TruyenHHH.com

Lang Thang Khap Noi Suot Bay Nam Ngay Hom Nay Toi Se Tro Ve

Bằng cách nào đó, tôi đã có giấy báo nhập học trường Lavender, tôi khẽ rùng mình trước những gì mà ngài Rumal có thể làm. Nhưng dù giấy báo đã tới, tôi vẫn phải chờ một tuần nữa để hoàn tất thủ tục vào lớp. Mà, nhiêu đó thời gian là quá hợp lí với tôi, bởi vì ngoài việc nhập học, tôi vẫn còn chuyện khác quan trọng cần chuẩn bị.

Thật ra lúc trước, khi phu nhân Laura hỏi rằng liệu tôi có cần thêm gì không, tôi đã vứt cái liêm sỉ của mình đi để xin giấy phép kinh doanh và một mẩu đất. Tất nhiên là tôi sẽ chi trả các khoảng phí nếu cần thiết. Bất ngờ thay, họ đồng ý cấp cho tôi mà không cần suy nghĩ. Vì thế, hiện giờ tôi đang bận bịu với ngôi nhà mới kèm kế sinh nhai của tôi.

Đó là một tiệm cà phê cũ sắp sửa bị dở bỏ giờ đang được tôi tu sửa lại. Vì nó nằm ở một nơi khá xa khu kí túc xá lẫn trung tâm thành phố nên dường như việc làm ăn không được thuận lợi, do đó chủ nhân trước của nó đã rời đi. Mà, tôi cũng có thể sẽ đạp phải vết xe đổ của người đi trước nhưng với nhiều năm kinh nghiệm kiếm sống của bản thân, tôi khá tự tin là mình sẽ vượt qua nó.

Tôi định mở một tiệm cà phê lẫn kiêm quá bar nhỏ ở cuối con đường hoa, xung quanh chỗ này hầu như không có nhiều cửa tiệm hay nhà ở. Ngược lại, tôi lại thích cái sự yên bình này và nó thật sự hợp với tôi.

Căn nhà hơi xuống cấp nên tôi phải tu sửa và tân trang lại toàn bộ cũng như mua thêm một số nội thất cho nó giống một quán bar. Vì lẽ đó, tôi đầu tư gần như toàn bộ số tiền còn lại mà tôi tiết kiệm được để biến nơi này thành một quán bar đúng ý. Nếu như việc kinh doanh không thành công, có thể nói việc tôi cạp đất mỗi ngày là một thứ dễ hình dung.

Tiệm khá rộng với tổng cộng tám bộ bàn ghế và một quầy phục vụ tại chỗ trước cửa ra vào. Theo đó, 6 bộ bàn ghế sẽ được xếp hai hàng dọc theo hướng của quầy phục vụ và hai bộ còn lại xếp ngai bên phải quầy. Nhưng giờ nghĩ lại thì nếu khách đến đông quá thì tôi sẽ không thể nào kịp phục vụ hết được. Liệu tôi có nên thuê thêm nhân viên?

Mà, chuyện đó tính sau. Chắc gì tôi đã có nhiều khách? Với những kiến thức về ẩm thực và thức uống tôi tích lũy được trong suốt bảy năm hành trình qua các đất nước, tôi tự tin về độ phong phú của thực đơn mà bản thân làm ra. 

Theo như tôi biết thì học sinh Lavender đến từ rất nhiều nơi trên thế giới, vì lẽ đó đôi khi họ có thể muốn được thưởng thức lại hương vị quê nhà, đó chính là thứ tôi nhắm tới. 

"Được rồi. Phòng vệ sinh cũng ổn. Mọi thứ nhanh hơn mình tưởng."

Thật ra trước đó nhóm Erina có đề nghị giúp đỡ tôi nhưng tôi đã từ chối một cách khéo léo. Thay vì làm phiền họ, tôi tự làm một mình vừa nhanh hơn, vừa hiệu quả hơn. Tất nhiên không phải là tôi không tin tưởng họ hay gì, chỉ là nếu ở một mình thì tôi có thể dùng chúc phúc của mình để khiến mọi thứ trở nên dễ dàng hơn.

