Lanh Tam
"Phỉ Ngạn hoa bên bờ sinh tử....
Sông Vong Xuyên ánh đỏ một dòng...
Mạnh Bà thang ai quên ai nhớ?
Cầu Nại Hà ai ngóng ai trông?"***Cố Tiểu Hy trầm mặc nhìn trần nhà, dơ cánh tay bụ bẫm của đứa trẻ sơ sinh nhìn nhìn... Cô trọng sinh năm cô 1 tuổi, cảm giác nhất thời không biết nói cái gì cho đúng... Cô chết do hậu sản, đến cuối cùng người kia cũng không cho cô một tia ấm áp dù là dối trá. Cảm giác đau đớn từ tâm can làm khoé mắt cô cay xè, tiếng khóc nức nở của cô chậm rãi lớn lên. Tình yêu của cô, đứa con trai yểu mệnh của cô, hết thảy những cố gắng của cô, tận đến lúc chết cô cũng có gì cả, tiếng của cô ngày càng xé lòng nức nở vang vọng cả một căn nhà lớn.....
Mẹ cô, Trình Tố Tố vội vàng chạy đến dỗ cô, mẹ cô mất do một tai nạn xe năm cô 5 tuổi, cô nhớ như in ngày đó cha cô một người trầm ổn lại khóc như một đứa trẻ, mái tóc ông chỉ sau một đêm đã lấm tấm ánh bạc. Cha không tái hôn, vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi dậy cô khôn lớn, Cố thị bây giờ không lớn lắm nhưng cha cô là người tài năng trong vòng 10 năm đã đưa Cố thị đứng đầu về ngành khách sạn, sở hữu chuỗi khách sạn đứng đầu cả nước về uy tín và chất lượng. Năm gả cô đi, tóc cha đã bạc một mái đầu, cô chạy theo người kia quên mất cha mình, ngẫm lại ông trời trừng phạt cô rất đúng. Nằm trong vòng tay mẹ, cô bập bẹ gọi tiếng:
_ Mẹ..... Mẹ.....
Mẹ cô ngạc nhiên sau đó mỉn cười thật hạnh phúc, ôm cô thật chặt đi tới chỗ cha, giọng dịu dàng vô cùng:
_ Anh xem con gọi em kìa...
Cô vươn vươn nắm tay cha, cười ngọt ngào một cái, cha cô hai mươi mấy năm trước thật soái a. Bập bẹ gọi một tiếng:
_ Ba....
Khuôn mặt trầm ổn của Cố Thiên Thành nở nụ cười ôn nhu, xoa nhẹ má cô rồi ôm cả hai mẹ con vào lòng mình, Nhiều năm như vậy đây là ấm áp hoàn chỉnh nhất, cô sẽ bảo vệ nó bằng bất giá nào.... Hiên Viên Hạo, kiếp này không cần dây dưa, chúng ta là kẻ lạ mà thôi... Cố Tiểu Hy tôi, tuyệt đối không yêu anh nữa....
****
Thấm thoát qua 3 năm, cô là cô công chúa nhỏ của gia đình, 2 tuổi tự cầm thìa ăn cơm, 3 tuổi bắt đầu học chữ, 4 tuổi đã vào thẳng lớp 1, lại thêm thông minh lanh lợi, miệng ngọt khiến gia đình nội ngoại đều hận không thể đem tim gan phèo phổi cho cô. Tiềm thức cũng là 27 tuổi rồi, bắt cô để người khác đút cơm quả là cực hình, lại nói một người sở hữu bằng thạc sĩ như cô học bảng chữ cái cảm giác rất ư là vi diệu, học lại lớp 1 làm cô khát khao muốn nhảy lớp vô cùng, miệng ngọt lấy lòng mọi người nội ngoại để thuận lợi còn đường làm ăn của papa cô. Cái dáng nhỏ xíu ngồi trên bàn máy tính to đùng, bàn phím lấy nhỏ lại thuận lợi cô sử dụng, cô là một nhà văn khá nổi tiếng gần đây, kiếm cũng một mớ nhỏ tiền a.... Đương nhiên cô dấu mọi người, chỉ có mẹ cô biết mà thôi... Lúc đầu mẹ còn hưng phấn muốn chết, con bà là thiên tài a....
Cô nhìn bầu trời động sấm, mây đen khịt, một cảm giác bức bối vô cùng bao bủa lấy cô, cô nhớ không nhầm thì gần đến sinh nhật cô rồi. Cách 3 ngày sau sinh nhật 5 tuổi của cô, mẹ cô mất do tai nạn.
Tâm trạng cô hơn một tuần nay đặc biệt tệ hại, rất dễ cáu gắt, tiểu thư nổi tiếng dịu dàng của Cố gia hoá thành con nhím xù lông chính hiệu. Mẹ cô nhiều lần gặn hỏi nhưng cô chỉ nói mẹ rằng, trong một tháng tới không thể đi đâu xa....
Qua một lần mất mẹ, loại tâm trạng bất an cùng khổ sở bao bọc cô mấy ngày hiện tại, cô kiếp trước không bao giờ tổ chức sinh nhật, bởi vì 24/3 là sinh nhật cô thì 27/3 là giỗ mẹ cô...
Cô rất sợ mất đi điều quan trọng, cô không muốn nhìn thấy mái đầu chưa tới 35 mà đã lấm tấm bạc, không muốn thấy thi thể lạnh ngắt của mẹ, cô còn muốn có thêm đệ đệ muội, cô nhất định sẽ học cách để bảo vệ người cô thân nhất...
