TruyenHHH.com

Lao Cong Cua Toi La Co Nhan

Trên đường đi đến chủ viện, lòng Đỗ Hạ luôn thấp thỏm.

Buổi sáng Tần thị mời nàng đi chủ viện ăn cơm chiều.

Nhưng trong lòng Đỗ Hạ biết rõ, hết thảy những thứ này tiền đề là nàng khách của Tống Gia Ngôn.

Mà nàng chỉ là một cái người xâm nhập, ở Quốc công phủ tổng cảm thấy khí đoản.

Thật ra cũng không phải Tống Gia Ngôn hà khắc với nàng, mà là hắn đối với nàng thật quá tốt.

Lại nói tiếp, Đỗ Hạ cùng Tống Gia Ngôn cũng chỉ là người xa lạ mới nhận thức một ngày thôi.

Nhưng nàng hiện tại ăn của hắn, ở của hắn, dùng cũng là của hắn.

Tống Gia Ngôn cũng không nợ nàng, nàng thật sự không thể thoải mái yên tâm tiếp thu thiện ý của hắn, trong lòng tổng cảm thấy nợ hắn, loại cảm giác này thật sự không dễ chịu.

Đỗ Hạ cũng lo lắng sau khi mình nhìn thấy cha mẹ Tống Gia Ngôn, vạn nhất nói chuyện làm việc biểu hiện  không hợp quy củ lễ giáo, sẽ làm bọn họ  nghi ngờ.

Tống Gia Ngôn liếc mắt một cái liền nhìn ra quẫn bách của Đỗ Hạ , hắn cố ý thả chậm bước chân, chờ lúc nàng đi đến bên người hắn, nhỏ giọng trấn an nói: “Đừng khẩn trương, cha mẹ ta đều là người tính tình tốt, đợi lát nữa sẽ không làm khó dễ ngươi.”

“Bất quá chính là mẫu thân ta nàng có chút…… Dù sao đợi lát nữa nàng hỏi cô cái gì liền đáp cái đó là được, nếu có vấn đề cô không biết nên trả lời như thế nào, không nói cũng không có gì, ta sẽ ở một bên giúp cô hoà giải.”

Tần thị mời Đỗ Hạ đi chủ viện ăn cơm, điểm này Tống Gia Ngôn thật sự không nghĩ tới.

Nguyên bản hắn muốn tìm cái lý do đem Đỗ Hạ lưu tại trong Tùng Phong viện, chỉ cần tìm được thời cơ thích hợp, để nàng trở lại thế giới của mình là tốt nhất.

Ở trong Tùng Phong viện, ăn, dùng, ở hắn đều sẽ không bạc đãi Đỗ Hạ, rốt cuộc giữa hai người bọn họ phát sinh  một chút sự tình này, cũng là duyên phận, bằng không toàn bộ Khánh triều lớn như vậy, vì cái gì nàng liền chỉ xuất hiện ở trên giường hắn đâu?

Nhưng mà hiện nay mẫu thân hắn biết được sự tồn tại của Đỗ Hạ, còn an bài Vân nhi tới hầu hạ nàng.

Đỗ Hạ tâm tư đơn thuần, không hiểu những loanh quanh lòng vòng trong đại trạch đó.

Nhưng Tống Gia Ngôn hắn không ngốc, mẫu thân hắn sở dĩ làm như vậy, là muốn cho Vân nhi lưu tại bên người Đỗ Hạ làm nhãn tuyến.

Đỗ Hạ ở Quốc công phủ trời xa đất lạ, về sau nơi chốn đều phải dựa vào Vân nhi xử lý, Vân nhi không hề nghi ngờ là người của mẫu thân hắn, về sau bọn họ muốn làm chuyện gì, còn phải gạt Vân nhi.

Nhưng chuyện này nào có dễ dàng như vậy, khác không nói, liền chờ một lát nữa đi ngủ , Đỗ Hạ muốn đi ngủ ở trong phòng hắn, chuyện này liền không thể gạt được.