Tôi tốn tổng cộng ba ngày để hoàn tất công tác chuẩn bị, dự kiến sẽ khai trương vào đầu tuần sau, cũng là ngày tôi bắt đầu đến lớp. Hơn nữa, dưới sự cho phép của hiệu trưởng lẫn trưởng phụ trách khu sinh hoạt, tôi đặt một biển quảng cáo ngay đầu ngỏ của con đường hoa. Mà, phần quảng cáo của tôi chỉ nhiêu đó, tôi không có ý định làm hơn mức này. Mà, tôi cũng có kế hoạch riêng của mình.

Riêng đối với bản thân tôi mà nói, cửa tiệm đông khách không phải là thứ tôi hướng tới. Tôi muốn một không gian yên tĩnh cho bất kì ai không phân biệt giai cấp cùng giá cả phải chăng, để mọi người có thể tận hưởng hương vị khắp thế giới một cách mãn nguyện nhất. Tầm mười hoặc hai mươi vị khách quen thay phiên nhau đến là hợp lí nhất. Đông quá thì tôi không thể lo hết được.

Ngoài ra, quán tôi còn có một dịch vụ đặc biệt nhưng chỉ một lúc một lượt đăng kí. Bởi vì sự yên tĩnh là thứ tôi hướng đến, tôi có thể cùng cấp cho khách hàng một không gian hoàn toàn tách biệt và bảo mật, không ai có thể làm phiền. Kiểu như một cặp đôi, hoặc là một nhóm bạn muốn quẩy thâu đêm. Có nghĩa là dù bên trong có lớn tiếng thế nào thì bên ngoài vẫn chỉ là một sự yên tĩnh. Để làm được điều đó, toàn bộ tường của căn phòng đó đều được làm từ gỗ của cây Dương Luật sống tại khu rừng Tĩnh Lặng ở mộc quốc. Chỉ tính đến việc mua số gỗ đủ để làm nên căn phòng này thôi cũng đã là một con số ngoài khả năng của tôi rôi. 

May mắn thay, tôi vẫn có trữ một số vừa đủ trong "túi" của bản thân. Căn phong đó được đặt trên gác, ngược lại, phía sau quầy có một cách cửa, đằng sau chính là "nhà" của tôi. Bên trong gồm một phòng tắm có kèm theo phòng tắm hơi vì tôi rất thích tắm hơi, một phòng bến và hai phòng ngủ. Tại sao lại hai phòng ngủ? Tại vì cửa tiệm này trước kia thuộc về một gia đình nên việc có hai phòng ngủ cũng không mấy khó hiểu.

Như thế là đã xong, giờ tôi chỉ cần mua nguyên liệu nữa. Đồ uống ở đây sẽ được phục vụ theo kiểu tự pha chế, người ta gọi là cocktail. Tôi học nó ở Phong Quốc, nơi vô cùng nổi tiếng với các quán bar dọc khắp con phố. Mà, học sinh ở Lavender có độ tuổi kéo dài từ mười sáu đến hơn hai mươi nên có lẽ tôi cũng cần chuẩn bị thêm đồ uống có cồn.

Ở Quang quốc, độ tuổi được phép uống rượu bia là mười bảy tuổi. Nhắc đến điều này, ở Phong quốc, trẻ vị thành niên mười bốn tuổi đã được phép đến các quán bar phục vụ đồ uống có cồn rồi.

Tôi mua thêm một cái kệ đặt sau quầy phục vụ, ở đó sẽ là nơi tôi trưng bày các loại rượu, đồ uống mà tôi sưu tầm được. Còn về đồ ăn, tôi làm hẳn một cái thực đơn dày vài trang liệt kê các món ăn theo từng quốc gia. Giờ bản thân tôi lại cảm thấy những thứ học hỏi được nhiều năm qua lại trở nên vô cùng có ích.

