Lam Me Ke Man Anh Minrose
Tôi ngồi xe về lại nhà, cả một quãng đường cứ suy nghĩ về chuyện mà thầy Lang nói khi nãy, càng nghĩ càng thấy mơ hồ không rõ được hướng đi. Bụng thì xót cho chị Thùy cứ nằm mãi một chỗ nhưng trong lòng lại cứ thấy kỳ lạ ở chỗ nào đấy. Tôi thật không thể lý giải được nguyên nhân tại sao chị Thùy lại vào được căn phòng gia phả ấy… với lại, chị ấy vào đó để làm gì?Tối hôm nay, Trí Mẫn theo đúng như lịch ở lại chỗ tôi, Trinh thì ngủ ở phòng cách phòng tôi hai căn, đêm nay coi như cô ta ngủ một mình. Nghĩ thì cũng tội nhưng mà thôi cũng kệ, tôi với cô ta chỉ có thể là loại quan hệ đó, người nào không được như ý thì người còn lại sẽ thấy vui vẻ, chính xác là như vậy.Lúc tôi về phòng đã thấy Trí Mẫn nằm dài trên giường, tay anh ta nghịch điện thoại, thấy tôi vào, anh ta mới chịu ngồi dậy:– Tôi đợi em nãy giờ.Tôi liếc liếc nhìn nhìn anh ta, nhạt giọng hỏi:– Đợi tôi làm gì? Sao anh không qua bên kia mà dỗ dành tình yêu của anh đi…Dừng vài giây, tôi lại vờ bắt chước giọng điệu của Trí Mẫn khi sáng:– Hông sao, anh sẽ bù đắp cho em cái khác, ngoann… xời xời, nghe mà nổi hết da gà. Anh có giỏi thì qua kia đắp những chỗ cần bù đi, ở đây nằm dài chờ tôi làm gì.Nghe tôi chọc tức, Trí Mẫn chỉ im lặng nhìn tôi, vài giây sau, anh ta đột nhiên nở nụ cười, nụ cười còn rực rỡ hơn khi sáng nữa, làm tôi nhìn có chút ngây ngốc…– Thế… vợ tôi đang ghen đấy à?Nghe anh ta hỏi, tôi vội giãy nảy lên:– Anh nghĩ sao mà nói tôi ghen, không có chuyện đó đâu nhé.– Vậy chứ làm sao mà nói với tôi kiểu như thế?Tôi bỉu môi:– Thì tôi thấy anh thương người ta quá nên tôi nói, mà tôi nói đúng chứ có nói sai đâu, anh dỗ dành Thuỳ Trinh trước mặt bao nhiêu người, anh cũng có coi tôi ra gì đâu.Trí Mẫn nhìn tôi chăm chăm, lúc này anh ta mới chịu bước xuống giường đi tới chỗ tôi. Đến trước mặt tôi rồi kéo ghế ngồi xuống cạnh bên, anh ta khẽ nói:– Sau này còn dỗ dành nhiều hơn như thế nữa kìa, em… chịu được không?Tôi nhún vai:– Chịu thì được, chỉ là…– Chỉ là thế nào?– Chỉ là tôi thấy không vui.Cả hai bọn tôi đều thoáng im lặng, tôi nhìn anh ta, anh ta cũng nhìn lại tôi chằm chằm. Thoáng chốc, tôi thấy Trí Mẫn rũ mắt, giọng nghe rất dịu:– Em còn nhớ lúc trước… tôi nói em đừng nên có tình cảm với tôi không?Nhắc đến vấn đề này, lòng tôi có chút dậy sóng, tôi gật gật:– Nhớ chứ…– Vậy… em hiểu được lý do vì sao hay chưa?– Tôi…Thấy tôi không trả lời được, Trí Mẫn mới dịu giọng cất tiếng:– Tôi chính là sợ em phải khó chịu như thế này, đến tôi còn thấy khó chịu nên tôi nghĩ chắc em sẽ chẳng thấy thoải mái được đâu.Tôi nhìn anh ta, giọng cũng thấp xuống:– Anh biết là tôi sẽ khó chịu, vậy sao anh còn làm? Hay anh cũng giống như những người ngoài kia, chỉ nói được chứ không làm được?Ánh nhìn trầm lại, giọng Trí Mẫn cũng nghiêm dần:– Có những chuyện đã được định sẵn từ lâu, dù có em hay không có em thì những việc đó vẫn phải thực hiện. Chỉ là trong kế hoạch của tôi ngay từ đầu đã không có hình bóng của em, em xuất hiện là một ngoại lệ, ngoại lệ mà tôi chưa từng nghĩ tới.Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn, giọng cũng ngập ngừng:– Biết là ngoại lệ, biết là sẽ xen ngang vào kế hoạch của anh… vậy anh giữ lấy tôi làm gì? Từ đầu cứ để tôi cho anh Cả là được mà?Trí Mẫn lắc đầu, biểu cảm bắt đầu nghiêm lại:– Không, sao tôi lại để em cho anh ta được? Thứ anh ta thích, tôi đều không muốn cho…Nói đến đây, lòng tôi lại trùng xuống…– Mà thứ tôi đã thích, vậy có chết… anh ta cũng đừng mơ có được.Tôi nhìn anh ta, tay run run, tim nơi lồng ngực lại một lần nữa đập thật mạnh… anh ta nói thế là có ý gì? Là ý gì vậy?Thấy tôi cứ lặng thinh, Trí Mẫn khẽ cười, nụ cười nhẹ dịu, giọng lại trầm trầm ấm ấm:– Nếu là chị em thì tôi đã không khó xử như vậy, thời gian sau… thiệt thòi cho em rồi. Tôi đã từng muốn em cứ lạnh nhạt với chuyện của tôi vì tôi nghĩ, làm như thế sẽ tốt cho tâm trạng của em. Chỉ là tôi không ngờ được, người không chịu được sự lạnh nhạt của em lại chính là tôi. Lúc biết em đánh đổi để được ghi tên vào gia phả, tôi đã phải khổ sở đến mức nào. Tôi chưa từng nghĩ, người con gái bề ngoài dịu dàng như em lại lý trí và mạnh mẽ đến như vậy. Sự thật, em làm cho tôi quá bất ngờ, lại làm cho tôi quá mức hổ thẹn.Nghe những lời này từ Trí Mẫn, tôi nửa thấy mủi lòng, nửa lại thấy xấu hổ. Thật ra ấy, tôi cũng chẳng phải người mạnh mẽ lý trí như anh ta nói đâu, tôi là kẻ thừa nước đục thả câu, lợi dụng thời cơ để bàn tính đến chuyện của riêng mình. Bây giờ, tôi vừa câu được cá mà lại vừa được người ta khen hay nữa chứ… nghĩ xem, có thấy xấu hổ hay không? Nếu so giữa tôi với Trí Mẫn thì kẻ không biết nghĩ cho người khác, kẻ lừa dối người khác, kẻ luôn âm mưu thủ đoạn… không phải là chồng tôi đâu, kẻ đó là tôi mới đúng.Thấy tôi trầm mặc im lặng, Trí Mẫn lại nhè nhẹ xoa xoa tóc tôi:– Cố gắng một chút vậy, tôi hứa… tôi sẽ tiết chế hết sức có thể. Hy vọng em… em có thể chịu được đến lúc tôi xong việc.Tôi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia của Trí Mẫn, tôi khẽ nói:– Tôi có thể chịu được hết tất cả, chỉ trừ duy nhất một việc…– Là việc gì?– Anh có con với người khác.Trí Mẫn trước là thững người, sau lại nở nụ cười thích thú, anh ta gật gật đầu, lời nói rất kiên định:– Con của tôi… nó biết chọn mẹ của nó… em cứ yên tâm!………………………Hai ngày sau, ba tôi theo thầy Lang làm lễ gọi hồn, ba tôi hỏi tôi có đi không nhưng tôi quyết định là sẽ không đi. Tôi đối với những chuyện đó là không muốn thấy, chỉ cần ba tôi đi về rồi báo lại kết quả cho tôi nghe là được.Bữa nay tôi dắt theo cu Minh đi cùng, vì nghe Trí Mẫn nói lát nữa sẽ có gia đình của Trinh sang chơi, bọn họ định là ăn tiệc gì đó, tôi không hỏi nhiều nên cũng không biết là tiệc gì, chỉ là không muốn gặp mặt bọn họ nên tôi với cu Minh tránh mặt. Đưa cu Minh về nhà ba, suốt