Lan Ngoc X Trang Phap Mot Doi
"Ahhhhh!" Tiếng hét thất thanh của Lan Ngọc phá tan không khí im ắng của buổi sáng chủ nhật tại gia đình ấm cúng."Sao đó con?" Mẹ nàng hốt hoảng đi về phía cầu thang lo lắng nhìn lên phòng con gái. Với suy nghĩ của một người mẹ lo cho con gái cưng, bà nảy ra hàng tá lý do cho tiếng hét vừa rồi, chắc là gặp gián nên la làng, hay là nó bị đứt tay đứt chân, có khi nào bị gì nguy hiểm hơn không."Mẹ ơi con được nhận rồiiii." Lan Ngọc vụt ra từ phòng ngủ rồi phóng thẳng đến ôm mẹ mà nhảy tưng tưng.Sau 2 tuần chờ đợi, đã có lúc nàng nghĩ chắc mình rớt phỏng vấn rồi, thì cuối cùng chiếc email "Chúc mừng bạn đã trở thành một thành viên của TP Foods" cũng đã được gửi đến nàng. Giấc mơ của nàng cũng thành hiện thực. Tuy chỉ mới là nhân viên thực tập và phải trải qua 2 tháng học việc nhưng đối với nàng đã quá mãn nguyện rồi. Dù nàng có hơi thắc mắc vì sao mình được nhận dù chả có nhiều kinh nghiệm nhưng mà được vào công ty yêu thích là tuyệt vời lắm rồi, quan tâm nhiều làm gì cho mệt. "Tối nay nhà mình đi ăn nha. Ba mời, mừng Nho có công việc đầu tiên." Ba nàng đứng phía sau nhìn 2 mẹ con ôm nhau hạnh phúc vậy cũng thấy vui trong lòng. Con gái ông nay lớn rồi, vừa ra trường mà được vào hẳn công ty có tiếng đấy. Ông mà kể với mấy ông hàng xóm chắc tự hào phải biết. Tin vui của Lan Ngọc khiến cho gia đình nhỏ ríu rít cả ngày. Ba mẹ thì vui vì con gái có công việc đầu tiên. Bản thân nàng cũng vừa hạnh phúc vì có được công việc mơ ước, vừa nôn nao, hứng khởi khi có cơ hội gặp lại chị đẹp tóc hồng.~~~"Chào mừng các bạn đã đến với buổi học việc đầu tiên tại TP Foods. Đầu tiên, chị xin chúc mừng mọi người đã xuất sắc vượt qua những ứng viên khác để trở thành nhân viên thực tập cho phòng Marketing của công ty. Cho dù sau này chúng ta có chính thức làm việc cùng nhau hay không thì chị mong các bạn sẽ thật tự tin đi phỏng vấn công ty khác và hiểu rằng thực tập cho TP Foods cũng đã là một thành tựu của các bạn. Và chị xin tự giới thiệu, chị là Diệp Lâm Anh, các bạn có thể gọi chị là Diệp Anh, chị sẽ là người hướng dẫn công việc cho các bạn." Người phụ nữ cao ráo đang giới thiệu về công ty cho lứa nhân viên mới. Giọng nói rất thân thiện, phong thái lại hết sức chuyên nghiệp, như thể cô đã làm việc này hàng trăm lần cho các lứa nhân viên trước.Ù uôi, chị này vừa cao vừa đẹp như vậy phải làm người mẫu chứ ta? Lan Ngọc nhà ta mang tâm thế của một cô gái trẻ có chút vui đùa vừa có công việc đầu tiên. Thay vì tập trung vào lời giới thiệu của tiền bối thì lại bắt đầu đánh giá nhan sắc của mọi người. Nàng nhìn quanh, trong căn phòng này còn có 2 bạn nhân viên mới như nàng đang được phổ cập kiến thức.Chị gái này xinh nè.
Cái bạn kia da trắng quá ta, không biết dùng mỹ phẩm gì nhỉ? Lát phải lại hỏi mới được.