Rốt cuộc Đỗ Hạ là một người sống sờ sờ như vậy, cả đêm cũng không trở về  phòng của mình, cũng không phải là muốn che lấp liền che lấp được.

Lúc này trong lòng Tống Gia Ngôn chỉ có thể oán trách mình quá sơ ý, lúc trước như thế nào lại không nghĩ tới Đỗ Hạ không phải là người thế giới này, bên người cần phải có một người chiếu cố ăn, mặc, ở, đi lại đâu.

Còn có, hắn trước kia đối nữ tử có ác cảm rất lớn, trong viện một cái tỳ nữ cũng không có, chờ đến lúc cần dùng người, một cái tỳ nữ tin được cũng không có, bằng không lúc này cũng không đến mức bởi vì tồn tại của Vân nhi mà cảm thấy như nghẹn ở cổ.

Đỗ Hạ không biết trong lòng Tống Gia Ngôn quanh co lòng vòng, nhưng  khẩn trương trong lòng nàng xác thật bởi vì hắn nói mà tan đi không ít.

Tần thị cùng Tống Quốc công ở tại chủ viện, so với Tùng Phong viện rộng rãi hơn rất nhiều, lúc này sắc trời chưa hoàn toàn tối hẳn, nhưng trong viện đã treo đầy đèn lồng dùng để chiếu sáng.

Đèn lồng màu đỏ thắm từng chiếc từng chiếc treo dưới mái hiên, đi trên hành lang dài, làm Đỗ Hạ càng thêm có cảm giác chính mình đang ở cổ đại.

Chính phòng chủ viện đã được mang lên một bàn đầy đồ ăn, Tần thị buổi sáng Đỗ Hạ đã gặp qua, bên cạnh là một đại thúc để râu tuấn dật soái khí  đang ngồi ngay ngắn trên bàn ăn.

Soái đại thúc ngồi ở chủ vị, nhất định không thể nghi ngờ là nam chủ nhân của Quốc công phủ.

Đỗ Hạ dựa theo Tống Gia Ngôn chỉ điểm qua, đến đối với hai người hành lễ, vấn an.

Soái đại thúc có chút bưng cái giá, Đỗ Hạ sau khi hành lễ hắn chỉ là hướng nàng hơi hơi gật gật đầu, cũng không biểu hiện quá nhiều cảm xúc.

Nhưng thật ra Tần thị cảm xúc có chút lộ ra ngoài, còn không đợi Đỗ Hạ đứng dậy, liền đứng dậy một phen giữ tay nàng lại.

Vuốt bàn tay trụi lủi của Đỗ Hạ, Tần thị vẻ mặt quan tâm nói: “Tiểu Hạ, con thế nào lại không mang trang sức ta tặng cho con, là không thích kiểu dáng? Dì nơi này còn có, đợi lát nữa ăn cơm con cùng dì đi chọn chút kiểu dáng mình thích.”

“Đúng rồi, ta xem con cùng Nguyên Tư của nhà chúng ta tuổi tác tương đương, cho nên về sau con cũng đừng gọi ta phu nhân, rất xa lạ! Về sau con hãy kêu ta là dì Tần đi.”

Dì nương, dì nương, đầu tiên là dì sau là nương! Thật tốt!

Tần thị thật là nhịn không được vì thông minh của chính mình mà tán thưởng .

Lời nói này của Tần thị vừa ra, Đỗ Hạ còn không kịp há mồm, liền nghe thấy Tống Gia Ngôn một bên mãnh liệt ho khan vài tiếng.

Bị hắn gián đoạn như vậy, người trong phòng nhưng thật ra cũng không rảnh lo xấu hổ trước mắt, Tống Quốc công càng là vội vàng mở miệng phân phó gã sai vặt đối diện, nói: “ Mau đem cửa nhà chính đóng lại, đại công tử bệnh nặng mới khỏi, ban đêm gió lạnh, không thể lại bị phong hàn .”

