Lang Quan Duy Luong
Chương 11."Thừa tướng, sau này, trẫm muốn ngươi không làm tướng cũng làm nhiếp*." Đế vương mới đăng ngôi không lâu tóc đã bạc, nắm chặt tay thừa tướng trẻ tuổi mới hơn ba mươi của hắn, hắn nửa đời chinh chiến, lệ rơi không dứt.*Nhiếp: nhiếp chính/ nhiếp chính vương.Thục Hán khai triều hai trăm năm, Tư Mã thị ở phương Bắc xuôi nam xâm chiếm đất Hán, một trận đại chiến lại công hạ đô thành Trường An của Thục Hán, nửa giang sơn thất thủ, thiên hạ đại loạn.Vương hầu Lưu Bị bất đắc chí không người hỏi thăm khởi binh từ phong địa, hết lần này tới lần khác, càng đánh càng thua, khi bại khi thắng. Rốt cuộc, đến năm thứ ba, nghe nói đến cái tên Gia Cát Lượng. Hắn tam cố thảo lư, từ đây như cá gặp nước, rồng đạp mây cao, ngắn ngủi bảy năm, quét sạch bốn phương, chư hầu quy hàng, nửa giang sơn phía nam Thục Hán lại thống nhất.Lên ngôi ở đất Thục, tung hô vạn tuế, khí thế bừng bừng. Lưu Bị để lại thừa tướng ở đô thành giám quốc, tự mình dẫn binh hướng kiếm về họ Tư Mã, muốn chinh phạt Trường An, nhưng không ngờ lại một trận đại bại.Hôm đó là sinh nhật năm mươi tuổi của hắn, ngọn lửa đốt trời thiêu rụi mười vạn đại quân, cháy đến áo quần xộc xệch của hắn, hắn đành nhân đêm khuya chạy trốn. Trong ánh lửa, bốn vị đại tướng Quan Vũ, Trương Phi, Mã Siêu, cũng không đuổi theo sau hắn, Bàng Thống, Pháp Chính trong lúc chạy trốn, vì núi lở mà rơi xuống núi. Hắn mới tiến vào thành Vĩnh An liền bệnh không dậy nổi, bệnh đã ăn sâu vào xương tuỷ."Chí ít, Khổng Minh, ngươi vẫn còn sống..." Đế vương cao tuổi, một lòng phục hưng Hán thất khóc như đứa trẻ. Cho tới nay hắn luôn là người có khí chất, sinh tử chi giao, huynh đệ thủ túc đều đi, hồn phách hắn cũng mất đi một nửa. Giờ phút này, hắn nhìn thấy sứ giả câu hồn ở xa xa, không biết còn được bao nhiêu thời gian, còn có thể nói mấy câu với người hắn không buông bỏ được nhất.Trước giờ dưới gối Lưu Bị đơn bạc*, đứa con trai duy nhất gần năm mươi mới có được, chưa tròn một tuổi đã chết yểu, giờ phút này chỉ còn lại đứa con nuôi nhận từ Khấu gia – Lưu Phong, năm nay hai mươi tuổi, có nhiều công trận."Tuyên chiếu, ban cửu tích* cho Hán thừa tướng Gia Cát Lượng, phong Hán Trung vương, khai phủ, giả tiết*, ban quyền phế lập, tổng nhiếp triều chính, tân quân còn trẻ, phải xem thừa tướng như cha, không thể làm loạn."*Cửu tích: là chín loại lễ khí, là lễ cao nhất mà hoàng đế ban cho chư hầu, đại thần, nói đơn giản, chính là có thể ngồi xe vàng, mặc quần áo vương giả, đi giày đỏ, nghe nhạc cung đình, dùng thảm đỏ vương giả, vào triều không cần cúi đầu, có quân giữ cửa, dùng Kim Phủ tử; dùng cung tên đỏ, còn có thể dùng Tế Tự Tông Miếu lễ khí vv...*Giả tiết: một loại công cụ giống như hổ phù hay thượng phương bảo kiếm, đại diện cho quyền lực của vua ban cho đại thần.Trọng quyền như vậy, có khác gì ông vua không ngai?"Bệ hạ, người muốn đặt Lượng lên lửa thiêu sao?" Gia Cát Lượng rơi nước mắt, lần đầu tiên ở trước mặt Lưu Bị, không tránh không né, mặc hắn túm chặt lấy tay mình – lòng đã có, chuyện chưa thành, giờ phút này còn băn khoăn mấy lời bàn tán gì nữa? Chỉ là lời từ chối của y trước đây giống như bát nước đổ đi không thu lại được, không kịp nói