Lam Chu Hau Cung Tokyo Revenger Alltake
Không thể lầm được, cái người vừa cứu cậu, chắc chắn là Haitani Ran, y ở thế giới này lại tốt như vậy sao? Nhưng dù y có giúp cậu đi chăng nữa, cũng không thể khẳng định y là người tốt đượcNhư cái tên Kokonoi kia, giúp cậu thoát khỏi cái lỗ chó thôi mà giờ bắt cậu phải làm công cho hắn. Phải làm sao đây? Ran ở kiếp trước vốn là kẻ tàn nhẫn, cho dù tại đây y có cứu cậu thì đối với cậu, y vẫn chả tốt lành gì cả. Takemichi cứ suy nghĩ lung tung cả lên. Bỏ mặc Ran đứng đó với câu hỏi chưa được trả lời.Y chớp chớp nhìn cậu, thấy cậu không đáp lại mình, tự lúc nào đã đứng trước mặt cậu, dùng quạt gõ nhẹ lên trán cậu một cái."Ui!" Takemitchi sực tỉnh, khẽ xoa xoa trán, ủy khuất nhìn Ran, rồi lại nhớ ra bản thân vừa được cứu mà quên cảm tạ y, vội vàng cúi đầu xuống mà nói:" Thành thật cảm ơn ngài đã cứu tôi, nếu không có ngài chắc tôi đã tiêu rồi!"Ran cười nói :" Ta cảm thấy nếu không có ta thì ngươi vẫn xử lí được chúng thôi""Hả?" Takemichi ngước mắt lên đầy ngơ ngác.Phải nói là, từ lúc cậu đụng phải tên béo ngã, y đã ở đó từ lâu, vốn định ra tay giúp cậu, nhưng lại thấy một màn đối phó vui mắt của Takemichi. Khiến y chỉ muốn đứng yên một chỗ mà thưởng thức. Cái dáng vẻ của cậu lúc chống chọi với hai tên đó, giống như một bông bồ công anh đang quằn mình trước cơn gió lớn để giữ lại những hạt giống của mình. Cảnh tượng đó thật mạnh mẽ và quật cường làm sao, tuy có pha chút mánh khoé. Nhưng cũng cho thấy con người của cậu dễ chịu nhưng không dễ ức hiếp. Nếu phải so sánh với bồ công anh thì cũng có chút không hợp, con người mạnh mẽ pha chút lém lỉnh này, lại xinh đẹp mà không dễ động vào, chỉ có thể là một đoá hồng mà thôi. Đúng thế, hồng có gai, hợp với cậu làm sao."Không có gì đâu, haha, ngươi không bị thương chứ?" Vẻ mặt của Ran rất khó đoán. Cho dù là lúc nào, khuôn mặt của y như được lập trình sẵn, từ lúc bắt chuyện với Takemichi, trên môi y vẫn luôn treo một nụ cười. Takemichi không biết nụ cười này mang theo hàm ý gì, nhưng dù có hay không thì cậu cũng chả muốn tìm hiểu."Vâng, tôi hoàn toàn lành lặn, chân của ngài vẫn ổn chứ?""Chân của ta sao?""Đúng thế, mặt tên béo đó toàn mỡ, tôi lo chân của ngài bị lún vào đó"Nghe câu nói của cậu, Ran che miệng cười bất đắc dĩ. Lúc nãy y nghĩ sai rồi, Takemichi đúng là hoa hồng, nhưng hiện tại cậu chỉ là một nụ hồng mà thôi, bởi vì nét ngây thơ trẻ con vẫn còn ở đó, thật lém lĩnh đáng yêu . Nếu..bông hoa này nở ra, sẽ có bao nhiêu tuyệt sắc chứ? Nó sẽ nở vào khoảnh khắc nào đây? Nở vào đêm tối tận cùng, hay dưới làn sương giữa những ánh mai rực rỡ? Ran thật sự rất muốn xem nó. Đây, thật sự là một người thú vị, y rất có cảm hứng a."Ngươi rất có khiếu hài hước đấy""Cảm ơn ngài, tôi cũng nghĩ vậy""..." Ran vẫn cười."