À mà sao không có bạn nam nào hết vậy. Sau này muốn có bạn trai cũng khó à. "Bạn áo trắng ơi." Diệp Anh cất tiếng gọi kéo nàng khỏi dòng suy nghĩ. "Bạn mở đầu giới thiệu bản thân cho mọi người nha." Trời đất ơi, lo đánh giá quá mà không biết chị Diệp Anh đang mời giới thiệu luôn. Nàng luống cuống đứng dậy chỉnh lại tóc tai rồi cất giọng."Dạ chào mọi người, em tên là Ninh Dương Lan Ngọc. Em mới ra trường và đây là công việc đầu tiên của em. Em chưa có nhiều kinh nghiệm nên rất mong được mọi người giúp đỡ ạ." Nói xong nàng cúi người chào mọi người. Tuy đều là người mới như nhau nhưng nàng có cảm giác nàng là người nhỏ nhất, cũng như ít kinh nghiệm nhất trong phòng. Nên là cứ ngoan ngoãn, lễ phép chút, chắc sau này nàng còn phải nhờ vả mọi người nhiều.Sau khi mọi người lần lượt giới thiệu bản thân cũng như khả năng ngoại giao của nàng, thì nàng đã biết được chị xinh đẹp tên Quỳnh Nga, còn bạn trắng trẻo như em bé kia tên Ngọc Huyền. Vậy là nàng đã chốt đơn được ngay 2 người bạn sẽ trở thành bạn thân chốn công sở của nàng. Hoàn thành công cuộc làm quen bạn mới, nàng mới bắt đầu chuyên tâm lắng nghe những lời hướng dẫn của chị Diệp Anh. Chủ yếu chị ấy giới thiệu cho mọi người về hướng đi của công ty, những việc tiếp theo phải làm và những quy định cho nhân viên."Nếu các bạn đã nắm được hết những thông tin chị vừa trình bày thì chúng ta sẽ bắt đầu tham quan các văn phòng và giới thiệu vị trí làm việc nhé." Diệp Anh đi về phía cửa chuẩn bị dẫn đoàn nhân viên mới đi tham quan công ty. Thật ra cô đã quá quen với công việc này. Cứ khoảng nửa năm sẽ có một lứa nhân viên mới được cô hướng dẫn. Tuyển vào là vậy, nhưng trong số đó ai vượt qua thời gian học việc và đồng hành với công ty lâu dài thì còn phải tuỳ vào khả năng từng người.Vừa nghe được đi tham quan công ty, Lan Ngọc hào hứng ra mặt. Vừa trò chuyện cùng 2 người bạn bên cạnh, nàng vừa dáo dác lia mắt qua từng căn phòng với hi vọng thấy được bóng dáng của chị đẹp hôm ấy. Vậy mà mãi đến khi nàng ngồi vào bàn làm việc được phân công vẫn không hề thấy lại mái tóc hồng. Nãy giờ nàng đã để ý kỹ cả những văn phòng khác rồi vẫn không thấy chị ấy đâu. Chẳng lẽ chị ấy không làm việc ở công ty này?"Chị ơi, cho em hỏi chút nha? Công ty mình... có cho nhuộm tóc không vậy chị?" Nàng ngập ngừng cất tiếng hỏi Diệp Anh khi cô đang hướng dẫn một số thao tác cơ bản."Màu trầm thì được. Dù chỉ làm việc trong văn phòng thôi nhưng công ty mình cũng quan trọng hình ảnh nhân viên lắm." Hình như màu hồng cũng không có trầm cho lắm...Câu nói của Diệp Anh khiến nàng suy nghĩ đến mức chẳng thể tập trung vào những gì cô đang hướng dẫn.Sao có thể như vậy nhỉ? Nếu chị ấy không phải nhân viên của công ty sao hôm đó có thể phỏng vấn người khác? Chẳng lẽ được