Lan Cuu Toi Cho Em Giua Muoi Dam Phon Hoa
Về phía Bạch Kiệt, gầy đây quả thật anh bận rộn không ngớt.Sau cái đêm ở Thập Lục Phố, Bạch Kiệt và Trang Gia Uy, một nhân vật chủ chốt của Bạch Lộc, dần có mối giao hảo. Mới đầu khi Bạch Lộc ngỏ ý muốn mời anh dự tiệc, Bạch Kiệt đều khéo léo từ chối, lấy lý do việc mình làm không đáng gì, chỉ là đánh nhau với một đám côn đồ tay chân dơ bẩn thì có gì đáng nói.Việc Bạch Kiệt xen vào chuyện của hai nhóm hắc đạo cũng mang tới cho anh không ít phiền toái. Nhiều lần bị lén lút mai phục tập kích trong hẻm tối, không thì là công khai gây rối giữa phố đông. Phía Bạch Lộc cũng không ít lần ra mặt giúp anh vì thế, trong lòng người xung quanh đã sớm coi như lễ nghĩa gì cũng trả đủ, không ai nợ ai.Nhưng Trang Gia Uy không cho là như vậy.Trang Gia Uy vốn mang cái khí phách rộng rãi, hào sảng của người giang hồ, nên khi gặp được người trọng nghĩa khí và có bản lĩnh như Bạch Kiệt, tự nhiên cũng sinh lòng mến mộ. Ông đặc biệt thấy Bạch Kiệt rất hợp tính mình, cứ thế xem người ta như người nhà xưng huynh gọi đệ, coi như ruột thịt mà đối đãi.Trang Gia Uy cũng biết người tài khó cầu, nên không ngừng tìm cách tiếp cận Bạch Kiệt.Bữa ăn chính thức đầu tiên, Trang Gia Uy mời Bạch Kiệt đến nhà hàng nổi danh nhất phố Nam Kinh. Trong căn phòng riêng trang trí cầu kỳ, các cô đào kiều diễm trong bộ kỳ bào tà váy xẻ cao để lộ hết bắp đùi nõn nà như ngọc, hông lắc uyển chuyển nhẹ nhàng đến bên người các đại gia. Người gấp thức ăn, kẻ rót rượu. Tiếng đàn tỳ bà du dương cùng giọng ngâm nga của một ca kỹ trẻ đứng ở góc phòng.Bạch Kiệt tuy không chút hứng thú với cảnh ăn chơi xa hoa này, nhưng hiểu rõ đây là cách Trang Gia Uy thể hiện sự trọng đãi với khách quý nên chỉ thản nhiên ngồi đó nhận rượu các nàng đưa đến bên môi, trên mặt không tỏ vẻ vui buồn.Giữa hơi men rượu ngào ngạt, nhìn các nàng tay chân mềm mại, dáng người lã lướt, lại khiến anh mơ hồ nhớ đến dáng vẻ đoan chính ngồi viết chữ bên bàn gỗ của một người. Gương mặt hơi cúi để lộ ra đường cong thanh thoát của cái gáy trắng ngần thường giấu dưới cổ áo thẳng nếp. Đường nét hài hòa mà chăm chú hoãn vào trong nắng sớm. Mái tóc đen được chải gọn gàng, thỉnh thoảng vài sợi tóc mai bướng bỉnh rơi xuống trước trán khẽ lay động trong ánh dương.Giữa cái không gian sặc mùi phấn son và khói thuốc nồng đậm, lại có chút tư niệm đến mùi hương thanh khiết của giấy mực.Trang Gia Uy nâng ly, ánh mắt chân thành. "Người anh em, nếu không có cậu, chắc tôi xuống chầu Diêm Vương rồi. Trang mỗ xin kính một ly để tạ ơn cứu mạng."Bạch Kiệt nâng ly, khiêm tốn đáp. "Trang gia khách khí quá rồi."Từ đó, hai người thường xuyên gặp gỡ, khi thì ở quán trà, lúc lại là tửu lâu. Trang Gia Uy phát hiện ra Bạch Kiệt tuy còn trẻ nhưng cách nhìn nhận thời cuộc lại rất nhạy bén. Càng giao thiệp lâu, ông càng thêm tin