Lan Ngoc Trang Phap Yeu Thuong
Thùy Trang, và một "phiên bản" mới.Nàng thản nhiên sờ vào bờ môi đỏ mọng, rồi vô thức nhoẻn miệng cười. Ngắm nghía chính mình trong gương, khuôn mặt trắng trẻo được makeup khá ưng ý. Thỏi son khiến nàng không ngừng mân mê, vội đặt vào túi xách, kề cạnh chiếc khăn lau thân thuộc đến kỳ lạ.Thùy Trang rời khỏi nhà vệ sinh của công ty, ung dung bước về bàn làm việc. Duy nhất một ánh nhìn về vạn vật xung quanh gần như không hề tồn tại. Nàng tự tin sải bước và ngồi vào ghế.Một điều mà Thùy Trang chắc chắn rằng có vô vàn ánh nhìn mơ hồ vốn hướng về nàng.Kể cả Lan Ngọc hay Nhật Minh ấy nhỉ?"Gì đây?"Đôi mày nhướng lên, lộ ý trêu chọc. Thùy Trang nguýt lấy người nọ và một mực yên lặng."Xinh hẳn." - Quỳnh Nga ngắm nghía gương mặt của nàng rồi thản nhiên nói."Có phải tốt hơn không?" Thùy Trang nghe vậy chỉ lẳng lặng gật đầu - "Ừm, phải.""Cậu sử dụng luôn thỏi son ấy sao?" - Quỳnh Nga long lanh mắt, hỏi.Thùy Trang liền không giấu nổi vẻ mặt xấu hổ, chợt nhớ về lời hứa hẹn với một người đồng nghiệp nào ấy. "Cô nhớ sử dụng nó, thường xuyên nhé?"Chắc chắn rồi."Chẳng phải Quỳnh Nga muốn tớ thay đổi sao?" - nàng giở giọng mè nheo."Ừm. Cậu biết nghe lời rồi đấy."Thùy Trang bỉu môi. Nàng vốn ngoan hiền như thế mà."Xem kìa!" - Quỳnh Nga nhếch mép và hướng mặt về phía bàn làm việc của Nhật Minh. Thùy Trang nguýt sang, thu trọn gương mặt ngẩn ngơ của anh ta vào mắt."Mặc anh ta đi." - Thùy Trang xua tay."Anh ta ngắm cậu mà không chớp mắt." - Quỳnh Nga chọc ghẹo."Phiền phức." - Thùy Trang vô tâm, lớn tiếng.Quỳnh Nga thấy vẻ mặt tức giận kia liền an tâm hẳn. Thùy Trang nhất định phải kiên định như thế nhé?"Cô Kim uýnh ghen đấy. Cẩn thận." - Quỳnh Nga nháy mắt với Thùy Trang rồi quay gót về bàn. Nàng thở hắt. Bấy giờ, bọn họ như chiếc gai nhọn ở trong mắt của nàng vậy. Tốt nhất là không nên đoái hoài đến, tuy biết khoảng thời gian ban đầu là khó khăn thế nào.---"Môi đỏ thường xuyên, hứa!"Đăng.Thùy Trang vội che giấu nụ cười vô ý, chỉ cảm thấy chính mình khá kỳ quặc. Một tấm hình selfie được đăng tải lên Instagram, một caption khiến nàng bâng khuâng không ngừng. Cảm giác này thật mới mẻ, chỉ mới gần đây, nó sực nảy nở trong tâm trí của nàng.Vừa muốn để người ấy hiểu được hàm ý, vừa không muốn người ấy nắm thóp được. Môi đỏ là do son - thường xuyên là do nàng có hứa hẹn. Nhưng, ẩn ý này là vô cùng khó nhằn, không phải ai nấy đều hiểu. Lan Ngọc chắc chẳng khác gì mấy. Thùy Trang có chút thất vọng. Lan Ngọc thậm chí không hề biết Instagram của nàng. Bài đăng vớ vẩn và vô ích. Nào. Nàng không có ý gì hơn. Chỉ là nàng muốn trở thành một "phiên bản" khác. Có thể xem đây là một cách để nhắc nhở. "Lần thứ hai, em thấy chị như thế này đấy."Một bàn tay xa lạ đặt lên vai của Thùy Trang khiến