mời tới phỏng vấn rồi thôi hả? "À, thật ra có một người nhuộm tóc màu nổi." Như chợt nhớ ra gì đó, Diệp Anh tiếp lời. "Nhưng mà từ từ em sẽ được gặp thôi. Còn giờ tập trung vô chị hướng dẫn nè. Lát mà hỏi lại là chị không chỉ đâu nhé." Nàng cảm giác như mình vừa được thắp lên một tia hi họng sáng rực. Tia lửa ấy khiến cho nhiệt huyết trong nàng tăng lên dữ dội. Những gì chị Diệp Anh hướng dẫn nàng đều ghi nhớ và thực hành được hết. Gọi là x2 năng suất luôn. Đến chị Diệp Anh còn phải khen nàng học hỏi nhanh chóng. Đang hừng hực khí thế thì một giọng nói có chút quen thuộc vang lên làm nàng có phần chột dạ."Lứa mới đây hả em?" Chưa kịp quay lại nàng cũng nhận ra giọng nói này của ai."Vâng đúng rồi chị. Có 3 bạn là Quỳnh Nga, Ngọc Huyền và Lan Ngọc." Diệp Anh nhanh chóng quay lại chào Uyên Linh rồi giới thiệu các nhân viên mới. "Còn đây là chị Uyên Linh, trưởng phòng của mình, các em nhé."Cả 3 cô gái đều lễ phép cúi đầu chào trưởng phòng. Uyên Linh mỉm cười đáp lại rồi đưa ánh mắt lướt qua. Ai cũng xinh xắn, sáng sủa, có lẽ đều là những bạn chịu khó học hỏi. Chợt ánh mắt cô dừng lại tại gương mặt quen thuộc."Em là bé lần trước đi trễ đúng không? Lần này có đi đúng giờ không đó?" Uyên Linh mỉm cười trêu chọc. Lần trước cô đã có ấn tượng với cô em này. Dù tới trễ nhưng rất lễ phép, mặt mũi cũng rõ xinh. Nay thấy nàng đã trở thành nhân viên thì có chút vui trong lòng.Lan Ngọc cười ngại ngùng khi bị chị lớn trêu. Chẳng qua hôm đó nàng chỉ ngủ quên một chút, lỡ không tìm thấy bộ hồ sơ một chút, rồi kẹt xe một chút. Vậy mà để lại ấn tượng nhiều chút trong mắt trưởng phòng. Dù là trêu chọc nhưng nàng cũng nhận ra trong lời nói của cô không hề có ý xấu. Nghe giống một người chị cưng chiều đứa em út hơn. Chính việc đó khiến nàng cảm thấy nhẹ nhàng, dù chỉ mới học việc có một ngày nhưng nàng lại cảm giác như mình thuộc về nơi này, như thể gia đình thứ hai của nàng vậy. Nàng kết thúc buổi học việc đầu tiên với tâm trạng vô cùng vui vẻ. Được làm ở công ty mình thích, được làm quen 2 người bạn xinh đẹp, được chị hướng dẫn khen, còn được trưởng phòng nhớ đến nữa, quá là mãn nguyện rồi. Tuy còn mục đích làm bạn với chị đẹp tóc hồng chưa hoàn thành nhưng nàng cũng tặc lưỡi cho qua vì hôm nay nàng đã có được những điều tuyệt vời khác rồi. Nếu có duyên nhất định sẽ gặp lại chị đẹp ấy thôi.Lan Ngọc vui vẻ leo lên chiếc chiến mã phóng thẳng một đường về nhà, lại còn vừa đi vừa hát vu vơ mặc kệ sự đời. Có lẽ vì vui quá mà nàng không nhận ra tất cả hành động của nàng từ lúc dắt xe, đến lúc hát những nốt nhạc trầm bổng, lúc trầm lúc bổng, rồi đến lúc biến mất trong dòng người tan tầm tấp nập, tất cả đều được thu lại trong đôi mặt của một người. Đôi môi người ấy vẽ nên một nụ cười nhẹ."Đáng yêu nhỉ?"
