Lang Viet Hoan Say Trong Men Tinh
Lăng Duệ đi đi lại lại trước cửa phòng khám, hai tay đan chặt vào nhau, lòng nóng như lửa đốt. Một lát sau, Ái Nhiên, Dư Tường, Hạ Vy, Trương Quân cũng hớt hải chạy tới. Lăng Duệ dặn dò họ một vài chuyện, xong xuôi bản thân cậu vì quá sốt ruột nên chẳng nể nang gì tự ý mở cửa xông vào bên trong.Lăng Duệ vào đúng lúc bác sĩ đang băng bó cho Vương Việt. Anh cởi áo ra để lộ thân hình trắng trẻo đẹp mỹ miều. Những múi bụng lấp ló, ẩn hiện, vòng eo nhỏ nhắn lại mềm mại đến mê hồn. Lăng Duệ bị cảnh tượng này câu mất hồn vía, nhìn chằm chằm Vương Việt không chớp mắt. Vương Việt ngại đỏ cả hai vành tai, tay còn lại túm lấy cái bịch bông y tế gần đó ném thẳng vào mặt Lăng Duệ. Lăng Duệ lúc này mới lấy lại tỉnh táo, quay mặt đi hướng khác, hắng giọng hỏi bác sĩ:
- Tay anh ấy thế nào rồi?
Vương Việt nghe mà ngứa cả tai. Ai đời đã tự tiện xông vào phòng đang có bệnh nhân mà còn nói năng không đầu không đuôi, thái độ hống hách. Vương Việt định lên tiếng chấn chỉnh thì vị bác sĩ đã hiền lành đáp lời:
- Lăng Thiếu, xương bả vai của cậu Vương có một vết rạn tương đối lớn. Tuy nhiên không có gì quá nghiêm trọng, chỉ cần băng bó cho cậu ấy và chú ý giữ gìn, không hoạt động mạnh tránh làm ảnh hưởng tới vết thương thì sau một tháng rưỡi đến hai tháng là có thể hoàn toàn hồi phục. Vương Việt hơi bất ngờ. Vị bác sĩ này, không những không bực tức với cách hành xử thiếu hoà nhã của Lăng Duệ, mà còn vô cùng kính cẩn với cậu. Rốt cuộc Lăng Duệ này là thế nào chứ? Cánh tay Vương Việt vừa được băng bó trắng xoá, cứng ngắc, Lăng Duệ đã vội kéo anh ra ngoài. Trước khi rời đi còn ngoái lại nhắn với vị bác sĩ:
- Tháng này bảo bệnh viện tăng tiền lương cho ông nhé!
Vị bác sĩ cúi đầu chào đầy tôn trọng. Vương Việt dùng tay trái nhéo tai Lăng Duệ trách cứ:
- Sao nói chuyện với người lớn mà không dùng kính ngữ?
- A a a, đau, đau quá Tiểu Việt. Nhẹ tay thôi!
Vương Việt vừa nhéo vừa xoắn tới mức tai Lăng Duệ đỏ ửng lên rồi mới chịu buông ra. Lăng Duệ xúyt xoa áp tay vào hai bên tai day day cho đỡ nhức, miệng phụng phịu:
- Em quen nói thế rồi. Ông ấy phải biết ơn em thì có, tuyệt đối không dám có ý kiến gì đâu!
- Em nói xem em làm được chuyện tốt gì rồi? - Vương Việt còn nghĩ Lăng Duệ nói đùa, thái độ nửa tin nửa ngờ của anh khiến Lăng Duệ có chút tự ái.
- Em giúp nhà ông ta đó. Năm xưa con gái ông ấy còn nhỏ mà mắc bệnh nặng, vì để có tiền chữa bệnh cho con, ông ấy đã ăn trộm thuốc của bệnh viện đem đi bán rồi bị đuổi. Lúc em phát hiện ông ta có ý định nhảy cầu tự vẫn, đã cho vào đây làm việc, còn giúp ông ấy lo cho con gái nữa. Hiện giờ đứa bé đó đã khoẻ mạnh bình thường rồi.Lăng Duệ đắc ý, vênh mặt, ưỡn ngực như đang khoe khoang thành tích của bản thân. Vương Việt trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng, nhưng ngoài mặt lại bĩu môi:
- Làm như em là Giám đốc bệnh viện mà muốn cho ai vào là cho, muốn đuổi ai đi là đuổi vậy!
