TruyenHHH.com

Lang Viet Hoan Say Trong Men Tinh

Trong hang lúc này chỉ còn chập chờn ánh sáng từ mấy ngọn nến nhỏ. Trên vách đá in bóng hai người đang ngồi dựa vào nhau. Một lớn một nhỏ, một tỉnh một mê. Mỗi lần có cơn gió nào lùa vào hang là ánh nến lại ngả rạp, hai bóng đen cũng chuyển động theo, tựa như hoà quyện thành một, quấn quýt, gắn kết bền chặt.

Lăng Duệ vẫn nắm chặt lấy tay của Vương Việt dẫu cả hai đều đang bị trói về đằng sau. Hai người truyền cho nhau hơi ấm, hơi ấm của cơ thể, hơi ấm của tình yêu thương, hơi ấm từ chính trái tim chân thành nồng cháy. Lăng Duệ vẫn thỉnh thoảng khẽ lay gọi Vương Việt. Cậu ngồi tâm sự với anh, cậu kể cho anh nghe về những gì đã xảy ra từ khi anh mất tích. Cậu nói nhiều lắm mà chẳng biết anh có nghe được không, nhưng cậu vẫn cứ huyên thuyên như vậy, như để nói ra hết nỗi lòng mình.

" Vương Việt, cái đêm mà cậu với Ái Nhiên nói chuyện với nhau đó, Ái Nhiên đã về kể hết với tôi rồi. Tôi đã biết cậu cũng có tình cảm với tôi rồi nhé. Cậu ác lắm, tại sao lại giấu đi cảm xúc của mình để tự làm khổ bản thân như thế, làm khổ cả tôi nữa. Tôi đã nghĩ rằng cậu muốn trốn tránh tôi, cậu sẽ rời đi bởi không muốn cho tôi ở bên cạnh. Tôi đã nghĩ rằng sẽ cứ dùng tư cách của một người bạn để chăm sóc bảo vệ cậu, thậm chí nếu một ngày cậu yêu người khác, dù đau đến mấy tôi cũng sẽ ủng hộ cậu. Tôi không chịu đựng nổi việc phải nhìn cậu rơi lệ. Cậu thật ngốc, khi không dám thừa nhận tình cảm của mình, nhưng tôi còn ngốc hơn, khi không dám bày tỏ với cậu, để cậu thấy an tâm, để cậu thấy tin tưởng. Hai chúng ta là hai kẻ ngốc, ngốc một đôi!

Lúc phát hiện ra cậu mất tích tôi gần như phát điên, tôi đã hứa với mẹ sẽ đảm bảo an toàn cho cậu, vậy mà sơ sảy một chút cậu đã biến mất khỏi tầm mắt của tôi. Tôi đã đi tìm cậu khắp nơi, tôi đi lâu lắm, xa lắm, ngõ ngách nào cũng không bỏ qua nhưng cả đêm vẫn chẳng thể thấy cậu. Ai mà biết hắn lại đem cậu tới cái hang xa xôi lại khó tìm thế này. Nếu không nhờ sự giúp đỡ của một ông lão già khọm, miệng không nói tiếng người, ông ấy rất am hiểu địa hình chỗ này, chắc là tôi sẽ khó mà tìm được cậu nhanh như thế. Lão ấy già rồi không nên nết nhưng tâm tính là người tốt, đợi sau vụ này tôi dẫn cậu đi thăm lão ấy nhé.

Hạ Vy kể cho Dư Tường nghe nhiều lắm, kể về quãng tuổi thơ khó khăn mà hai người phải trải qua. Dư Tường đem kể lại hết cho tôi. Chuyện này tôi cũng biết lâu rồi, nhưng chẳng muốn nhắc tới, sợ cậu sẽ hồi tưởng những đoạn kí ức không vui, sợ sẽ chạm tới vết thương trong lòng cậu. Tôi muốn khi bên tôi, cậu sẽ chỉ cảm nhận được niềm vui và những tiếng cười, tôi sẽ đem hết hạnh phúc mà tôi có giao cho cậu, hi vọng Vương Việt một đời bình an vui vẻ.