Tuy rằng lúc này tâm trí Tần thị hơn phân nửa tâm đều đặt ở trên người Đỗ Hạ, nhưng là nhi tử của mình nàng vẫn rất quan tâm, cũng không tiếp tục đề tài vừa rồi, vội vàng tiếp đón hai người ngồi xuống ăn cơm.

Cũng bởi vì một cái ho này của Tống Gia Ngôn, khiến cho  Đỗ Hạ tránh khỏi quẫn cảnh phải kêu Tần thị là dì Tần.

Còn may Quốc công  phủ là nhà cao cửa rộng, quy củ  ăn và ngủ không nói chuyện rất chặt chẽ.

Chẳng sợ thời điểm ăn cơm Tần thị rất nhiều lần nhịn không được thiếu chút nữa muốn mở miệng nói chuyện, nhưng cuối cùng đều nhịn trở về.

Nếu như xem nhẹ ánh mắt nóng rực kia của Tần thị, bữa cơm chiều này của Đỗ Hạ ăn còn xem như vui sướng, đầu bếp Quốc công phủ thật không hổ là ngự trù từ trong cung ra, tay nghề nấu nướng chính là không giống nhau.

Thật là làm cho cái lưỡi của Đỗ Hạ đã ăn qua các loại đồ ăn thêm chất phụ gia tại các hàng quán, có một cảm giác cứu rỗi.

Cơm nước xong Tần thị liền lôi kéo Đỗ Hạ đi chọn lựa trang sức, Đỗ Hạ vội vàng lắc đầu tỏ vẻ chính mình trang sức đủ dùng, buổi sáng Tần thị trang sức đưa qua nàng đều thực thích, nàng hôm nay không đeo chỉ bởi vì đã quên.

Nói giỡn, buổi sáng Tần thị tặng nhiều trang sức cùng vải dệt như vậy.

Buổi chiều thời điểm Đỗ Hạ ở trong phòng ngủ, Vân nhi đã đem vài thứ kia dọn đến trong phòng nàng.

Ở ‘ đồ quê mùa ’ Đỗ Hạ xem ra, những trang sức đó thật tinh xảo đến kỳ cục, muốn đưa đến hiện đại, cấp bậc kia có thể đem đến viện bảo tàng triển lãm.

Chính là mấy thứ này nàng không thể muốn, trang sức cùng vải dệt trân quý như vậy, nàng không thân cũng chẳng quen dựa vào cái gì mà thu. Nguyên bản Đỗ Hạ đều đã tính toán tốt, mấy thứ này nàng trước để tam ở nơi đó, chờ ngày nào đó nàng xuyên trở về, Tống Gia Ngôn tự nhiên là đem mấy thứ này trả lại cho Tần thị.

Cứ như vậy Đỗ Hạ còn lo lắng trong phòng mình có trộm đâu, có mấy thứ này ở khiến cho nàng có cảm giác  gánh nặng vô cùng, nàng mới không ngốc mà lại lấy vài thứ từ nơi này của Tần thị để mang về lo lắng hãi hùng đâu.

Phàm là mấy thứ này hỏng rồi, hay ném đi, kia thật đúng không phải là chuyện nàng bán một chiếc đồng hồ là có thể giải quyết được

Tống Gia Ngôn cũng ở một bên hát đệm, thật vất vả mới làm Tần thị đánh mất cái ý tưởng này.

Nhưng mà hai người mới vừa đi ra khỏi chủ viện, theo một tiếng sấm từ chân trời vang lên, mưa to ngày hè  liền thổi quét phía chân trời.

Nếu không phải Tống Gia Ngôn kéo Đỗ Hạ lui nhanh, hai người khẳng định bị nước mưa tạt hết vào mặt.

Nhìn màn mưa dày đặc không nhìn ra bóng người, Đỗ Hạ đứng ở dưới mái hiên thở dài một hơi.

Tống Gia Ngôn cho rằng Đỗ Hạ lo lắng bọn họ cũng trở về sân viện,  ôn nhu an ủi nói: “Mùa hạ mưa tới nhanh mà đi cũng nhanh, ngươi yên tâm, dựa theo cái thế mưa này, trận mưa này trời mưa không được một lát liền muốn tạnh.”