- Bệnh viện này là nhà em bỏ vốn đầu tư nhiều nhất! Em nói một họ dám cãi hai sao? Đừng nói là nhân viên, Giám đốc em còn dám đuổi nữa!
- Được rồi, là em giỏi, em giỏi nhất!
- Còn không phải sao?
Lăng Duệ cười toét cả miệng. Chẳng mấy khi được Vương Việt khen, cậu thực sự rất hạnh phúc, trong lòng nở rộ cả vườn hoa. Bỗng chợt nhớ ra điều gì, Lăng Duệ đi ra phía xa gọi điện thoại cho một ai đó, Vương Việt trông theo mà lòng có chút gợn gợn. Đã là khi nào rồi, mà giữa hai người họ vẫn còn những bí mật, đã là thế nào rồi, mà Lăng Duệ vẫn giấu anh nhiều chuyện như vậy. Vương Việt quả thực phiền lòng. Trái ngược với sự ưu tư của Vương Việt, Lăng Duệ lại khá hồn nhiên, vui vẻ dắt tay anh đi. Ra tới cổng bệnh viện, ngồi lên xe rồi, Lăng Duệ mới lấy ra một cái bịt mắt, buộc cho Vương Việt. Vương Việt hoang mang:
- Em làm gì thế?
- Tiểu Việt ngoan, em dẫn anh đi xem thứ này rất hay ho.
Lăng Duệ cứ úp úp mở mở làm Vương Việt nổi trí tò mò, gặng hỏi mãi từ nũng nịu đến đe doạ mà Lăng Duệ vẫn kiên định một câu trả lời: Chút nữa anh sẽ biết. Vương Việt cũng đành ngồi yên nghe theo. Đi một quãng đường không xa lắm, chừng đâu đó 15p là tới địa điểm mà Lăng Duệ nói. Vương Việt chỉ thấy toàn một màu đen thui, còn đang loay hoay xác định phương hướng, Lăng Duệ đã trực tiếp bế anh lên đi thẳng. Vương Việt khẽ quát:
- Thả anh xuống! Nhỡ có ai thấy thì sao?
- Sợ gì chứ!
Lăng Duệ không nghe Vương Việt,
vẫn bế anh đi phăng phăng chẳng đắn đo hay chần chừ gì cả. Vương Việt nghe được tiếng xì xào bàn tán xung quanh mình, nhưng anh hiểu rất rõ Lăng Duệ, một khi cậu ấy đã muốn thì chẳng thứ gì có thể ngăn cản. Anh lấy tay còn lại che mặt, áp sát vào ngực trái Lăng Duệ để bớt xấu hổ. Vương Việt cảm nhận trái tim của Lăng Duệ đang đập rất mạnh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Điều gì làm cậu ấy hồi hộp thế nhỉ? Hay là do anh nặng quá nên cậu ấy mệt? Không phải đâu, đợt này anh ốm đi nhiều mà. Hay cậu ấy cũng đang ngại ngùng vì nhiều người chỉ trỏ? Rốt cuộc cậu đang muốn đưa anh đi đâu vậy nhỉ? Vương Việt thoáng qua một vài suy nghĩ linh tinh, đầu óc còn đang xoay mòng mòng với một vạn câu hỏi vì sao thì Lăng Duệ đã đặt anh xuống. Vừa chạm chân xuống mặt đất Vương Việt liền biết đấy là đâu. Bao nhiêu năm nay anh gắn bó với nơi này như máu thịt, biết bao kỉ niệm, biết bao tình cảm, biết bao hi vọng, biết bao ước mơ. Có vui có buồn, có hạnh phúc, có mồ hôi nước mắt, có thành công và có cả những thất bại. Với đôi mắt bị che kín, Vương Việt chỉ dùng trái tim mình để cảm nhận mọi xúc cảm trong lòng. Những dòng kí ức chạy ngược trong tâm trí anh, trở lại về ngày đầu tiên anh tới đây. Các vị tiền bối đã tận tình chỉ dẫn cho anh, có Quân Quân luôn kề vai sát cánh cùng anh luyện tập và tiến bộ từng ngày, tiếng hò reo cổ vũ của mọi người trong mỗi lần thi đấu. Tất cả anh đều nhớ như in, khắc ghi sâu trong lòng. Cảm giác đế giày tiếp xúc với mặt sân, cảm giác từng bước đi, từng bước chạy trên sân, anh có thế nào cũng không thể quên được dù chỉ một giây một phút. Tới đây, Vương Việt cũng đoán được sơ sơ có lẽ Lăng Duệ muốn chúc mừng anh chiến thắng nên đã làm thứ gì đó nho nhỏ tại sân bóng rổ này của trường. Lăng Duệ cũng chu đáo và