"À phải rồi, mình có hẹn với nhóm Erina cùng ăn tối."

Tôi nhìn lại chiếc đồ hồ được làm ở Băng Quốc được treo trên tường, nó đã chỉ năm giờ."

"Đã trễ thế này rồi sao?"

Tôi vội vã chạy vào phòng, thay đồ rồi nhanh chóng đi đến điểm hẹn.

.

.

.

.

.

Chúng tôi gặp nhau và có bữa tối tại nhà hàng ở ngay dưới đại sảnh của tòa kí túc xá nơi nhóm Erina đang ở. Thành thật mà nói thì đồ ăn ở đấy không thua kém gì ở ngoài cả, tất nhiên là giá cả cũng thế.

Có vẻ nhưng ở đầy toàn bán đồ mà chỉ có quý tộc mới mua nổi.

Theo nhưng tôi biết thì tỉ lệ thường dân có trong học viện này chiếm tỉ lệ lớn hơn, nếu thế thì liệu họ có thể chi nổi một bữa ăn đắt tiền như thế này không? Những học sinh xuất sắc thì sẽ được đất nước trao học bổng toàn phần nên không cần lo lắng nhưng số còn lại thì là một câu chuyện khác.

Quán ăn nhỏ của tôi hướng đến mục tiêu chung là tất cả mọi người, không phân biệt giàu nghèo gì cả. Giá của mấy món trong thực đơn của tôi, cái đắt nhất cũng chỉ bằng một phần ba giá cả ở đây thôi.

Mọi người đã có một bữa tôi vui vẻ cùng nhau, vừa lúc tôi định đứng dậy đi trả tiền thì ngay lập tức cả ba cô gái giữ tay tôi lại.

"Khoan đã Ren, lần này để tụi em trả tiền ạ."

Cả ba nhìn tôi và không có vẻ sẽ buôn tay tôi ra.

"Eh? Nhưng mà, làm thế sẽ ảnh hưởng đến tư cách của một đấng nam nhỉ của anh mất."

Đúng vậy. Đó là một trong những điều tối quan trọng mà sư phụ đã từng dạy cho tôi. Đã là một người đàn ông thì phải luôn trả tiền bữa ăn.

Vừa nói xong, tôi lại nhân ánh nhìn miễn cường bối rối từ cả ba. Gì vậy? Nó thật sự quan trọng đấy. Nếu không, sư phụ sẽ đấm tôi nếu phát hiện ra mất.

"Ahaha, không sao đâu mà. Tụi em đều biết anh là người như thế nào mà. Chả phải anh cần phải chi nhiều thứ cho cửa tiệm mới sao? Tụi em chi ít cũng muốn được giúp anh một phần nào."

Erina nhìn thằng vào mắt tôi nói với một giọng ngọt ngào hơn bao giờ hết.

"Mà, vì anh từ chối mọi sự giúp đỡ nên đây là cách duy nhất."

Clara khoanh tay nhìn tôi và khẽ thở dài. 

"Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì cả. Tụi em đã quyết rồi!"

Lavie chốt một câu cuối cùng khiến tôi hoàn toàn bất lực.

"..."

Khó quá. Nhóm Erina khiến tôi trở nên vô cùng bối rối.

"Hay là đổi lại, anh sẽ đãi mấy em bữa ăn ở tiệm khi khai trương nhé? Anh đảm bảo vị của nó không thua kém gì ở đây đâu."

"Wa! Như thế thì tuyệt quá! Quyết định vậy đi!"

.

.

.

Bữa tối của chúng tôi kết thúc và tôi trở về tiệm. Ngày mai là chủ nhật, có lẽ tôi nên đi thăm mẹ. Khi tôi vừa ra tới cổng, Erina đột ngột từ phía sau chạy tới và giữ lấy tay tôi.

"Ủa? Có chuyện gì sao Erina? Em không về phòng à?"