từ nãy tới giờ, thằng bé cứ quấn theo đứa em trai cùng cha khác mẹ với tôi, mà thằng nhóc đấy cũng có tí gọi là yêu trẻ con nên hai người bọn họ chơi với nhau cũng gọi là hòa thuận. Rảnh rỗi, tôi lại lên phòng chị Thùy, thay cho chị bình hoa mới, lại giúp chị thay bộ váy mới thật xinh.Mở tủ lựa váy, tôi chọn con váy hồng nhạt, màu mà chị thích nhất. Tôi có hỏi thì dì Phụng giúp việc nói cứ thay quần áo cho chị bình thường, dì ấy cũng cách ngày là thay cho chị như vậy. Sau khi lựa váy xong, tôi mới cởi váy cũ mà chị đang mặc trên người xuống, lau tay lau chân cho chị rồi mới nhờ dì Phụng phụ tôi thay váy. Mọi thứ diễn ra vẫn tốt cho đến khi tôi chạm được vào lưng chị… vùng thịt dưới lưng cứ giống như là túi nước ấy, chạm vào mà có cảm giác như chạm vào thịt bị bủn, nó mềm mềm ớn lạnh cả tay. Cũng vì sợ mà tôi lấy ngay tay mình ra, nếu không có dì Phụng đỡ chắc chị Như đã ngã xuống giường rồi. Biết là mình hớ hênh nhưng tôi thật tình không ngăn cảm xúc hoảng loạn lúc này lại được… sao một người bình thường lại có vùng thịt mềm nhũn như vậy được? Thịt mà mềm như vậy thì khác gì xác chết đâu chứ?– Dì Phụng… sao lưng chị Thùy lại mềm như vậy?Dì Phụng đỡ chị Thùy, bà ấy vừa mặc váy cho chị vừa trả lời tôi:– Chắc do nằm nhiều quá đó cô, lúc mới không có đâu, sau này mới có thôi.Tôi nhìn về chị mình, thấy hai mắt chị vẫn nhắm chặt, tôi lại hỏi:– Bình thường chị con cứ nằm như vậy, không ăn cũng không đi vệ sinh luôn hả dì?Dì Phụng gật đầu:– Phải rồi cô, cô chủ cứ nằm vậy thôi, tội nghiệp lắm.– Vậy… mấy tháng qua làm sao chị ấy sống được?Dì Phụng mới lắc đầu:– Cái này thì tôi không biết, tôi biết sao tôi nói vậy à. Nè, cô sờ thử coi, bụng, ngực, bắp chân cũng mềm chứ không phải chỉ có lưng đâu thôi. Chỉ có tay, chân với mặt là săn chắc à… cũng ngộ lắm.Nghe theo dì Phụng, tôi mới đưa tay sờ xuống. Ờ đúng thật là mềm nhũn như bột, sao lại có chuyện như vậy được nhỉ? Lạ quá!Thay xong váy cho chị Thùy, tôi mới chải tóc rồi đánh son cho chị. Tóc chị Thùy rụng nhiều quá, cứ chải đến đâu là rụng đến đó mặc dù tóc vẫn rất mượt. Dì Phụng thấy tôi chải tóc, bà ấy liền nhắc nhở:– Cô Anh chải nhè nhẹ thôi, bà chủ nâng niu tóc cô chủ dữ lắm, chải mạnh để rụng là bà la tôi chết.Tôi gật gù rồi nhẹ tay, giọng dịu xuống:– Vậy… chải nhẹ được phải không dì?– Dạ nhẹ thôi cô.Tôi khẽ nhẹ tay, vừa chải vừa ngắm nghía, chốc chốc lại hỏi:– Sao không ăn mà da dẻ vẫn tốt được… lạ quá trời dì Phụng ha?Dì Phụng cũng gật gù:– Thì bởi vậy mới nói đó cô, chỉ có bị dính lời nguyền bùa đỏ giống thầy Lang nói mới như vậy được thôi. Chứ nếu như người ta, nằm mấy bữa không ăn là còn da bọc xương rồi, làm sao mà có da có thịt như cô ấy được.– Dì Phụng coi bộ tin thầy Lang dữ ha?Dì Phụng tỏ vẻ dĩ nhiên:– Tại cô không biết chứ, thầy Lang là thầy cao tay dữ lắm, ổng gỡ bùa gỡ ngải giúp người ta không, một đồng cũng không có lấy. Lúc biết thầy chịu cứu cô Thùy, tôi mừng dữ lắm.