TruyenHHH.com

Lang Thang Khap Noi Suot Bay Nam Ngay Hom Nay Toi Se Tro Ve

(Yin's PoV)

Sau khi anh ấy rời đi, cả căn phòng chìm trong im lặng. Cả bọn nhìn nhau nhưng chẳng nói gì. Thành thật mà nói, bản thân tôi cũng có chút bất ngờ lẫn thất vọng khi biết anh ấy là một Poster.

Một Poster trong lớp đặc biệt, dù nghĩ kiểu gì thì điều đó cũng quá chi là kì lạ. Nhưng... chúc phúc của một ai đó dẫu có là gì thì cũng không nên đánh giá người khác một cách thiển cận như vậy được.

Thật sự, mình cảm thấy có lỗi với anh ấy. Dù chỉ mới gặp thôi nhưng ấn tượng của mọi người ở đây về anh ấy lại quá rõ ràng. Anh ấy nói chuyện rất lịch sự và dễ nghe. Dù gương mặt không phải dạng đẹp trai xuất sắc nhưng lại có một thứ gì đó rất cuốn hút ở anh ấy. Có thể nói, việc bản thân mình lẫn mọi người nhanh chóng có thiện cảm với anh ấy không phải là điều gì quá khó hiểu.

Ấy thế mà chúng tôi lại trưng ra cái biểu cảm đó, chắc làm anh ấy phật lòng lắm. Khác với chúng tôi, Lavie hay Elie đều không có cái phản ứng đó. Có lẽ một phần là do cả ba cùng lớp với nhau nên họ đã biết trước, nhưng cả hai đều không thuộc kiểu người quan tâm đến thực lực của người khác.

Tôi, Yoshu và Xinya nhìn nhau đầy bối rối thì đột nhiên Elie lên tiếng.

"Mọi người, đừng có tỏ ra như thế nữa. Anh ấy không phải kiểu người để bụng đến mấy thứ đó đâu. Chả phải Ren đã nói như thế rồi sao?"

"Nhưng... bọn chị đã thất lễ với một người lịch sự như anh ấy..."

"Mà, không sao đâu, Elie nói đúng, Ren không phải kiểu người đó đâu."

Dù Lavie lẫn Elie đều đã nói vậy nhưng không thể cứ thế mà gạt hết cái cảm giác tội lỗi này được.

"Dường như Elie và Lavie đều rất hiểu Ren nhỉ, dù anh ấy chỉ mới chuyển tới gần đây."

"À... Thật ra tụi tớ cũng có quen biết từ trước rồi. Đối với Elie thì còn lâu hơn thế kìa."

"Lâu hơn?"

Yoshu nghiên đầu hỏi Elie.

"Ơ? Bộ tớ chưa kể à? Ren là người anh trai mà tớ luôn muốn tìm đấy."

"..."

Cả ba người chúng tôi chìm trong im lặng.

"Lần đâu nghe luôn đấy!!!"

Cả ba đều đồng thanh hét lên, Elie thấy thế chỉ khẽ gãi má.

"V-Vậy là anh ấy là người cực kì quan trọng của Elie rồi... Chúng ta đã đắc tội với anh ấy... tớ xin lỗi Elie... huhu."

Yoshu đột nhiên quỳ xuống trước mặt Elie và khóc mếu máo. Ngược lại, Xinya là để lộ một vẻ tội lỗi hơn bao giờ hết.

"Ahaha, đã bảo là không sao mà? Từ xưa giờ tớ cũng chưa từng thấy anh ấy thật sự giận ai bao giờ cả."

"Thật á?"

Yoshu nhanh chóng ngừng khóc như thể hành động trước đó chỉ là diễn vậy.

"Thế, cái tên Erina mà anh ấy gọi là..."

"Ừ, là tên thật của tớ. Cái tên đó do chính anh ấy đặt cho đấy."

"Wa... Anh trai và em gái... nhưng lại không cùng huyết thống..."

Yoshu vừa lẩm bẩm vừa suy ngẫm gì đó. Ngay lập tức Elie hét lên trong khi đỏ hết cả mặt.

"C-Cậu đang tưởng tượng gì thế hả?!"

