Lan Dau Ninhduongstr
Trong giờ học, Dương ngồi yên tại chỗ, nhưng tâm trí cậu thì không thể tập trung được vào bài giảng. Đôi khi cậu lại khẽ quay xuống phía sau, nơi Ninh đang ngồi. Mỗi lần như vậy, Dương lại cảm thấy một luồng cảm xúc kỳ lạ len lỏi trong lòng. Cậu không hiểu rõ, nhưng nó rất ấm áp, như một sự yên bình mà cậu không thường cảm nhận.Lần này, khi Dương khẽ liếc nhìn lên, bất ngờ Ninh cũng ngẩng đầu lên. Cả hai ánh mắt chạm nhau trong khoảnh khắc. Đôi mắt của Ninh dường như lấp lánh một thứ gì đó mà Dương không thể diễn tả, nhưng không quá gượng gạo hay ngại ngùng. Cả hai chỉ im lặng mỉm cười với nhau, như thể đã có một sự hiểu ngầm không cần phải nói ra.Khoảnh khắc ấy kéo dài chỉ vài giây, nhưng đủ để khiến Dương cảm thấy lòng mình ấm lên. Sau đó, cậu quay lại bài học, nhưng không thể xua đi nụ cười nhẹ vẫn hiện hữu trên môi. Những cảm xúc dần dần trở nên rõ ràng hơn, và cậu bắt đầu chấp nhận rằng mình thật sự thích Ninh – điều mà trước đây cậu chưa từng nghĩ đến.Ninh, từ phía sau, cũng nhìn theo Dương với ánh mắt đầy cảm mến. Cậu không vội vàng hay hối thúc, chỉ lặng lẽ cảm nhận từng khoảnh khắc nhỏ nhặt giữa hai người. Dường như không cần lời nói, chỉ một ánh mắt cũng đủ để hiểu rằng họ đang tiến gần đến nhau hơn từng chút một.Trong giờ học, Dương ngồi yên tại chỗ, nhưng tâm trí cậu thì không thể tập trung được vào bài giảng. Đôi khi cậu lại khẽ quay xuống phía sau, nơi Ninh đang ngồi. Mỗi lần như vậy, Dương lại cảm thấy một luồng cảm xúc kỳ lạ len lỏi trong lòng. Cậu không hiểu rõ, nhưng nó rất ấm áp, như một sự yên bình mà cậu không thường cảm nhận.Lần này, khi Dương khẽ liếc nhìn lên, bất ngờ Ninh cũng ngẩng đầu lên. Cả hai ánh mắt chạm nhau trong khoảnh khắc. Đôi mắt của Ninh dường như lấp lánh một thứ gì đó mà Dương không thể diễn tả, nhưng không quá gượng gạo hay ngại ngùng. Cả hai chỉ im lặng mỉm cười với nhau, như thể đã có một sự hiểu ngầm không cần phải nói ra.Khoảnh khắc ấy kéo dài chỉ vài giây, nhưng đủ để khiến Dương cảm thấy lòng mình ấm lên. Sau đó, cậu quay lại bài học, nhưng không thể xua đi nụ cười nhẹ vẫn hiện hữu trên môi. Những cảm xúc dần dần trở nên rõ ràng hơn, và cậu bắt đầu chấp nhận rằng mình thật sự thích Ninh – điều mà trước đây cậu chưa từng nghĩ đến.Ninh, từ phía sau, cũng nhìn theo Dương với ánh mắt đầy cảm mến. Cậu không vội vàng hay hối thúc, chỉ lặng lẽ cảm nhận từng khoảnh khắc nhỏ nhặt giữa hai người. Dường như không cần lời nói, chỉ một ánh mắt cũng đủ để hiểu rằng họ đang tiến gần đến nhau hơn từng chút một.Tiết học cuối cùng trong ngày kết thúc. Dương quay người sắp xếp sách vở chuẩn bị ra về. Khi cậu vừa đứng dậy, Ninh đã bước tới bên cạnh, nở nụ cười dịu dàng."Cậu có muốn tôi chở về không?" Ninh hỏi, giọng nhẹ nhàng và đầy quan tâm.Dương lắc đầu, mỉm cười đáp: "Không cần đâu. Tôi còn phải ở lại ôn đội tuyển nữa. Nếu cậu chờ tôi thì sẽ lâu lắm, với cả cậu còn hẹn với Hải và Long nữa mà."Ninh cười khẽ, giọng trầm ấm pha chút trêu chọc: "Chờ cậu thì bao lâu cũng được. tôi còn có thể chờ cả đời nữa là..."Dương bật cười, cảm thấy lòng ấm áp hẳn lên trước sự chân thành của Ninh. Cậu nhìn Ninh với đôi mắt đầy tình cảm, không giấu nổi nụ cười thoáng hiện trên môi. "Cậu nói vậy, tôi nghe có chút sến đó.""Cậu không thích thế à?" Ninh hỏi lại, ánh mắt lấp lánh.Dương lắc đầu nhẹ, môi vẫn giữ nụ cười. "Không phải không thích... chỉ là tớ vẫn chưa quen thôi."Cả hai đứng nhìn nhau, nụ cười nhẹ nhàng hiện trên môi, cảm nhận được sự gần gũi, ấm áp từ đối phương. Không ai vội vã, tất cả chỉ xoay quanh những cảm xúc bình yên.Nhưng cả hai không nhận ra rằng, từ sau cánh cửa lớp, có người đã vô tình chứng kiến cảnh ấy. "Dương ơi!" một giọng nữ vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh.Cả Dương và Ninh đều quay ra nhìn, thì ra đó là Nhi – cô bạn học cùng đội tuyển với Dương, cũng là người bạn từ hồi tiểu học. Dương khẽ nhíu mày, cảm thấy hơi khó chịu vì sự xuất hiện bất ngờ của Nhi. Cậu không ưa Nhi lắm, vì cô bạn này thường xuyên đeo bám cậu bất kể lúc nào, nếu không có Vinh giúp giải vây thì Dương sẽ chẳng biết phải làm sao. Nhưng Nhi thì luôn tìm mọi cơ hội để ở gần Dương."Cậu xong chưa? Tụi mình phải vào ôn tập ngay thôi, giáo viên đang chờ đấy" Nhi nói, không nhận ra không khí giữa Dương và Ninh có chút khác thường.Dương khẽ thở dài, quay sang Ninh. "Tôi phải đi rồi. Gặp cậu sau nhé?"Ninh gật đầu, nhưng không giấu được nụ cười lưu luyến khi nhìn Dương. "Chiều tối gặp lại nhé?""Ừ, chiều tối gặp." Dương đáp lại, ánh mắt cũng đầy tình cảm. Cả hai trao nhau cái nhìn đầy ý nghĩa, mặc dù biết rằng phải tạm xa nhau, nhưng trong lòng cả hai đều tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.Sau khi chào tạm biệt, Dương quay bước theo Nhi, nhưng tâm trí cậu vẫn vương vấn về Ninh, cảm nhận rõ ràng rằng mình đã thực sự thích Ninh, và mối quan hệ này có thể phát triển một cách tự nhiên, không cần vội vàng.Dọc hành lang đến phòng đội tuyển có hơi xa vì nó ở tầng 3Dương và Ninh vừa trao nhau nụ cười tạm biệt, Nhi đã bước tới gần với dáng vẻ điệu đà, môi cong lên một nụ cười tỏ vẻ đáng yêu. "Dương ơiii, cậu không nghe thấy mình gọi à?" Nhi lắc nhẹ tay Dương, giọng kéo dài một cách cố ý.Dương nhíu mày, khẽ rụt tay lại nhưng vẫn giữ vẻ lịch sự. "À, mình có nghe, Nhi. Mình định đi rồi."Nhi xoay người một vòng, đôi mắt long lanh như thể đang đóng kịch. "Cậu đi chậm thế, giáo viên chờ lâu rồi đó. Cậu không muốn đội tuyển giành giải nữa sao?" Cô nàng vừa nói vừa nghiêng đầu, đôi tay đan lại trước ngực, giọng nói đầy vẻ phụng phịu.Dương cười gượng, đáp qua loa: "Ừ, mình biết rồi. Mình đi đây."Nhi thấy Dương không chú ý nhiều tới mình, liền tiếp tục kéo tay áo cậu. "Ôi trời, Dương này! Cậu bận chuyện gì thế? Có phải nãy