TruyenHHH.com

Lao Cong Cua Toi La Co Nhan

Lại một lần nữa không có kết quả khi muốn thử đem tay cùng chân Đỗ Hạ bỏ xuống khỏi người mình, Tống Gia Ngôn một tay che trán mình, thở dài một hơi.

Khi tư tưởng đấu tranh kịch liệt qua đi, Tống Gia Ngôn đã nghĩ thông suốt.

Nếu không có biện pháp cự tuyệt, vậy thản nhiên tiếp nhận đi.

Tống Gia Ngôn  xê dịch cả người về sau, vẫn luôn xê dịch cho đến khi thân thể tới gần mép giường, không thể lui tiếp mới dừng lại.

Nhìn thân thể Đỗ Hạ cùng mình đã kéo ra một khoảng cách dài, Tống Gia Ngôn giơ tay gạt đi mồ hôi trên trán.

Thể xác và tinh thần đều mệt, muốn nghỉ ngơi.

Thôi, cứ như vậy đi, việc nên làm hắn đều đã làm, đợi chút một nữa nếu Đỗ Hạ lại dựa vào gần, thì cũng không phải là lỗi của hắn.

Tống Gia Ngôn thả lỏng thân thể của mình, quay đầu nhìn Đỗ Hạ ngủ bên cạnh, chậm rãi nhắm lại hai mắt.

Tống Gia Ngôn trong lúc ngủ mơ cảm nhận được một cỗ hàn ý quen thuộc, cả người khó chịu giống như bị ném vào hầm băng.

Hắn trợn tròn mắt nhìn một mảnh giường đen nhánh, ảo não nghĩ: Lúc đi ngủ hắn như thế nào lại quên đem chăn đắp ở trên người đâu?

Hiện tại thân thể bị sương trắng khống chế không động đậy được, muốn đem chăn kéo lên trên người mình để sưởi ấm đều không làm được.

Cũng may thân thể bị khống chế không lâu, Tống Gia Ngôn thực mau liền tìm được quyền khống chế thân thể mình.

Khi cảm nhận được tay chân có thể hoạt động, việc đầu tiên Tống Gia Ngôn làm chính là kéo chăn trên giường, đem mình che lại kín mít.

Nhưng mà sau khi sương trắng biến mất, độ ấm xung quanh rất nhanh liền khôi phục nhiệt độ bình thường của đêm hè .

Chăn đắp trên người Đỗ Hạ, trong lúc nàng ngủ bị nóng đến khó chịu, nhắm mắt đá hai ba cái liền đá chăn rơi xuống.

Tống Gia Ngôn nguyên bản muốn đánh thức Đỗ Hạ, nhưng hắn lại nghĩ đến hiện tại đã là nửa đêm, nếu vừa rồi Đỗ Hạ không bị lạnh tỉnh, hắn cũng không cần thiết lại đem nàng đánh thức.

Dưới tiền đề Tống Gia Ngôn tận lực làm mình không phát ra một chút thanh âm, hắn lặng yên từ trên giường đứng dậy không một tiếng động.

Không biết vì cái gì, ngọn nến ở trong phòng đã dập tắt.

Tống Gia Ngôn cứ như vậy lần mò đi đến mộc sụp mới thêm vào trong phòng ngả đầu xuống ngủ.

——

Sáng sớm hôm sau, Đỗ Hạ và Tống Gia Ngôn bị tiếng  hô của Tống Hải đánh thức.

Nhìn người nằm ở trên mộc sụp*, Tống Hải - không thể tin được mà xoa xoa hai mắt của mình.

(*Giường nhỏ bằng gỗ)

Thấy công tử nhà mình vẫn hoàn hảo nằm ở trên mộc sụp, Tống Hải hung hăng véo đùi chính mình cái.

Sau khi xác định mình không phải đang nằm mơ, Tống Hải liền gân cổ gào lên.

“Công tử a, công tử, một ngày một đêm này ngài đã chạy đi đâu? Ngài hù chết tiểu nhân rồi.”

“Ngài không biết trong khoảng thời gian này, phu nhân cùng quốc công gia đều lo lắng cho ngài gần chết, liền sợ ngài, liền sợ ngài……”

Câu nói kế tiếp bị Tống Hải tự động tiêu thanh.

