TruyenHHH.com

Lanh Leo Khi Song Lai

Một ngày của tháng sau, Độc Cô Tuyệt cảm nhận bình cảnh thành công phá vỡ, bầu trời cũng dần xuất hiện dị tượng, nhíu mày rút phân thân từ người Diệp Tử Kỳ ra, một tiếng "phốc" khiến người đỏ mặt tía tai vang lên.

"Ưm~"

Không có vật chặn, huyệt khẩu sưng đỏ tràn ra bạch dịch, Diệp Tử Kỳ xụi lơ nằm dưới đất, thần trí mơ màng, khuôn mặt thanh tú cùng suối tóc đen mềm mại  bị dính đầy tinh dịch cùng nước bọt, cả người loang lổ đầy dấu hôn, trên hai đầu vú sưng vù là sáp nến còn dính lại.  Xung quanh 'đồ chơi' bóng lưởng ướt đẫm tinh trùng, nhìn qua vừa diễm lệ vừa phóng đãng.

Độc Cô Tuyệt khó khăn nuốt xuống dục vọng lần nữa nổi lên, nâng hắn lên, ôm ngang người đi ra Ngọc Nguyệt tuyền, chợt như nhớ đến điều gì, ngoái đầu nhìn đồng bãi tích trong phòng, nhíu mày phất tay sai con rối dọn dẹp. Đợi cả hai tẩy rửa, mặc quần áo xong thì trong phòng đã đâu ra đó.

Đặt Diệp Tử Kỳ lên giường, y ôn nhu vuốt ve gương mặt hồng nhuận đầy thỏa mãn mà chìm vào giấc ngủ:" Kỳ nhi..."

Trong mắt Độc Cô Tuyệt lúc này chỉ có hình ảnh Diệp Tử Kỳ, ôn nhu như muốn nhấn người vào trong đó. Nếu có kẻ khác ở đây, nhất định sẽ bị doạ cho sợ. Thanh Băng_ chưởng môn đời thứ 33 của Thiên Mạch sơn_ tiên phái lớn thứ nhị trong giới tu tiên, có tiếng lạnh lùng vô tình nhất nhì, thế nhưng bây giờ lại bày vẻ thâm tình nhìn tiểu thiếu nhân nằm trên giường. 

"Ưm..." Trên mặt cảm nhận thứ gì đó lành lạnh, Diệp Tử Kỳ thoải mái đến rên lên, chủ động áp sát vào lòng bàn tay Độc Cô Tuyệt dụi.

Trái tim Độc Cô Tuyệt khẽ nhảy lên một cái, tiếng cười nhẹ vang lên.

Như con mèo nhỏ...

Cảm thụ nguyên khí ngày càng dày đặc, hiểu rõ nếu bản thân không còn nhiều thời gian, liền gấp rút xoay người bước đến Phường Linh Động, nơi linh khí dồi dào độc nhất trong giới tu tiên.

Một đạo thanh vàng chia làm lục hướng bay đi.

Trên đỉnh đầu Phượng Linh động, mây đen dày đặc bao vây.

Mà lúc này, mọi người vừa mừng vưa lo nhìn dị tượng đang dần ngày càng lớn, các phong chủ của các đỉnh tại Thiên Mạch Sơn đều tề tụ ở trước Phượng Linh động nơi bế quan tu luyện của chưởng môn.

"Chưởng Môn sư huynh thật sắp đột phá lên Hợp thể sơ kỳ. Cuối cùng sau năm mươi năm, sư huynh cũng thành công. Sau này chúng ta cũng có thể ngước mặt cùng đám người Bạch Quyển sơn kia tranh luận. Nói không chừng, chúng ta còn thành môn phái mạnh nhất tu tiên..." Phất Ảnh Tuyết hai mắt long lanh ánh nước, vui vẻ nói liên hồi, bên cạnh nhiều đệ tử theo lời nàng nói , không nhịn được cũng bị hút vào.

Còn định liên miên vài câu, thì đã thấy Đàm Mộc Dương vội vàng chạy đến thu hút, ngạc nhiên nói:" Kim Đan trung kỳ! Thằng nhóc thúi, giỏi lắm..."

