu ăn cá nướng thấy sao?" Ý Sanji muốn nói tới món Gastie làm.Luffy lặp tức vào trạng thái chê bai.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com