Hiện tại công tử bọn họ đang êm đẹp ở trên giường nằm, hắn lại muốn nói những lời này đó chính là đang nguyền rủa công tử.

Trời mới biết một ngày  một đêm này Tống Hải trải qua như thế nào?

Lại nói, Tống Gia Ngôn đi theo Đỗ Hạ xuyên qua đến hiện đại, buổi sáng Tống Hải theo thường lệ lại đây hầu hạ hắn rời giường rửa mặt.

Nhưng mà sau khi Tống Hải đẩy cửa ra, hảo sao, chẳng những không có nhìn thấy Đỗ Hạ ở trong phòng, mà ngay cả Tống Gia Ngôn đều biến mất.

Tống Hải đối với lai lịch của Đỗ Hạ hơi biết một chút.

Hắn lập tức vỗ đùi nhìn ra chân tướng.

Đỗ Hạ chỉ sợ thật là sơn dã tinh quái gì, đáng thương cho công tử nhà bọn họ, nhất định là bị nàng bắt trở về hút âm bổ dương.

Hai chân Tống Hải lập tức liền mềm.

Cố tình sự tình còn không có xác định, hắn còn không thể cùng phu nhân nói rõ sự thật, chỉ có thể vội vàng hoảng sợ chạy đi tìm Tần thị hội báo tình huống không thấy Tống Gia Ngôn.

Người đang yên lành ở trong Quốc công phủ được đề phòng nghiêm ngặt tự nhiên không thấy.

Đi theo không thấy, còn có vị kêu là Đỗ Hạ cô nương kia.

Tần thị không biết chi tiết trong đó, thời điểm ban ngày còn không gấp gáp, nghĩ rằng nhi tử nhà mình là người trẻ tuổi phong lưu, tránh đi hạ nhân trong phủ, mang theo người trong lòng ra ngoài phủ chơi.

Mắt thấy có tin tức về chung thân đại sự của nhi tử, trong lòng Tần thị kêu một tiếng thoải mái.

Nhưng mà chờ đến buổi tối cũng chưa thấy Tống Gia Ngôn cùng Đỗ Hạ hồi phủ, Tần thị mới ý thức được không đúng.

Con trai của nàng không phải loại người tùy ý làm bậy, y theo bản tính hắn, hẳn là sẽ không làm ra loại sự tình này.

Hiện tại hắn cùng Đỗ Hạ đều biến mất, ý niệm thứ nhất hiện lên trong lòng Tần thị chính là —— đã xảy ra chuyện.

Con trai cùng con dâu chưa qua cửa của bà, rất có khả năng là bị kẻ gian bắt đi.

Lần này Tần thị lại đứng ngồi không yên.

Lập tức cho người đi nha môn báo báo.

Tần thị đã nghĩ kỹ rồi, nếu buổi tối hôm nay còn không tìm được nhi tử cùng tiểu Hạ, sáng mai bà liền tiến cung tìm Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu có thể đi cầu Hoàng Thượng, cầu Hoàng Thượng xuất động cấm quân đi tìm người.

Tần thị biết rõ Tống Gia Ngôn nhạy bén hay thay đổi, cho dù bị rơi vào tay tặc nhân, chỉ cần hắn ở trạng thái thanh tỉnh, thì sẽ biết nên như nào cùng đối phương chu toàn, thay chính mình kéo dài thời gian nghĩ cách cứu viện.

Không thể không nói, Tần thị vô cùng hiểu biết nhi tử của mình, nàng bố trí cũng không có vấn đề   gì.

Bất quá nàng trăm triệu lần không nghĩ tới, đó chính là —— Tống Gia Ngôn sẽ tự mình trở về.

Tống Gia Ngôn xoa xoa huyệt Thái Dương phát đau của mình, giơ tay cho Tống Hải một cái thủ thế, ý bảo hắn an tĩnh lại, bô bô ồn ào đến làm hắn đau đầu.

Tống Hải quỳ gối trước mặt Tống Gia Ngôn, một phen nước mắt một phen nước mũi kể ra một ngày một đêm này mình có bao nhiêu lo lắng hãi hùng.

“Nếu là công tử ngài có cái gì tốt xấu, hạ nhân hầu hạ ở Tùng Phong viện chúng ta, tất cả đều sống không được.”

Rốt cuộc Tần thị cũng chỉ có một cái nhi tử là hắn.