..." Takemichi có chút bối rối rồi đây. Tên này, sao ngươi cứ cười miết thế hả, nhanh chóng đi đại tiện rồi cút lẹ cho ta dọn dẹp chứ?" Đại nhân à, người đã xong chưa?" Một đại 'tỷ' bỗng nhiên thò đầu vào.Ran khẽ liếc mắt nhìn người đó, trong mắt như hiện lên hai chữ 'phiền phức', nhưng rất nhanh sau đó liền biến mất:" Ta xong rồi đây, nàng đợi lâu lắm rồi phải không? Thật có lỗi quá" kèm theo một nụ cười.[ Cái tên này, sao ngươi cứ trưng cái nụ cười công nghiệp đó thế? Thấy mà ghét ] Đây chỉ là suy nghĩ trong lòng Takemichi.Mà vị đại 'tỷ' kia, nhìn thấy nụ cười của y, cứ như một mũi tên tình yêu đâm vào trái tim nàng, khiến nàng ngượng ngùng không thôi :" Cũng.. cũng không lâu lắm đâu, đại nhân cứ tự nhiên nhé, thiếp sẽ chờ sẵn a~"Sau khi vị đại 'tỷ' kia rời đi, Ran quay sang nói với cậu:" Ngươi tên gì nhỉ? ""Take- à không, Hana, tên ta là Hana, chỉ là Hana thôi!" Tên này quái gì lại hỏi tên cậu chứ?"Hana..Hana-chan!""Cái? Hana-chan?!" Này này, ông đây là đàn ông chính hiệu đấy, ngươi gọi ông đây là Hana-chan mà không xem lại mình à, Ran-chan?"Vậy nhé, Hana-chan! Có duyên sẽ gặp a~" Ran vừa nói vừa vẫy tay, thuận tiện bước ra khỏi nhà vệ sinh."Haha, tạm biệt..." Cút đi cái tên đáng ghét, gặp cái cù lôi, ngươi đừng có mơ.[ Cuối cùng cũng đi... ].
.
.
Sáng hôm sau."Hana à, mau dọn dẹp phòng tiếp khách đi, hôm nay ngài ấy lại đến đó!" Người đang nói chuyện, chính là vị đại 'tỷ' ngày hôm qua, tên của nàng là Nano."Ngài ấy là ai vậy tỷ tỷ?" Takemichi tò mò hỏi"Còn ai nữa? Chính là cái vị hôm qua đệ gặp ở nhà vệ sinh, cái người có thắt bím tóc ấy" Nano vừa chải tóc vừa nói, thỉnh thoảng lại khẽ liếc vào gương ngắm nhìn gương mặt mình. Nàng có đôi mày liễu, mắt hơi xếch lên, giữa trán có một bông phượng vĩ, dưới mắt điểm một nốt ruồi duyên, mái tóc nàng dài mượt đèn tuyền lại lấp lánh tựa ánh sao trên bầu trời đêm, quần áo lúc nào cũng ngăn nắp thơm tho, nàng là người được săn đón nhiều nhất ở 'tửu lâu' của Kokonoi."Sao hôm nay y lại đến vậy ạ?" Takemichi bỗng nhiên rùng mình, cậu thật sự chả muốn gặp lại Ran đâu, cho dù hôm nay trời có sập, cậu cũng quyết tâm để người khác làm thay mình."Đệ không biết à? Ngài ấy chính là khách quen đó!" Nano đặt chiếc lược ngà xuống bàn trang điểm, nàng tỉ mỉ lấy ra một tấm giấy son, nhẹ nhàng mím lại giữa miệng."Khách quen? Đệ làm việc ở đây cả tuần rồi mà có gặp đâu?" Takemichi giúp nàng giữ vài sợi tóc rũ xuống để nàng trang điểm."Không gặp là đúng rồi, bình thường đệ chỉ phụ việc ở bếp và nhà vệ sinh, làm gì có cơ hội lên phòng tiếp khách chứ? Người ấy là khách quý của ông chủ đó" Takemichi ngầm hiểu ra, khách quý của Kokonoi, không khác gì cái máy rút tiền của hắn, chả trách hắn cơm bưng nước rót, đến nỗi gọi cả Nano phục vụ cho y. Cơ hội kiếm tiền dễ như vậy, có đồ ngốc mới không chớp lấy.Lúc này Nano đã trang điểm xong, liền cởi y phục ra, Takemichi hiểu ý, thuận tiện giúp nàng