TruyenHHH.com

Lang Viet Hoan Say Trong Men Tinh

Lăng Duệ hôm nay không muốn tới quán bar nhậu nhẹt say xỉn nữa. Cậu khao khát một nơi nào đó yên tĩnh để ngồi nhấm nháp thứ hơi men đắng chát này. Nghĩ một hồi, Lăng Duệ quyết định lái xe đến nhà Thành Lĩnh.

Tối qua cậu dầm mưa mấy tiếng liền, lang thang lê la ngoài đường cho đến gần sáng, cũng may còn lết được về nhà, chứ nếu cảm lạnh trong đêm thì có lẽ bây giờ đã sang tới bờ bên kia Hoàng tuyền rồi. Con sâu rượu trong tay vẫn ôm khư khư chai vang đỏ, trực tiếp dùng chìa khóa của mình mở cửa vào trong.

Thành Lĩnh đang ăn sáng, nhìn bộ dạng này của cậu mới hốt hoảng chạy ra đỡ.
- Anh chồng, anh làm sao thế?
Lăng Duệ xiêu xiêu vẹo vẹo, bám vào vai Thành Lĩnh, ngơ ngất nhìn thằng bé mà lảm nhảm:
- Nhóc con, anh tới chơi với nhóc đây!
Thành Lĩnh đỡ thân hình to lớn này ngồi vào bàn ăn, rót cho cậu một cốc nước, vội hỏi han:
- Anh làm sao mà say tới mức này? Hai người cãi nhau sao?

Đoạn, Thành Lĩnh cầm chai rượu trong tay Lăng Duệ để dịch ra xa.
- Đừng uống nữa, anh có ăn gì không để em làm luôn?
- Không cần.
Lăng Duệ với lấy thức uống bầu bạn với mình trong suốt những ngày qua, rót ra cốc, không ngừng uống ực từng hớp. Thành Lĩnh lắc đầu, mấy người này, yêu đương giận dỗi nhau thế nào mà hành xác nhau thành ra như vậy, nhìn xem, người chẳng ra người, ma cũng chẳng ra ma.

Thằng nhóc thở dài, kéo Lăng Duệ vào trong phòng trống dành cho khách, lúc tay sượt qua da thịt Lăng Duệ thấy nóng hầm hập, bắt ép cậu nằm yên trên giường còn bản thân lấy một chiếc khăn nhúng nước lạnh đắp lên trán để hạ sốt. Lăng Duệ rơi vào cơn mê man, tay vẫn ôm chặt chai rượu, miệng lèm bèm nói mơ:
- Xin...lỗi...em có lỗi... với...anh...

Thành Lĩnh dọn dẹp một chút, quay vào kiểm tra thấy Lăng Duệ vẫn còn sốt cao quá, mà giờ cậu lại phải đi phỏng vấn để xin nhập học vào kì mới, không thể ở lại lâu chăm sóc anh chồng được, trong đầu kịp thời nảy số nghĩ đến một người. Thành Lĩnh thay khăn cho Lăng Duệ, vừa càm ràm vừa dặn dò:
- Anh cố chịu một chút, lát sẽ có người đến canh chừng anh. Làm gì mà ốm tới mức này cơ chứ. Nằm ngoan đó, đừng có uống rượu nữa đấy.

Thành Lĩnh gỡ tay Lăng Duệ, cầm chai rượu để ra phía góc phòng rồi đóng cửa lại, rời đi. Lăng Duệ mà còn tỉnh táo, mà biết được ý định của Thành Lĩnh nhất định sẽ ngăn cản nhóc con lại, chứ nhất định không để nó gọi điện cho Vương Việt với giọng điệu run run hoảng hốt như vậy:
- Anh vợ! Nguy rồi, Lăng Duệ vừa tới nhà em. Thảm lắm! Khóc lóc thảm thiết còn sốt tới 41°C lận, mà giờ em phải đi có việc quan trọng, em sợ để anh ấy ở đây một mình lỡ mà xảy ra chuyện gì thì chết mất. Anh ấy lại nhất quyết không chịu đi bệnh viện, anh tới xem thế nào giúp em nhé! Em phải đi đây sắp muộn rồi!
- Anh và cậu ta....

Tút.......