Đàm Mộc Dương sắc mặt mệt mỏi đáp:" Đa tạ sư cô đã khen."

Ảnh Phất Tuyết còn muốn nói gì nhưng nhìn một thân mệt mỏi Đàm Mộc Dương đành im miệng.

Ôn Tề Hiên theo sau Ngọc Thiện xuất hiện, cúi người hành lễ:"Đệ tử Ôn Tề Hiên/ Ngọc Thiện bái kiến nhị sư bá, sư phụ cùng tam vị sư cô sư thúc."

Đoản Mạc chung qui vẫn bị chuyện Ngọc Thiện cùng Ôn Tề Hiên mập mờ ảnh hưởng, cả tháng trở lại đây ngày càng đạm mạc với hai người:" Ừm."

"Tam sư đệ, không phải đệ vẫn còn một vị đại đồ đề à? Sao lại chưa thấy đâu? Hay là..." Nhị sư huynh Đoản Mạc, phong chủ Tịch Thủy phong, Nguyên Lân cười cợt nói.

Không những đệ tử nội_ngoại môn Thiên Mạc sơn mà những các môn phái khác đều biết phong chủ của đỉnh Hoả Liệt cùng phong chủ Tịch Thủy ngàn năm trước đã kết oán. Xém dẫn đến chém giết lẫn nhau, may mắn sư tôn cả hai là Phàm Quân tiên nhân cản trở. Còn lý do kết oán là gì thì có người đồn rằng đó là do bất công của sư phụ, cũng có kẻ đồn là vì đệ nhất mỹ nhân Thiện Hiên Á. Nhưng gôm lại cũng là suy đoán của người đời.

Nguyên Lâm còn chưa nói hết câu, đã bị đồng thời Ôn Tề Hiên cùng Đàm Mộc Dương lên tiếng phản đối:" Đại sư huynh/ Diệp sư thúc chỉ là đang bế quan tu luyện chưa kịp ra mà thôi."

Cả hai thần sắc phức tạp nhìn nhau.

Đàm Mộc Dương trong lòng nghĩ vậy ngày đó kẻ ra tay không phải là Ôn Tề Hiên. Rốt cuộc là ai...

Nói cũng lạ, ngày đó sau khi tỉnh lại, Đàm Mộc Dương đan điền nóng rực, cảm nhận nguyên khí trong người dồi dào. Nuốt xuống suy nghĩ đi tìm Diệp Tử Kỳ, Đàm Mộc Dương vội khoanh chân ngồi trên giường định thần. Đợi lần nữa mở mắt đã là nữa tháng sau, Đàm Mộc Dương ngạc nhiên vậy mà gã cứ thế một lần từ trúc cơ điên phong tăng lên hai cấp thành Kim đan trung kỳ.

Nguyên Lâm hết nhìn Ôn Tề Hiên lại nhìn Đàm Mộc Dương, trong lòng không nhịn được rủa hai tên nhóc con này.

Bầu không khí cũng vì thế trở lại vi diệu, qua một lúc, không chịu được bầu không khí này, Ảnh Phất Tuyết mở miệng đầu tiên phá vỡ bầu không khí:" Tề Hiên nhà lão tam, mới không gặp hai tháng con cũng đã lên Kim đan sơ kỳ rồi, nhớ tháng trước ta còn thấy con đang ở trúc cơ trung kỳ đó. Ây da, các ngươi nói, liên tiếp tiểu đồ đệ nhà lão tam, đệ tử truyền môn của đồ đệ nhà chưởng môn sư huynh và huynh ấy. Liên tiếp ba người lại tăng tu vi a. Tam sư huynh, huynh nói huynh nói xem môn phái của chúng ta có phải hay không đang đến thời kỳ hoàng kim a?"

Đoản Mạc nhìn thoáng qua Ôn Tề Hiên cùng Đàm Mộc Dương rồi thu mắt đáp:" Có lẽ vậy."

Ảnh Phất Tuyết giả vờ đáng thương khóc hu hu:" Vậy mà ta đây biết bao năm trôi qua vẫn dậm chân tại Nguyên Anh hậu kỳ mà chưa lên được điên phong. Đúng là vô dụng, nào nào hai đứa các con lại đây, để ta xin ít vía nào."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com