Tống Gia Ngôn lại là ở trong buổi tối lặng yên không một tiếng động biến mất, nếu hắn thật sự xảy ra chuyện gì, Tần thị tuyệt đối sẽ giận chó đánh mèo lên những hạ nhân trong viện này.

Ngay cả hộ viện trong phủ, phỏng chừng cũng muốn bị liên lụy theo.

Nhìn Tống Gia Ngôn trở lại nguyên vẹn, trái tim vẫn luôn treo cao của Tống Hải, cuối cùng cũng rơi xuống.

Nghe xong Tống Hải khóc lóc kể lể, Tống Gia Ngôn cùng Đỗ Hạ nhanh chóng trao đổi một ánh mắt trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Tống Gia Ngôn quay đầu vẫy vẫy tay với Tống Hải nói: “Ta hiện tại đã nguyên vẹn trở về, chuyện gì cũng không có, ta đói bụng rồi, ngươi đi đem bữa sáng bưng lại đây cho ta, nhớ kỹ, là hai phần.”

Tống Hải vui sướng gật gật đầu: “Nô tài bây giờ liền đi, vậy nô tài trước hết cho người tiến vào hầu hạ công tử rửa mặt.”

Chờ sau khi Tống Hải rời khỏi, Tống Gia Ngôn mới nói nhỏ với Đỗ Hạ: “Xem ra phỏng đoán trước kia của chúng ta là sai.”

“Sau khi chúng ta xuyên qua, thời gian của thế giới nguyên bản cũng không phải là đình chỉ.”

“Y theo cách nói vừa rồi của Tống Hải, ước chừng chỉ có xuyên qua xuyên lại trong vòng một ngày, thời gian là mới yên lặng, thời gian kế tiếp cùng tốc độ thời gian nguyên bản trôi đi giống nhau.”

Đỗ Hạ bĩu môi nói: “ Tôi liền nói, trên thế giới này làm gì chuyện tốt như vậy.”

Nếu sau khi xuyên qua tốc độ thời gian tạm dừng chảy, nàng cùng Tống Gia Ngôn chỉ cần lợi dụng cái bug này, ở giữa hai cái thế giới xuyên qua xuyên lại, vậy không phải bọn họ có thể sống lâu hơn người thường rất nhiều năm sao.

Cho nên hiện giờ loại phát triển này thật ra ở trong phạm vi mà Đỗ Hạ có thể tiếp thu.

“Nói như vậy tôi không thể ở bên này ngốc lâu được, thời điểm đến đây tôi không có cùng ba mẹ tôi chào hỏi, nếu thời gian ở bên này lâu, bọn họ khả năng sẽ báo cảnh sát.”

Giống như là Tần thị báo quan, đến lúc đó Đỗ Hạ lại không thể giải thích nguyên nhân cùng nhóm cảnh sát thúc thúc vì sao chính mình đột nhiên mất tích.

“ Được rồi , tối hôm nay ta liền cùng cô trở về.”

“Trải qua thử nghiệm hôm qua, chúng ta cơ bản có thể xác định một chút, sương trắng này chính là muốn hai người chúng ta cùng nhau nằm trên giường gỗ, mới có thể xuất hiện.”

Đỗ Hạ cười khổ nói: “Ai, nếu thật là như vậy, thì về sau hai người chúng ta ai cũng đều không thể rời bỏ ai.”

Tống Gia Ngôn nguyên bản còn muốn nói gì, lại bởi vì Đỗ Hạ đột nhiên nói ra mà quên đến không còn một mảnh.

Ai cũng không thể rời bỏ ai?

Lời này nghe ra thật sự  quá ái muội.

Tống Gia Ngôn rất khó khống chế để mình không hiểu sai.

Mà bản thân Đỗ Hạ cũng  cảm thấy không có cái gì không đúng, trong đầu trong mắt đều cân nhắc việc sau khi trở về, có phải hay không nên đem chuyện Tống Gia Ngôn nói cho hai người Cam Mạn Mai biết.

Tại vì chiếc giường gỗ xúi quẩy này, mà nàng về sau đại khái sẽ bị cùng Tống Gia Ngôn trói định ở bên nhau.

Y theo quan hệ của nàng và cha mẹ, nhiều nhất cũng chỉ có thời điểm ở quê là giấu được bọn họ.