Vương Việt chưa kịp nói hết câu, đầu dây bên kia đã truyền lại tiếng ngắt kết nối. Sợ thằng nhóc đang bận nên anh không dám gọi lại để tránh làm phiền. Nhưng anh không đến đó đâu, mặc kệ cậu ta, con người phụ bạc ấy sống hay chết, giờ này chẳng còn liên quan gì đến anh nữa rồi. Cậu ta sẵn sàng làm tổn thương anh, đột nhiên không nói một lời mà biến mất rồi lại xuất hiện trước mặt anh cùng với người khác tay ôm tay ấp ân ái mặn nồng. Anh có là thánh nhân, cũng chẳng thể nào rộng lượng tha thứ. Mặc kệ! Mặc kệ! Mặc kệ!

Trong đầu đã xác định tư tưởng rõ ràng như thế rồi, mà chẳng hiểu sao anh lại không thể an tâm cho được. Bưng có tách trà ra cho khách thôi mà luống ca luống cuống đi ra lại vào mấy lần. Anh chẳng thể ngừng nghĩ đến cậu, sốt cao như thế mà không có ai chăm sóc, nhỡ đâu cậu ấy lên cơn co giật, hoặc tệ hơn nữa thì sao? Những suy nghĩ linh tinh quẩn quanh trong đầu khiến Vương Việt chẳng kịp đắn đo thêm nữa, lập tức thay đồ bắt taxi tới nhà Thành Lĩnh.

Thế mới nói, yêu vào rồi lí trí chỉ là đầy tớ của trái tim. Mới vừa mấy phút trước còn kiên quyết cả đời không muốn liên quan dính líu gì đến cậu ta, giây sau nhìn thâý Lăng Duệ nằm liệt trên giường, nhịp thở yếu ớt, tim gan anh lại mềm nhũn, vội đi kiếm khăn và bưng chậu nước vào lau người cho cậu.

Để giúp hạ giảm thân nhiệt thì đây là cách tốt nhất rồi. Toàn thân Lăng Duệ đỏ au như con tôm luộc, nóng ran. Hơi nóng truyền qua năm đầu ngón tay chạy vào thẳng trái tim anh, khiến anh xót xa vô cùng. Vương Việt nhẹ nhàng tháo mấy cúc áo sơ mi, luồn tay vào trong, khăn ướt đi tới đâu, nhiệt độ nơi đó giảm xuống một chút, nhưng rất nhanh thôi lại nóng như ban đầu. Anh phải cởi hẳn áo của cậu ra, lau đi lau lại mấy lần, Lăng Duệ mới có dấu hiệu hạ nhiệt.

Anh vừa đắp chăn cho cậu, xoay người chuẩn bị cất đồ thì cậu phía sau đã nôn thốc nôn tháo, mặt mũi tái nhợt. Tiểu Việt hốt hoảng chạy vào vỗ vỗ lưng Duệ Duệ mấy cái, đưa nước cho cậu súc miệng, lau sạch miệng rồi đỡ cậu nằm xuống. Còn anh lại lóc cóc đi lau dọn. Muốn khỏi bệnh phải uống thuốc, mà để uống được thuốc thì Lăng Duệ buộc phải ăn gì đó.

Vương Việt liền tìm gạo trong nhà, bỏ vào nồi, đổ ngập nước, anh muốn nấu cho cậu ít cháo. Trong nhà còn có thịt gà, anh luộc chín, xé sợi, sau đó xào lên cùng một ít gia vị rồi cho vào nồi cháo trắng, khuấy đều. Rắc thêm một chút tiêu nữa là hoàn thành, Vương Việt nhìn thành quả của mình vô cùng mỹ mãn, không ngờ anh có thể nấu ra được bát cháo thơm ngon như vậy mà căn bếp vẫn còn an toàn, chưa có dấu hiệu cháy nổ.

Vương Việt bưng cháo vào cho Lăng Duệ bỏ lại sau lưng cả hiện trường như vừa xảy ra một trận đánh ác liệt. Xoong nồi bát đĩa chất đống, mấy cọng hành rơi vãi từ trên bàn xuống tới mặt đất, nước nôi dầu mỡ bắn ra tứ tung. Ở trong chậu rửa còn có chiếc chảo nhỏ, dưới đáy có ít hành băm ban nãy Vương Việt cho vào lúc lửa lớn mà sợ dầu bắn nên không đảo, đã cháy đen thui. Túi rác ngoài hành lang có hai cái bát một cái đĩa đã vỡ tan tành. Tính ra thì căn bếp cũng không còn nguyên vẹn lắm, nhưng thôi kệ, Vương Việt tặc lưỡi cho rằng anh chưa làm còi báo động cứu hoả phải kêu réo, đây cũng đã là một loại thành công rồi.