lãng mạn quá rồi.Khoảnh khắc bịt mắt được tháo ra, Vương Việt như vỡ oà trong bất ngờ và hạnh phúc. Toàn bộ khán đài ngập tràn trong bóng bay, toàn bộ đều là hai màu xanh đỏ - hai màu sắc Vương Việt và Lăng Duệ yêu thích nhất. Xung quanh là những bó hoa cẩm tú cầu xanh biếc quây thành một vòng tròn lớn. Trên sân có rất nhiều quả bóng rổ, tất cả đều mới toanh, được xếp ngay ngắn trên sân theo một trình tự nào đó. Không để Vương Việt thắc mắc, Lăng Duệ đã ngồi xuống kéo tay anh, kiệu anh lên vai, đứng thẳng người để anh có thể nhìn rõ hơn. Những quả bóng này xếp thành hai chữ " Lăng Việt ". Vương Việt thấy có một dòng mật ngọt chảy len lỏi trong tim mình. Nhưng bất ngờ chưa dừng lại ở đó, Lăng Duệ kéo anh tới một chiếc bảng trắng lớn, bên trên giăng kín đèn lấp lánh nhấp nháy, những tấm ảnh của hai người chụp chung được đính cẩn thận trên đó, mỗi bức ảnh đều có chú thích ngày tháng và những điều Lăng Duệ muốn nhắn nhủ với Vương Việt mà cậu chưa đủ dũng khí để nói ra. Những lời nhắn, lời chúc, lời động viên của bạn bè xung quanh, từng câu từng chữ đều rất chân thành, tha thiết, Vương Việt rất cảm động. Ngoài ra còn có ảnh chụp cả nhóm bạn chơi thân, ảnh chụp chung với đội bóng trong mỗi lần thi đấu và cả ảnh chụp gia đình với mẹ cùng Hạ Vy nữa. Có một bức ảnh cũ gồm cả Vương Việt, Hạ Vy, cả ba cả mẹ, một gia đình nhỏ đầm ấm hạnh phúc sum vầy. Tất cả đều là những gì quan trọng, là những người có ý nghĩa vô cùng lớn trong cuộc đời của Vương Việt. Mắt anh đã long lanh vệt nước rồi. Lăng Duệ lại dẫn anh ra xa nhìn lại cả khung cảnh hoành tráng này. Từ bảng bóng rổ một cuộn áp phích lớn được thả xuống trên không trung. Vương Việt phải dụi dụi mắt thật kĩ để nhìn dòng chữ trên đó:
" Tiểu Việt, chúng ta đừng làm bạn nữa! "
Lăng Duệ ở bên cạnh, nhẹ nhàng quỳ xuống, nâng tay anh đầy trân trọng. Lăng Duệ đặt lên tay Vương Việt một nụ hôn ngọt ngào, chậm rãi mở lời:
- Tiểu Việt, chúng ta đã đi cùng nhau cả một chặng đường rồi. Nếu nói là quá dài thì cũng chưa hẳn, nhưng cũng không phải là ngắn, đủ để em nhận ra tình cảm của mình dành cho anh là kiên định. Bao nhiêu năm rồi, trái tim khô khốc tàn lụi của em mới một lần nữa được tưới tắm trong tình yêu để hồi sinh trở lại. Bao nhiêu năm rồi, nó mới chịu mở cửa đón một mình anh vào thôi đó. Lăng Duệ ngưng lại một chút, giọng cậu có chút nghèn nghẹn. Lăng Duệ đặt tay Vương Việt lên ngực trái của mình, để anh tự cảm nhận nhịp đập hiện giờ của cậu hoàn toàn là vì anh. Ánh mắt cậu ngập tràn ái tình, chất giọng trầm ấm tiếp tục bày tỏ:
- Ban đầu em cũng có chút trăn trở. Nhưng anh biết không, Ái Nhiên nói với em rằng: Một tình yêu chân thành sẽ không bị giới hạn bởi bất cứ rào cản tầm thường nào. Giây phút ấy, em đã quyết định cả đời theo đuổi anh. Cho dù anh có ghét bỏ, có xa lánh em, em cũng nguyện làm cái đuôi nhỏ bám chặt lấy anh không rời. Con người em có lẽ không hoàn hảo, nhưng em nhất định sẽ yêu anh theo cách hoàn hảo nhất em có thể. Em cũng rất sợ anh sẽ vì những lời gièm pha bên ngoài mà không chấp nhận em. Vậy nên em đã thổ lộ lòng mình và cho anh thời gian để anh suy nghĩ thật kĩ, xác định cho đúng về tình cảm của anh. Đến nay em có thể biết câu trả lời của anh không?