Tuy rằng Đỗ Hạ không thích ngày mưa, luôn cảm thấy lúc hạ mưa to  tâm tình sẽ phá lệ không xong, thật giống như là bị ép tới không thở nổi.

Thấy Đỗ Hạ bị nước mưa bắn ướt góc váy, Tống Gia Ngôn vội vàng hô: “Chúng ta về phòng chờ xem, chờ mưa nhỏ một ít lại trở về Tùng Phong viện.”

Tần thị nguyên bản còn cho người đưa dù cấp Tống Gia Ngôn bọn họ , nhìn thấy hai người đi mà quay lại, trên mặt cũng vui vẻ.

Vừa rồi ăn lúc lúc nàng không có cơ hội nói chuyện, cơm nước xong còn chưa nói được hai câu bọn họ liền trở về.

Lại nói tiếp thật là ông trời tác hợp, ít nhiều có trận mưa to này, nàng mới có cơ hội cùng Đỗ Hạ trò chuyện nhiều.

Tần thị lôi kéo Đỗ Hạ đi buồng trong nói chuyện phiếm, Tống Gia Ngôn trơ mắt nhìn thân ảnh hai người biến mất ở phía sau cửa, nghĩ thầm muốn đuổi kịp ngăn lại, lại bởi vì Tống Quốc công ở bên cạnh mà không có cơ hội.

Tống Quốc công nhìn nhi tử nhà mình một bộ dạng tâm thần không yên, trong lòng cũng đem lời thê tử nói tin hơn phân nửa.

Nguyên Tư nhà bọn họ thoạt nhìn đối vị Đỗ cô nương này xác thật không bình thường.

Trong lòng Tống Quốc công cũng muốn cho thê tử đem chi tiết của vị Đỗ cô nương này thăm dò rõ ràng, tự nhiên sẽ không cho nhi tử đi vào làm loạn, hắn duỗi tay vuốt vuốt râu, mở miệng đề nghị nói: “ Mưa này cũng không biết khi nào mới dừng, cứ ngồi như vậy cũng không phải chuyện  trong chốc lát, nếu không chúng ta tới một ván?”

Tống Gia Ngôn nghĩ xác thật cũng là đạo lý này, ngồi xuống ở đối diện phụ thân, gã sai vặt ở bên cạnh hầu hạ cũng đúng lúc ôm bàn cờ tới để ở trên bàn lùn.

Khi hai quân cờ trắng đen đan xen rơi xuống, thời gian cũng một chút một chút trôi qua, chờ hai người đánh xong một ván cờ, thời gian thế nhưng bất tri bất giác trôi qua nửa canh giờ.

Thấy bên ngoài mưa cũng nhỏ dần, Tống Gia Ngôn một bên đem quân cờ thu vào hộp cờ, một bên mở miệng khiến Vân nhi đi kêu Đỗ Hạ.

Đỗ Hạ cuối cùng cũng chờ được người tới kêu nàng, nàng như được đại xá từ trên ghế gập đứng lên, đối với Tần thị hành lễ, cáo biệt, trọn bộ lưu trình kia làm đến nước chảy mây trôi, có thể thấy được là vừa rồi nàng không ít lần diễn luyện ở trong lòng.

Lại lần nữa cùng Tống Quốc công, Tần thị cáo biệt, Tống Gia Ngôn cùng Đỗ Hạ mỗi người cầm một chiếc ô giấy, mặc kệ người hầu đi tuốt ở đàng trước.

Tống Gia Ngôn giống như lơ đãng hỏi: “Vừa rồi mẫu thân ta cùng cô nói cái gì?”

Đỗ Hạ duỗi tay xoa xoa eo của mình vừa rồi ngồi ngay ngắn lâu mà lên men, thành thật trả lời nói: “Cũng không hỏi cái gì, chính là hỏi tình huống cơ bản của tôi, tuổi, tình trạng trong nhà, anh yên tâm, tôi đều là dựa theo chúng ta diễn thử lúc trước mà nói, không có lộ tẩy.”