"Eh? À vâng... chỉ là... ừm... A-Anh có muốn đi dạo một lát không ạ?"

Erina nói với vẻ lúng túng trong khi hai má đỏ ửng.

"Hm? Anh ổn thôi. Đã lâu rồi anh em mình không được trò chuyện riêng. Nghĩ lại thì anh cũng muốn nói chuyện với em."

"Anh Ren... vâng!!!"

Erina đáp lại với một vẻ phấn khởi vô cùng. Nói xong, tôi và Erina cùng nhau đi dạo dọc theo con đường hoa. Gió buổi tối có hơi se lạnh. Cây cối xung quanh khẽ động cùng tiếng xì xào. Ánh trăng lên cao để lại một vệt loáng trắng ở mặt biển phía xa đường chân trời, tôi và Erina đi dọc theo con dốc hướng về phía tượng đài anh hùng.

Cả hai cùng tán gẫu về những câu truyện xưa, hiện tại và những ý định ở tương lai. Đã lâu lắm rồi hai đứa mới ở cùng nhau như thế này, nó khiến tôi cảm thấy hoài niệm vô cùng.

"Mà, anh phải nói thật. Em đã lớn lên và trở nên xinh xắn. Dù ngày xưa, nhìn em anh cũng mường tượng rằng em sẽ trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, thế nhưng giờ nhìn lại thì em còn vượt ngoài tưởng tượng của anh."

"T-Thiệt tình. Tự dưng anh lại nói ra mấy câu xấu hổ đó."

Erina ngay lập tức cảm thấy bối rối, hai má đỏ cả lên. Tôi khúc khích cười trước vẻ đáng yêu đó của em ấy. Quả nhiên là Erina, em ấy luôn cảm thấy khó xử khi ai đó khen mình thật lòng.

"A-Anh cũng vậy. Ngày xưa anh đã ngầu và đáng tin cậy rồi, giờ anh lại còn lịch sự và tử tế nữa."

"Ahaha, cảm ơn em."

"Ngoài trừ việc anh đào hoa ra."

Em ấy quăng cho tôi ánh nhìn bằng nửa con mắt, tôi khẽ lùi lại một bước.

"Mà, không phải là em giận hay gì. Chỉ là..."

Erina lần này không nhìn tôi mà lại quay ra chỗ khác. Dưới ánh trăng, tôi vẫn có thể thấy rõ mang tai đỏ hết cả lên của em ấy.

"Chỉ là?"

"Aaa! Thiệt tình! Không có gì."

Kết thúc cuộc đối thoại một cách khó hiểu như thế, Erina vùng vằn đi trước, bỏ lại tôi bỡ ngỡ phía sau.

"Mà Erina này."

Tôi vội chạy theo em ấy.

"Mai em có rảnh không?"

"Eh? Mai ạ? Mai là chủ nhật nên rảnh ạ. Bộ anh cần gì sao?"

Erina quay lại nhìn tôi như thể chưa có gì xảy ra cả. Sợ thật.

"À... Ừm... anh muốn cùng em đi thăm mẹ. Với lại còn chuyện của chị Rena nữa."

"A... Phải rồi nhỉ? Vâng, em sẽ đi cùng anh. Còn về chuyện của chị Rena, chị ấy vẫn khỏe mạnh đấy, em quên nói với anh. Chị ấy cũng được người nhà Fountain giúp đỡ."

"Vậy sao? Thật tốt quá."

Từ xưa, cả ba chị em tôi vốn vô cùng hòa đồng với nhau. Chúng tôi thương nhau như chị em ruột dù không hệ có quan hệ máu mủ gì cả.

"Chỉ có điều... chị ấy... à không, mai em sẽ dẫn anh đi gặp chị Rena. Đến nơi anh sẽ thấy."

Erina nhìn tôi với một biểu cảm phức tạp. Tôi thật sự không hiểu điều gì khiến em ấy nuốt lại những lời định nói ra.