giờ cậu nói chuyện với ai không? Mình nhìn thấy mà... Là Ninh đúng không?" Nhi nói với vẻ tò mò, đôi mắt liếc về phía Ninh, nụ cười giả tạo hiện rõ trên khuôn mặt.Dương cảm thấy hơi khó chịu nhưng cố nở nụ cười xã giao. "Mình chỉ nói chuyện với Ninh một chút thôi."Nhi liền gật gù, nhưng vẫn giữ vẻ ngọt ngào cố tình làm duyên. "Ôi, hai cậu thân thiết quá ha. Nhưng mà đừng quên, mình mới là người luôn bên cậu từ nhỏ đấy nhé!" Nhi cười híp mắt, đùa giỡn nhưng trong lòng có chút khó chịu.Dương không nói gì thêm, chỉ gật đầu và bước đi cùng Nhi cậu cả thấy hôm nay con mẹ này nói nhiều kinh khủng, nhưng tâm trí vẫn vương vấn hình bóng của Ninh.Chiều tối 6:30Sau buổi ôn tập đội tuyển dài lê thê, Dương bước ra khỏi lớp, cảm giác mệt mỏi xâm chiếm tâm trí. Cậu chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi trường và về nhà nghỉ ngơi. Nhưng khi vừa tới cửa, một bàn tay bất ngờ giữ chặt lấy cánh tay cậu."Dương ơi, cậu chở mình về được không? Hôm nay bác xxx bận không đón mình được." Giọng Nhi vang lên, kèm theo đó là cái nhìn đầy mong chờ, nhưng có phần làm nũng. Cô nàng cùng đội tuyển từ tiểu học đến giờ, nhưng tính cách đỏng đảnh và bám dai như đỉa của cô luôn khiến Dương khó chịu. Dương khẽ cau mày, cố giữ vẻ lịch sự. "Xin lỗi, nhưng mình có hẹn rồi. Hôm nay không được đâu." Dương rút tay lại, quyết định không kéo dài cuộc trò chuyện.Cậu bước ra khỏi cổng trường, và ngay lập tức thấy Ninh đứng chờ với chiếc motor đắt tiền đậu gần đó. Bên cạnh là Hải, Long, và Vinh, cả ba đang đứng nói chuyện rôm rả, tạo nên không khí thoải mái. Nhìn thấy Dương, Ninh nhanh chóng chạy lại, tay cầm theo một cốc trà sữa lạnh."Này, trà sữa cho cậu đây." Ninh cười, chìa cốc trà sữa về phía Dương. Cậu hơi ngạc nhiên, ngước lên hỏi, "Sao cậu biết tớ thích?""Cái gì cậu thích mà mình không biết à. À, 30% đường đúng không? Mình đặt đúng như vậy." Ninh nháy mắt, giọng điệu tự tin nhưng không kém phần dịu dàng. Thật ra là phải hỏi thằng Vinh."..." VinhDương cầm lấy cốc trà sữa, bất giác cảm thấy vui trong lòng. "Cảm ơn cậu " cậu mỉm cười nhẹ.Ninh tiếp tục, "Để mình đưa cậu về nhé?" Anh chàng ân cần mở cốp lấy ra chiếc mũ bảo hiểm, rồi nhẹ nhàng đội lên đầu Dương. "An toàn trước đã."Dương cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn một chút khi cảm nhận được sự gần gũi giữa cả hai. Những cử chỉ nhỏ nhưng ấm áp khiến cậu không khỏi hạnh phúc. Hải, Long và Vinh đứng nhìn mà chỉ tủm tỉm cười, không nói gì nhưng trong lòng như đã hiểu ra điều gì đó.Sau khi Dương đã an vị ngồi sau xe, cả nhóm bắt đầu lên đường. Trên chiếc motor đắt tiền của Ninh, Dương cảm thấy như mình là người đặc biệt nhất thế giới. Cậu không hề biết rằng mình là người đầu tiên được Ninh đưa về như thế, và cũng là người duy nhất được anh quan tâm chu đáo đến vậy.Kết thúc chương 11.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com