cũng không có cơ hội nói ra nữa.Lưu Bị lại cười, đùa giai giống như mang ý xấu: "Trẫm tin thừa tướng nhất định có thể phục hưng Hán thất, còn về cố đô..." Bỏ qua một cái túi lớn phía sau vẫn còn đắc chí.Ngực Lưu Bị lại đau đớn, hắn thở sâu mấy ngụm, trong đầu đột nhiên hiện ra gương mặt tiểu tử đang bộc lộ tài năng đó: "Lưu Phong theo ta nhiều năm, cũng tính là hiếu thuận, nhưng mà nghĩa tử rốt cuộc cũng không phải huyết mạch hoàng gia. Những năm qua, là trẫm có lỗi với nó..." Hắn nhìn vào mắt thừa tướng: "Thừa tướng, nếu sau này... Nếu như... còn nể mặt ta, thì hãy tha cho nó một mạng.""Dạ... Thần nhớ kĩ." Đến thời khắc này, ngay cả tự xưng "trẫm", Lưu Bị cũng quên, Gia Cát Lượng vẫn mãi kìm nén, đôi môi mỏng cũng không khỏi khẽ run.Lưu Bị lại nằm xuống giường nhỏ, thật lâu không nói tiếng nào, mà kéo tay Gia Cát Lượng, mỗi một gân mạch đều bởi vì dùng sức mà hiện lên rõ ràng."Bệ hạ, còn có chuyện gì muốn căn dặn thần sao?" Gia Cát Lượng dùng một tay khác đặt lên bàn tay đầy vết chai đang nắm tay mình của Lưu Bị, cơ thể cảm thấy lạnh, y nắm chặt hơn, giống như có thể sưởi ấm bàn tay này, có thể thông qua bàn tay này, truyền sự sông của mình vào cơ thể hắn.Muộn rồi! Muộn rồi...Lưu Bị ngắm nhìn dung nhan anh tuấn của thừa tướng của mình, y vẫn còn trẻ như vậy, phong nhã hào hoa giống y như lần đầu tiên gặp y ở thảo lư, vô số hình ảnh xẹt qua trong đầu. Hắn thấy, ở Long Trung, Ngoạ Long tiên sinh một thân bạch y thêu hạc cùng hắn thoải mái bán chuyện thiên hạ; hắn thấy đêm thắng lớn đầu tiên, trung lang tướng mới được phong quân sư gảy đàn dưới trăng, tiếng đàn như tiếng suối trong; hắn thấy ánh mắt sáng rực của đối phương nhìn hắn, nhưng sau khi hai mắt giao nhau lại vội vã né tránh; hắn thấy trước khi lên ngôi, thừa tướng tương lai quỳ lạy dưới đất, xin hắn tục huyền bổ sung vào chính thất, cúi đầu che giấu cảm xúc...Nhưng đến lúc này, hắn vẫn không bỏ được.Thừa tướng vĩnh viễn hiểu hắn như vậy. Lưu Bị chăm chú nhìn Gia Cát Lượng, gắng sức nâng người dậy, cổ họng khẽ động: "Bị... chỉ là không bỏ được..." Hắn dừng lại hồi lâu, trong nháy mắt đó, giống như thế giới cũng theo đó mà ngưng trệ: "Aizzz... Thôi..." Hắn thở dài một tiếng, ngã xuống giường, tay nắm tay Gia Cát Lượng, buông lỏng.Năm Chương Vũ thứ hai, Hán Chiêu Liệt đế Lưu Bị băng hà, thọ năm mươi tuổi.2."Thừa tướng, không biết di chiếu của tiên đế..." Lưu Phong mặt đầy nước mắt dẫn đầu quỳ ngoài điện, vừa thấy Gia Cát Lượng đi ra, liền chạy lên phía trước. Giọng hắn bi thương, nhưng cũng không đè nén được mong đợi. Từ chỗ hắn quỳ lạy, cho thấy hắn đã tự xem mình đã là quân vương kế vị.Gia Cát Lượng hành động ung dung, mặt không đổi sắc, y mở di chiếu trong tay, cao giọng đọc: "Phó tướng quân Lưu Phong, cung hiếu cần mẫn*, dũng mãnh hơn người, lập nhiều công trạng, ban cho ba quận Thượng Dung, phong Thượng Dung vương, ở lại Vĩnh An túc trực bên linh cữu tiên đế. Để tang xong, lập tức trở về Thượng Dung, không có chiếu không được vào Thành Đô." *Cung: cung kính; hiếu: hiếu thảo"Nhi thần... tuân chỉ."Lưu Phong dập đầu bái lạy, hắn nhìn vạt áo Gia Cát Lượng dần xa, mọi người đi hết cũng không dậy được.3.Hoàng gia tông thất không