Lam Sao De Cai
Phin qua phòng Mor đang nằm, Phin đứng ngoài nhìn qua cửa, Mor đang nằm đó, sắc mặt có vẻ tươi hơn, cứ như cậu ấy chỉ đang ngủ vậy, Phin lại không kìm được nước mắt, cậu cũng không biết tại sao cậu lại khóc nhưng sâu trong suy nghĩ Phin sợ mẽ mất Mor mãi mãi, Phin ra hàng ghế ngồi, Fii đi đâu đó về.
"Anh Phin có sao không" Fin hỏi han"Anh không sao, em về nhà nghỉ nghỉ ngơi đi, anh sẽ ở lại với anh Mor""Không, em cũng muốn ở gần anh Mor" Fii quả quyết"Fii, về cùng anh, để anh Phin ở lại được rồi" Fen từ xa đi tới"Nhưng em... " "Đi nào, em cũng mệt rồi" "Nhớ báo khi Mor tỉnh nhé" Fen hiểu ý Phin"Ừ, về đi" Phin đáp nhẹFen kéo cô bé Fii về trong sự quợ quậy đòi ở lại, Fen biết dù có nói thế nào Phin cũng sẽ không về, cậu nhận ra sự gắn kết giữa Phin và Mor đã rất lớn, khó có thể phá vỡ, nên đành chiều ý để Phin ở lại, và kéo đứa em về trước khi nó càm ràm khiến cho người khác trở nên nóng tính. Bác sĩ bước ra từ phòng Mor, tiến tới chổ Phin "Cậu là người nhà của bệnh nhân hả, mọi thứ tiến triển tốt, không còn tụ máu não, chỉ cần chờ hết thuốc mê là bệnh nhân có thể tỉnh lại, sớm thì đêm nay, muộn thì sáng mai, cứ yên tâm nhé""Dạ, cảm ơn bác sĩ nhiều" Phin trở nên bớt âu sầu hơn"Tôi có thể vào thăm cậu ấy chứ" Phin tiếp lời"Được, cậu có thể vào, nếu có gì bất ổn thì báo với chúng tôi" Bác sĩ quay điPhin bước vào phòng, đây là lần đầu tiên cậu thấy gần mặt Mor nhất sau ca cấp cứu, khuôn mặt mà trước giờ vẫn ở bên cạnh cậu, nhưng dường như cậu lại không chú ý lắm, Phin ngồi xuống cạnh giường, tay nắm lấy tay Mor"Dậy đi chứ thằng quỷ này, sao cậu có thể ngủ lâu tới vậy, tôi chờ cậu lâu lắm rồi đó, dậy đi tôi dẫn cậu đi chơi" ngừng 1 chút"Tôi rất sợ, rất sợ sẽ mất cậu đấy biết không đồ ngốc, sao cậu có thể bất cẩn như vậy hả" Nước mắt lại rơi"Có biết tôi đã truyền rất nhiều máu cho cậu không, cậu phải dậy mà chăm sóc tôi chứ, tôi cũng cõng cậu từ trên núi xuống đó, sao cậu không dậy mà chăm sóc tôi đi, đút cháo cho tôi đi chứ tên ngốc này" Nước mắt Phin cứ thế rơiPhin úp mặt xuống giường, ngón tay của Mor chợt đẩy nhẹ tay Phin, cậu ngẩng đầu nhìn Mor "Cậu dậy rồi, để tôi gọi bác sĩ", Phin dứng dậy chạy ra ngoài kêu bác sĩ "Tình trạng ổn rồi cứ để cậu ấy nghỉ ngơi, tới sáng mai tôi sẽ xem tình trạng tiếp, cậu cứ yên tâm" bác sĩ quay đi"Dạ cảm ơn bác sĩ" Phin tươi cười, quay lại phòng thì Mor đã nhắm mắt chìm vào giấc ngủ từ bao giờ. Phin ngồi đó nhìn Mor, nở 1 nụ cười cảm ơn trời đất, rồi cũng gục xuống dường dần chìm vào giấc ngủ, bởi sự mệt mỏi ngày hôm nay.
"Anh Phin có sao không" Fin hỏi han"Anh không sao, em về nhà nghỉ nghỉ ngơi đi, anh sẽ ở lại với anh Mor""Không, em cũng muốn ở gần anh Mor" Fii quả quyết"Fii, về cùng anh, để anh Phin ở lại được rồi" Fen từ xa đi tới"Nhưng em... " "Đi nào, em cũng mệt rồi" "Nhớ báo khi Mor tỉnh nhé" Fen hiểu ý Phin"Ừ, về đi" Phin đáp nhẹFen kéo cô bé Fii về trong sự quợ quậy đòi ở lại, Fen biết dù có nói thế nào Phin cũng sẽ không về, cậu nhận ra sự gắn kết giữa Phin và Mor đã rất lớn, khó có thể phá vỡ, nên đành chiều ý để Phin ở lại, và kéo đứa em về trước khi nó càm ràm khiến cho người khác trở nên nóng tính. Bác sĩ bước ra từ phòng Mor, tiến tới chổ Phin "Cậu là người nhà của bệnh nhân hả, mọi thứ tiến triển tốt, không còn tụ máu não, chỉ cần chờ hết thuốc mê là bệnh nhân có thể tỉnh lại, sớm thì đêm nay, muộn thì sáng mai, cứ yên tâm nhé""Dạ, cảm ơn bác sĩ nhiều" Phin trở nên bớt âu sầu hơn"Tôi có thể vào thăm cậu ấy chứ" Phin tiếp lời"Được, cậu có thể vào, nếu có gì bất ổn thì báo với chúng tôi" Bác sĩ quay điPhin bước vào phòng, đây là lần đầu tiên cậu thấy gần mặt Mor nhất sau ca cấp cứu, khuôn mặt mà trước giờ vẫn ở bên cạnh cậu, nhưng dường như cậu lại không chú ý lắm, Phin ngồi xuống cạnh giường, tay nắm lấy tay Mor"Dậy đi chứ thằng quỷ này, sao cậu có thể ngủ lâu tới vậy, tôi chờ cậu lâu lắm rồi đó, dậy đi tôi dẫn cậu đi chơi" ngừng 1 chút"Tôi rất sợ, rất sợ sẽ mất cậu đấy biết không đồ ngốc, sao cậu có thể bất cẩn như vậy hả" Nước mắt lại rơi"Có biết tôi đã truyền rất nhiều máu cho cậu không, cậu phải dậy mà chăm sóc tôi chứ, tôi cũng cõng cậu từ trên núi xuống đó, sao cậu không dậy mà chăm sóc tôi đi, đút cháo cho tôi đi chứ tên ngốc này" Nước mắt Phin cứ thế rơiPhin úp mặt xuống giường, ngón tay của Mor chợt đẩy nhẹ tay Phin, cậu ngẩng đầu nhìn Mor "Cậu dậy rồi, để tôi gọi bác sĩ", Phin dứng dậy chạy ra ngoài kêu bác sĩ "Tình trạng ổn rồi cứ để cậu ấy nghỉ ngơi, tới sáng mai tôi sẽ xem tình trạng tiếp, cậu cứ yên tâm" bác sĩ quay đi"Dạ cảm ơn bác sĩ" Phin tươi cười, quay lại phòng thì Mor đã nhắm mắt chìm vào giấc ngủ từ bao giờ. Phin ngồi đó nhìn Mor, nở 1 nụ cười cảm ơn trời đất, rồi cũng gục xuống dường dần chìm vào giấc ngủ, bởi sự mệt mỏi ngày hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com