tưởng vào tài năng của người này. Trong lòng không khỏi cảm thán mình như gặp được phúc tinh.Cũng phải thôi, người vẫn luôn đồng hành cùng anh là Dư Lăng Lăng mà.Một hôm kia, trong phòng riêng ở trà lâu Trang Gia Uy nghiêm túc nói."Bạch Kiệt," ông chậm rãi "Ta không ngại nói thẳng, Bạch Lộc là đang thiếu người có đầu óc nhạy bén như cậu. Nếu cậu chịu về dưới trướng ta, ta nhất định sẽ không bạc đãi."Bạch Kiệt tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh: "Bạch Kiệt tạ ân tri ngộ của Trang lão, nhưng tôi còn trẻ còn phải học hỏi nhiều. Chỉ e các anh em trong bang sẽ không đồng tình.""Ha ha" Trang Gia Uy phất tay cười lớn, âm thanh vang vọng trong căn phòng. "Lời ta đã nói ra thì có mấy ai dám không theo. Huống hồ cậu là người có bản lĩnh, sớm muộn gì anh em cũng sẽ phục."Quả nhiên, khi Bạch Kiệt nhận chức, không ít người trong bang tỏ ra bất mãn. Những ánh mắt dè chừng, những lời xì xào bàn tán theo gót chân anh khắp nơi."Anh em hôm nay có mặt ở đây, ta có chút chuyện muốn nói." Trang Gia Uy ngồi ở phía đầu bàn dài lên tiếng. "Các bang đối địch không ngừng mở rộng thế lực. Bạch Lộc cũng không thể dậm chân mãi một chỗ. Thế nên hôm nay, tôi mang một người có năng lực về giúp tôi." Mọi người đều dồn mắt về hướng Trang Gia Uy, ông gọi về phía cửa. "Bạch Kiệt vào đi."Bạch Kiệt lững thững bước vào, dáng điệu không để ai vào mắt. Vì anh thừa biết cũng không ai xem anh vừa mắt."Tsk, Trang lão, ông già rồi hồ đồ đúng không?" Một gã trong bàn cười khẩy lên tiếng. "Đem một tên mặt trắng về ngồi viết sách ngâm thơ à." Vài tiếng cười đùa hùa theo.Bạch Kiệt nhướng mày nhìn người vừa lên tiếng, "Khương lão đúng không?" Không mặn không nhạt trả lời. "Đúng là bậc trưởng bối, phong thái nhàn nhã không ai bì kịp. Vừa mất cái nhà thồ vào đám choai choai vẫn có thể ở đây lớn tiếng khua môi.""Đúng vậy, tôi chính là sẽ lấy lại cái nhà thồ của ông, đập đi xây thành thư đường, cả ngày ngồi luyện chữ ngâm thơ. Thế nào?"Khương lão trừng mắt, muốn nổ cả gân xanh.Trang Gia Uy im lặng mỉm cười không nói vào."Trang lão, Bạch Lộc bộ thiếu người lắm sao? Sao lão còn muốn đem người ngoài vào đây chứ?""Vị này, ngại quá tôi chưa kịp biết tên anh nhưng mà nói thế là làm khó Trang lão rồi." Bạch Kiệt cười cười. "Nếu tôi đã ở đây thì anh cũng nên tự hiểu đi chứ. Đâu phải cứ đông người là làm nên chuyện.""Thằng kia, mày nói gì đó? Ăn nói cho cẩn thận." Mấy tên đàn em bắt đầu chửi bới.Trang Gia Uy lúc này mới lạnh giọng lên tiếng. "Người là tôi tìm về. Các người không vừa lòng cậu ta chính là không vừa lòng tôi. Bây giờ tôi muốn tìm người nào về cũng phải hỏi ý các người, đợi các người đồng ý mới được sao?"Cả phòng im thin thít, mấy lão đầu ngồi quanh bàn chau mày khó chịu. Bạch Kiệt lại nói. "Tôi ắt có chỗ hơn người mới được Trang lão trọng dụng. Tôi biết các người sợ cái gì. Vô duyên vô cớ lại có người đến cướp miếng ăn sao các người phục được chứ.""Yên tâm đi. Tôi không tranh giành địa bàn với anh em. Tôi là vì Trang lão mà ra sức, cũng không phải vì các người nhưng mà giúp được Trang lão chính là giúp được Bạch Lộc.""