Chờ trở lại Vân thị, nàng liền sinh hoạt ở mí mắt bọn họ, muốn giấu một người sống sờ sờ như Tống Gia Ngôn, cơ hồ là một chuyện không có khả năng.

Tống Gia Ngôn lúc này cũng có phiền não giống như Đỗ Hạ.

Về sau hắn muốn đi theo  Hạ đến hiện đại, nếu lại thường xuyên mất tích như bây giờ, chuyện này khẳng định là không thể thực hiện.

Nếu hắn còn không nói ra một chút tin tức, lâu lâu lại biến mất một lần như vậy cha mẹ hắn chắc chắn sẽ bị sống sờ sờ doạ chết.

Hai người trầm tư  một lát, không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên nói: “Vẫn là nói đi.”

Đỗ Hạ giành trước nói: “Chuyện này muốn giấu cũng là giấu không được, ít nhiều vẫn phải lộ ra cho bọn họ một chút, ít nhất muốn cho bọn họ biết thời điểm chúng ta biến mất vẫn luôn an toàn.”

Tống Gia Ngôn gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “ Cô giống với ta, bất quá chuyện này nên khi nào nói, nên nói như thế nào, nói bao nhiêu, vấn đề này chúng ta vẫn phải thương lượng lại một chút mới được.”

Lúc này Tống Gia Ngôn và Đỗ cảm thấy vô cùng may mắn, người nhà của bọn họ đều là những người chân chính quan tâm bọn họ, chờ khi bọn họ biết này hết thảy sự tình, cũng không đến mức sẽ nhìn bọn họ bằng ánh mắt khác thường.

Đỗ Hạ vội vàng phụ họa nói: “ Anh nói rất đúng, chuyện này chúng ta còn phải thương lượng lại thật tốt .”

Tống Gia Ngôn ngồi đối diện với cửa, gã sai vặt hầu hạ hắn rửa mặt bưng  một chậu nước vào nhà, hắn liền giơ tay ngăn lại lời Đỗ Hạ đang định nói ra.

Tống Gia Ngôn thấp giọng nhắc nhở: “Chuyện này chúng ta lại chậm rãi thương lượng.”

Đỗ Hạ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, thời gian khi Tống Gia Ngôn rửa mặt, nàng cũng vừa lúc trở về phòng của mình phòng thu thập một chút.

Khi tới bữa sáng, Tống Hải mang đến một hộp thức ăn lớn.

Tống Gia Ngôn ngồi ở trước bàn, theo thường lệ muốn phân một phần ra đưa tới cho Đỗ Hạ.

Tống Hải nhìn động tác công tử nhà mình, vội vàng nói: “Công tử, không cần, bữa sáng của Đỗ cô nương nô tài đã phái người đưa qua cho nàng, hình thức giống với của ngài, không gì bất đồng.”

Chiếc đũa trong tay Tống Gia Ngôn dừng một chút, cuối cùng vẫn từ ý tưởng đưa cơm sáng cho Đỗ Hạ .

Đỗ Hạ nhìn chủng loại đồ  ăn phong phú trên bàn, trong mắt không khỏi chảy ra mấy giọt nước mắt cá sấu.

Bánh canh ở Quốc công phủ ăn thật ngon! Bánh hoa quế cũng ăn ngon! Bánh mè đen cũng ăn ngon!

Tóm lại chính là một câu, tất cả đồ ăn trước mặt nàng Đều! Ăn! Rất! Ngon!

Chính vì miếng ăn này, sau này nàng nguyện ý thường xuyên bồi Tống Gia Ngôn tới cổ đại ở thêm mấy ngày, chỉ cần đầu bếp ở Quốc công phủ nguyện ý làm cho nàng nhiều thêm một chút món ngon.

Sau khi Tống Gia Ngôn đánh giá Đỗ Hạ đã ăn xong cơm sáng, cho Tống Hải mời nàng qua đây.

Nghe xong Tống Gia Ngôn nói, Đỗ Hạ không thể tin được vào tai của mình : “Anh nói gì? Đi hoàng cung gặp tỷ tỷ anh?”.

Tống Hải đứng một bên còn ngại không đủ náo nhiệt nhắc nhở: “Đỗ cô nương, cô nên gọi là hoàng hậu nương nương.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com