"Đúng đấy, Elie sẽ không xem Ren như đối tượng khác giới đâu. Cho nên chị sẽ là--"

"Cái đó thì không đâu, thưa chị Lavie yêu quý."

"Ugh, em keo kiệt quá đấy...."

Lavie phồng má lên với Elie. Chuyện gì đang xảy ra vậy.

"Um... Lavie, cậu với anh ấy có quan hệ như thế nào vậy?"

"Eh? Cái đó... hơi xấu hổ nhưng... anh ấy là bạch mã hoàng tử của tớ!"

Lavie ôm má lắc qua lắc lại một cách đáng yêu, một dáng vẻ mà tôi chưa từng thấy.

"Eh?????!!!"x3

Một lần nữa, cả ba đồng thanh hét lên.

Ngược lại, Elie chỉ thở dài và nhìn cậu ấy một cách chán nản.

"Ufufu, anh ấy vừa lịch lãm, vừa cuốn hút. Nói chuyện lại rất dễ nghe. Không những thế, anh ấy là ân nhân cứu mạng của tớ nữa, đích thực là bạch mã hoàng tử rồi."

Lavie bắc đầu uống éo trong khi liên tục khen không ngớt lời về Ren. Mà, mình cũng cảm thấy như vậy. Nhưng, chờ đã...

"Ân nhân cứu mạng? Có chuyện gì xảy ra sao?"

"Eh? Chết, lỡ lời rồi."

"Chị Lavie!"

Lavie khựng người lại trong khi Elie khẽ mắng cậu ấy.

"Um... chuyện này không phải là điều mà ai cũng nên biết. Nếu mọi người hứa là sẽ giữ bí mật thì tớ sẽ kể..."

Ném lao rồi phải theo lao à? Nhưng đâu có ai ép cậu ấy phải nói ra đâu.

"Chị Lavie..."

"Anh ấy... chắc sẽ không giận nhỉ?"

"K-Không cần thiết đâu ạ. Tụi em không muốn đắc tội thêm với anh ấy đâu."

Xinya xua xua bàn tay trước mặt một cách bối rối.

"Vậy sao? Nếu vậy thì..."

"Nhưng thật lòng thì em vẫn cảm thấy tò mò..."

Lavie chưa kịp nói hết câu thì Xinya đáp lại trong khi chọc hai ngón tay vào nhau.

"..."

"Rốt cuộc thì em muốn cái nào?"

.

.

.

"Eh? A-Anh ấy là người giải lời nguyền của chị với Elie sao?"

"Suỵt!!! Nói bé thôi!"

"Ah! X-Xin lỗi ạ."

Yoshu hét lên khi Lavie kể về nguồn gốc của việc cậu ấy hết bệnh. Thật khó tin, trên đời có người có thể giải lời nguyền sao? Bản thân mình là một thuật sư, chưa bao giờ nghe về những người như vậy cả.

"Thành thật, hồi đó chị sợ lắm. Cứ nghĩ cuộc đời mình đã kết thúc rồi. Dù chỉ mới gặp nhau trong ngày hôm đó nhưng chị cũng nhanh chóng có thiện cảm với anh ý nên cũng muốn nói vài lời cuối cùng trước khi rời đi. Kiểu như nhờ anh ấy chăm sóc cho Elie hay Clara. Ấy thế mà anh ấy đột ngột từ chối khiến chị sốc lắm. Rồi anh ấy bảo là 'Nếu tiểu thư muốn nói gì với tôi, xin hãy nói thật rõ ràng, không phải nằm ở đó'. Kyaa!! Ngầu quá sức luôn."

Dường như Lavie đã chìm đắm vào thế giới của riêng mình rồi. Elie chỉ ngồi đó mà liên tục thở dài. Gì vậy? Em ấy bị nhiễm bởi Clara rồi sao?

"Rồi anh ấy búng tay một cái, cái vòng cổ đột nhiên sáng lên rồi biến mất. Mọi cơn đau cũng tan biến theo luôn. Lúc đó, trong mắt chị không thể nhìn ai khác mà anh ấy nữa rồi. Uuu... anh ấy thật sự ngầu quá sức luôn. Làm sao chịu được đây. Aaaa..."