Địa bàn, tôi tự tìm lấy. Chỉ là... khi cần viện trợ mong chú bác nể mặt Trang lão." Bạch Kiệt thu thế đổi xưng hô, hơi híp mắt nhìn xung quanh. Ý trên mặt chữ, không giúp là không nể mặt Trang Gia Uy. Bạch Lộc mãi không phát triển là do đám già cổ hũ các người.Trang Gia Uy không nhìn lầm.Chỉ trong vòng vài tháng, Bạch Kiệt đã chứng minh được năng lực của mình. Anh không chỉ dùng mối quan hệ với các thương nhân người Hoa mở rộng được mạng lưới kinh doanh của Bạch Lộc sang cả khu tô giới, mà còn mang về một lô vũ khí hiện đại từ châu Âu với giá cực kỳ hời. Điều này khiến vị thế của bang Bạch Lộc trong giới hắc đạo tiến thêm một bước đáng kể.Lô vũ khí chính là do Nhị lão cải trang một tay buôn lậu, có dịp dừng chân ở đây 'thuận tay' bán cho Bạch Kiệt.Một mũi tên trúng hai đích.Nó vừa có thể làm một món quà ra mắt Bạch Lộc giúp Bạch Kiệt củng cố vị thế trong bang, lại vừa khéo giúp anh và Dư Lăng Lăng đẩy đi được 'củ khoai nóng' trong tay. Nếu lỡ như trên lô vũ khí đó có ký hiệu riêng của bang Hắc Hùng, thì việc để bang Bạch Lộc giữ nó là tốt nhất.Dẫu cho liên minh bọn chúng có nhận ra cũng chỉ có thể tự trách bản lĩnh kém cỏi để hàng của mình rơi vào tay đối thủ.Sau khi gia nhập, một trong những việc đầu tiên Bạch Kiệt làm là điều tra vụ tập kích Trang Gia Uy lần đó.Khéo làm sao hôm đó Trang Gia Uy dẫn theo cháu trai tới một quán ăn nhỏ mà nó yêu thích. Hành động không công khai, chỉ mang theo vài tên thuộc hạ ra ngoài thì bị phục kích suýt mất cả cái mạng già. Cơ hội ngàn năm có một này cứ như vậy bị Bạch Kiệt phá hỏng.Qua mạng lưới thông tin từ đám tỷ muội của Nguyệt Hồng, xác định được trận đánh úp lần đó là của Quỷ bang, một nhánh nhỏ trực thuộc Bang X.Ngẫm một chút thì cũng thấy thú vị.Bạch Kiệt từng ngồi xuống phân tích với Dư Lăng Lăng, nếu ám sát thành công, Quỷ sẽ một bước hóa tiên, không chỉ nâng được danh tiếng của mình mà còn làm rạng mặt bang X, từ đó mà mở rộng địa bàn, gia tăng thế lực, người người ngưỡng mộ.Còn nếu thất bại thì sao? Bang X chỉ cần phủi tay một cái, chối bỏ toàn bộ trách nhiệm, quy hết tội lỗi cho đám đàn em ngu ngốc vì tranh lập công mà tự ý động đến Trang Gia Uy.Cuối cùng thì Bạch Lộc cũng chẳng để yên thẳng tay dọn dẹp nhánh nhỏ này của Bang X.Bạch Kiệt thì xử lý tên nội gián trong Bạch Lộc.Dần dà, dưới sự dẫn dắt của Bạch Kiệt, các hoạt động "đen" của Bạch Lộc ngày càng "hợp pháp hóa" hơn. Thay vì chỉ dựa vào các phòng hút, nhà thồ, sòng bạc truyền thống, anh từng bước đưa bang hội tham gia vào các vỏ bọc kinh doanh chính đáng như nhà đất hay xuất nhập khẩu.Ngồi ở đầu