Chương 4
Sau nhiều tuần làm việc chăm chỉ, cuối cùng dự án của Ninh và Dương đã được nộp và nhận được đánh giá rất cao từ giáo viên. Để ăn mừng thành công này, nhóm bạn của cả 2 quyết định tổ chức một buổi tiệc tại một quán nướng nổi tiếng gần trường.Buổi tối hôm đó, không khí trong quán rất vui vẻ. Ninh và các bạn thân của mình, Hải và Long, đến sớm để chuẩn bị mọi thứ. Ninh mặc một chiếc áo sơ mi giản dị phối cùng quần jeans và giày thể thao, trong khi Hải và Long cũng ăn mặc thoải mái nhưng lịch sự. Họ nhanh chóng tìm bàn, chuẩn bị đồ ăn và sắp xếp chỗ ngồi.Dương và Vinh, bạn thân của Dương, đến quán cùng nhau. Dương mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản và quần short đen, còn Vinh thì chọn áo thun và quần kaki be. Cả hai trông rất tự nhiên và vui vẻ, hòa nhập ngay vào không khí của buổi tiệc."Tao không ngờ đấy Ninh lại chịu khuất phục và chịu khó làm dự án 1 cách nghiêm túc luôn đó " Long vừa nhai nhồm nhoàm nói và cười cười.
"Kệ tao " Ninh mặt đỏ ửng lia mắt tặng cho Long 1 cái lườm chìu mến. Rồi Hải và Long nhìn nhau cười khà khà.
Buổi tối trôi qua nhanh chóng với tiếng cười đùa, trò chuyện sôi nổi và những ly rượu được rót đầy. Hải, người luôn hào phóng, đã rót rượu cho mọi người và nhiệt tình mời Dương uống. "Nào, Dương, uống cùng bọn tôi đi! Đây là một ngày đặc biệt mà."Dương, dù cảm thấy hơi lo lắng, vẫn cố gắng hòa mình vào bầu không khí. Cậu nhấp một ngụm nhỏ rượu, cố gắng giữ bình tĩnh. Tuy nhiên, sau vài ly nữa, cậu bắt đầu cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng và đầu óc quay cuồng. Ninh để ý thấy Dương đã bắt đầu say, và sự lo lắng dần hiện rõ trên mặt cậu.Khi Dương bắt đầu tỏ ra lúng túng, với khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt mờ đi, Vinh và Long đã nhanh chóng đến bên cậu. "Dương có vẻ không ổn rồi. Có lẽ nên cho cậu ấy về sớm" Vinh lên tiếng, sự lo lắng rõ rệt trong giọng nói của cậu.Ninh gật đầu đồng ý và đứng dậy. "Để tôi đưa Dương về. Cậu ấy không thể tự mình đi được." Ninh tiến lại gần Dương, đặt tay lên vai cậu để hỗ trợ. "Dương, cậu có thể đứng dậy được không?"Dương lắc lư, mắt cậu lờ đờ nhìn Ninh. "Tôi... không sao... chỉ hơi chóng mặt thôi..."Hải và Long cùng Vinh giúp đỡ, dìu Dương ra khỏi quán. Mới bước ra đến của thì đập vào mắt cả đám là 1 chiếc một chiếc moto đậu trước của quán Vinh lác mắt hỏi dò "xe của thằng Ninh đấy à? " giọng run nhẹ. Hải đáp lại ngay "Ừ! Của người anh em tao đó " cười khẩy. "đâu anh trai nó thôi nhưng con này cũng chát phết đấy " Long đáp.Đó là một chiếc xe thể thao nổi bật, với màu đen sọc đỏ nổi bật và thiết kế thể thao. Khi cả nhóm đến bên xe, Ninh nhẹ nhàng giúp Dương lên xe.Dương ngồi trên xe, nụ cười ngây ngô và đôi mắt cứ nhắm rồi mở, miệng không ngừng nói nhưng giọng vẻ làm nũng cùng với lời nói khá ngắt quãng. "Đ...ừng~ tao mu..ốn uố..ng th..êm" cậu nói, giọng lạc tông."Thôi mày uống nhiều lắm rồi đó, phiền cậu chở nó về giúp tôi " Vinh nói có vẻ bất lực vì đây là lần thứ 2 câu thấy cảnh này lần trước Dương đã từng uống và nôn một bãi ra áo của cậu và bây giờ thì câu phát sợ không dám chở nó về nữa.Ninh cẩn thận bế bổng Dương lên trên xe, và sau khi đảm bảo rằng cậu bạn đã an toàn, cậu lên xe và khởi động máy. Trong khi đó Long, Hải và Vinh đứng bên đường, nhìn theo. "Hỉnh như nãy thằng Ninh nó bế thằng Dương đúng không mày ? " Long thơ thẩn nhìn theo hỏi. "Ừ " Hải đáp ánh mắt nghi hoặc suy nghĩ /đã thế còn bế kiểu công chúa/.Trên đường về, Dương tiếp tục nói không ngừng, Ninh vừa lái xe lặng lẽ nghe câu nói và lẳng lặng cười theo vì sự dễ thương này, nhưng những lời nói của Dương khiến cậu cảm thấy trong long sao xuyến. "Cậu say rồi, Dương " Ninh khẽ nói, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh vì nếu không xe lái đưa bé con này về nhà mình luôn mất.Dương cười ngây ngô, áp mặt vào vai Ninh, tuy mắt nhắm hờ thỉnh thoảng lại khẽ mỉm cười. "Tôi... thấy... khi có cậu bên cạnh rất.." Chưa kịp nói hết thì Dương đã ngủ mất. Khiến cho Ninh người đang lái xe rất tò mò và đỏ mặt trong vô thức. Từ lúc rời quán đến khi gần về đến nhà, cảm giác của Ninh không chỉ là sự lo lắng cho Dương mà còn là sự nhận thức mới về những cảm xúc của mình. Những lời nói say sưa của Dương làm cậu cảm thấy sao xuyến. Dù biết rằng Dương đang trong tình trạng say, nhưng những lời nói của cậu bạn khiến Ninh cảm thấy trái tim mình rung động mạnh mẽ.Khi đến gần nhà Dương, Ninh giúp cậu bạn xuống xe và dìu cậu vào nhà. Mẹ của Dương mở cửa ngay khi thấy họ. Bà nhìn thấy cục cưng của cả nhà trong tình trạng hơi say và về muộn, vẻ lo lắng và sự mệt mỏi hiện rõ trên mặt bà. "Dương, con về muộn như vậy sao? Và sao lại say xỉn thế này? "Ninh cúi đầu xin lỗi. "Cháu xin lỗi, Dương không quen uống rượu, cháu không nghĩ rằng cậu ấy sẽ say nhanh như vậy."Mẹ Dương gật đầu, cảm ơn Ninh và nhận lấy sự giúp đỡ từ cậu. "Cảm ơn cháu đã đưa Dương về. Còn lại để bác." "vâng, cháu chào bác ạ "Khi rời khỏi nhà Dương, Ninh cảm thấy một cảm giác trống rỗng kỳ lạ. Buổi tiệc đã kết thúc, và trong đầu cậu vẫn còn văng vẳng những lời của Dương. Cậu không biết liệu tình cảm của mình có thực sự giống như những gì cậu cảm nhận được, nhưng một điều chắc chắn là, cảm giác đó không thể bị bỏ qua.Ninh lái xe về nhà trong đêm khuya, suy nghĩ miên man về những cảm xúc đang dần rõ ràng hơn. Cậu biết rằng mối quan hệ giữa mình và Dương không đơn giản chỉ là tình bạn. Và dù còn nhiều điều chưa rõ ràng, cậu đã sẵn sàng để đối mặt với những cảm xúc đó, dù không biết tương lai sẽ ra sao.Kết thúc chương 4
"Kệ tao " Ninh mặt đỏ ửng lia mắt tặng cho Long 1 cái lườm chìu mến. Rồi Hải và Long nhìn nhau cười khà khà.
Buổi tối trôi qua nhanh chóng với tiếng cười đùa, trò chuyện sôi nổi và những ly rượu được rót đầy. Hải, người luôn hào phóng, đã rót rượu cho mọi người và nhiệt tình mời Dương uống. "Nào, Dương, uống cùng bọn tôi đi! Đây là một ngày đặc biệt mà."Dương, dù cảm thấy hơi lo lắng, vẫn cố gắng hòa mình vào bầu không khí. Cậu nhấp một ngụm nhỏ rượu, cố gắng giữ bình tĩnh. Tuy nhiên, sau vài ly nữa, cậu bắt đầu cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng và đầu óc quay cuồng. Ninh để ý thấy Dương đã bắt đầu say, và sự lo lắng dần hiện rõ trên mặt cậu.Khi Dương bắt đầu tỏ ra lúng túng, với khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt mờ đi, Vinh và Long đã nhanh chóng đến bên cậu. "Dương có vẻ không ổn rồi. Có lẽ nên cho cậu ấy về sớm" Vinh lên tiếng, sự lo lắng rõ rệt trong giọng nói của cậu.Ninh gật đầu đồng ý và đứng dậy. "Để tôi đưa Dương về. Cậu ấy không thể tự mình đi được." Ninh tiến lại gần Dương, đặt tay lên vai cậu để hỗ trợ. "Dương, cậu có thể đứng dậy được không?"Dương lắc lư, mắt cậu lờ đờ nhìn Ninh. "Tôi... không sao... chỉ hơi chóng mặt thôi..."Hải và Long cùng Vinh giúp đỡ, dìu Dương ra khỏi quán. Mới bước ra đến của thì đập vào mắt cả đám là 1 chiếc một chiếc moto đậu trước của quán Vinh lác mắt hỏi dò "xe của thằng Ninh đấy à? " giọng run nhẹ. Hải đáp lại ngay "Ừ! Của người anh em tao đó " cười khẩy. "đâu anh trai nó thôi nhưng con này cũng chát phết đấy " Long đáp.