TruyenHHH.com

Lang Viet Hoan 30 Ngay Truoc Hon Le

Cái group của đám alpha đã để mốc cả trăm năm hôm nay lại đột nhiên phát sáng. Ôn Khách Hành nhìn thông báo ở góc màn hình, thấy Lăng Duệ réo thẳng acc của mình thì sau gáy hơi nhột. Trong đám alpha Lăng Duệ là đứa Ôn Khách Hành ít phải lo lắng nhất, đột nhiên lại nhắn Wechat mà không gọi số riêng bỗng khiến y thấy hơi chột dạ.

Ôn Khách Hành quyết định mắt điếc tai ngơ tiếp tục xem báo cáo, hai phút sau góc màn hình lại nhảy lên một dãy icon đáng thương 🥺

Ôn Khách Hành ghét nhất cái icon này, rốt cuộc nghiến răng bấm vào khung chat

Ôn Khách Hành: Có rắm mau phóng 😤

Lăng Duệ: Chú!!! Sao Tiểu Việt lại được đi làm?????

Ôn Khách Hành: Tại sao nó không thể đi làm?

Lăng Duệ: Không phải đã nói đăng ký kết hôn xong mới có thể đi làm sao?

Ôn Khách Hành: Chuyện dài lắm

Lăng Duệ: Vậy chú kể ngắn thôi

Ôn Khách Hành: Mẫu thân của cậu yêu cầu.

Hàn Diệp: 😆😂😁🤣😀🙂😁😄

Cung Tuấn: 😀😀😀😀😀😀😀😀

Từ Tư: Cùng thành phố là hạnh phúc rồi. Quân Quân của tôi còn đang ở Hoành Điếm chịu khổ.

. . .

Ôn Khách Hành đau đầu nhìn đống tin nhắn ầm ầm trên màn hình, đứng dậy đi tìm Chu Tử Thư. Group này ban đầu là để trao đổi công việc, sau đó thằng ngốc Hàn Diệp nhặt được một con mèo, được rồi không phải mèo là nhân loại, là nhân loại hắn đặt ở trên đầu quả tim suốt một nghìn năm. Hàn Diệp gào lên tối qua bé mèo của hắn tới kỳ mẫn cảm hai người lăn giường rồi phải làm sao? Vốn dĩ muốn gửi cho Lăng Duệ nhưng thằng ngốc đó bấn loạn gửi nhầm, sau đó thì mấy thằng ngốc còn lại cũng xông vào bàn tán, và cái group biến thành hình dạng như bây giờ.

Ôn Khách Hành tìm thấy A Nhứ của y đang nằm phơi nắng ngoài ban công, ghế mềm to bằng cả cái giường nhưng y vẫn ôm Chu Tử Thư lên cuốn vào ngực rồi lại ngồi vào chỗ của người ta, Chu Tử Thư cũng không dị nghị, tìm một tư thế thoải mái rồi vùi mặt vào cổ y, "Sao thế?"

"Chuyện của Vương Việt..."

Chu Tử Thư nói, cha của Vương Việt là một alpha thuộc lực lượng tinh nhuệ. Thời gian nằm vùng ở biên giới tiếp giáp giữa hai giới ma cà rồng và nhân loại đã quen mẹ của thằng bé, là một omega nhân loại. Khoảng thời gian đó chứng đau đầu của Ôn Khách Hành tái phát nên Chu Tử Thư đã dùng thần thức của y để khiến Ôn Khách Hành rơi vào trạng thái ngủ đông, sau đó đưa tới Côn Luân tĩnh dưỡng. Hàn Anh tiếp quản toàn bộ công việc, lúc hắn biết mẹ của Vương Việt mang thai theo quy định alpha sẽ bị tước quân hàm đồng thời phải cách ly khỏi xã hội loài người vô thời hạn. Nhưng nhiệm vụ vừa kết thúc thì ba của Vương Việt hy sinh, mẹ của cậu nhóc cũng vì khó sinh mà qua đời. Những đứa trẻ mang dòng máu lai như vậy không được chính phủ thừa nhận, trong lúc Hàn Anh đang khó xử thì Trần Tử Hàm - chính là Lăng phu nhân hiện giờ - khi đó là bác sĩ trong một bệnh viện quân y đã nộp đơn xin bảo lãnh rồi gửi Vương Việt tới cô nhi viện để nuôi dưỡng.

Không thể không nói nhân duyên là điều rất kỳ diệu.

Ôn Khách Hành cúi người hôn lên gò má Chu Tử Thư, "Lúc em gả Vương Việt cho Lăng Duệ có biết chuyện này không?"

"Tất nhiên là không" Chu Tử Thư huých vào ngực y một cái, "Mãi gần đây mẹ Lăng Duệ mới đến tìm em."

"Mẹ chồng cầm gậy tới đánh uyên ương sao?"