Vương Việt đỡ Lăng Duệ dậy, trong cơn mê man anh bảo gì thì cậu nghe thế, Lăng Duệ mệt mỏi nhắm nghiền mắt, chỉ loáng thoáng nghe tiếng anh bên cạnh. Cậu nhớ anh đến phát điên rồi, nhớ anh đến mức Thành Lĩnh bên cạnh cũng tưởng nhầm thành anh.

Vương Việt mỗi lần múc cháo sẽ thổi qua thổi lại thật nguội, mới đưa đến cho Lăng Duệ. Cậu ấy sẽ cảm nhận thìa cháo chạm môi mà há miệng, khó khăn nuốt xuống. Vương Việt thấy Lăng Duệ ăn thìa cháo đầu tiên xong không có phản ứng gì, bèn gặng hỏi:
- Cháo tôi tự nấu đấy, ăn ổn không?
Lăng Duệ mệt lả nhưng vẫn gật đầu, dù sao thằng nhóc có lòng nấu cho cậu, cậu cũng nên biết ý không được chê bai ỏng eo, hơn nữa trong ảo giác của cậu, đây còn là giọng Vương Việt, cậu sao có thể nói không ngon được chứ.

Vương Việt vui vẻ đút cho Lăng Duệ ăn kha khá, mãi đến khi cậu nhăn nhó mặt mày lắc đầu xua tay kịch liệt, anh mới thôi. Vương Việt dọn dẹp gọn gàng chút, nhìn bát cháo còn gần nửa, cũng tò mò xem hương vị thế nào, múc một thìa ăn thử. Ôi, cháo vừa vào trong miệng, đầu lưỡi cảm nhận được hương vị, Vương Việt lập tức nhả ra. Thứ gì thế này? Cháo thì nhạt toẹt, gà lại mặn chát, gừng thái quá lớn còn đắng ngắt, hành chỗ chín chỗ sống, hăng lên tận mũi. Thế này mà Lăng Duệ ban nãy ăn ngoan như vậy, anh cảm thấy tội lỗi và ái ngại vô cùng.

Vương Việt lấy thuốc cho Lăng Duệ, mang kèm theo một cốc nước, nhưng lúc anh vào cậu đã gần như bất tỉnh rồi, gọi thế nào cũng không dậy, nhiệt độ mới giảm chút ít, lại tăng lên thậm chí còn nóng hơn. Anh luống cuống một hồi, chỉ còn hạ sách cuối cùng là anh bón thuốc cho cậu thôi. Cứu người quan trọng, Vương Việt không do dự bỏ viên thuốc vào miệng, thêm chút nước, ôm lấy má cậu, áp môi chạm môi. Viên thuốc trong miệng anh nhanh chóng được đầu lưỡi truyền vào miệng cậu. Có viên gặp nước tan ra, đắng ngắt, nhưng nụ hôn này, ngọt ngào cũng xâm chiếm trong khoang miệng hai người rồi.

Vương Việt chăm cho Lăng Duệ một hồi, cũng mệt mỏi nằm ngủ gật ngay bên cạnh, chừng 30p sau anh tỉnh giấc, cậu vẫn còn đang ngủ. Đôi hàng mi đen óng nhắm nghiền, chiếc mũi cao, bờ môi chúm chím. Anh còn nhớ như in, chính là đôi môi này, cậu từng nói với anh sẽ dùng cả đời để bảo vệ anh, yêu anh đến hơi thở cuối cùng. Cớ sao bây giờ hai người lại trở thành như vậy chứ. Một giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ rơi. Anh cứ ngồi bên cạnh cậu mà thút thít, nấc lên từng hồi, lòng đau quặn thắt. Lăng Duệ khẽ động mi tâm, cả người nhúc nhích.

Vương Việt giật mình, chạm trán cậu để đo nhiệt độ, vẫn còn nóng quá! Anh vừa đứng dậy định thay khăn cho cậu, Lăng Duệ đột nhiên mở mắt, nắm cổ tay anh kéo vào lòng, tìm đến môi anh mà ngậm lấy. Giọng nói này, mùi hương này, đôi môi này, nhất định là Tiểu Việt rồi. Nước mắt anh rơi, hoà vào nụ hôn nồng cháy, vị mặn chát. Đầu lưỡi Lăng Duệ đưa vào khoang miệng Vương Việt, cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ xinh của anh, vờn qua vờn lại. Cậu say đắm nhâm nhi đôi môi anh đào, chiếm lấy vị ngọt ngào thuần khiết.