Vương Việt của chúng ta rất kiên cường. Khó khăn, vất vả cỡ nào cũng có thể trải qua. Sự việc lần này nhất định là không làm khó được cậu. Tôi đã hứa chở che cậu, thế mà chưa kịp làm được gì đã để cậu bảo vệ tôi đến mức bị bọn chúng hành hạ ra thế kia. Cậu yên tâm, chỉ cần ra được khỏi đây, tôi sẽ bắt từng người quỳ xuống chân cậu mà tạ lỗi, để tùy cậu xử lí, được không? Những gì bọn chúng gây ra tôi sẽ bắt chúng trả giá gấp ngàn gấp vạn lần, tuyệt đối không để Tiểu Việt cảm thấy uất ức.

Cậu mệt rồi đúng không? Hơn một ngày qua ở trong hang đá lạnh lẽo, chẳng biết chúng có cho cậu ăn uống gì không nữa. Sau này tôi sẽ đưa cậu đi ăn nhà hàng, ăn hết món ngon của các nước trên thế giới, ăn tới khi cậu béo tròn không ai mê cậu nữa, để cậu mãi bên cạnh tôi. Nếu cậu mệt thì có thể nghỉ ngơi, nhưng cậu đừng có ngủ lâu quá, tôi ở đây một mình cũng sợ lắm đó, cả người đang run bần bật đây này. Cậu mau tỉnh lại tiếp cho tôi sức mạnh đi. Tiểu Việt, tôi biết là cậu hơn tôi một tuổi nhé, chờ cậu tỉnh lại tôi sẽ gọi cậu bằng anh, cậu chịu không? Tiểu Việt, tỉnh lại đi nào, trời sắp sáng rồi. Tiểu Vi... "
- Cậu có thôi đi không? Chợp mắt một chút cũng không yên nữa!

Âm thanh quen thuộc đến rung động cả trái tim ngắt lời Lăng Duệ, không lớn không nhỏ nhưng đủ để cậu nghe thấy, đủ để cậu biết là anh đã lấy lại được ý thức rồi. Lăng Duệ vui mừng suýt chút nữa hét toáng lên, may là bộ não kịp truyền tới thông tin để ngăn cản cái miệng, không thì tên kia chạy vào tặng cho hai người hai viên đạn vào đầu mất. Lăng Duệ dồn dập:
- Vương Việt cậu tỉnh khi nào thế? Sao không lên tiếng?
Vương Việt còn mệt, nhưng vẫn cố đáp lại Lăng Duệ, giọng anh rất nhỏ:
- Vừa tỉnh, kịp nghe thấy ai đó tha thiết muốn được gọi tôi bằng anh!

Lăng Duệ tiu nghỉu, vậy là đoạn tâm sự dài dòng của cậu ở bên trên chân thành như thế, xúc động như thế anh lại chẳng nghe được chữ nào. Thấy cậu im lặng, Vương Việt động động tay, lúc này anh mới phát hiện tay của mình vẫn đang nằm gọn trong tay Lăng Duệ, trong tim chợt chảy qua một dòng mật ngọt ngào. Anh khẽ hỏi:
- Lăng Duệ, cậu điều tra được gì chưa? Có phát hiện ra điểm bất thường không? Một kẻ hèn nhát không dám thừa nhận tội lỗi của mình lại có gan bắt cóc chúng ta để thủ tiêu bịt đầu mối? Lẽ ra sau khi có được chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo hắn phải cao chạy xa bay rồi chứ.
Lăng Duệ dĩ nhiên đã nghĩ tới điều này từ khi biết hắn bắt đầu lên kế hoạch trả thù Vương Việt:
- Tiểu Việt quả nhiên thông minh hơn người. Hắn ta không chỉ gây ra tai nạn thôi đâu. Cậu nhìn thấy khẩu súng mà tên tay sai của hắn sử dụng không? Đó có thể là mặt hàng chúng buôn bán dưới vỏ bọc doanh nhân. Ngày hôm đó hắn đã uống rượu và sử dụng chất cấm nên mới sinh ra ảo giác, đi với tốc độ quá nhanh gây tai nạn. Hắn sợ nếu hắn bị bắt, xét nghiệm cho kết quả dương tính thì cả đường dây làm ăn của chúng sẽ bại lộ. Khi ấy hắn không thể thoát khỏi bản án tử hình, tài sản bị tịch thu toàn bộ, cả nhà hắn cũng sẽ không được yên ổn với người trong tổ chức.
- Chúng ta đã dây vào một tổ kiến lửa rồi!