bàn, cái tẩu trong tay Trang Gia Uy không ngừng lắc lư, khuôn mặt không giấu được vẻ đắc ý."Anh em thấy đấy, người tôi đã chọn thì không thể nào sai được. Việc làm ăn của chúng ta ngày càng thuận lợ, uy tín trong giới giang hồ cũng tăng lên rõ rệt."Lời vừa dứt, trong phòng liền vang lên tiếng cười phụ họa. Người nào ngưỡng mộ thì càng hô hào ủng hộ, kẻ nào phản đối thì thu thế dè chừng. Tiếng nói của Bạch Kiệt trong bang dần có trọng lượng, cũng dần trở thành cánh tay phải đắc lực của Trang Gia Uy.Cứ thế ngày đêm bận bịu, sáng thì chạy đông chạy tây lo thương vụ, tối thì chạy ngược chạy xuôi chè chén, đánh bài tạo mối quan hệ với đám lão đạiMấy hôm tối muộn về đến biệt thự Bạch Kiệt cũng không gọi ai, lẳng lặng đi qua dãy phòng ngủ trên hành lang tối đen. Nhưng có một căn phòng sẽ luôn có ánh đèn lọt qua khe cửa, một vệt vàng nhạt mỏng manh lại rất nổi bật trong đêm. Khi nghe thấy tiếng chân anh ngang qua, ánh đèn đó mới chịu tắt.Sau đó Bạch Kiệt cũng không đi quá khuya nữa, chỉ ngồi một chốc lấy lệ rồi luôn đánh bài chuồn sớm.Nhưng mà bận rộn thế nào cũng không thể bỏ lỡ bữa cơm Tất niên.Trong căn bếp rộng, mùi thơm của thịt băm trộn nấm tai mèo và hành lá tỏa ra ngào ngạt. Dù dáng người Trình Nhất Tạ gầy gò nhỏ nhắn, nhưng đôi tay băm thịt lại rất có lực, âm thanh dao chạm thớt gỗ vang lên chan chát khiến da đầu người nghe cũng run theo.Dịch Mạn Mạn thấy thế thì xắn tay áo bước vào. "Để tôi làm cho." Chỉ trong chốc lát đã băm xong một thố thịt nhân.Trình Nhất Tạ lấy thố thịt trộn với nấm đã thái nhỏ và hành lá, rồi lại thuận tay làm riêng một mẻ thịt trộn với cải trắng cho Thiên Lý.Trần Phi đến cọ cơm nhà người ta, cũng rất thật tình mà nghĩ 'Ông chủ Dư có thiếu thốn gì đâu' nên quang minh chính đại mang người không mà đến còn dắt theo cả Dịch Mạn Mạn.Thêm người thêm một đôi đũa thôi, tự nhiên như nhà mình.Mùi thơm của nước dùng thoang thoảng từ nồi nước sôi.Dư Lăng Lăng đích thân vào bếp gói bánh, động tác nhẹ nhàng cả người tỏa ra một khí chất ôn hòa."Đương gia, để em làm cho!" Trình Thiên Lý vội vàng chạy đến."Không sao, năm nay muốn tự tay làm." Dư Lăng Lăng lắc đầu. "Em đi dán chữ đi."Mọi năm không tổ chức tiệc Tất niên. Cậu và Bạch Kiệt thường phải dự mấy bữa tiệc linh tinh của đám thương nhân Tây dương, năm nay vì sự xuất hiện của hai anh em nhà họ Trình, nên cũng có chút thay đổi.Khi những chiếc sủi cảo đầu tiên được vớt ra, thì Trình Thiên Lý cũng dán xong chữ Phúc đỏ thẳm lên cửa chính và cửa sổ.Bận rộn cả một buổi mới nghe được tiếng chân từ cửa lớn. Bạch Kiệt bước vào, trên người còn thoang thoảng mùi rượu. Ngay ánh nhìn đầu tiên đã thấy Dư Lăng Lăng tay áo xắn cao, mang tạp dề hai bàn tay còn dính bột trắng bận rộn trong bếp.Cậu ngẩng đầu nhìn, đôi mắt trong veo mỉm cười. "Về rồi à?"Chẳng biết là say men hay say người, Bạch Kiệt có chút