Lang Gieng Chao Mi Ongoing
Chuyện kể rằng, trong xóm nhỏ nọ, có 2 ngôi nhà màu xanh chung nhau một bờ tường. Nhà cao là nhà bác Tám "thọt". Bác là thương binh xuất ngũ về quê, lấy cô giáo huyện là cô Văn, đẻ ra 2 thằng con trai cách nhau 2 tuổi. Còn nhà thấp hơn là nhà bác Xô cô Lí bán vải. Một nhà làm buôn một nhà dạy chữ. Hai nhà chung nhau cái sân có gốc mít trĩu quả, chung cả cái ao sen sau nhà nữa còn mỗi mấy con đứa con là không chung chạ được thôi. Có cả một giai thoại về chuyện đặt tên con của hai nhà. Lúc hạ sinh thằng con đầu lòng, bố Tám mẹ Văn muốn con thừa kế dòng dõi thư hương văn chữ, liền hạ bút xuống tờ giấy khai sinh ba chữ: Nguyễn Minh Trí. Éo le thay, không biết bằng cách nào, cái tên văn vẻ hai vợ chồng nghĩ ngợi cả tuần lễ bị khuyết mất một chữ, sổ hộ khẩu gia đình có thêm thành viên: Nguyễn Minh Tí.Bác Xô vỗ đùi cười lớn:"Tiện thế! Đỡ cần nghĩ tên cúng cơm"Hồi đấy ở huyện nhỏ, làm thủ tục đổi tên cứ phải gọi là lằng nhằng, bác Tám chép miệng: thôi sau này đổi lại cũng được. Còn mẹ Văn thì rầu rĩ cả tháng liền, cô Lí phải cắt mấy m vải đặt may mấy cái đầm tặng quà đầy tháng, mẹ Văn mới tươi lên được tí.1 năm sau, 2 mẹ cùng mang bầu. 9 tháng 10 ngày sau đó, một trai một gái ra đời. Bác Xô sang thăm cháu trai, nhìn thằng nhóc trắng trắng bột bột bác thích ngay, thằng em trông lại lành hơn thằng anh vì anh Tí lớn lên có cái đuôi mắt hơi xếch lên giống bố nó."Thế đã đặt tên chưa?"Bác Tám thở dài thườn thượt. Tên hay thì cũng đặt rồi nhưng mẹ nó không chịu, sợ sau này tủi thân thằng anh. Bàn tới bàn lui, cuối cùng cái tên Nguyễn Minh Tèo ra đời. Hai vợ chồng bụng đầy chữ mà bất đắc dĩ không có đất dụng võ, bèn chuyển hướng sang cô cháu gái hàng xóm, nằng nặc xin được đặt tên cho con bé. "Anh thấy Lê Bảo Thiên Kim thế nào? Bảo vật thiên hạ, thiên kim tiểu thư! Quá hay chứ!"Bác Xô sợ tái mặt xua tay"Thôi thôi thôi, con nhà buôn vải thiên kim tiểu thư cái gì, cái ông này!"Bác Xô ở quê lâu năm, mê tín sợ tên hay quá khó nuôi. Sau một hồi nài nỉ khuyên bảo, từ ngũ hành đến cung hoàng đạo đều được đem ra lí lẽ rồi, cuối cùng bác Xô phải méo mặt đầu hàng chấp thuận. Bác Tám còn khẳng định chắc chắn con gái tên Kim sẽ mang tiền tài như nước về cho nhà ông.(Kim: Tiền)Nhìn những đứa trẻ ngây thơ trong sáng, các bậc phụ huynh thở dài bụng đầy lo lắng, chỉ mong tương lai chúng nó ngoan ngoãn nên người, cũng chả ao ước xa vời gì.----Thế rồi chúng cứ lớn dần, lớn dần lên...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com