Lanh Leo Khi Song Lai
Mồng tám tháng támHôm nay đúng là ngày tiên chưởng môn Diệp Thanh quy tiên.Độc Cô Tuyệt vừa nghe Ảnh Phất Tuyết nói vừa phẩm trà.Bốn trăm năm trước, trước ngày Diệp Thanh quy tiên, Độc Cô Tuyệt cùng đám tiểu sư đệ sư muội lúc ấy còn chưa quản các phong đến.Diệp Thanh nhìn đám đệ tử phía dưới, khi ánh mắt đi ngang qua Độc Cô Tuyệt cùng Đoản Mạc không nhịn được thở dài.Nhận ra phiền muộn của y, Độc Cô Tuyệt nói:" Sư phụ, người có tâm gì sao?"Diệp Thanh lắc đầu cười:" Không có, dù sao con cháu cũng có phúc của con cháu. Lão phu chỉ mong sáu người các con sau này dù xảy ra chuyện gì cũng phải nhớ một phần ân tình đồng môn mà nương tay lẫn nhau. Lão đại, ta biết con còn oán ta vì chuyện con và tiểu nha đầu Trần Ngọc. Nhưng hai con sợi chỉ mỏng manh, nhân duyên của con..."Không đợi y nói hết câu, Độc Cô Tuyệt đã chấp tay, cúi người nói:" Sư phụ, con biết ngài lo cho con. Nhưng con và nàng thật sự lưỡng tình tương duyệt. Mong ngài thành toàn." (Diệp Tử Kỳ: á à. Thì ra người chọn cái chết.)Diệp Thanh ánh mắt sâu thẳm nhìn Độc Cô Tuyệt, nhưng Độc Cô Tuyệt vẫn giữ nguyên tư thế, cuối cùng thở dài rồi nói:" Được, ta thành toàn cho hai người. Chỉ cần con thực hiện giúp ta một việc."Độc Cô Tuyệt mừng rỡ hỏi:" Là việc gì ạ?"Diệp Thanh đưa mắt nhìn chậu sen nhung trên bệ cửa sổ:"Bế quan chịu tang cho ta ba năm. Nếu sau ba năm con còn muốn một lòng cưới nàng. Và hằng năm, con đều phải cùng một trong các tiểu sư đệ sư muội đến Lăng Bằng sơn, ta sẽ đồng ý."Không một chút chần chừ, Độc Cô Tuyệt liền đáp ứng, có lẽ vì quá vui mà không để ý Diệp Thanh đang nở nụ cười của kẻ thắng cuộc.Đoản Mạc nhìn nụ cười ấy, trong lòng không rõ vì sao lo lắng cho đại sư huynh của gã.Sự lo lắng của gã quả thật không sai, chỉ còn đúng một ngày là Độc Cô Tuyệt xuất quan, nhưng Trần Ngọc lại bị người phát hiện đang dây dưa cùng huynh trưởng của hôn phu, Độc Cô Quyết. Sau khi nghe tin, Độc Cô Tuyệt không nói một lời, một tay chuẩn bị đám cưới cho hai người. Cũng làm cho người đời hiểu rõ sự vô tình của Đôc Cô Tuyệt.--------Ảnh Phất Tuyết nhíu mày nhìn chưởng môn sư huynh đang thất thần, tằng hắng một tiếng rồi nói tiếp:" Chưởng môn sư huynh, năm nay đúng là đến lượt nhị sư huynh cùng huynh đến Lăng Bằng sơn, nhưng huynh ấy giờ đã bị nhốt trong Tệ Nhất ngục. Vậy ..."Giật mình từ hồi tưởng, Độc Cô Tuyệt thản nhiên liếc mắt nhìn Ảnh Phất Tuyết, bị y nhìn, Ảnh Phất Tuyết nhún vai lộ vẻ vô tội. Độc Cô Tuyệt như không có việc gì nói:" Để lão tam đi cùng."Đàm Mộc Dương cùng sư phụ đang đứng ngoài cửa, đồng thời liếc nhìn nhau, dường như Tâm Minh định nói gì, Đàm Mộc Dương đã nói:" Năm ngoái con đã đi, năm nay con muốn ở nhà bồi dưỡng tình cảm với nương tử."Bị Đàm Mộc Dương chặn họng, Tâm Minh hừ lạnh một tiếng:" Nhóc con như con vắt mũi chưa sạch mà đòi cưới nương tử."