Lăng Duệ vươn người đảo lại vị trí, đè anh dưới thân mình, hung hăng hôn hít tới tấp. Môi cậu lướt tới đâu, đều để lại dấu vết ở đó. Lăng Duệ mạnh bạo cắn mút, xoa nắn liên hồi khiến da thịt Tiểu Việt đỏ lựng lên. Cậu dừng lại ở hõm cổ, hôn ghì ở đó, hít hà, cắn nhá xương quai xanh đẹp mê hồn, vết ân ái dần hiện lên trên nền da trắng trẻo. Lăng Duệ một tay xé toạc áo sơ mi của anh vứt xuống đất. Cảnh xuân mơn mởn đập vào mắt khiến cậu hô hấp khó khăn, yết hầu chuyển động nuốt xuống một ngụm nước bọt rồi trực tiếp ngậm lấy đầu ti nhỏ, bên còn lại dùng tay xe xe nụ hoa bé bỏng khiến nó dựng đứng cả lên.

Đôi má Vương Việt ửng hồng, Lăng Duệ hôn miết lên đó. Sự chiếm hữu này chẳng bao giờ là thoả mãn với cậu cả. Bàn tay thon dài tìm đến cúc quần Tiểu Việt mà tháo gỡ, anh có chút sững sờ, bắt lấy tay Lăng Duệ. Nhưng hành động của anh, chỉ như thêm dầu vào lửa, đổ thêm hưng phấn vào ngọn lửa dục vọng đang cháy hừng hực trong lòng cậu mà thôi. Súng đã lên nòng, dễ gì hạ xuống được. Lăng Duệ đè tay Vương Việt sang bên, lột phăng quần ngoài của anh. Cậu chưa vội cởi nốt tấm vải vướng víu kia, mà dùng tay xoa xoa nắn nắn, kích thích cho vật thể bên trong trở nên cương cứng. Tiểu Việt khó chịu uốn éo cả người, rướn lên áp vào thân Lăng Duệ.

Anh biết như vậy là không đúng, anh biết bọn họ đang sai lầm, nhưng vì anh yêu nên anh chấp nhận tất cả, thà một lúc này thăng hoa, được yêu hết mình còn hơn sau này ngày nào cũng sống mà ôm lấy nuối tiếc. Đây là sự lựa chọn của anh, tuyệt đối sẽ không hối hận hay oán trách điều gì. Anh yêu cậu, cho dù là đau đến chết đi sống lại, vẫn một lòng muốn cùng cậu hoà quyện thể xác. Vương Việt vòng tay qua ôm lấy cổ Lăng Duệ, thủ thỉ lời nỉ non câu dẫn:
- Ưm... Anh khó chịu...
Lăng Duệ phả hơi thở nóng ran vào tai Vương Việt khẽ ra lệnh:
- Anh tự cởi đi.

Vương Việt lắc đầu phản đối, anh sẽ không tự làm đâu, anh muốn cậu chiều anh cơ. Vương Việt ôm chặt lấy Lăng Duệ, áp sát vào lồng ngực đang phập phồng của cậu, cọ cọ nũng nịu vào thân thể cậu. Lăng Duệ cố cắn răng nhẫn nhịn, nhất quyết không làm giúp anh. Cậu bức bối lột bỏ áo quần trên người mình, giải phóng cây thương to lớn đã nổi đầy gân guốc, đỉnh nhẹ lên vùng bụng mềm mại nhỏ nhắn. Bàn tay ma mãnh vẫn cứ xoa nắn hạ thân của anh, ngón tay xoa một vòng quanh mã mắt nhấn nhẹ lên đó khiến Tiểu Việt cả người run rẩy. Nước mắt sinh lí không kìm được mà trào ra, anh tức tối bặm chặt môi, nhìn cậu bằng ánh mắt năn nỉ yếu đuối.

Lăng Duệ không thể kìm chế nổi trước biểu cảm này của Vương Việt nữa, lập tức hôn ghì anh, đôi môi ngậm chặt lấy cánh môi trên của anh, vị ngọt lan toả trong khoang miệng của cả hai. Cậu nắm lấy tay anh đặt xuống bên dưới, bao bọc tay anh, cùng nhau cởi bỏ lớp vải ngăn cách cuối cùng. Lăng Duệ vòng tay ôm Tiểu Việt, cậu nằm xuống đặt anh ngồi lên đùi mình, hai côn thịt chạm vào nhau có chút vướng víu, Tiểu Việt khẽ nhích người lên phía trên. Cánh mông căng tròn mịn màng của anh chạm vào cơ bắp cuồn cuộn cứng rắn của Lăng Duệ, cảm giác thật sự rất mới lạ.