Vương Việt nghẹn ngào không nói nên lời. Câu đồng ý cứ bị chặn lại ở cổ họng không thể bật ra được. Mắt anh long lanh, một giọt, hai giọt ngọc trong suốt lăn dài trên má. Lăng Duệ dịu dàng đưa tay lau nước mắt cho anh:
- Anh đừng khóc, em không vội mà. Nếu em chưa đủ tốt, em sẽ cố gắng nhiều hơn. Nếu anh chưa sẵn sàng, em có thể chờ đợi anh thêm một thời gian nữa. Tiểu Việt, em yêu anh, yêu anh đến mù quáng, yêu đến không thể phân biệt đúng sai phải trái nữa rồi. Em chưa từng nói yêu anh, bởi vì giữa chúng ta không còn đơn thuần chỉ là tình yêu, anh là hi vọng sống của em, anh là người thân, là tri kỉ, là nơi bình yên nhất mà em muốn tìm về. Anh là một phần của em, là máu thịt không thể tách rời. Sau này, em sẽ nói yêu anh nhiều hơn, nói vào mỗi ngày, mỗi khi em gặp anh, nhưng xin anh hãy hiểu, chữ yêu ấy là em dùng máu tươi đỏ thẫm lấy từ tim mình để viết lên, tuyệt đối không sai khác một ly. Tiểu Việt, anh đã vất vả nhiều rồi, sóng gió khổ đau của quãng thời gian sau này, cho phép em gánh thay anh, được không?Từng câu, từng lời của Lăng Duệ đều chan chứa tình cảm, chân thành đến rung động. Vương Việt không ngừng khóc, nước mắt rơi lã chã. Anh rút tay ra khỏi Lăng Duệ quay lưng lại với cậu. Lăng Duệ nhìn đôi vai gầy run run mà không khỏi chua xót. Cho dù hôm nay lựa chọn của anh thế nào, câu trả lời của anh ra sao, cậu cũng vẫn sẽ luôn ở bên chở che chăm sóc anh. Không thể làm người anh yêu, cậu sẽ làm một người bạn để cho anh dựa vào. Vương Việt lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ gan góc, nhưng thực chất nội tâm yếu mềm dễ bị tổn thương. Lăng Duệ chẳng thể chịu nổi việc thấy anh rơi nước mắt. Cậu xoay người anh lại, dịu dàng lau sạch mặt cho anh, ôm anh vào lòng. Vương Việt lại dùng hết sức đẩy cậu ra, lạnh nhạt quay người lại đi thẳng. Lăng Duệ thất vọng đôi tay buông thõng ánh mắt buồn bã nhìn anh rời đi. Nhưng Vương Việt chỉ đi hai bước, rồi dừng lại, anh trách cứ:
- Đồ ngốc! Tôi chờ câu nói này của cậu lâu lắm rồi! Sao bây giờ mới chịu nói vậy hả?
Lăng Duệ ngơ người, đầu óc tạm thời không nảy số kịp, vội đi lên đứng đối diện với anh:
- Anh nói vậy là sao? Anh có chấp nhận em không?
Vương Việt bó tay với sự ngây ngốc của Lăng Duệ, trực tiếp kiễng chân lên môi chạm môi với cậu thay cho câu trả lời. Âm thanh " chụt " ấy đã kéo Lăng Duệ đang lơ lửng trên chín tầng mây, hạnh phúc ôm anh vào lòng. Cậu cắn cắn vành tai anh thì thầm:
- Vương Việt, đời này em chính là nguyện yêu anh tới hơi thở cuối cùng!Hai người ôm chặt lấy nhau không buông, ghì sát tới mức thấy đau mà vẫn quá đỗi ngọt ngào. Hai bên khán đài đột nhiên có động tĩnh, từ trong biển bóng bay to đùng, Hạ Vy, Ái Nhiên, Dư Tường, Trương Quân lao ra, chạy ào tới gần. Sáu người ôm nhau nhảy tưng tưng trong niềm vui sướng, cùng chúc mừng tình yêu của Vương Việt và Lăng Duệ đã chính thức bước sang một trang mới. Vậy là từ nay, Lăng Duệ, Vương Việt có thể gọi nhau hai tiếng " người yêu " đầy trìu mến rồi, hai người họ rốt cuộc đã có tư cách ở bên cạnh nhau rồi. Không gian ngập tràn màu hồng của tình yêu, hương vị yêu thương ấm áp cứ lan toả. Từ lúc sinh ra tới giờ, Lăng Duệ hôm nay mới biết bầu trời có thể xanh, nắng có thể tươi và cuộc đời có thể đẹp đến như vậy, trái tim cậu ca vang rộn ràng khúc nhạc của tình yêu: ú hu ú hu.