ngẩn ngơ, hình ảnh này quá mới mẻ với anh. Mất một lúc sau anh mới nói. "Xin lỗi về hơi trễ. Bị mấy lão giữ chân chặt quá."Bạch Kiệt nghiêng người tựa vào vách cửa, ánh đèn vàng như phủ lên người Dư Lăng Lăng một lớp voan mỏng vừa nhu hòa vừa dịu dàng, nét môi đang cong, ánh mắt luôn đong ý cười. Tại sao cái gì ở cậu cũng đều thu hút đến vậy?"Cất cái mặt đó đi. Khó coi quá." Giọng nói Trần Phi vang lên cắt ngang luồn suy nghĩ của anh.Bạch Kiệt không dời mắt mà trả lời. "Gọi cậu đến ăn cơm còn phát biển ý kiến?""Thì nể mặt cậu mới đến thôi." Trần Phi nâng ly rượu nhấp một hớp. "Rượu ngon đấy.""Người đẹp không?" Bạch Kiệt hỏi.Trần Phi chần chừ "...Đẹp.""Ừm." Bạch Kiệt gật đầu đồng ý.Trần Phi chính là không thể tiếp tục cuộc hội thoại với người mất não nữa nên xoay người rời đi.Mãi cho đến lúc Dư Lăng Lăng lên lầu thay đồ thì Bạch Kiệt mới thu hồi ánh mắt. Lúc này mới chú tâm nhìn quanh, khẽ nhíu mày. "Sao chữ "Phúc" đảo ngược hết vậy, định trấn yểm cả nhà à."Trình Thiên Lý cười hì hì, vò đầu bối rối. "Không phải đâu, Bạch Kiệt ca. Người ta bảo dán ngược là để phúc 'đến' mà."(*Phúc 'đến' rồi và Phúc 'đảo' rồi đồng âm bên Trung, nên hay dán ngược chữ Phúc.)Mấy người đàn ông trưởng thành quây quần bên bàn ăn giản dị. Những chiếc sủi cảo hơi tróc vỏ và đĩa cá chưng hấp hành dậy mùi gợi lên một bữa ăn tất niên gia đình ấm cúng.Trình Thiên Lý nhanh tay gấp một cái sủi cảo nóng hổi cho vào miệng, bật ngón cái về hướng Dư Lăng Lăng."Đương gia khéo tay thật, gói sủi cảo còn ngon hơn cả tiệm Vạn Hưng Lâu ngoài kia."Dư Lăng Lăng nhếch môi, nheo nheo mắt, thầm mắng thằng nhóc này nịnh nọt cũng quá không cần mặt mũi rồi."Đi thôi!" Sau bữa ăn, Thiên Lý hớn hở cầm hộp pháo chạy ra sân. Nhất Tạ theo sau, tay cầm bao diêm. Từ xa đã nghe thấy tiếng pháo trúc nổ giòn tan từ khu phố người Hoa.Trần Phi dẫn theo Dịch Mạn Mạn ra góp vui cùng đám nhóc.Dư Lăng Lăng và Bạch Kiệt đứng trên ban công tầng hai, ngắm nhìn những ánh đèn lung linh trải dài khắp Thượng Hải. Lắng nghe tiếng còi tàu vang lên từ bến cảng, còn có tiếng cười nói của người dân phố Tây.Trên tay hai người cầm ly Hồng Vận Tửu, màu rượu đỏ thẫm óng ánh dưới ánh trăng.."Rượu này rất hợp với năm mới. Chúc em năm mới hồng vận đương đầu, phúc mãn đường*" Bạch Kiệt lên tiếng, nhìn cậu chăm chú.(*đại khái là vận may kéo đến, phúc đầy nhà)Dư Lăng Lăng mỉm cười quay đầu đối diện với anh, ánh mắt va phải một cái hồ trong vắt không thấy đáy, sóng sánh mê người hơn cả ly rượu trong tay."Chúc mừng năm mới."Cuối mắt nhìn xuống có thể thấy hai anh em song sinh đang loay hoay bên đống pháo trúc nổ đôm đốp, trên mặt treo nụ cười ngây ngô, hứng khởi của tuổi thiếu niên."Nhanh thật đấy, lại qua một năm rồi." Dư Lăng Lăng hít sâu một hơi, phóng mắt nhìn ra ánh đèn từ các tòa nhà cao chót vót, những con phố tấp nập, cái phồn hoa