TruyenHHH.com

Lam Ngon Dinh Menh Cua Chung Ta

     Một thời gian Ngô Cẩn Ngôn tuy đã bình phục lại được bình thường nhưng có việc nàng không bao giờ chấp nhận là đôi mắt của mình , trí nhớ của mình , nơi nàng sinh ra và nàng là ai .

    "Quán Dật anh mau trở về được không?". Ngô Cẩn Ngôn nỉ non trong giọng điệu lại có chút làm nũng không hề nhẹ . Nghe vậy Vương Quán Dật chỉ biết cười trừ mà trả lời:

    "Anh về tới nhà rồi đây này". Vương Quán Dật trong thời gian gần đây thực sự rất chu đáo , tận tình đối với Ngô Cẩn Ngôn khi được nàng hỏi anh và cô có mối quan hệ như thế nào thì anh chỉ nhẹ trả lời là "Một mối quan hệ không bao giờ quên được".

      Sau một tháng tìm kiếm con gái nhưng mãi không được Ngô Long thực sự không thể chịu nỗi nữa rồi , rõ ràng là đã tìm kiếm khắp thành phố ,mọi con đường nhưng vẫn không tìm thấy con gái của mình là như thế nào chứ . Trong thời gian đó không còn cách nào để trì hoãn lại dự án với Tần Lam nữa rồi đành tiếp tục thi công tiến hành.

     Tần Lam khi nghe tin con gái của Ngô Long của tập đoàn JUJEN cũng hơi bất ngờ nhưng cũng không quá quan tâm ,đôi lúc nàng lại suy nghĩ "Nếu mình mất tích như vậy ba mình có làm giống như chủ tịch Ngô không" nàng hiểu rõ điều đó là không thể nào xảy ra được bởi vì lúc nàng sinh ra đời mẹ nàng vì khó sinh nên đã mất sớm còn ba  nàng năm cô được 16 tuổi ông ấy đã qua đời vì bệnh tim .

   Tần Lam nghĩ nếu nàng không sinh ra đời thì tốt biết mấy mẹ sẽ không mất sớm ba sẽ không vì như vậy mà dẫn đến bệnh tim , nàng lại nhớ tới đôi mắt trong xuống của người kia trong lần gặp gỡ vội vàng , nàng nhớ rất kĩ nàng thấy đôi mắt đó thật sự rất đẹp , rất đẹp.

   "Giám đốc hôm nay sao chị lại thất thần rồi không lẽ chị bị bệnh tương tư rồi?". Khương Tử Tân thấy cô thất thần liền lên tiếng chọc vui cô

   "Tương tư cái đầu của em , tôi đây là đang suy nghĩ về dự án với JUJEN đây này". Tần Lam liền trở về như trước kia trả lời xong cũng không quên lườm Khương Tử Tân một cái sau đó nói tiếp.

   "Tôi nghe nói chủ tịch Ngô vẫn chưa tìm được con gái của mình chúng ta có nên giúp đỡ ngài ấy không đây?" . Lúc này Tần Lam đang nghiêm túc hướng hỏi Khương Tử Tân mong cô đồng tình với nàng , thực ra thì nàng đã muốn giúp từ lâu rồi nhưng vẫn mãi chần chờ cho đến hôm nay.

    "Chị muốn giúp thì nói đại đi ,cần gì phải hỏi ý kiến em làm chi cho mệt" . Khương Tử Tân lúc này mệt mỏi dựa vào ghế sau đó nhìn đồng hồ rồi nói tiếp

    "Hết giờ làm việc rồi chúng ta về thôi ". Tần Lam nghe vậy cũng dọn dẹp đồ đứng lên cùng Khương Tử Tân bước ra về. Nàng chuẩn bị lên xe nhưng điện thoại lúc này lại reo lên là Vương Quán Dật

  
    "Alo? Chị nghe".

    "Em có chút chuyện muốn nhờ chị giúp á". Vương Quán Dật trả lời giọng điệu có chút làm nũng khiến Tần Lam không khỏi lắc đầu.

   "Có chuyện gì nói mau lên , chị đang chuẩn bị về nhà".

   "Em muốn hỏi là chị có quen với Xa Thi Mạn bác sĩ chuyên về mắt số một phải không ạ?".

   "Ừm bạn cùng phòng của chị lúc còn học đại học chi vậy?".

    "Chị liên hệ với chị ấy dùm em được không ạ bạn em mắt của cô ấy bị tổn thương rất nặng ạ".

   "Được rồi em yên tâm , sắp xếp thời gian đi chúng ta cùng nhau đi gặp Xa Thi Mạn sau". Nói xong nàng cúp máy trước liền vào xe .

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com