Vương Việt cảm thán. Lăng Duệ lo anh sẽ sợ hãi nên giở giọng cợt nhả:
- Tiểu Việt yên tâm, có Duệ Duệ ở đây nhất định sẽ không để cậu xảy ra chuyện gì. Cùng lắm thì cả đôi ta đi đầu thai kiếp khác!
Vương Việt cấu mạnh vào tay Lăng Duệ, đụng trúng vết thương hồi nãy Lăng Duệ bị đá cứa vào lúc cởi trói cho anh. Vết thương hở miệng, tiếp tục chảy máu khiến Lăng Duệ đau đớn không kìm được mà rên lên khe khẽ. Vương Việt tưởng cậu lại giở trò mè nheo nên cũng không để ý, anh trách móc:
- Đồ ngốc nhà cậu, tại sao đi tới những nơi thế này không đem theo điện thoại? Giờ thì hay rồi, một lúc nữa thôi là thành hai con gà chết khô!
Lăng Duệ thở dài, hướng mặt về bên trái, Vương Việt cảm nhận được chuyển động của cậu cũng đưa mắt nhìn theo. Nằm dưới nền đất là điện thoại của Lăng Duệ và chiếc móc khoá có thiết bị định vị của Vương Việt đều đã bị đập nát cả rồi.
- Cái móc khoá... - Vương Việt kêu lên đầy tiếc nuối. Trên ấy còn có cả ảnh chụp chung của hai người, vậy mà bây giờ đã hỏng mất...
Một giọng nói từ phía ngoài hang cất lên, thều thào, khản đặc khiến Lăng Duệ và Vương Việt giật nảy:
- Mạng chúng mày còn sắp không giữ được nữa là! Tiếc mấy cái thứ vứt đi ấy làm gì? Sao? HAHA! Vẫn chưa nói xong những lời từ biệt cuối cùng à đôi tình nhân nhỏ?

Hắn cười phá lên đầy ghê rợn. Lăng Duệ biết chắc tên này vừa nạp chất cấm vào người, hiện tại hắn vô cùng nguy hiểm tốt nhất nên ngoan ngoãn để tránh chọc giận hắn, nếu không thì không lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra.
Lăng Duệ vốn đã nhẫn nhịn rồi, nhưng tên nghiện ngập vừa chơi thuốc này không biết điểm dừng. Hắn đưa bàn tay bẩn thỉu nâng cằm Vương Việt lên, còn buông ra những lời lẽ trêu ghẹo kinh tởm:
- Trước giờ tao chưa từng thấy đứa con trai nào có khuôn mặt xinh đẹp thế này. Để cho một mình thằng kia hưởng có hơi lãng phí. Tiện đây tao đang " thèm ", chốn đồng không mông quạnh này thì lấy đâu ra gái mà xả, hay là để tao thử trước cho nhé Lăng Duệ?

Vừa dứt lời hắn đã ghé sát vào liếm một đường lên vành tai Vương Việt. Vương Việt đã cố chống cự nhưng không thể thoát khỏi. Lăng Duệ chứng kiến hành động ấy máu nóng dồn lên não, lập tức gào lên quát mắng:
- Đừng có động vào cậu ấy! CHẾT TIỆT! KHỐN NẠN!
Tên điên kia trông thấy Lăng Duệ gầm như hổ dữ thì rất mãn nguyện vì đã đạt được mục đích chọc tức cậu. Hắn buông Vương Việt ra thong thả ngồi lên ghế. Lăng Duệ hai mắt đỏ ngầu hằn lên những tia máu, cậu không còn giữ được bình tĩnh nữa, liên tục ngọ nguậy để cố thoát ra.