của 'Paris phương Đông.'"Lâu rồi mới cảm giác được bữa cơm Tất niên. Năm nào cũng thế này thì tốt rồi."Bạch Kiệt vẫn luôn nhìn cậu, ánh mắt chưa từng rời khỏi. Gương mặt Dư Lăng Lăng thường mang vẻ dịu dàng, nhưng khi trong lòng có điều không vui thì đôi mày sẽ hơi cau lại. Ánh đèn vàng nhạt hắt lên khuôn mặt cậu, tạo nên những vệt sáng mờ ảo, càng làm tăng thêm vẻ u tĩnh."Sắp xếp một chút là được mà." Anh đáp.Dư Lăng Lăng cúi đầu, tầm nhìn rơi vào ly rượu, trầm ngâm không trả lời."Thôi không sao, năm nào cũng được. Tôi chờ được." Bạch Kiệt ngã người tựa vào ghế, trong giọng nói đã có chút mơ màng vì hơi men."Tôi... không biết sẽ mất bao lâu để em buông bỏ những ngổn ngang trong lòng, chỉ là.."Dư Lăng Lăng vô thức siết chặt ly rượu, hơi lạnh từ thủy tinh thấm vào từng đầu ngón tay. Một chút xao động dấy lên trong lòng như mặt hồ phẳng lặng bỗng bị khuấy động."Biết đâu một ngày nào đó, khi đã chán ngán việc trả thù, em sẽ sẵn lòng ngồi xuống, uống với tôi một tách trà ở 'Lâu ngoại lâu' đầy gió. Tôi kể với em chưa nhỉ? Lão Trang cùng mấy lão già sắp xây một quán trà ngoài trời trên tầng thượng của vũ đài Tân Tân, vừa thưởng trà vừa nghe hát, xem kịch.""Tòa nhà cao trăm thước, có thể vươn tới trời, với lấy sao. Từ đó nhìn ra em có thể thấy toàn cảnh Bund, nhìn con sông Hoàng Phố chảy dài ra biển."Dư Lăng Lăng hơi mỉm cười. "'Sơn ngoại thanh sơn, lâu ngoại lâu. Tây Hồ ca vũ kỷ thời hưu*.' Rất hợp đấy chứ. Nhưng mà mưa thì biết thế nào?"(*Lớp lớp non xanh, lớp lớp lầu. Tây Hồ ca múa đến bao lâu. - Nam Tran dịch. Trích từ 'Đề Lâm An để' của nhà thơ thời Nam Tống - Lâm Thăng. Cái quán trà này có thật, tên của nó lấy ý từ bài thơ này mà đặt. Ý nói tầng tầng lớp lớp nhà lầu, ca múa ngày đêm.)"Ừm." Bạch Kiệt cũng bật cười. "Sẽ xây một mái che bằng kính trên tầng thượng, còn có mấy cái đình tạ nhỏ, xung quanh đặt hoa lạ cỏ quý, hòn non bộ. Ở giữa là đài phun, hồ cá...""Em ngồi đó... ánh nắng rọi qua đẹp đến nhường nào." Tâm trí của Bạch Kiệt hình như đang đang mãi chu du ở cảnh tượng nào đó. "Nghe nói còn món đồ chơi mới, gọi là 'thang máy' rất nhiều người tò mò. Thật muốn đem em đi xem thử.""Bọn họ còn phải trả tiền mới được xài. Tôi thì không." Bạch Kiệt hất cầm, ra vẻ với Dư Lăng Lăng.Có phải vì có chút men say, Bạch Kiệt nói nhiều hơn mọi ngày. "Thang máy là cái gì?" Đã từng đi du học, Dư Lăng Lăng đương nhiên biết, nhưng vẫn cứ là thích nghe."Là một cái hộp vuông nhốt người, có cửa kéo sắt. Em không phải đi mấy cái bậc thang vòng vèo, nó có thể đưa em bay thẳng lên tầng cao."Bạch Kiệt bỗng nhiên xoay đầu, ánh mắt sâu thẳm như đáy hồ thu ngưng tụ toàn bộ sự dịu dàng của đêm nay đọng lại trên gương mặt Dư Lăng Lăng. Anh cúi người áp sát, chút hương rượu nhàn nhạt phả nhẹ lên môi cậu."Lăng Lăng à..." Anh khẽ gọi. Giọng nói trầm ấm như tiếng đàn cỗ chậm rãi ngân lên, từng chữ từng chữ gẩy vào lòng người . "Bao giờ xây xong, tôi dẫn em cùng đi xem, nhé?"Dịu dàng đến thế. Mê người đến thế.Hai người họ chỉ cách nhau một nhịp thở. Trong lòng là sóng cuộn dâng trào.Tiếng pháo hoa chợt nổ vang khiến người ta chững lại. Trong một khoảnh khắc đó, như có một ngôi sao băng vụt qua tâm trí Dư Lăng Lăng, mang theo một ý niệm buông bỏ vừa lóe lên liền chợt tắt."