"Ehehe, chị Lavie nhìn y như mấy cô gái đang yêu trong tiểu thuyết ấy nhỉ? Hoàn toàn mù quán luôn ấy."

Xinya khẽ cười trước một Lavie đang chìm vào những mơ tưởng về chàng bạch mã hoàng tử của mình.

"Chị không có mù quán! Ơ? Có thể là chị mù quán vì anh ấy thật? Cơ mà Elie đột nhiên nghiêm khắc quá, làm chị hoàn toàn không được một mình với anh ấy."

"Oho? Elie cũng thuộc tuýp yêu anh trai sao? Tớ hiểu mà, ahaha!"

Yoshu đột ngột tiếp cận Elie và cười lớn. Mọi người trong câu lạc bộ đều biết Yoshu có một người anh trai ruột năm trên cũng học ở đây và em ấy cực kì yêu quý anh ấy.

"H-Hưm! Đừng có so sánh tớ với cậu. Nếu muốn thì tớ cũng có thể đường đường chính chính kết hôn với anh ấy đấy! Bọn tớ không có quan hệ huyết thống mà!"

Đột nhiên Elie đứng dậy rồi tuyên bố thật lớn khiến cả căn phòng chìm trong im lặng. Nhanh chóng không lâu sau đó, như thể vừa nhận ra ý nghĩa của những gì mình vừa nói, Elie chìm trong xấu hổ.

"Thì ra là vậy, chị hiểu rồi."

"H-Hiểu gì ạ?"

"Em chính là đối thủ! Chị sẽ không nhường đâu."

"Đối thủ gì ạ???!"

Lavie đứng dậy và chỉ thẳng vào Elie như thể đang tuyên bố chiến tranh vậy.

"Trận chiến tình yêu sao? Nghe lãng mạn thật đấy."

Xinya vỗ nhẹ hai tay vào nhau trong khi gương mặt chuyển sang một vẻ kì cục. Xinya như thể hóa thành người khác khi nói về tiểu thuyết tình cảm hay mấy thứ liên quan đến yêu đương.

"Bạch mã hoàng tử à..."

"Yin? Chị tự dưng lơ đãng đi đâu thế? Hay là... chị cũng bị vướng vào lưới tình của anh ấy rồi, hà hà..."

Xinya nhìn tôi trong khi đôi mắt hóa thành một thứ gì đó điên loạn rồi.

"Gì cơ? Cậu cũng muốn tuyên chiến sao? Cũng không trách được, anh ấy như thế thì... Nhưng tớ sẽ không nhân nhượng đâu!"

"Làm ơn nghe tớ nói. Tớ không có!"

"V-Vậy sao? Hm..."

"Không có thật mà! Với lại tớ nghĩ anh ấy không thích kiểu như tớ đâu..."

"Hm? Sao cậu biết?"

"Thì... tớ nghĩ anh ấy thích kiểu như Lavie hay Elie hơn. Ngực tớ cũng bé nữa..."

Tôi vừa lấy hai tay ôm lấy bộ ngực khiên tốn của mình.

Uuu... tại sao mình lại nhỏ con như thế chứ? Xinya nhỏ hơn một tuổi nhưng em ấy cao hơn mình nhiều, ngực cũng lớn nữa. Thật không công bằng.

"Lại là ngực à? Cậu lúc nào cũng quan tâm mấy thứ đó nhỉ? Tớ thấy cậu nhỏ nhắn đáng yêu mà."

"Uuu... t-thật ư? Chẳng phải đàn ông ngày nay đều thích những cô gái quyến rũ hơn sao?"

"Ừm... em không nghĩ Ren là thuộc kiểu đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài."

"T-Thế à? Ừm..."

Tôi đột nhiên cảm thấy hơi bối rối.

"B-Bỏ qua chuyện đó đi, chẳng phải chúng ta nên đánh giá tranh sao? Cũng gần tối rồi."

"À ừm, phải rồi."

Lavie qua lại với vẻ thường ngày, hắng giọng một cái rồi bắt đầu với tranh của Yoshu trước.