- Tay anh ấy thế nào rồi?
Vương Việt nghe mà ngứa cả tai. Ai đời đã tự tiện xông vào phòng đang có bệnh nhân mà còn nói năng không đầu không đuôi, thái độ hống hách. Vương Việt định lên tiếng chấn chỉnh thì vị bác sĩ đã hiền lành đáp lời:
- Lăng Thiếu, xương bả vai của cậu Vương có một vết rạn tương đối lớn. Tuy nhiên không có gì quá nghiêm trọng, chỉ cần băng bó cho cậu ấy và chú ý giữ gìn, không hoạt động mạnh tránh làm ảnh hưởng tới vết thương thì sau một tháng rưỡi đến hai tháng là có thể hoàn toàn hồi phục. Vương Việt hơi bất ngờ. Vị bác sĩ này, không những không bực tức với cách hành xử thiếu hoà nhã của Lăng Duệ, mà còn vô cùng kính cẩn với cậu. Rốt cuộc Lăng Duệ này là thế nào chứ? Cánh tay Vương Việt vừa được băng bó trắng xoá, cứng ngắc, Lăng Duệ đã vội kéo anh ra ngoài. Trước khi rời đi còn ngoái lại nhắn với vị bác sĩ:
- Tháng này bảo bệnh viện tăng tiền lương cho ông nhé!
Vị bác sĩ cúi đầu chào đầy tôn trọng. Vương Việt dùng tay trái nhéo tai Lăng Duệ trách cứ:
- Sao nói chuyện với người lớn mà không dùng kính ngữ?
- A a a, đau, đau quá Tiểu Việt. Nhẹ tay thôi!
Vương Việt vừa nhéo vừa xoắn tới mức tai Lăng Duệ đỏ ửng lên rồi mới chịu buông ra. Lăng Duệ xúyt xoa áp tay vào hai bên tai day day cho đỡ nhức, miệng phụng phịu:
- Em quen nói thế rồi. Ông ấy phải biết ơn em thì có, tuyệt đối không dám có ý kiến gì đâu!
- Em nói xem em làm được chuyện tốt gì rồi? - Vương Việt còn nghĩ Lăng Duệ nói đùa, thái độ nửa tin nửa ngờ của anh khiến Lăng Duệ có chút tự ái.
- Em giúp nhà ông ta đó. Năm xưa con gái ông ấy còn nhỏ mà mắc bệnh nặng, vì để có tiền chữa bệnh cho con, ông ấy đã ăn trộm thuốc của bệnh viện đem đi bán rồi bị đuổi. Lúc em phát hiện ông ta có ý định nhảy cầu tự vẫn, đã cho vào đây làm việc, còn giúp ông ấy lo cho con gái nữa. Hiện giờ đứa bé đó đã khoẻ mạnh bình thường rồi.Lăng Duệ đắc ý, vênh mặt, ưỡn ngực như đang khoe khoang thành tích của bản thân. Vương Việt trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng, nhưng ngoài mặt lại bĩu môi:
- Làm như em là Giám đốc bệnh viện mà muốn cho ai vào là cho, muốn đuổi ai đi là đuổi vậy!
- Bệnh viện này là nhà em bỏ vốn đầu tư nhiều nhất! Em nói một họ dám cãi hai sao? Đừng nói là nhân viên, Giám đốc em còn dám đuổi nữa!
- Được rồi, là em giỏi, em giỏi nhất!
- Còn không phải sao?
