Lang Viet Hoan Sung The Thanh Nghien
"Lục tổng, công ty cậu nhàn tới vậy hả?" Lăng Duệ khoanh hai tay trước ngực nhìn Lục Vi Tầm mang bộ dáng háo hức hiếu kỳ xuất hiện tại phòng làm việc của hắn."Đâu đâu con trai Lăng Duệ đâu?" "Đây, giới thiệu với cậu bánh bao nhỏ, con trai đáng yêu của bác sĩ Lăng" Hạ Diệu tốt bụng giới thiệu.Lục Vi Tầm vừa trông thấy bánh bao nhỏ, hai mắt hắn phát sáng. Bánh bao nhỏ chun mũi hừ một tiếng hất mặt sang hướng khác."Haha đích thị con trai Lăng Duệ. Ngay cả tính khí cũng y hệt cậu ta" Lục Vi Tầm khẳng định chắc nịch.Lăng Duệ nhắm mắt thở hắt ra. "Con tên bánh bao nhỏ hả? Đáng yêu quá đi" Lục Vi Tầm nhéo nhéo hai bầu má phúng phính của bé con. Càng nhéo càng nghiện, Lăng Duệ không nhìn được nữa đánh phập vào tay hắn."Ai ui, đau chết bổn thiếu gia. Lăng Duệ cậu quá tàn nhẫn đi" Lục Vi Tầm xoa xoa bàn tay đỏ ửng nhỏ giọng lên án."Đáng đời quái thúc thúc" Bánh bao nhỏ bĩu môi"Hừ" Lăng Duệ mặt lạnh lười biếng phản ứng với hắn. Hai người một lớn một nhỏ biểu tình y hệt nhau, ngay cả ánh mắt khinh thường cũng vô cùng tương tự. Đích thị thân sinh phụ tử.Lục Vi Tầm càng nghĩ càng khó hiểu, hôm trước Lăng Duệ uống say bí tỉ nói rằng theo đuổi Vương Việt bị từ chối, trong đầu hắn vẽ ra 7749 kịch bản cẩu huyết yêu hận tình thù, gương vỡ lại lành của hai người họ. Nay đùng một cái xuất hiện con trai Lăng Duệ. Vậy cuối cùng kết luận rằng Lăng Duệ bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt có con rơi, Vương Việt vô tình phát hiện đau khổ rời xa nhường hạnh phúc lại cho gia đình nhỏ. Ôi cái kịch bản cẩu huyết này!!!!Lăng Duệ chợt rùng mình bởi ánh mắt soi xét của Lục Vi Tầm "Cậu điên à, nhìn tôi làm gì?""Lăng Duệ không ngờ cậu là bội bạc hán"Tên điên này trong đầu lại suy diễn linh tinh cái gì vậy????Lăng Duệ đầu hàng "Đây không phải con trai tôi. Bánh bao nhỏ là con trai Vương Việt""Vô lý, bánh bao nhỏ đâu giống Vương Việt" Lục Vi Tầm hồi tưởng dáng vẻ Vương Việt đưa ra kết luận."Oaoaoaoa" nghe đến đó bánh bao nhỏ oà khóc."Lục Vi Tầm câm miệng" Lăng Duệ tức giận quát. Hắn vội vàng ôm bánh bao vào ngực dỗ dành.Lục Vi Tầm ngoan ngoãn ngậm miệng."Hai người cút ra ngoài. Nhanh" Lăng Duệ hạ lệnh đuổi khách.Hạ Diệu và Lục Vi Tầm thức thời nhanh chóng đứng dậy rời khỏi, dám chắc còn đứng thêm vài phút hai người bọn họ liền bị Lăng Duệ tẩn một trận.Đuổi được hai kẻ lắm lời, căn phòng yên tĩnh hẳn, chỉ còn tiếng thút thít nho nhỏ của bánh bao. Lăng Duệ vừa dỗ dành vừa cúi xuống quan sát bánh bao nhỏ, hắn bắt đầu rơi vào trầm tư.Bánh bao nhỏ thực sự giống hắn???...Lăng lão gia xử lý xong công vụ liền trở về nhà, quân khu đột ngột xảy ra chút việc làm ông mất hơn nửa tháng mới giải quyết ổn thoả. Đưa áo khoác cho quản gia cầm, Lăng lão gia bước nhanh đến chỗ Lăng phu nhân. Bà đang ngồi trên ghế sopha đặt giữa phòng khách, vừa nho nhã uống trà, vừa chăm chú xem gì đó, đôi khi còn mỉm cười dịu dàng."Phu nhân đang xem gì mà vui vậy?""Ông về rồi à" Lăng phu nhân ngẩng đầu trông thấy Lăng lão gia trở về liền cười tươi như tiếp đón. Bà ngoắc ngoắc ông ngồi xuống gần mình, sau đó đưa quyển album ảnh cho ông."Nay vô tình tìm thấy album ảnh hồi bé của A Diệp và A Duệ. Nhanh thật mới đó mà đã mấy chục năm, bọn nhỏ đều trưởng thành hết rồi. Tôi và ông cũng già"Lăng lão gia nắm tay phu nhân nhà mình vờ giận dữ "Ai ai dám nói phu nhân ta già? Tôi ném nó vào doanh trại liền"Lăng phu nhân cười chỉ chỉ ngón tay vào ngực Lăng lão gia mắng "Hừ, lão già không nên nết""Haha" Lăng lão gia cười ha hả "Đâu cho tôi xem ảnh nào"Lăng lão gia lật từng trang ảnh, bên trong là hình của Lăng Diệp và Lăng Duệ từ khi còn bé đến lúc trưởng thành. Mỗi độ tuổi của hai anh em đều được chụp lưu giữ kỉ niệm."Hể đây là A Duệ sao?""Đúng rồi, hồi bé A Duệ đáng yêu lắm. Cái miệng nhỏ ngọt ơi là ngọt. Chả hiểu sao càng lớn càng kiệm lời. Tới hiện tại liền càng không có biểu cảm" Lăng phu nhân đôi khi suy tư chẳng biết cách nuôi dạy của bà xảy ra vấn đề ở điểm nào.Lăng lão gia tử nhìn ảnh tiểu Lăng Duệ quen mắt lắm, tựa như đã từng gặp đâu đó."Ông suy nghĩ gì mà căng thẳng vậy?" Lăng lão gia vuốt chòm râu "Hình như tôi từng gặp ai đó khá giống tiểu Lăng Duệ""Haha chắc trùng hợp thôi" Lăng lão gia nghĩ mãi chưa ra, ông lật hết trang này sang trang khác. Bỗng nhiên một hình ảnh chợt loé lên trong đầu ông."Đúng rồi, bà còn nhớ bé con từng cứu tôi suýt chết chứ?"Lăng phu nhân gật đầu, lần đó nghe tin Lăng lão gia bệnh tim tái phát, bà hoảng sợ suýt ngất, may mắn ông được một bé con bốn tuổi giúp đỡ. Bà nhiều lần muốn gặp bé cảm tạ, tuy nhiên chưa có cơ hội. Nay đột ngột Lăng lão gia nhắc tới nên bà ngay lập tức nhớ ra."Nhớ chứ, thế nào? Liên quan gì thằng bé đó""Nó giống với tiểu Duệ nhà mình. Rất giống""Hở""Đây tôi còn giữ ảnh bánh bao nhỏ" Lăng lão gia rút điện thoại mở hình cho phu nhân xem.
Lăng phu nhân nhìn ảnh bánh bao nhỏ so với ảnh tiểu Lăng Duệ há hốc mồm kinh ngạc.
"Thiên a~~"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com