tháo bỏ, lấy chiếc áo mới mà khoác lên cho nàng. Còn nhân cơ hội hỏi thêm vài câu."Tỷ có biết gì về đệ đệ của y không?" "Đệ đệ á?" Nano tỏ vẻ bất ngờ, Takemichi không biết Ran là khách quý, nhưng lại biết y có một người đệ đệ sao?"Vâng ạ, đệ có nghe vài người nói về đệ đệ của y, nên chỉ tò mò một chút thôi""Hừm, phải nói sao đây ta?..." Nano dừng lại một chốc, rồi nói tiếp :" Gia tộc Haitani, vốn có hai người con trai, nhưng ngài Ran lại khác hoàn toàn với đệ đệ của mình. Hai người họ cứ như hai thái cực khác nhau. Ngài Ran được biết đến chỉ là một kẻ ăn chơi lêu lỏng, còn đệ đệ của ngài ấy, Rindou, lại rất chăm chỉ học hành, sự nghiệp vinh quang đều mở ra trước mắt. Ta còn nghe nói, hai người họ vì vậy mà không hề hòa thuận với nhau"Takemichi nghe Nano kể, cũng hình dung được ít nhiều. Thật ra, kiếp trước họ như cá với nước, đi đâu cũng có nhau. Song kiếp này, tính cách lại hoàn toàn trái ngược nhau. Một người đứng trên đỉnh cao của danh vọng, một người đứng dưới sự khinh thường. Tuy vậy, cũng không thể xem thường thực lực của Ran mà đánh giá y kém hơn Rindou. Cậu biết, Ran có thể ăn chơi lêu lỏng, nhưng tuyệt đối không phải dạng tầm thường. Tại sao ư? Bởi vì Takemichi ở kiếp trước, thường xuyên bị Ran lừa cho mấy vố, nghĩ lại đến giờ vẫn còn cay.
Nhưng đây, cũng chỉ là giả thuyết của cậu mà thôi. Có thể, Ran thật sự chỉ là một kẻ dốt nát."Đệ đệ của y hẳn rất tài giỏi nhỉ?" Takemichi còn muốn biết thêm một ít thông tin."Có thể nói là như vậy, nhưng ngài ấy vẫn cứ luôn nhốt mình trong biệt phủ, rất ít khi lộ diện. Chỉ có ngài Ran ra ra vào vào mà thôi" Nano nói[ Ở trong nhà suốt sao? Lười ra ngoài đến thế cơ à? ]Vị đại 'tỷ' nhìn thấy khuôn mặt trầm tư của cậu, nàng khẽ liếc mắt:" Chuyện này ai cũng biết cả, đệ từ trên trời rơi xuống à?""Hihi, cho ta rơi xuống ngay chỗ của tỷ cơ, thật may quá" Takemichi cười hì hì, gương mặt ngây thơ vô đối như chả để tâm đến sự đời. Nhưng thật ra lại không dễ dàng để người khác thấy được nội tâm của mình."Thật là, ta đi đây, đệ lo làm việc đi, đừng lười biếng kẻo ông chủ mắng!" Nano búng trán cậu một cái, gương mặt yêu chiều bất đắc dĩ, nói xong còn bẹo má cậu đến đau rát rồi mới rời khỏi. Takemichi sờ sờ đôi má bỏng rát, gương mặt trầm ngâm không biết đang nghĩ gì.Cạch"Ca ơi, ca đang làm gì đó?" Kuro đặt tay lên cửa ló đầu vào."Hả? À, ca vừa mới giúp đại tỷ trang điểm, chuẩn bị đến phòng khách dọn dẹp đây" Takemichi đứng dậy, theo thói quen chỉnh sửa lại quần áo."À, đệ lên để nói với ca, ông chủ bảo người khác làm rồi, ca lên phòng ông chủ có chuyện cần" Kuro thấy Takemichi loay hoay với sợi dây thắt áo, liền chạy vào, vừa giúp cậu buộc dây áo vừa nói."Thế à, cảm ơn đệ nhé!" Takemichi xoa đầu Kuro, thuận tay móc ra vào viên kẹo dúi vào túi cậu nhóc, rồi đưa tay lên miệng 'suỵt' một cái, ý bảo đúng cho ai biết đây mà.