Lăng Duệ cả người nóng hầm hập, mắt như bị phủ màn sương mờ đục của dục vọng, âm thanh phát ra cũng trầm khàn hơn bình thường. Cậu nắm lấy phân thân của anh, nghịch nghịch quy đầu, nhấn nhẹ, sau đó nắm chặt mà tuốt lộng liên hồi. Động tác nhanh gọn thành thục, tốc độ ra vào linh hoạt, lúc chậm rãi lúc lại nhanh như vũ bão. Dưới kích thích nóng bỏng của Lăng Duệ, sóng tình trong Tiểu Việt cuộn trào mãnh liệt, bắn lên vùng bụng thứ dung dịch trắng trong ấm nóng.

Vương Việt thở gấp, hai má đỏ au, trán lấm tấm mồ hồi. Lăng Duệ lật anh xuống, ngậm lấy nụ hoa nhỏ trước ngực mà cắn nhá, đặt lên đó vô số dấu hôn. Cậu nắm lấy đùi non mềm mại của anh nâng lên để lộ ra hậu huyệt hồng hào câu nhân. Ngón tay thon dài tìm đến cửa động dứt khoát đút vào trong. Tuy không phải lần đầu tiên của anh, nhưng nơi này vẫn chặt khít như vậy, thật sự dự dỗ Lăng Duệ muốn thao cho anh đến nát. Ba ngón tay làm việc cật lực, không ngừng ra vào.

Lăng Duệ vét lấy tinh dịch trên cơ bụng mình nhét ngược lại vào hậu huyệt làm chất bôi trơn. Móng tay của cậu đôi khi sẽ chạm vào vách thịt bên trong anh, khiến Vương Việt rên lên khe khẽ. Lăng Duệ trêu đùa môi lưỡi anh, giọng khàn khàn yêu cầu:
- Muốn em phục vụ anh thì nói yêu em đi. Nói anh chỉ yêu một mình em đi.
Vương Việt trong trầm luân dục vọng vẫn còn chút lí trí, anh hỏi ngược lại, từng lời từng chữ đều mang dáng vẻ ủy khuất đau thương:
- Anh yêu em thì được gì? Để anh đau khổ vì bị bỏ rơi còn em say đắm bên người khác sao?

Lăng Duệ nghe được những lời này của anh, tim đập hẫng một nhịp. Hoá ra tình yêu của họ lại dằn vặt giày vò nhau đến thế, hoá ra yêu cậu, lại khiến anh tổn thương đến thế. Lăng Duệ hơi sững lại, chút bản lĩnh nhỏ nhoi của cậu thức tỉnh, cậu rút ngón tay ra khỏi, mọi động tác kích tình đều dừng lại, chuẩn bị rời khỏi thân thể anh thì Vương Việt kéo ngược trở lại, ôm chặt lấy và hôn cậu say đắm. Chiếc lưỡi nhỏ tinh nghịch dạo quanh khuôn ngực rắn chắc, di chuyển lên trên mút mát đôi môi sưng tấy, nước bọt hoà quyện ngọt ngào.

Lăng Duệ bị anh ghìm chặt, lí trí hoàn toàn bị dục vọng xâm chiếm. Cậu gác hai chân anh lên cổ mình, đặt côn thịt gân guốc trước cửa huyệt động khẽ đỉnh đỉnh vài cái, rồi đâm lút cán trong lần đầu tiên. Vương Việt bị đau, eo nhỏ cong lên, đôi chân quắp chặt lấy cổ cậu, đùi áp sát vào hai má Lăng Duệ. Cậu lè lưỡi liếm lên cặp đùi yêu kiều của anh đầy ý dâm loạn, hạ thân như sưng trướng thêm một nấc, không ngừng đưa đẩy ra vào trong hậu huyệt non mềm ấm áp. Một tay vân vê hai đầu ti yêu mị đỏ hồng, một tay lần tìm cặp đào căng mẩy không ngừng nắn bóp.