Lăng Duệ cười toét cả miệng. Chẳng mấy khi được Vương Việt khen, cậu thực sự rất hạnh phúc, trong lòng nở rộ cả vườn hoa. Bỗng chợt nhớ ra điều gì, Lăng Duệ đi ra phía xa gọi điện thoại cho một ai đó, Vương Việt trông theo mà lòng có chút gợn gợn. Đã là khi nào rồi, mà giữa hai người họ vẫn còn những bí mật, đã là thế nào rồi, mà Lăng Duệ vẫn giấu anh nhiều chuyện như vậy. Vương Việt quả thực phiền lòng. Trái ngược với sự ưu tư của Vương Việt, Lăng Duệ lại khá hồn nhiên, vui vẻ dắt tay anh đi. Ra tới cổng bệnh viện, ngồi lên xe rồi, Lăng Duệ mới lấy ra một cái bịt mắt, buộc cho Vương Việt. Vương Việt hoang mang:
- Em làm gì thế?
- Tiểu Việt ngoan, em dẫn anh đi xem thứ này rất hay ho.
Lăng Duệ cứ úp úp mở mở làm Vương Việt nổi trí tò mò, gặng hỏi mãi từ nũng nịu đến đe doạ mà Lăng Duệ vẫn kiên định một câu trả lời: Chút nữa anh sẽ biết. Vương Việt cũng đành ngồi yên nghe theo. Đi một quãng đường không xa lắm, chừng đâu đó 15p là tới địa điểm mà Lăng Duệ nói. Vương Việt chỉ thấy toàn một màu đen thui, còn đang loay hoay xác định phương hướng, Lăng Duệ đã trực tiếp bế anh lên đi thẳng. Vương Việt khẽ quát:
- Thả anh xuống! Nhỡ có ai thấy thì sao?
- Sợ gì chứ!
Lăng Duệ không nghe Vương Việt,
vẫn bế anh đi phăng phăng chẳng đắn đo hay chần chừ gì cả. Vương Việt nghe được tiếng xì xào bàn tán xung quanh mình, nhưng anh hiểu rất rõ Lăng Duệ, một khi cậu ấy đã muốn thì chẳng thứ gì có thể ngăn cản. Anh lấy tay còn lại che mặt, áp sát vào ngực trái Lăng Duệ để bớt xấu hổ. Vương Việt cảm nhận trái tim của Lăng Duệ đang đập rất mạnh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Điều gì làm cậu ấy hồi hộp thế nhỉ? Hay là do anh nặng quá nên cậu ấy mệt? Không phải đâu, đợt này anh ốm đi nhiều mà. Hay cậu ấy cũng đang ngại ngùng vì nhiều người chỉ trỏ? Rốt cuộc cậu đang muốn đưa anh đi đâu vậy nhỉ? Vương Việt thoáng qua một vài suy nghĩ linh tinh, đầu óc còn đang xoay mòng mòng với một vạn câu hỏi vì sao thì Lăng Duệ đã đặt anh xuống. Vừa chạm chân xuống mặt đất Vương Việt liền biết đấy là đâu. Bao nhiêu năm nay anh gắn bó với nơi này như máu thịt, biết bao kỉ niệm, biết bao tình cảm, biết bao hi vọng, biết bao ước mơ. Có vui có buồn, có hạnh phúc, có mồ hôi nước mắt, có thành công và có cả những thất bại. Với đôi mắt bị che kín, Vương Việt chỉ dùng trái tim mình để cảm nhận mọi xúc cảm trong lòng. Những dòng kí ức chạy ngược trong tâm trí anh, trở lại về ngày đầu tiên anh tới đây. Các vị tiền bối đã tận tình chỉ dẫn cho anh, có Quân Quân luôn kề vai sát cánh cùng anh luyện tập và tiến bộ từng ngày, tiếng hò reo cổ vũ của mọi người trong mỗi lần thi đấu. Tất cả anh đều nhớ như in, khắc ghi sâu trong lòng. Cảm giác đế giày tiếp xúc với mặt sân, cảm giác từng bước đi, từng bước chạy trên sân, anh có thế nào cũng không thể quên được dù chỉ một giây một phút. Tới đây, Vương Việt cũng đoán được sơ sơ có lẽ Lăng Duệ muốn chúc mừng anh chiến thắng nên đã làm thứ gì đó nho nhỏ tại sân bóng rổ này của trường. Lăng Duệ cũng chu đáo và lãng mạn quá rồi.Khoảnh khắc bịt mắt được tháo ra, Vương Việt như vỡ oà trong bất ngờ và hạnh