Lăng Duệ đúng là Lăng Duệ, thiếu gia họ Lăng nổi tiếng trong giới kinh doanh có ai mà không biết. Hổ phụ sinh hổ tử, năm 16 tuổi con trai Tổng giám đốc của LLD đã có một showroom xe hơi riêng cho mình. Từ đó cậu có thể tự chủ về kinh tế, lại thêm vẻ ngoài điển trai phong độ, chiều cao vượt trội, không ít ông lớn trong giới tỏ ý muốn kết thông gia với nhà họ Lăng, nhưng tiểu tử này cao ngạo chưa từng vừa mắt vị tiểu thư nào. Quả nhiên người có khí chất khi tức giận cũng toát ra thần thái của bậc vương giả, như chúa sơn lâm làm vua muôn loài đang thị uy chứ không hề có chút sợ hãi. Chính vì thế làm hắn càng ngứa mắt. Hắn sai tên đàn em kéo Vương Việt lôi đến bên cạnh mình. Lăng Duệ khó khăn bật người cố đứng thẳng dậy. Vương Việt đã yếu lắm rồi, hơn một ngày bị hành hạ khiến anh không còn chút sức lực nào để phản kháng nữa. Tên đàn em ấn Vương Việt ngồi xuống. Hắn ta túm tóc ngửa cổ Vương Việt về phía sau, hạ giọng ra lệnh:
- Lăng Duệ, bây giờ mày quỳ xuống chân tao, hay là để tao " thịt " thằng nhóc này ngay trước mặt mày?

Hai tay bị trói chặt phía sau khiến Lăng Duệ không thể làm gì được. Vương Việt còn đang bị khống chế, nếu cậu không làm theo, e là anh sẽ gặp nguy hiểm. Lăng Duệ nghiến răng, gân xanh nổi đầy trên trán, ánh mắt như biến thành ác quỷ. Vương Việt dùng hết sức lực còn lại nhổ vào mặt tên kia, lên tiếng ngăn cản:
- Mày nằm mơ đi! Lăng Duệ, đừng nghe lời hắn!

BỐP....

Lăng Duệ như hoá điên dại. Tên ác ôn kia không nương tay đập thẳng cùi trỏ xuống mặt Vương Việt. Máu từ mũi anh chảy xuống thành dòng, nhuộm đỏ thẫm cổ áo. Hành động của Vương Việt khiến hắn nổi điên. Hắn xé toạc chiếc áo khoác ngoài mà Lăng Duệ mặc cho anh, bàn tay dơ bẩn đặt lên cổ áo mỏng trượt dần xuống phía dưới. Lăng Duệ lập tức quỳ xuống:
- Tôi quỳ, tôi quỳ là được. Cầu xin ông tha cho cậu ấy...
Lăng Duệ thua rồi, cậu thua thật rồi. Có chết đi cả trăm lần cậu cũng không nỡ đem Vương Việt ra đánh cược. Có phải vứt bỏ cả tính mạng cậu cũng không muốn Vương Việt chịu một chút thương tổn nào. Trước sự an nguy của anh, bắt cậu làm trâu làm ngựa phục vụ hắn, cậu cũng không do dự. Chỉ cần anh bình yên, Lăng Duệ là cam tâm tình nguyện hi sinh bản thân mình.

Hắn ta vô cùng hả dạ, dừng lại hành động vô sỉ đang làm mà vỗ tay tán thưởng:
- Hay, hay lắm!
Lăng Duệ kiêu ngạo trước giờ chưa từng để ý đến ai, trước giờ chưa từng chịu cúi đầu, ngày hôm nay, giờ phút này đang phải quỳ mọn dưới chân van xin hắn tha mạng. Hắn cảm thấy mình như đứng trên đỉnh vinh quang mà nhìn xuống dưới vậy, vô cùng vui sướng, vô cùng thoả mãn.

Vương Việt thấy cậu như vậy không khỏi đau lòng. Lòng tự tôn của cậu, vì anh, mà cậu sẵn sàng vứt bỏ. Tim anh đau đớn hơn gấp trăm lần những giày vò ngoài xác thịt, nước mắt rơi lã chã. Lăng Duệ ánh mắt thâm tình nhìn Vương Việt an ủi:
- Tiểu Việt, đừng khóc....

Hai con người đáng thương trong hang đá tối tăm bị hành hạ cả về thân xác lẫn tinh thần. Máu từ mũi Vương Việt thẫm đỏ tấm áo, máu từ tay Lăng Duệ nhuộm đỏ nền đất. Không khí xung quanh ngập mùi máu tanh nồng cùng tiếng cười man rợ của tên điên kia vang vọng, tạo thành một khung cảnh kinh hoàng, ám ảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com