– Thiệt vậy hả dì?– Dạ thiệt cô, cô Thùy nhà mình có phúc lắm mới gặp được thầy Lang… chứ nếu không, giờ này thân xác đã không còn.Tôi gật gù, công nhận là may thật, thầy Lang là người đủ hiểu biết để hướng dẫn cho tôi cách cứu chị Thùy. Chứ nếu không có thầy ấy, tôi cũng không biết làm cách nào mới có thể cứu được chị nữa.Ngồi thêm một lát nữa trên phòng, nghe tin ba tôi về, tôi mới đi xuống nhà dưới. Đợi ba tôi đi tắm rửa bằng lá bưởi xong, ông mới bắt đầu kể cho tôi nghe lại mọi chuyện. Ba của thầy Lang nói, gian thờ ở nhà từ đường có một con đường dẫn thẳng xuống phòng gia phả… chỉ là con đường đó nằm ở vị trí nào thì ông ấy không biết. Cái này là do chính miệng ông cố chồng tôi nói chứ ông ấy cũng chưa rõ thực hư thế nào. Tôi nghe lại thấy hoang mang quá đỗi, nói như vậy thì cũng giống như là mò kim đáy bể vậy, biết tìm bằng cách nào bây giờ?Về lại nhà, tôi cứ suy nghĩ mãi, bây giờ chỉ còn một cách, mấy hôm nữa, tôi mua ít trái cây đến cúng tổ tiên rồi sẵn tiện dò xem có phải thật là có con đường dẫn xuống phòng gia phả hay không. Biết là có chút liều mạng nhưng không liều thì không được, không liều thì biết bao giờ mới cứu sống được chị Thùy?Thôi, cứ quyết định vậy đi, hành động từng chút một, cố gắng hết mình là được rồi.………………………Sáng hôm sau, tôi mua trái cây rồi dẫn theo bé Thà đến khu từ đường, sau khi sắp trái cây lên bệ cúng, tôi thắp nhang quỳ lạy rồi mới sai bé Thà lấy chổi để tôi quét dọn trong gian thờ, để con bé quét dọn ngoài sân.Sau khi bé Thà đi ra ngoài, tôi mới vừa quét vừa ngắm nghía xem xét xung quanh một vòng. Thật là, ở đây thì rất rộng nhưng chỉ là nơi thờ phụng tổ tiên, làm gì có cánh cửa nào dẫn xuống dưới kia được? Ở giữa là gian thờ, hai bên là tủ để nhang để vật dụng, còn ở kia là tủ trưng bày huân chương, trong góc là tủ để sách… à khoan… tủ để sách… tủ để sách lại không có đến mười quyển sách… thật là khả nghi.Nghĩ nghĩ, tôi liền đi tới tủ đựng sách kia, sau khi xem xét một vòng không thấy gì khả nghi, nhìn thêm một lần nữa, lại không thấy gì kỳ lạ hết. Ngẫm nghĩ một lát tôi mới nhìn xuống nền gạch… lại xem… ô gạch dưới chân tôi này… có vẻ lạ hơn những ô gạch trong phòng này nhỉ?Ngồi xổm xuống, tôi đưa tay gõ gõ lên ô gạch, đúng là nghe âm thanh phát ra có tiếng vang hơn những ô gạch khác trong phòng. Cúi đầu nhìn kỹ vào trong, tôi mới phát hiện ra được một điều… ô gạch này to hơn hẳn những ô gạch khác, một ô này phải bằng ba ô gạch bình thường. Nếu đúng như lời ba của thầy Lang nói thì có thể ô gạch này… chính là cánh cửa mở con đường tắt đi xuống phòng gia phả.Xác định được vị trí, tôi mới mò mẫm xung quanh ô gạch xem có kẽ hở gì hay không, chỉ là tay vừa chưa sờ hết được ô gạch, phía ngoài đã có người phát hiện ra tôi, người ấy cao giọng cất lên:– Mợ Hai… mợ đang tìm gì vậy?!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com