Đàm Mộc Dương một phen học y hừ lạnh:" Người là đang ghen tị, lão già không ai thèm.""Con..."Rốt cuộc bị hai người làm phiền, Độc Cô Tuyệt khoát tay:" Được rồi, năm nay để Đàm Mộc Dương đi đi." Nghe hai từ nương tử, giấm chua trong lòng Độc Cô Tuyệt như bùng lên, nếu không phải y nhịn xuống, đã một chưởng giết chết Đàm Mộc Dương.Kẻ vừa may mắn sống sót Đàm Mộc Dương đau khổ cúi đầu.Đoản Mạc bình tĩnh nói:" Xuất phát được rồi." Nói xong câu này, gã liền dẫn đầu đi trước, theo sau Ôn Tề Hiên một mặt phiền muộn theo sau.Không rõ vì sao, đồng loạt trong lòng Độc Cô Tuyệt, Đoản Mạc, Ôn Tề Hiên cùng Đàm Mộc Dương đều xuất hiện một nỗi sợ. Giống như, sau chuyến đi này, họ sẽ phải đánh mất một thứ gì đó.Nhưng dù lo lắng, họ cũng không thể dừng lại, phút chốc, đám người liền ngự kiếm rời đi.Nhìn bóng người dần khuất bóng, Thiện Uyển liền xoay người đi hướng ngược lại.Ảnh Phất Tuyết khó hiểu nhìn Thiện Uyển hì hục chạy, nhưng nghĩ lại cũng không phải chuyện của mình cũng nhún vai rời đi.Đứng dưới chân núi Hành Khôn, Thiện Uyển liền "bụp" một tiếng quỳ xuống, hô lên:" Cữu chưởng lão, xin ngài làm chủ cho Thiện Uyển."
Đáp lại nàng chỉ là một khoảng không.
Khẽ cắn răng, Thiện Uyển lại hô lên:" Cửu chưởng lão, lẽ nào ngài muốn nhìn Thiên Mạc sơn này bị hủy hoại bởi một tên bệnh hoạn hay sao? Lẽ nào ngài muốn nhìn Thiên Mạc sơn bị người đời lấy ra làm chuyện chế giễu hay sao. Cửu chưởng lão, ta biết ngài nghe thấy, ngài mau ra đây...""Ý của ngươi là sao?" Một bạch y nam nhân liền xuất hiện.
Tuy chỉ là một phân thần, nhưng Thiện Uyển hai mắt sáng rực, nói:" Bẩm cửu trưởng lão, chuyện là như thế này, Diệp Tử Kỳ phóng đãng thành tính. Gã không những quyến rũ sư đệ của mình Ôn Tề Hiên cùng sư diệt Đàm Mộc Dương còn câu dẫn sư phụ gã là cha con Đoản Mạc và chưởng môn Thanh Băng. " Càng nghe sắc mặt nam nhân càng đen, đợi khi nghe xong, gã liên hồi nói ra: "Nghiệt chướng. Đúng là nghiệt chướng!"Thiện Uyển hai mắt thấm lệ nói:" Tuy gã là đại sư huynh của con, nhưng lại làm chuyện thương thiên hại lý như vậy. Con đây liền vì nghĩa diệt thân, nhưng nể tình là sư huynh muội đồng môn, con cầu người trục xuất y khỏi sư môn. Để giữ lại thanh danh một đời cho Thiên Mạc!"Cửu chưởng lão tuy trong lòng tức giận nhưng dù sao cũng là chuyện của hậu bối, huống chi vị chưởng môn đời đầu của Thiên Mạc hành vi sợ là hơn Diệp Tử Kỳ, phân vân không biết làm sao:" Vậy..."Thiện Uyển nhìn gã phân vân, liền chửi rủa trong lòng, tay lại cởi ra ngoại bào, cúi đầu e ngại:" Thật ra còn một chuyện, con đây một lòng ngưỡng mộ ngài. Con tuy là không phải Thuần Âm Linh thể nhưng lại là Băng Cơ linh thể..."Trong Thiên Mạc, tổng tất cả có mười năm trưởng lão đời tiên chưởng môn. Nhưng trong đó, cửu trưởng lão lại là một tên theo song tu, tuy cả đời gã truy cầu Thuần Âm Thân thể nhưng không thành, cuối cùng gã chỉ tu theo song tu bình thường.