nàng không khỏi hoảng hốt, sắp rơi cả điện thoại trên tay. Lần này, nàng thừa biết tiếng gọi ấy là của Diệu Nhi, cả cái ẩn ý "lần thứ hai" và "như thế này"."Chị không có stalk Facebook ai cả.""Chứ chị đang làm gì?" - ánh mắt sắc bén của Diệu Nhi chăm chú vào điện thoại của Thùy Trang khiến nàng phải vội tắt máy."Không... không. Chị... lướt Instagram chút.""Môi đỏ? Thường xuyên?" - Diệu Nhi lẩm nhẩm rồi suy đoán. Ra là thấy hết rồi, Thùy Trang có tắt máy chỉ vô tác dụng.Thùy Trang im bặt và không dám lên tiếng, như thể một đứa trẻ sắp bị rầy la."Ý chị là gì nhỉ? Môi đỏ thì đỏ, có gì lạ?"Nàng thở phào. May là Diệu Nhi chẳng hiểu."Không có gì lạ. Em mau về bàn làm việc đi." - Thùy Trang nở một nụ cười giả lả.Diệu Nhi nhíu đôi mày lại - "Chị giấu em điều gì?""Không có.""Thật?""Ừm. Thật!"Diệu Nhi chép miệng."Vậy để em hỏi đồng nghiệp khác."Vừa dứt lời, Diệu Nhi liền hào hứng, chạy vụt đi, mặc cho Thùy Trang ngồi ở bàn chỉ có thể ú ớ. Lan Ngọc mà biết, trời ạ.---Tầng bốn.Cửa thang máy chưa mở, Thùy Trang với một sấp giấy tờ trên tay, đứng ngơ ngẩn ngóng chờ.Một thoáng, Thùy Trang liền phủi phủi vai áo rồi chầm chậm tiến vào thang máy. May mắn thật, không có ai khác. Nàng bặm môi, gương mặt có chút lo sợ. Diệu Nhi có hỏi han được gì chưa? Hẳn em chưa gặp được... Trưởng phòng nhỉ?Rối rắm.Mà, cớ sao Thùy Trang phải lo lắng? Sực, ngay khi cửa thang máy còn hé mở, Lan Ngọc lại đột ngột xuất hiện với nụ cười mỉm trên môi. Cô ung dung bước vào, và đóng cửa thang máy. Nàng ngơ ngác, đứng nhích sang một phía.Tự dưng, tay chân của nàng lại run run. Nơi ngực trái sực đánh liên hồi.Sau một khoảng lặng ngột ngạt, Lan Ngọc mới nhỏ nhẹ mở lời."Màu son hợp với cô lắm."Thùy Trang nghe vậy liền có chút vui sướng - "Tôi... cảm ơn.""Cô đi đâu vậy?"Thùy Trang vội nguýt xuống sấp giấy, chưa thể phản ứng thì cánh cửa thang máy đột nhiên hé mở. Nàng có chút tức tưởi. Trước mắt của họ bấy giờ là Mlee, thư ký của Giám đốc."Trưởng phòng Lan Ngọc đi... với ai thế kia? Trông có vẻ điệu đà nhỉ? Chuyên môn đến đâu mà tôi chẳng biết danh?"Ánh mắt của cô ta sắc lẹm, đôi mày cau có nhìn về phía Thùy Trang. Bố của Mlee là cổ đông của công ty, hẳn vậy nên tính khí của cô ta trịch thượng và ngang ngạnh hơn bao giờ hết. "Thư ký Giám đốc" sao? Nực cười.Thùy Trang gượng cười rồi gật đầu chào, song rời khỏi thang máy. Lan Ngọc toan định đuổi theo nhưng lại bị Mlee níu tay - "Trưởng phòng... có thể đi ăn tối với tôi được không?""Tôi bận rồi.""Cô bận với con nhỏ kia sao?"Lan Ngọc chau mày - "Tốt nhất là cẩn thận lời nói. Tôi xin phép đi trước."Cô liền rời đi và không ngoái đầu lại. Sự tức giận và ganh ghét được biểu hiện qua nét mặt của Mlee ngay tức khắc. Con nhỏ ấy chỉ là một nhân viên "nghèo", không chức không quyền. Một chút nhan sắc để so đo với Mlee gần như không có. Lan Ngọc say mê cái gì?