Cái bạn kia da trắng quá ta, không biết dùng mỹ phẩm gì nhỉ? Lát phải lại hỏi mới được.
À mà sao không có bạn nam nào hết vậy. Sau này muốn có bạn trai cũng khó à. "Bạn áo trắng ơi." Diệp Anh cất tiếng gọi kéo nàng khỏi dòng suy nghĩ. "Bạn mở đầu giới thiệu bản thân cho mọi người nha." Trời đất ơi, lo đánh giá quá mà không biết chị Diệp Anh đang mời giới thiệu luôn. Nàng luống cuống đứng dậy chỉnh lại tóc tai rồi cất giọng."Dạ chào mọi người, em tên là Ninh Dương Lan Ngọc. Em mới ra trường và đây là công việc đầu tiên của em. Em chưa có nhiều kinh nghiệm nên rất mong được mọi người giúp đỡ ạ." Nói xong nàng cúi người chào mọi người. Tuy đều là người mới như nhau nhưng nàng có cảm giác nàng là người nhỏ nhất, cũng như ít kinh nghiệm nhất trong phòng. Nên là cứ ngoan ngoãn, lễ phép chút, chắc sau này nàng còn phải nhờ vả mọi người nhiều.Sau khi mọi người lần lượt giới thiệu bản thân cũng như khả năng ngoại giao của nàng, thì nàng đã biết được chị xinh đẹp tên Quỳnh Nga, còn bạn trắng trẻo như em bé kia tên Ngọc Huyền. Vậy là nàng đã chốt đơn được ngay 2 người bạn sẽ trở thành bạn thân chốn công sở của nàng. Hoàn thành công cuộc làm quen bạn mới, nàng mới bắt đầu chuyên tâm lắng nghe những lời hướng dẫn của chị Diệp Anh. Chủ yếu chị ấy giới thiệu cho mọi người về hướng đi của công ty, những việc tiếp theo phải làm và những quy định cho nhân viên."Nếu các bạn đã nắm được hết những thông tin chị vừa trình bày thì chúng ta sẽ bắt đầu tham quan các văn phòng và giới thiệu vị trí làm việc nhé." Diệp Anh đi về phía cửa chuẩn bị dẫn đoàn nhân viên mới đi tham quan công ty. Thật ra cô đã quá quen với công việc này. Cứ khoảng nửa năm sẽ có một lứa nhân viên mới được cô hướng dẫn. Tuyển vào là vậy, nhưng trong số đó ai vượt qua thời gian học việc và đồng hành với công ty lâu dài thì còn phải tuỳ vào khả năng từng người.Vừa nghe được đi tham quan công ty, Lan Ngọc hào hứng ra mặt. Vừa trò chuyện cùng 2 người bạn bên cạnh, nàng vừa dáo dác lia mắt qua từng căn phòng với hi vọng thấy được bóng dáng của chị đẹp hôm ấy. Vậy mà mãi đến khi nàng ngồi vào bàn làm việc được phân công vẫn không hề thấy lại mái tóc hồng. Nãy giờ nàng đã để ý kỹ cả những văn phòng khác rồi vẫn không thấy chị ấy đâu. Chẳng lẽ chị ấy không làm việc ở công ty này?"Chị ơi, cho em hỏi chút nha? Công ty mình... có cho nhuộm tóc không vậy chị?" Nàng ngập ngừng cất tiếng hỏi Diệp Anh khi cô đang hướng dẫn một số thao tác cơ bản."Màu trầm thì được. Dù chỉ làm việc trong văn phòng thôi nhưng công ty mình cũng quan trọng hình ảnh nhân viên lắm." Hình như màu hồng cũng không có trầm cho lắm...Câu nói của Diệp Anh khiến nàng suy nghĩ đến mức chẳng thể tập trung vào những gì cô đang hướng dẫn.Sao có thể như vậy nhỉ? Nếu chị ấy không phải nhân viên của công ty sao hôm đó có thể phỏng vấn người