ít, nhưng liên quan đến thế gia đại tộc, rắc rối phức tạp, hồi lâu vẫn chưa định ra được quân vương nối ngôi. Nước không thể một ngày không có vua, Nhiếp chính vương Gia Cát Lượng đích thân đi tới phong địa vương thất các nơi. Một ngày nọ, tới huyện Thiên Thuỷ, không ngờ rằng, trong thành nhỏ trăm dặm này cũng có một người hoàng tộc. Nơi này là lúc Thục Hán dựng nước đã phong, hơn hai trăm năm, sớm đã từ từ suy bại, thế gia đại tộc từng bước chiếm đất bóc lột, cho tới nay Thiên Thuỷ chỉ còn lại một toà thành cùng với hơn mười thôn xóm xung quanh. "Truyền tới thế hệ này, tiểu công tử tên Duy, bốn tuổi mất nơi nương tựa, năm nay còn chín tuổi." Tương Uyển nói với Gia Cát Lượng."Vậy trong thành này, ai làm chủ?" Gia Cát Lượng hỏi."Theo như điều tra, trong thành vẫn xem công tử Duy là chủ. Bởi vì Thiên Thuỷ có tứ đại gia tộc, không ai nhường ai, cũng không ai phục ai, công tử Duy gặp nhiều trắc trở, nhưng vẫn bảo vệ được chủ vị." Tương Uyển trả lời."Cái gì?" Gia Cát Lượng cau mày, điều này đích thực vượt ra ngoài dự đoán của y."Nghe bách tính ở đây nói, lúc công tử Duy sinh ra, trời giáng điềm lành, có kì lân xuất sơn, trước gọi Ấu Kỳ*. Nơi đây vốn dĩ không tên Thiên Thuỷ, lúc Thục Hán dựng nước tên Khương. Cho nên, thôn dân nơi này gọi công tử Duy là Khương Duy." Tương Uyển nói.*Ấu Kỳ: vốn dĩ ở đây tác giả dùng 维麒麟儿 (Duy Kỳ Lân Nhi) nhưng do tên hiệu của Khương Duy là Ấu Kỳ nên Chim chuyển thành Ấu Kỳ.4.Một chiếc ngự liễn từ Thiên Thuỷ xa xôi, băng qua sông núi, rốt cuộc sau hai tháng cũng đến hoàng cung Thành Đô. Đứa bé bên trong ngự liễn mặc long cổn đội mũ miện quá mức dày nặng ngồi ở ngôi cao nhất, lẳng lặng nhìn mọi thứ vừa xa lại vừa khiến người sợ hãi này.Chỉ có một người, Khương Duy biết. Chính là người quyền thế ngút trời lại mang nụ cười dịu dàng đi tới đất phong trước sói sau hổ của hắn, mang hắn rời đi. Dọc đường lắc lư, ban đêm mất ngủ, người nọ rất thấu hiểu lòng người mà cầu kiến ngoài lều, ngồi bên giường hắn, đắp chăn bông cho hắn, nói với hắn về ngàn vạn ngôi sao trên trời.Giọng y thật hay, chỉ nghe một lần liền khiến hắn lưu luyến."Bệ hạ..." Gia Cát Lượng thấy hắn coi thường lễ nghi và tôn nghiêm quân vương, dần dần dựa vào ngực mình, ánh mắt đầy bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng ngăn lại."Hán Trung vương... A, không phải... Thừa tướng..." Khương Duy xoắn xuýt gọi ra, mở miệng thế nào cũng thấy không được tự nhiên."Bệ hạ, theo di chiếu của tiên đế, bệ hạ nên gọi thần là tướng phụ. Có điều, nếu bệ hạ không muốn, cũng không cần...""Không, cái này Duy... Cái này trẫm thích." Hắn lại tựa vào ngực thừa tướng gần hơn chút nữa."Thần, tham kiến bệ hạ." Văn võ cả triều ngôn nghịt cùng nhau hô to, theo động tác của người dần đầu, kính cẩn bái lạy, ba quỳ chín lạy."Các khanh miễn lễ." Khương Duy trấn định đáp.Hắn nhẹ nhàng nâng tay áo tỏ ý, trong lòng lại lo lắng, ánh mắt len lén nhìn Gia Cát Lượng. Lại đúng lúc, Gia Cát Lượng cũng đứng dậy nhìn về phía hắn, Gia Cát Lượng khẽ gật đầu, nhẹ đến mức khó nhận ra. Khương Duy chợt cảm thấy yên tâm, trên mặt liền sáng lên, lần nữa phất ống tay áo, ngồi ngay ngắn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com