Đó là một chiếc xe thể thao nổi bật, với màu đen sọc đỏ nổi bật và thiết kế thể thao. Khi cả nhóm đến bên xe, Ninh nhẹ nhàng giúp Dương lên xe.Dương ngồi trên xe, nụ cười ngây ngô và đôi mắt cứ nhắm rồi mở, miệng không ngừng nói nhưng giọng vẻ làm nũng cùng với lời nói khá ngắt quãng. "Đ...ừng~ tao mu..ốn uố..ng th..êm" cậu nói, giọng lạc tông."Thôi mày uống nhiều lắm rồi đó, phiền cậu chở nó về giúp tôi " Vinh nói có vẻ bất lực vì đây là lần thứ 2 câu thấy cảnh này lần trước Dương đã từng uống và nôn một bãi ra áo của cậu và bây giờ thì câu phát sợ không dám chở nó về nữa.Ninh cẩn thận bế bổng Dương lên trên xe, và sau khi đảm bảo rằng cậu bạn đã an toàn, cậu lên xe và khởi động máy. Trong khi đó Long, Hải và Vinh đứng bên đường, nhìn theo. "Hỉnh như nãy thằng Ninh nó bế thằng Dương đúng không mày ? " Long thơ thẩn nhìn theo hỏi. "Ừ " Hải đáp ánh mắt nghi hoặc suy nghĩ /đã thế còn bế kiểu công chúa/.Trên đường về, Dương tiếp tục nói không ngừng, Ninh vừa lái xe lặng lẽ nghe câu nói và lẳng lặng cười theo vì sự dễ thương này, nhưng những lời nói của Dương khiến cậu cảm thấy trong long sao xuyến. "Cậu say rồi, Dương " Ninh khẽ nói, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh vì nếu không xe lái đưa bé con này về nhà mình luôn mất.Dương cười ngây ngô, áp mặt vào vai Ninh, tuy mắt nhắm hờ thỉnh thoảng lại khẽ mỉm cười. "Tôi... thấy... khi có cậu bên cạnh rất.." Chưa kịp nói hết thì Dương đã ngủ mất. Khiến cho Ninh người đang lái xe rất tò mò và đỏ mặt trong vô thức. Từ lúc rời quán đến khi gần về đến nhà, cảm giác của Ninh không chỉ là sự lo lắng cho Dương mà còn là sự nhận thức mới về những cảm xúc của mình. Những lời nói say sưa của Dương làm cậu cảm thấy sao xuyến. Dù biết rằng Dương đang trong tình trạng say, nhưng những lời nói của cậu bạn khiến Ninh cảm thấy trái tim mình rung động mạnh mẽ.Khi đến gần nhà Dương, Ninh giúp cậu bạn xuống xe và dìu cậu vào nhà. Mẹ của Dương mở cửa ngay khi thấy họ. Bà nhìn thấy cục cưng của cả nhà trong tình trạng hơi say và về muộn, vẻ lo lắng và sự mệt mỏi hiện rõ trên mặt bà. "Dương, con về muộn như vậy sao? Và sao lại say xỉn thế này? "Ninh cúi đầu xin lỗi. "Cháu xin lỗi, Dương không quen uống rượu, cháu không nghĩ rằng cậu ấy sẽ say nhanh như vậy."Mẹ Dương gật đầu, cảm ơn Ninh và nhận lấy sự giúp đỡ từ cậu. "Cảm ơn cháu đã đưa Dương về. Còn lại để bác." "vâng, cháu chào bác ạ "Khi rời khỏi nhà Dương, Ninh cảm thấy một cảm giác trống rỗng kỳ lạ. Buổi tiệc đã kết thúc, và trong đầu cậu vẫn còn văng vẳng những lời của Dương. Cậu không biết liệu tình cảm của mình có thực sự giống như những gì cậu cảm nhận được, nhưng một điều chắc chắn là, cảm giác đó không thể bị bỏ qua.Ninh lái xe về nhà trong đêm khuya, suy nghĩ miên man về những cảm xúc đang dần rõ ràng hơn. Cậu biết rằng mối quan hệ giữa mình và Dương không đơn giản chỉ là tình bạn. Và dù còn nhiều điều chưa rõ ràng, cậu đã sẵn sàng để đối mặt với những cảm xúc đó, dù không biết tương lai sẽ ra sao.Kết thúc chương 4
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com