khác? Chẳng lẽ được mời tới phỏng vấn rồi thôi hả? "À, thật ra có một người nhuộm tóc màu nổi." Như chợt nhớ ra gì đó, Diệp Anh tiếp lời. "Nhưng mà từ từ em sẽ được gặp thôi. Còn giờ tập trung vô chị hướng dẫn nè. Lát mà hỏi lại là chị không chỉ đâu nhé." Nàng cảm giác như mình vừa được thắp lên một tia hi họng sáng rực. Tia lửa ấy khiến cho nhiệt huyết trong nàng tăng lên dữ dội. Những gì chị Diệp Anh hướng dẫn nàng đều ghi nhớ và thực hành được hết. Gọi là x2 năng suất luôn. Đến chị Diệp Anh còn phải khen nàng học hỏi nhanh chóng. Đang hừng hực khí thế thì một giọng nói có chút quen thuộc vang lên làm nàng có phần chột dạ."Lứa mới đây hả em?" Chưa kịp quay lại nàng cũng nhận ra giọng nói này của ai."Vâng đúng rồi chị. Có 3 bạn là Quỳnh Nga, Ngọc Huyền và Lan Ngọc." Diệp Anh nhanh chóng quay lại chào Uyên Linh rồi giới thiệu các nhân viên mới. "Còn đây là chị Uyên Linh, trưởng phòng của mình, các em nhé."Cả 3 cô gái đều lễ phép cúi đầu chào trưởng phòng. Uyên Linh mỉm cười đáp lại rồi đưa ánh mắt lướt qua. Ai cũng xinh xắn, sáng sủa, có lẽ đều là những bạn chịu khó học hỏi. Chợt ánh mắt cô dừng lại tại gương mặt quen thuộc."Em là bé lần trước đi trễ đúng không? Lần này có đi đúng giờ không đó?" Uyên Linh mỉm cười trêu chọc. Lần trước cô đã có ấn tượng với cô em này. Dù tới trễ nhưng rất lễ phép, mặt mũi cũng rõ xinh. Nay thấy nàng đã trở thành nhân viên thì có chút vui trong lòng.Lan Ngọc cười ngại ngùng khi bị chị lớn trêu. Chẳng qua hôm đó nàng chỉ ngủ quên một chút, lỡ không tìm thấy bộ hồ sơ một chút, rồi kẹt xe một chút. Vậy mà để lại ấn tượng nhiều chút trong mắt trưởng phòng. Dù là trêu chọc nhưng nàng cũng nhận ra trong lời nói của cô không hề có ý xấu. Nghe giống một người chị cưng chiều đứa em út hơn. Chính việc đó khiến nàng cảm thấy nhẹ nhàng, dù chỉ mới học việc có một ngày nhưng nàng lại cảm giác như mình thuộc về nơi này, như thể gia đình thứ hai của nàng vậy. Nàng kết thúc buổi học việc đầu tiên với tâm trạng vô cùng vui vẻ. Được làm ở công ty mình thích, được làm quen 2 người bạn xinh đẹp, được chị hướng dẫn khen, còn được trưởng phòng nhớ đến nữa, quá là mãn nguyện rồi. Tuy còn mục đích làm bạn với chị đẹp tóc hồng chưa hoàn thành nhưng nàng cũng tặc lưỡi cho qua vì hôm nay nàng đã có được những điều tuyệt vời khác rồi. Nếu có duyên nhất định sẽ gặp lại chị đẹp ấy thôi.Lan Ngọc vui vẻ leo lên chiếc chiến mã phóng thẳng một đường về nhà, lại còn vừa đi vừa hát vu vơ mặc kệ sự đời. Có lẽ vì vui quá mà nàng không nhận ra tất cả hành động của nàng từ lúc dắt xe, đến lúc hát những nốt nhạc trầm bổng, lúc trầm lúc bổng, rồi đến lúc biến mất trong dòng người tan tầm tấp nập, tất cả đều được thu lại trong đôi mặt của một người. Đôi môi người ấy vẽ nên một nụ cười nhẹ."Đáng yêu nhỉ?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com