---"Thùy Trang."Thanh âm truyền đến, vang bên tai khiến Thùy Trang khá ngạc nhiên. Nàng vội vàng lau nước mắt và nhìn về phía của Lan Ngọc. Mái tóc của Thùy Trang bay theo làn gió thoảng, mang đến một sức hút cực kỳ đặc biệt. Dáng vẻ của nàng đìu hiu ở nơi sân thượng rộng lớn. Lan Ngọc lại tìm thấy nàng mất rồi."Trưởng phòng?""May quá. Tìm được cô rồi." - Lan Ngọc thở phào rồi vuốt vuốt ngực. "Trưởng phòng tìm tôi có việc gì sao?"Lan Ngọc lắc đầu, hỏi - "Cô đã đi đâu thế?""Tôi đi nộp bản báo cáo cho Giám đốc.""Thế sao... cô lại khóc?"Khuôn miệng vốn đang nở một nụ cười gượng gạo liền trở nên cứng nhắc, ánh mắt lộ nét khốn khổ đến thương tâm. Chỉ cần một câu hỏi han, nhưng lại khiến hàng giọt nước mắt nén thật sâu trong lòng như sắp trào ra. Thùy Trang nắm chặt bàn tay và cố tỏ ra mình ổn.Mascara nhoè đi.Thật sự là không ổn chút nào."Tôi không khóc mà.""Thùy Trang..."Lan Ngọc hít một hơi rồi bất lực hỏi."Cô không tin tôi sao...?"Thùy Trang ngước đôi mắt long lanh, nhìn Lan Ngọc với sự xúc động khó tả. Tin tưởng sao? Liệu khi nàng biến mất, ai là người đầu tiên sẽ kiếm tìm nàng đây?"Có phải... cô vừa bị sếp khiển trách không?"Không trả lời.Lan Ngọc thở dài, rồi chầm chậm quay gót, lưng đối mặt với Thùy Trang. Nàng tiệt nhiên không nói năng, chỉ lặng yên và nhìn nhận."Tôi hứa không nhìn Thùy Trang khóc, vậy nên cô đừng cảm thấy ngại ngùng nữa."Thùy Trang mím chặt môi và ngăn không cho chính mình khóc nấc. Bàn tay nhỏ nhắn của nàng che chắn ngay môi khiến son có lem đi ít nhiều."Giám đốc thực sự khó hiểu. Tôi biết chứ, vốn tôi rất hay bị nhắc nhở, thậm chí là chê trách nặng nề. Thùy Trang rất giỏi, kể cả khi các đồng nghiệp tan làm hết thảy, cô vẫn ngồi ở bàn làm việc và mặc kệ giờ giấc.""...""Ta là... đồng nghiệp, Thùy Trang ạ. Đừng giấu diếm nhau bất cứ chuyện gì, nhé?""..."Chính tại thời điểm Lan Ngọc quay lưng lại, là khi Thùy Trang yếu lòng nhất. Cô mỉm cười bất lực, tiến gần đến nàng và ôn tồn trấn an."Không sao cả. Tôi ở đây, người bạn mới của cô. Chỉ hôm nay, về sau... hứa với tôi là không mít ướt nữa."Thật lòng, tôi không muốn ta đơn thuần là "bạn".Ngốc ơi, đã hứa là "môi đỏ thường xuyên" kia mà? Bài đăng ấy... tôi thấy rồi, "yêu thương" của tôi ơi!---hic, tui cũng vừa gặp một số chuyện không vui, cụ thể là giống như chị bé Chang trong chap này (bị người khác chê trách, la rầy,...); tâm lý thực tế luôn, đụng là khóc ngay.ship cho tôi một "trưởng phòng Lan Ngọc" kkk!!tui không nêu cụ thể công ty này liên quan đến chuyên môn hay lĩnh vực nào, chủ yếu là xây dựng tình tiết cho cặp chính thuiii hihi.chờ fic có lâu hong dạ?? fic còn nhiều cái "ấy" lắmchờ đợi là ...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com