Cửu trưởng lão nhìn thân thể thiếu nữ nõn nà dần hiện ra, yết hầu liền rụt rịt, lại thêm phát hiện Băng Cơ Linh thể liền nhịn không được mà tay khoát một cái ôm lấy Thiện Uyển về trúc xá.
Bị người ôm, Thiện Uyển liền tựa sát vào người gã.
Mây mưa xong, cả người cửu trưởng lão liền phấn khởi, sai người triệu tập đệ tử chuẩn bị trục xuất nghiệt đồ Diệp Tử Kỳ.
Mà lúc này, Diệp Tử Kỳ sau khi ngủ không biết bao lâu, cả người yếu ớt tỉnh lại mà không hay biết bản thân sắp phải lần nữa rời khỏi tông môn.
----------
Đôi lời tác giả:
Công cuối sắp lên sàn. Mọi người đoán xem công cuối lai lịch là gì?Thiện Uyển là ai?
Đáp lại nàng chỉ là một khoảng không.
Khẽ cắn răng, Thiện Uyển lại hô lên:" Cửu chưởng lão, lẽ nào ngài muốn nhìn Thiên Mạc sơn này bị hủy hoại bởi một tên bệnh hoạn hay sao? Lẽ nào ngài muốn nhìn Thiên Mạc sơn bị người đời lấy ra làm chuyện chế giễu hay sao. Cửu chưởng lão, ta biết ngài nghe thấy, ngài mau ra đây...""Ý của ngươi là sao?" Một bạch y nam nhân liền xuất hiện.
Tuy chỉ là một phân thần, nhưng Thiện Uyển hai mắt sáng rực, nói:" Bẩm cửu trưởng lão, chuyện là như thế này, Diệp Tử Kỳ phóng đãng thành tính. Gã không những quyến rũ sư đệ của mình Ôn Tề Hiên cùng sư diệt Đàm Mộc Dương còn câu dẫn sư phụ gã là cha con Đoản Mạc và chưởng môn Thanh Băng. " Càng nghe sắc mặt nam nhân càng đen, đợi khi nghe xong, gã liên hồi nói ra: "Nghiệt chướng. Đúng là nghiệt chướng!"Thiện Uyển hai mắt thấm lệ nói:" Tuy gã là đại sư huynh của con, nhưng lại làm chuyện thương thiên hại lý như vậy. Con đây liền vì nghĩa diệt thân, nhưng nể tình là sư huynh muội đồng môn, con cầu người trục xuất y khỏi sư môn. Để giữ lại thanh danh một đời cho Thiên Mạc!"Cửu chưởng lão tuy trong lòng tức giận nhưng dù sao cũng là chuyện của hậu bối, huống chi vị chưởng môn đời đầu của Thiên Mạc hành vi sợ là hơn Diệp Tử Kỳ, phân vân không biết làm sao:" Vậy..."Thiện Uyển nhìn gã phân vân, liền chửi rủa trong lòng, tay lại cởi ra ngoại bào, cúi đầu e ngại:" Thật ra còn một chuyện, con đây một lòng ngưỡng mộ ngài. Con tuy là không phải Thuần Âm Linh thể nhưng lại là Băng Cơ linh thể..."Trong Thiên Mạc, tổng tất cả có mười năm trưởng lão đời tiên chưởng môn. Nhưng trong đó, cửu trưởng lão lại là một tên theo song tu, tuy cả đời gã truy cầu Thuần Âm Thân thể nhưng không thành, cuối cùng gã chỉ tu theo song tu bình thường.
Cửu trưởng lão nhìn thân thể thiếu nữ nõn nà dần hiện ra, yết hầu liền rụt rịt, lại thêm phát hiện Băng Cơ Linh thể liền nhịn không được mà tay khoát một cái ôm lấy Thiện Uyển về trúc xá.
Bị người ôm, Thiện Uyển liền tựa sát vào người gã.
Mây mưa xong, cả người cửu trưởng lão liền phấn khởi, sai người triệu tập đệ tử chuẩn bị trục xuất nghiệt đồ Diệp Tử Kỳ.
Mà lúc này, Diệp Tử Kỳ sau khi ngủ không biết bao lâu, cả người yếu ớt tỉnh lại mà không hay biết bản thân sắp phải lần nữa rời khỏi tông môn.
----------
Đôi lời tác giả:
Công cuối sắp lên sàn. Mọi người đoán xem công cuối lai lịch là gì?Thiện Uyển là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com