Ban ngày Tống Hải ở bên ngoài chạy một vòng, đã giúp Đỗ Hạ chuẩn bị một cái giả thân phận thật tốt.

Đỗ Hạ, người Hoàn Tây, năm nay 22 tuổi, cha mẹ song vong, từ nhỏ học y, thời trẻ đã từng bái danh y sơn dã làm sư phụ, đặc biệt tinh thông đỡ đẻ sinh sản phụ nhân.

Đối với chuyện giả báo tuổi này, Đỗ Hạ không có nhiều do dự liền tiếp thu, trên thực tế ở cổ đại, nữ tử 22 tuổi còn độc thân cũng coi như là gái lỡ thì.

Nếu không phải nàng lớn lên xác thật không giống như tiểu cô nương mười sáu bảy tám tuổi, Đỗ Hạ còn nghĩ đem tuổi chính mình báo nhỏ đi vài tuổi đâu.

Không biết Tống Hải quan hệ bằng cách gì, dù sao hiện tại Đỗ Hạ là đã có một tờ lộ dẫn tại Khánh triều, bất quá cũng không chịu nổi người khác tra xét kỹ càng.

Trở lại Tùng Phong viện, Tống Gia Ngôn liền lấy lý do  mình không có thói quen có nữ tử trong viện mà từ chối, làm cho Vân nhi hồi đi chủ viện nghỉ ngơi.

Kết quả này ban đầu Tần thị cùng Vân nhi cũng là đoán trước được, cho nên Vân nhi cái gì đều không nói, chỉ nói chính mình sáng mai lại qua đây hầu hạ Đỗ Hạ rửa mặt, liền rời Tùng Phong viện.

Vân nhi đi rồi, Đỗ Hạ về phòng thu thập ba lô liền đi tìm Tống Gia Ngôn.

Vào phòng, đầu tiên Đỗ Hạ đem một trăm lượng vàng trong ba lô l móc ra tới để ở trên bàn.

Thấy Tống Gia Ngôn muốn mở miệng liền cự tuyệt, Đỗ Hạ vội vàng duỗi tay ngăn hắn lại

“Tống công tử, nói thật, chúng ta hai bèo nước gặp nhau, anh có thể đối đãi với tôi như vậy, lòng tôi thật sự rất cảm kích, vàng này anh nhất định phải nhận lấy, bằng không tôi ở Quốc công phủ trụ không an tâm, tổng cảm thấy chính mình giống như thiếu nợ anh.”

Đỗ Hạ đã nói như vậy, Tống Gia Ngôn còn có thể nói cái gì, hắn hướng Đỗ Hạ gật gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã biết.

Hắn đem kim nguyên bảo trên bàn một thỏi lại một thỏi bỏ vào trong ngăn kéo đầu giường.

Hai người cũng không có nhiều quen thuộc, cũng không có gì có thể nói chuyện, thời điểm Đỗ Hạ thay thuốc cho mình, Tống Gia Ngôn liền ngồi ở bên cạnh ánh đèn dầu đọc sách.

Sau khi Đỗ Hạ thay thuốc xong nằm ở trên giường, do dự hơn nửa ngày, vẫn là trước khi Tống Gia Ngôn muốn thổi tắt đèn dầu mở miệng nói:

“Tống công tử, ta có một việc muốn cùng ngươi thương lượng một chút.”

Tống Gia Ngôn dừng lại động tác, xoay đầu khó hiểu nhìn về phía Đỗ Hạ.

Ngón tay giấu dưới chăn của Đỗ Hạ nắm chặt gắt gao, nàng nhắm mắt lại, thời điểm mở mắt ra vô cùng nghiêm túc nhìn Tống Gia Ngôn, nhỏ giọng nhưng kiên định nói: “Nay, buổi tối hôm nay anh có thể cùng tôi ngủ ở trên giường gỗ không ?”.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com