"Eh..."

Lavie không nói gì mà chỉ trừng ra một vẻ mặt méo mó. Tôi cũng tò mò nên chạy đến xem thử.

"Q-Quá đáng! Đây là chị sao! Dù chị có tệ đến mức nào thì cũng không phải như thế này chứ!"

Tôi hoàn toàn có thể khóc bất cứ lúc nào.

"Ehe, em tệ ở khoản vẽ chân dung lắm."

"Quá đáng..."

Tôi hoàn toàn suy sụp. Ngồi giữ im cơ thể suốt cả tiếng đồng hồ để nhận lại một bức tranh trông như quái vật sao? Hức...

Cũng may thay, tranh của những người còn lại đều vẽ tôi một cách bình thường, đặc biệt là Elie vẽ rất giống thật. Nhưng tôi vẫn không thể quên được bức tranh của Yoshu.

"Nó sẽ ám ảnh mình cả đời mất."

Tôi co người lại ngồi trong một góc. Hình ảnh bức tranh của Yoshu cứ lảng vảng mãi trong đầu của tôi.

"Tới lượt tranh của Ren nhỉ? Không biết anh ý vẽ thế nào."

Lavie chuyển hướng về phía tranh của Ren.

Mà, cũng có chút tò mò thật.

"Ahaha, ngày xưa anh ấy vẽ tệ lắm. Tệ hơn cả em nữa cơ."

"Vậy sao?"

"Thật ra thì... em chưa thấy anh ấy vẽ bao giờ cả. Nhưng anh ấy lúc nào cũng nói bản thân không vẽ được như em."

"Nếu vậy thì đã chắc gì anh ấy không biết vẽ?"

"Um... em không biết... nữa...?"

Đột nhiên Elie ngừng nói khiến tôi bất giác nhìn về phía em ấy. Ở đó, cả bốn người kia đứng đơ ra trước bức tranh của Ren.

"Có chuyện gì sao? Tranh của anh ấy trông thế nào?"

Vẫn còn sợ một chút, tôi ngồi im trong góc mà không buồn đứng dậy.

"C-Chị Yin ơi! Chị phải tận mắt xem nó. Cái này..."

"G-Gì vậy?"

Đột nhiên mọi người phản ứng như thế cũng khiến tôi tò mò. Sau một cái thở dài, tôi đứng dậy rồi đi về phía bức tranh của Ren. Ngay cái khoảnh khắc mà tôi nhìn vào bức tranh...

"Đ-Đây là... mình sao?"

Cả bức tranh ấy như bừng lên một cách sống động trước mắt tôi. Tôi cảm nhận được cơn gió nhè nhẹ lẫn tiếng xào xạc từ nó. Tôi thậm chí cảm nhận đươc chuyện động của bức tranh.

Anh ấy vẽ một thiếu nữ đang ngồi cạnh khung cửa sổ mà đọc sách. Tôi không nhớ là bản thân có tạo dáng chi tiết đến vậy. Anh ấy thậm chí là lên cả màu nữa. Với màu hồng nhạt làm chủ đạo, tôi cảm nhận được sự nhẹ nhàng từ bức tranh. Những chiếc rèm mòng từ khung cửa như thể đang chuyển động vậy. Lá và tán hoa Lavender rơi lên chiếc bàn thông qua ô cửa sổ. Cô gái nhỏ với mái tóc nâu dài óng mượt đang ngồi tựa vào bờ tường với một quyển sách nhỏ trên tay. Cô ấy có vẻ đang nghỉ giữa chừng.

Cô ấy nhìn ra bên ngoài, mái tóc buôn dài ngang thắt lưng bồng bềnh theo cơn gió, cùng với đó là một nụ cười đáng yêu.

"Đ-Đây... anh ấy đang thật sự vẽ mình sao?"

Tim tôi bắt đầu đập loạn xạ.

"Có vẻ như Ren đã dựa vào chị mà tưởng tượng ra tư thế này. Chậc, từ khi nào anh ấy vẽ đẹp thế chứ, còn lên màu nữa."

Một cảm giác kì lạ chạy dọc khắp cơ thể của tôi.




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com