Lăng Duệ thao càng nhanh, Vương Việt có lúc đau đến nghẹn thở, căng thẳng thít chặt lại. Duệ Duệ cúi xuống khẽ quát:
- Tiểu Việt, thả lỏng ra!
Vương Việt nước mắt giàn gịua lắc đầu nguầy nguậy, Duệ Duệ mất kiên nhẫn mà vỗ đét mấy nhát lên mông anh. Làn da trắng tròn in rõ mồn một dấu năm ngón tay thon dài. Anh thút thít khóc tợn, cậu nhìn thấy mà xót xa. Biết mình quá đáng, biết mình mạnh bạo làm anh đau, Lăng Duệ dịu dàng cầm lấy tay anh hôn chụt vào lòng bàn tay, dùng lưỡi viết lên chữ gì đó. Vương Việt từ từ cảm nhận.

Là ba chữ "em yêu anh"...

Ba từ này, nghe đơn giản mà sao lại khó khăn đến thế, lại khiến bọn họ đau đớn đến thế. Tiểu Việt nhắm mắt, dòng nước trong suốt chảy dài ướt đẫm cả gối, anh thở hắt một hơi, toàn thân mềm nhũn. Duệ Duệ được đà càng đâm vào nhanh hơn, mạnh hơn. Vương Việt cũng thuần thục phối hợp với cậu, cơn đau rát qua đi là khoái cảm hưng phấn đến tột cùng. Lăng Duệ đâm lút cán, lập tức chạm tới điểm G mẫn cảm trong anh. Vương Việt khẽ rên lên, âm thanh kiều mị vang vọng trong phòng.
- Ưmm... Một chút nữa, đến rồi.

Lăng Duệ cũng sắp đạt cao trào, cậu ôm lấy eo thon bắt anh theo nhịp đẩy đưa cùng mình. Tiếng nhớp nháp ngày một lớn, Lăng Duệ khẽ gầm một tiếng, rồi bắn ra trong hậu huyệt của Vương Việt. Vương Việt thở dốc, đôi chân và eo mỏi nhừ. Lăng Duệ vẫn còn giữ nguyên tư thế chưa chịu rút cây thương to dài kia ra. Cậu lại nhấm nháp môi anh, con người này nhu cầu nhiều như nước mặn ngoài biển vậy, bao nhiêu cũng không đủ thoả mãn.

Chờ cho Vương Việt ổn định lại nhịp thở, cậu lật người anh lại. Lần này Duệ Duệ nhẹ nhàng hơn, cúi xuống hôn lên cánh mông anh, ép anh nâng cao hông và đẩy mông lên. Cậu hài lòng rút côn thịt ra, Vương Việt chưa kịp thở phào cậu đã đâm mạnh vào trở lại. Chất dịch trong lần giao hợp ban nãy khiến hậu huyệt của anh càng mềm mướt trơn trượt hơn. Lăng Duệ không ngừng thọc vào rút ra, lần nào cũng đâm lút cán chạm tới điểm G của anh. Vương Việt bị thao tới đầu óc mơ hồ, miệng nhỏ rên rỉ cầu xin:
- Aaaa...chậm...chậm lại chút...a...ưm...anh... rách mất
Lăng Duệ bật cười khanh khách:
- Không rách được, em dùng biết giữ lắm.

Âm thanh bạch bạch vang trong căn phòng ngập tràn mê hương sắc dục, tiếng thở hổn hển của hai thân nhiệt nóng bỏng, bóng hình in trên tường với tư thế nhạy cảm liên tục chuyển động. Lăng Duệ vừa xe xe đỉnh đồi yêu mị, vừa nắm lấy phần thân dưới cũng đã căng trướng của anh tuốt lộng. Sự phối hợp nhịp nhàng thuần thục khiến cả hai cùng nhau lên đỉnh, bắn ra cùng lúc.

Trải qua cơn ân ái mặn nồng, hai người đều bị rút cạn sức lực, Vương Việt mệt nên đã ngủ từ lâu, chỉ còn Lăng Duệ trong cơn mê man của cơn sốt, trong sự mê đắm về thể xác, trong hơi men của rượu vang còn đọng lại, cậu vô thức vo nặn, cấu nhéo mông anh một hồi lâu mới ôm anh vào lòng mà thiếp đi.

-----------------

Trong giấc mơ, cậu lại thấy khung cảnh ngày hôm đó hiện ra lần nữa, trời mưa, tai nạn, máu tươi và hình ảnh Vương Việt quỳ gối bên thi thể người cha gào khóc đến xé lòng.... Tất cả lần lượt tua chậm trước mắt Lăng Duệ, chân thực đến mức khiến cậu ám ảnh, hoảng loạn....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com