...Ừm, đến đó rồi tính." Câu hơi ngã người giấu đi hai vành tai ửng đỏ, nghiêng đầu về phía pháo hoa rực rỡ.(* lúc đọc tư liệu t đã thấy hâm mộ, trăm năm trước các cụ đã ngồi rooftop chill chill thơ mộng đến vậy rồi)***Qua Tết phố xá lại tấp nập.Khách sạn Cathay, nằm ngay giữa trung tâm đông đúc, là một biểu tượng của sự xa hoa, nơi chỉ những kẻ đứng trên đỉnh kim tự tháp mới thường lui tới.Dưới ánh đèn vàng dịu, các món đồ sứ được trưng bày trong những chiếc tủ kính pha lê sáng bóng. Có những chiếc bình thanh tao từ thời Đường hay những bộ trà tinh xảo thời Minh. Mỗi món đồ đều được gắn thẻ giới thiệu chi tiết bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh.Dư Lăng Lăng bước qua sảnh chính, bộ vest xám tro ôm vừa vặn từng đường nét. Đôi giày da bóng loáng phản chiếu ánh sáng, khăn tay trắng gài nơi túi áo, một chiếc ghim cài cổ áo bằng vàng khắc hoa văn đơn giản. Cậu bước đến bắt tay trò chuyện với một vị khách người Anh, giới thiệu về nguồn gốc của một bộ tách trà tử sa Nghi Hưng nhà Minh, trên môi luôn treo nụ cười nhã nhặc lịch sự, giữ được khoảng cách vừa đủ.Tiếng xì xào của đám đông vang lên kéo ánh mắt cậu hướng về phía cửa chính, là vì sự xuất hiện của Bạch Khiết và Lê Đông Nguyên.Bạch Khiết mặc một chiếc đầm trắng dài chấm đất, hai tay trần lộ ra ngoài vừa đủ gợi cảm, bao tay đen mỏng tôn lên làn da trắng ngọc. Trên cổ là chuỗi ngọc trai nhỏ tinh xảo, bên ngoài khoác một chiếc áo lông chồn. Mái tóc búi cao để lộ cần cổ thon dài, mỗi bước đi đều toát lên sự quý phái của một tiểu thư con nhà quyền quý.Lê Đông Nguyên sánh vai bên cạnh em gái, trong bộ quân phục thẳng thớm với hàng cúc bạc bóng loáng, bên ngoài khoác một áo choàng dài đen mun. Bàn tay đeo găng trắng, tay phải khẽ cong làm chỗ dìu cho Bạch Khiết. Ánh mắt anh ta đảo qua căn phòng một cách lơ đễnh theo thói quen của con nhà binh. Vẻ mặt nửa phần tự mãn, nửa phần tò mò khi nhìn thấy Dư Lăng Lăng đang trò chuyện cùng một nhóm thương nhân người Anh.Dư Lăng Lăng lịch sự cáo từ với nhóm thương nhân, bước về hướng anh em nhà họ Lê."Triển lãm của Dư tiên sinh quả nhiên không làm người ta thất vọng." Bạch Khiết mỉm cười, nhìn về phía người đi cùng. "Đây là anh trai em, Lê Đông Nguyên.""Bạch tiểu thư, Lê thiếu soái, nể mặt rồi."Bạch Khiết nghiên đầu cười, đôi mắt lấp lánh. "Anh tôi cũng có chút hứng thú với đồ sứ, nên nhân dịp này dẫn anh ấy theo, tránh suốt ngày lê la mấy sòng bạc chẳng