Sông Vong Xuyên ánh đỏ một dòng...
Mạnh Bà thang ai quên ai nhớ?
Cầu Nại Hà ai ngóng ai trông?"***Cố Tiểu Hy trầm mặc nhìn trần nhà, dơ cánh tay bụ bẫm của đứa trẻ sơ sinh nhìn nhìn... Cô trọng sinh năm cô 1 tuổi, cảm giác nhất thời không biết nói cái gì cho đúng... Cô chết do hậu sản, đến cuối cùng người kia cũng không cho cô một tia ấm áp dù là dối trá. Cảm giác đau đớn từ tâm can làm khoé mắt cô cay xè, tiếng khóc nức nở của cô chậm rãi lớn lên. Tình yêu của cô, đứa con trai yểu mệnh của cô, hết thảy những cố gắng của cô, tận đến lúc chết cô cũng có gì cả, tiếng của cô ngày càng xé lòng nức nở vang vọng cả một căn nhà lớn.....
Mẹ cô, Trình Tố Tố vội vàng chạy đến dỗ cô, mẹ cô mất do một tai nạn xe năm cô 5 tuổi, cô nhớ như in ngày đó cha cô một người trầm ổn lại khóc như một đứa trẻ, mái tóc ông chỉ sau một đêm đã lấm tấm ánh bạc. Cha không tái hôn, vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi dậy cô khôn lớn, Cố thị bây giờ không lớn lắm nhưng cha cô là người tài năng trong vòng 10 năm đã đưa Cố thị đứng đầu về ngành khách sạn, sở hữu chuỗi khách sạn đứng đầu cả nước về uy tín và chất lượng. Năm gả cô đi, tóc cha đã bạc một mái đầu, cô chạy theo người kia quên mất cha mình, ngẫm lại ông trời trừng phạt cô rất đúng. Nằm trong vòng tay mẹ, cô bập bẹ gọi tiếng:
_ Mẹ..... Mẹ.....
Mẹ cô ngạc nhiên sau đó mỉn cười thật hạnh phúc, ôm cô thật chặt đi tới chỗ cha, giọng dịu dàng vô cùng:
_ Anh xem con gọi em kìa...
Cô vươn vươn nắm tay cha, cười ngọt ngào một cái, cha cô hai mươi mấy năm trước thật soái a. Bập bẹ gọi một tiếng:
_ Ba....
Khuôn mặt trầm ổn của Cố Thiên Thành nở nụ cười ôn nhu, xoa nhẹ má cô rồi ôm cả hai mẹ con vào lòng mình, Nhiều năm như vậy đây là ấm áp hoàn chỉnh nhất, cô sẽ bảo vệ nó bằng bất giá nào.... Hiên Viên Hạo, kiếp này không cần dây dưa, chúng ta là kẻ lạ mà thôi... Cố Tiểu Hy tôi, tuyệt đối không yêu anh nữa....
****
Thấm thoát qua 3 năm, cô là cô công chúa nhỏ của gia đình, 2 tuổi tự cầm thìa ăn cơm, 3 tuổi bắt đầu học chữ, 4 tuổi đã vào thẳng lớp 1, lại thêm thông minh lanh lợi, miệng ngọt khiến gia đình nội ngoại đều hận không thể đem tim gan phèo phổi cho cô. Tiềm thức cũng là 27 tuổi rồi, bắt cô để người khác đút cơm quả là cực hình, lại nói một người sở hữu bằng thạc sĩ như cô học bảng chữ cái cảm giác rất ư là vi diệu, học lại lớp 1 làm cô khát khao muốn nhảy lớp vô cùng, miệng ngọt lấy lòng mọi người nội ngoại để thuận lợi còn đường làm ăn của papa cô. Cái dáng nhỏ xíu ngồi trên bàn máy tính to đùng, bàn phím lấy nhỏ lại thuận lợi cô sử dụng, cô là một nhà văn khá nổi tiếng gần đây, kiếm cũng một mớ nhỏ tiền a.... Đương nhiên cô dấu mọi người, chỉ có mẹ cô biết mà thôi... Lúc đầu mẹ còn hưng phấn muốn chết, con bà là thiên tài a....
Cô nhìn bầu trời động sấm, mây đen khịt, một cảm giác bức bối vô cùng bao bủa lấy cô, cô nhớ không nhầm thì gần đến sinh nhật cô rồi. Cách 3 ngày sau sinh nhật 5 tuổi của cô, mẹ cô mất do tai nạn.
Tâm trạng cô hơn một tuần nay đặc biệt tệ hại, rất dễ cáu gắt, tiểu thư nổi tiếng dịu dàng của Cố gia hoá thành con nhím xù lông chính hiệu. Mẹ cô nhiều lần gặn hỏi nhưng cô chỉ nói mẹ rằng, trong một tháng tới không thể đi đâu xa....
Qua một lần mất mẹ, loại tâm trạng bất an cùng khổ sở bao bọc cô mấy ngày hiện tại, cô kiếp trước không bao giờ tổ chức sinh nhật, bởi vì 24/3 là sinh nhật cô thì 27/3 là giỗ mẹ cô...
Cô rất sợ mất đi điều quan trọng, cô không muốn nhìn thấy mái đầu chưa tới 35 mà đã lấm tấm bạc, không muốn thấy thi thể lạnh ngắt của mẹ, cô còn muốn có thêm đệ đệ muội, cô nhất định sẽ học cách để bảo vệ người cô thân nhất...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com