phúc. Toàn bộ khán đài ngập tràn trong bóng bay, toàn bộ đều là hai màu xanh đỏ - hai màu sắc Vương Việt và Lăng Duệ yêu thích nhất. Xung quanh là những bó hoa cẩm tú cầu xanh biếc quây thành một vòng tròn lớn. Trên sân có rất nhiều quả bóng rổ, tất cả đều mới toanh, được xếp ngay ngắn trên sân theo một trình tự nào đó. Không để Vương Việt thắc mắc, Lăng Duệ đã ngồi xuống kéo tay anh, kiệu anh lên vai, đứng thẳng người để anh có thể nhìn rõ hơn. Những quả bóng này xếp thành hai chữ " Lăng Việt ". Vương Việt thấy có một dòng mật ngọt chảy len lỏi trong tim mình. Nhưng bất ngờ chưa dừng lại ở đó, Lăng Duệ kéo anh tới một chiếc bảng trắng lớn, bên trên giăng kín đèn lấp lánh nhấp nháy, những tấm ảnh của hai người chụp chung được đính cẩn thận trên đó, mỗi bức ảnh đều có chú thích ngày tháng và những điều Lăng Duệ muốn nhắn nhủ với Vương Việt mà cậu chưa đủ dũng khí để nói ra. Những lời nhắn, lời chúc, lời động viên của bạn bè xung quanh, từng câu từng chữ đều rất chân thành, tha thiết, Vương Việt rất cảm động. Ngoài ra còn có ảnh chụp cả nhóm bạn chơi thân, ảnh chụp chung với đội bóng trong mỗi lần thi đấu và cả ảnh chụp gia đình với mẹ cùng Hạ Vy nữa. Có một bức ảnh cũ gồm cả Vương Việt, Hạ Vy, cả ba cả mẹ, một gia đình nhỏ đầm ấm hạnh phúc sum vầy. Tất cả đều là những gì quan trọng, là những người có ý nghĩa vô cùng lớn trong cuộc đời của Vương Việt. Mắt anh đã long lanh vệt nước rồi. Lăng Duệ lại dẫn anh ra xa nhìn lại cả khung cảnh hoành tráng này. Từ bảng bóng rổ một cuộn áp phích lớn được thả xuống trên không trung. Vương Việt phải dụi dụi mắt thật kĩ để nhìn dòng chữ trên đó:
" Tiểu Việt, chúng ta đừng làm bạn nữa! "
Lăng Duệ ở bên cạnh, nhẹ nhàng quỳ xuống, nâng tay anh đầy trân trọng. Lăng Duệ đặt lên tay Vương Việt một nụ hôn ngọt ngào, chậm rãi mở lời:
- Tiểu Việt, chúng ta đã đi cùng nhau cả một chặng đường rồi. Nếu nói là quá dài thì cũng chưa hẳn, nhưng cũng không phải là ngắn, đủ để em nhận ra tình cảm của mình dành cho anh là kiên định. Bao nhiêu năm rồi, trái tim khô khốc tàn lụi của em mới một lần nữa được tưới tắm trong tình yêu để hồi sinh trở lại. Bao nhiêu năm rồi, nó mới chịu mở cửa đón một mình anh vào thôi đó. Lăng Duệ ngưng lại một chút, giọng cậu có chút nghèn nghẹn. Lăng Duệ đặt tay Vương Việt lên ngực trái của mình, để anh tự cảm nhận nhịp đập hiện giờ của cậu hoàn toàn là vì anh. Ánh mắt cậu ngập tràn ái tình, chất giọng trầm ấm tiếp tục bày tỏ:
- Ban đầu em cũng có chút trăn trở. Nhưng anh biết không, Ái Nhiên nói với em rằng: Một tình yêu chân thành sẽ không bị giới hạn bởi bất cứ rào cản tầm thường nào. Giây phút ấy, em đã quyết định cả đời theo đuổi anh. Cho dù anh có ghét bỏ, có xa lánh em, em cũng nguyện làm cái đuôi nhỏ bám chặt lấy anh không rời. Con người em có lẽ không hoàn hảo, nhưng em nhất định sẽ yêu anh theo cách hoàn hảo nhất em có thể. Em cũng rất sợ anh sẽ vì những lời gièm pha bên ngoài mà không chấp nhận em. Vậy nên em đã thổ lộ lòng mình và cho anh thời gian để anh suy nghĩ thật kĩ, xác định cho đúng về tình cảm của anh. Đến nay em có thể biết câu trả lời của anh không?