Thoáng chốc, chúng tôi đã đến cuối con đường và quay lại. Lần này tôi sẽ đưa Erina về đến kí túc xá, rồi sau đó trở về tiệm.

"Anh Ren này... em có một mong muốn..."

"Hm? Cứ nói ra đi, anh sẽ cố gắng thực hiện. Dù gì thì anh cũng đã hứa rồi mà."

Nghe vậy, một nụ cười nhỏ hiện lên trên môi của Erina.

"Ừm. Vậy thì... L-Liệu em có thể ở cùng anh tối nay không ạ?"

"Hm? Eh? Em nói gì cơ? Nhưng mà chúng ta--"

"Em biết! Chúng ta không còn là những đứa trẻ ngây thơ ngày xưa nữa. Việc hai đứa ở cùng nhau sẽ dẫn đến nhiều chuyện. Nhưng... từ lúc anh trở về đến giờ, em vẫn có cảm giác hai đứa xa cách. Kiểu như... không còn như xưa nữa. Dù vẫn cười nói bình thường, nhưng em vẫn cảm giác như có một thứ gì đó chặn giữa em với anh. Tôi qua em ngủ, em đã mơ... em... lại để mất anh một lần nữa..."

Erina lấy hai tay ôm chặt lấy cơ thể của mình và khẽ run. Tôi nhìn em ấy mà không thể kìm lòng. Vậy hóa ra em ấy luôn cảm thấy như thế suốt thời gian qua. Tôi thật có lỗi, bởi vì tôi vẫn chưa thể khiến em ấy an lòng.

Tôi cởi chiếc áo choàng của mình ra và trùm lên cho em ấy. Sau đó, tôi nhẹ nhàng ôm lấy Erina và khẽ xoa mái tóc bạch kim tuyệt đẹp của em ấy.

"Không sao đâu. Anh đã hứa rồi, anh nhất định sẽ không bao giờ rời đi nữa và anh cũng sẽ không từ bỏ việc trở thành một gia đình với em, và cả chị Rena nữa. Cả ba chúng ta sẽ sống cùng nhau, một cuộc sống hạnh phúc để khiến mẹ an lòng nhé."

"Anh hai... Um, em biết rồi."

"Vậy thì, ta về thôi."

Tôi nắm lấy tay Erina, dẫn em ấy đi ngược con đường hoa và rẻ về phía cửa tiệm. Đến nơi, tôi nhẹ nhàng mở cửa và mời Erina vào. Nhân tiện pha một tách trà nóng cho em ấy.

Erina không nói gì, chỉ nhìn tôi rôi khẽ cười một cách hạnh phúc.

"Cảm ơn anh, anh hai yêu dấu."

"Hm? Em nói gì cơ?"

"Hì hì, không có gì."

"Kì quặc."

Erina ngồi và chiếc ghế trước quầy phục vụ và nhìn xung quanh như một đứa trẻ trong độ tuổi tò mò.

"Anh mới hoàn tất công việc chuẩn bị vào ngày hôm nay đấy. Giờ chỉ đợi khai trương thôi. Liệu anh có thể nghe đánh giá của em không?"

"Rất tuyệt ạ. Cảm giác ấm cúng lắm. Em rất thích cái không khí này. Vừa yên tĩnh, vừa nhẹ nhàng, aaa, em không biết phải mô tả thế nào nữa."

Erina ôm đâu lắc lắc một cách đáng yêu. Tôi đặt tách trà nóng ra cho em ấy.

"Trà đây, vẫn còn nóng đấy. Mà, ở đấy có dịch vụ nghe bài hát yêu thích nữa đấy. Anh có mang chiếc máy nghe nhạc từ Lôi quốc. Dù hơi cũ rồi nhưng nghe vẫn tốt. Anh cũng cập nhật thêm mấy bản ghi âm mới nhất rồi."

"Wa! Tuyệt thật đấy! Em nghe thử được không?"