hay ho gì." Vừa nói cô vừa lườm Lê Đông Nguyên một cái."Con bé này... chừa chút mặt mũi chứ." Lê Đông Nguyên hằng giọng. Đoạn, quay sang nhìn Dư Lăng Lăng thì thái độ đã thay đổi. Anh nhướn mày, đôi mắt hẹp dài như dò xét."Dư tiên sinh là người tổ chức à?" Giọng có chút lơ đễnh, ánh mắt anh ta đảo một vòng qua mấy tủ kính trưng bày. "Cũng hay ho đấy.""Thiếu soái quá lời rồi. Đa phần đều là những món đồ phổ thông, không hiếm lạ gì. Chủ yếu là để các ông chủ có nơi hội họp."Sau khi Bạch Khiết lịch sự rời đi để giao lưu cùng các vị khách khác, chỉ còn lại Dư Lăng Lăng và Lê Đông Nguyên. Hai người đi dạo một vòng các ô triển lãm, Lê Đông Nguyên dừng lại trước một chiếc bình men ngọc. "Đây là hàng thật từ lò Quan Diêu?""Thiếu soái quả nhiên am hiểu đồ sứ." Dư Lăng Lăng cười gật đầu, "Nhưng trong việc làm ăn hình như không may mắn lắm thì phải? Nghe nói anh vừa mua lại nhà máy dệt Phúc Xương."Lê Đông Nguyên khựng lại, ánh mắt lướt qua người bên cạnh. "Ừm?""Ba trăm vạn đại dương. Đúng là ra tay hào phóng." Dư Lăng Lăng cười cười."Có ý gì thì nói thẳng." Lê Đông Nguyên cau mày, có chút bực bội."Không dám. Chỉ là tôi cũng từng để mắt đến mối làm ăn này, vô tình cũng biết vài thứ. Ví dụ như việc họ báo lỗ ba năm liền, nhưng âm thầm chi tiền mua đất ở Bắc Thượng Hải. Thiếu soái nghĩ xem, một công ty đang lỗ sao có tiền mua đất?"Lê Đông Nguyên im lặng nhìn Dư Lăng Lăng, rồi gằn giọng "Bọn khốn dám lừa ông.""Phúc Xương không chỉ đơn giản là một nhà máy dệt đang thua lỗ." Dư Lăng Lăng đưa cho Lê Đông Nguyên một ly rượu. "Ba năm qua, họ âm thầm chuyển tiền qua một loạt công ty ma ở nước ngoài. Số tiền này không nhỏ, ít nhất năm trăm vạn đại dương. Với một nhà máy đang báo lỗ, nguồn tiền này từ đâu ra?""Buôn lậu. Chúng đang rửa tiền." Lê Đông Nguyên nhận rượu trả lời."Đúng rồi." Dư Lăng Lăng thong thả đáp. "Bán đi cũng không phải vì muốn tống cái vỏ rỗng, mà là vì thân phận của thiếu soái anh. Có tên anh ở đó thì không ai dám động đến Phúc Xương nữa."Lê Đông Nguyên nắm chặt ly rượu trong tay. "Đống tiền đó vẫn đang chảy qua Phúc Xương, nhưng giờ có tên tôi như một lớp bảo vệ. Về lâu về dài thì ông đây bị úp cái nồi đen này rồi."Lê thiếu soái trong lòng hằng học, nốc mọt hớp rượu to tự nhủ. 'Bây giờ bán ra còn kịp không?'"Đám thương nhân thú vị thật. Dư tiên sinh điều tra kỹ đến vật, chắc không phải chỉ để 'nhắc nhở' tôi đi?"Ánh mắt Dư Lăng Lăng cong lên, ranh mãnh như hồ ly."Bây giờ anh bán ra rồi kiên quyết điều tra thì chắc chắn lỗ nặng cùng lắm chỉ lôi được vài tên chết thay. Hay là thuận thế đẩy thuyền chúng ta hợp tác đi? Tôi có thể giúp thiếu soái 'làm sạch' dòng tiền này, hợp tình hợp lý mà chảy vào túi anh.""Đổi lại?""18% cổ phần và quyền quản lý độc lập mảnh đất ở Bắc Thượng Hải." Cậu từ tốn ra giá.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com