Vương Việt nghẹn ngào không nói nên lời. Câu đồng ý cứ bị chặn lại ở cổ họng không thể bật ra được. Mắt anh long lanh, một giọt, hai giọt ngọc trong suốt lăn dài trên má. Lăng Duệ dịu dàng đưa tay lau nước mắt cho anh:
- Anh đừng khóc, em không vội mà. Nếu em chưa đủ tốt, em sẽ cố gắng nhiều hơn. Nếu anh chưa sẵn sàng, em có thể chờ đợi anh thêm một thời gian nữa. Tiểu Việt, em yêu anh, yêu anh đến mù quáng, yêu đến không thể phân biệt đúng sai phải trái nữa rồi. Em chưa từng nói yêu anh, bởi vì giữa chúng ta không còn đơn thuần chỉ là tình yêu, anh là hi vọng sống của em, anh là người thân, là tri kỉ, là nơi bình yên nhất mà em muốn tìm về. Anh là một phần của em, là máu thịt không thể tách rời. Sau này, em sẽ nói yêu anh nhiều hơn, nói vào mỗi ngày, mỗi khi em gặp anh, nhưng xin anh hãy hiểu, chữ yêu ấy là em dùng máu tươi đỏ thẫm lấy từ tim mình để viết lên, tuyệt đối không sai khác một ly. Tiểu Việt, anh đã vất vả nhiều rồi, sóng gió khổ đau của quãng thời gian sau này, cho phép em gánh thay anh, được không?Từng câu, từng lời của Lăng Duệ đều chan chứa tình cảm, chân thành đến rung động. Vương Việt không ngừng khóc, nước mắt rơi lã chã. Anh rút tay ra khỏi Lăng Duệ quay lưng lại với cậu. Lăng Duệ nhìn đôi vai gầy run run mà không khỏi chua xót. Cho dù hôm nay lựa chọn của anh thế nào, câu trả lời của anh ra sao, cậu cũng vẫn sẽ luôn ở bên chở che chăm sóc anh. Không thể làm người anh yêu, cậu sẽ làm một người bạn để cho anh dựa vào. Vương Việt lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ gan góc, nhưng thực chất nội tâm yếu mềm dễ bị tổn thương. Lăng Duệ chẳng thể chịu nổi việc thấy anh rơi nước mắt. Cậu xoay người anh lại, dịu dàng lau sạch mặt cho anh, ôm anh vào lòng. Vương Việt lại dùng hết sức đẩy cậu ra, lạnh nhạt quay người lại đi thẳng. Lăng Duệ thất vọng đôi tay buông thõng ánh mắt buồn bã nhìn anh rời đi. Nhưng Vương Việt chỉ đi hai bước, rồi dừng lại, anh trách cứ:
- Đồ ngốc! Tôi chờ câu nói này của cậu lâu lắm rồi! Sao bây giờ mới chịu nói vậy hả?
Lăng Duệ ngơ người, đầu óc tạm thời không nảy số kịp, vội đi lên đứng đối diện với anh:
- Anh nói vậy là sao? Anh có chấp nhận em không?
Vương Việt bó tay với sự ngây ngốc của Lăng Duệ, trực tiếp kiễng chân lên môi chạm môi với cậu thay cho câu trả lời. Âm thanh " chụt " ấy đã kéo Lăng Duệ đang lơ lửng trên chín tầng mây, hạnh phúc ôm anh vào lòng. Cậu cắn cắn vành tai anh thì thầm:
- Vương Việt, đời này em chính là nguyện yêu anh tới hơi thở cuối cùng!Hai người ôm chặt lấy nhau không buông, ghì sát tới mức thấy đau mà vẫn quá đỗi ngọt ngào. Hai bên khán đài đột nhiên có động tĩnh, từ trong biển bóng bay to đùng, Hạ Vy, Ái Nhiên, Dư Tường, Trương Quân lao ra, chạy ào tới gần. Sáu người ôm nhau nhảy tưng tưng trong niềm vui sướng, cùng chúc mừng tình yêu của Vương Việt và Lăng Duệ đã chính thức bước sang một trang mới. Vậy là từ nay, Lăng Duệ, Vương Việt có thể gọi nhau hai tiếng " người yêu " đầy trìu mến rồi, hai người họ rốt cuộc đã có tư cách ở bên cạnh nhau rồi. Không gian ngập tràn màu hồng của tình yêu, hương vị yêu thương ấm áp cứ lan toả. Từ lúc sinh ra tới giờ, Lăng Duệ hôm nay mới biết bầu trời có thể xanh, nắng có thể tươi và cuộc đời có thể đẹp đến như vậy, trái tim cậu ca vang rộn ràng khúc nhạc của tình yêu: ú hu ú hu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com