"Vương Việt là con lai cho nên thể chất sẽ có chút khác biệt so với ma cà rồng, cô ấy không muốn hai đứa nhỏ biết chuyện quá khứ nên nhờ em nghĩ cách nói cho Lăng Duệ."

**

Ngày đầu tiên Vương Việt trở lại công ty liền đụng phải một đơn hàng... hơi khó xử.

Lúc Vương Việt lái xe tới trước cổng trường đại học cậu vẫn nghĩ rằng chỉ là giao chút đồ vật nhẹ nhàng của sinh viên, nhưng tới khi đối diện thằng nhóc 1m86 dùng đôi mắt cún ướt nhẹp nhìn mình, chỉ còn thiếu gặm gấu áo nữa thôi Vương Việt thầm nghĩ hôm nay ra cửa chắc chắn cậu bước nhầm chân.

Triệu Phiếm Châu cãi nhau với Trương Mẫn, mà cũng không tính là cái nhau. Hôm vừa rồi sinh nhật Triệu Phiếm Châu, anh người yêu tặng cậu một chiếc đồng hồ cực kỳ xa xỉ, nói theo kiểu tên bạn cùng phòng của Triệu Phiếm Châu thì chính là đeo cả cái xế hộp trên tay.

Sau đó lời qua tiếng lại, Trương Mẫn nói tạm xa nhau một thời gian đi. Chặn số điện thoại, chặn Wechat, chặn tất cả những thứ hắn có thể liên lạc với anh.

Trong những người anh em của Trương Mẫn, chỉ có Vương Việt là dễ sống chung nhất. Tuy rằng Triệu Phiếm Châu cũng chưa bao giờ nói chuyện với Vương Việt quá ba câu nhưng trực giác của hắn vẫn cảm thấy người này có thể giúp được mình.

Thế là, Vương Việt còng lưng ship con cún họ Triệu tới cổng lớn của tập đoàn Tứ Hải.

Có một thời gian Vương Việt thường xuyên giao đồ tới, sau đó Trương Mẫn còn đặc cách cho Vương Việt có thể trực tiếp lên thẳng văn phòng của anh, hai người lại có nhiều nét giống nhau nên trong công ty còn lan truyền tin đồn Vương Việt có họ hàng với Trương Mẫn.

Triệu Phiếm Châu tìm Vương Việt cũng vì chuyện này. Lúc nhìn thấy Vương Việt, câu đầu tiên con cún họ Triệu phun ra chính là, "Anh ship em cho Mẫn Mẫn được không?"

Nhìn Triệu Phiếm Châu một thân quần áo hàng hiệu - do mình tặng - trên tay đeo quà sinh nhật mấy hôm trước, đứng ngay trong văn phòng của mình thanh toán tiền với Vương Việt, Trương Mẫn rất muốn lật bàn.

Mà thằng nhóc Vương Việt không biết học hư từ chỗ nào, sao có thể nhận ship thứ hàng quốc cấm này.

Vương Việt hiểu rất rõ Trương Mẫn thừa hưởng tính nóng nảy của chú nhưng lại mềm lòng giống cô cô, cậu cũng biết anh thích thằng nhóc này nên mới giúp Triệu Phiếm Châu tới đây để ăn vạ.

Vương Việt "giao hàng" xong thì vui vẻ chào hai người rồi chuồn êm. Vừa ngồi lên xe trên app lại báo có đơn hàng mới.

Địa chỉ là bệnh viện Lăng Duệ làm việc.

Giao trà sữa cho mấy cô y tá, lại bị chọc ghẹo một hồi Vương Việt mới được thả. Vốn dĩ cậu muốn gặp Lăng Duệ một chút nhưng lại lo anh bận, thế là cầm điện thoại do dự nửa ngày không dám gọi. Lúc đi qua cửa thoát hiểm, khuỷu tay Vương Việt đột nhiên bị kéo mạnh. Lưng dựa vào tường, trước mắt tối sầm lại, trên môi là cảm giác lành lạnh mềm mềm. Hoảng hốt giây lát Vương Việt bỗng ngửi thấy mùi hương quen thuộc, thân thể căng cứng rốt cuộc cũng thả lỏng, ngoan ngoãn hé miệng dung túng môi lưỡi của đối phương càn rỡ xâm chiếm.

Lăng Duệ hôn đủ rồi thì hơi buông môi, hai tay vẫn ghim chặt người trong ngực, lại hôn chóp mũi của cậu hỏi đi làm có vất vả lắm không? Vương Việt cười nhỏ nói em làm công việc này rất lâu rồi. Lăng Duệ lại hỏi trưa nay đi ăn cơm với anh được không? Vương Việt chần chừ một lát rồi quyết định tắt app giao hàng, để Lăng Duệ nắm tay đi xuống cầu thang bộ, cùng nhau trốn việc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com