Erina trở nên phấn khích y hệt cô bé luôn đi theo tôi ngày xưa. Tôi khẽ cười trước vẻ hồn nhiêu của  em ấy và thâm nghĩ "Mình phải bảo vệ nó".

"Được thôi."

Tôi chỉ cho Erina cách dùng cơ bản. Đầu tiên là bỏ một đồng xu vào, rồi chọn bài hát ưu thích trên danh sách. Rồi dựa theo kết quả, lấy số thứ tự để tìm bản ghi đặt trong chiếc hộp gỗ bên cạnh. Sau đó cho vào máy và thưởng thức. 

Một giai điệu nhẹ nhàng du dương lan tỏa khắp cửa tiệm.

"Là Light in the Forest à. Bài này anh cực thích luôn đấy."

"Thật ạ? Em nghe cũng thích lắm."

Như thế, cả hai nói chuyện thôi một lúc nữa cho đến khi quay về phòng và ngủ.

"Phòng em ở bên kia. Anh biết trước được kiểu gì cũng có ngày này nên đã chuẩn bị sẵn giường và chăn đấy. Dù không ngờ nó lại tới sớm vậy."

"V-Vâng."

Em ấy nhìn chằm chằm và cửa phòng như không mở ra. Thấy khó hiểu nên tôi lại nhìn sang và hỏi.

"Có chuyện gì sao? Phòng không có khóa đâu."

"Eh? À không..."

"?"

Khó hiểu? Không lẽ là em ấy muốn đi vệ sinh?

"Nếu là nhà v--"

"Anh hai này."

"H-hả? Có chuyện gì?"

"E-Em muốn ngủ cùng anh, có được không?"

"EHHHH???"

Erina nhìn tôi. Nhưng lần này em ấy lại không hề bối rối hay xấu hổ.

"C-Chuyện đó có hơi..."

"V-Vậy sao. Em hiểu rồi."

Khác với lúc nãy, em ấy không nói gì nữa mà chỉ lặng lẽ quay về phòng. Thế nhưng, trên gương mặt của em ấy là một vẻ cô đơn và tôi đã lở nhìn thấy nó.

"Aa! Anh hiểu rồi. Em chơi xấu thật đấy."

"Vâng?"

Erina nghiêng đầu nhìn tôi.

"Thì anh bảo là... chỉ ngày hôm nay thôi..."

"A! Vâng! Cảm ơn anh!"

Erina chạy tới và quàng tay qua cổ tôi, đưa gương mặt tinh tú của em ấy đến gần mặt tôi khiến tôi liền đỏ mặt trong xấu hổ. Ngược lại, Erina lại đang tươi cười một cách hạnh phúc.

"Nhưng mà cả hai đều không còn trẻ nhỏ nữa... nghĩ lại thì..."

"Eh? Nhưng anh đồng ý rồi mà? Em tin anh! Hì hì."

"Em đấy nhé... thôi được rồi. Dù rằng anh tin là bản thân sẽ không vô thức làm mấy chuyện sai trái nhưng... giả sử nó có xảy ra thì anh sẽ chịu trách nhiệm. Dù gì thì..."

Em là động lực sống duy nhất của anh mà.

"Eh? A!"

Và lần này, Erina lại quay mặt sang chỗ khác để dấu đi gương mặt đỏ bừng của mình.

"Ưm... em hiểu rồi."

"Vậy ngủ thôi. Anh cảm thấy hơi mệt rồi."

Và thế là tôi và Erina cùng ngủ chung. Em ấy gối đầu lên tay tôi, khiến hai đứa như thể hóa thành những đứa trẻ ngày xưa. Cộng thêm chị Rena nữa, ba đứa vẫn hay ngủ chung với nhau như thế này. Chỉ một, hai năm ngắn ngủi mà chúng tôi đã trở thành một gia đình không phân biệt huyết thống. Quả thật tình cảm gia đình là vô cùng thiêng liêng.

Khi hơi thở của Erina chậm dần và trở nên đều đặn, tôi cũng dần chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com