.
.
.
Phòng làm việc của Kokonoi.Cạch"Koko, tìm ta có chuyện gì?" Takemichi ngáp ngắn ngáp dài tự nhiên bước vào."Tới rồi à, đi chợ giúp ta đi" Kokonoi ngồi trên bàn làm việc, mắt hắn đầy quần thâm, đầu tóc rũ xuống như mấy ngày chưa chải, đoán chừng dạo này hắn rất bận."Đi chợ á? Ta lạc đường thì sao?" Takemichi vẫn không thể quên được việc lần trước, bản thân vì quá chủ quan mà lại lạc đường, hơn nữa còn mất toàn bộ số tiền tích trữ của mình."Vậy để ta đi với ngươi""Ngươi không phải đang bận à?""Ngươi ý kiến không?""... không" đồ đáng ghét, nếu không phải vì tiền thì ông đây đếch ở cái xó này làm mọi đâu.
.
.
.
Tại chợLâu lắm rồi cậu mới được dịp ra ngoài, phải ở tửu lâu cả một tuần qua, cậu cảm giác bản thân giống như một hũ rượu bị chôn dưới lòng đất cả ngàn năm vậy.Ngoài đường phố xá tấp nập, đông đúc không thôi. Người rao kẻ bán, thỉnh thoảng còn có xe ngựa của một số quý tộc chạy ngang. Đây điển hình là một khu chợ sầm uất. Khá khen cho thân thể này của cậu, có thể làm ra một cuộc sống không lo cơm áo cho người dân."Mà, bình thường người đi chợ đâu phải ta đâu nhỉ" Takemichi vừa nói vừa ngó nghiêng ngó dọc, hận không thể đem toàn bộ thức ăn lạ mắt về nhà "Đi chợ mà ta bảo ngươi, thật ra là chày kéo khách thôi, ngươi vô dụng như vậy, nhưng gương mặt của ngươi lại rất đẹp, nếu ngươi đi xung quanh cái chợ này tầm chục vòng thì may ra có thể kiếm được khách cho tiệm, còn có thể thấy ngươi hữu dụng được một chút đấy" Kokonoi cười khẩy."Ngươi..quá đáng rồi đấy nhé, cả tuần qua ta cũng làm việc chăm chỉ lắm chứ bộ""Chăm chỉ mà đến chỗ Nano lười biếng à""Ta đến để giúp tỷ ấy thay y phục mà!!""Nano không thiếu người hầu, ngươi ỷ bản thân được nàng ta chiều chuộng nên cứ đến đó suốt, ngươi tưởng ta không thấy mấy cái vỏ kẹo trong phòng ngươi à?""Tỷ ấy cho thì ta nhận thôi, chỉ là kẹo thôi mà?""Kẹo mà ngươi ăn có thể bán ra được vài đồng đấy!!""Ơ, đến kẹo mà ngươi cũng muốn kiếm tiền à?""Đầu óc của ta không phải để chưng đâu, thông minh như vậy để nuôi ăn các ngươi đó!!""Nuôi ăn? Bóc lột sức lao động thì có!!" Takemichi bĩu môi."Ngươi nói cái gì?""... không có gì".....Không khí, bắt đầu im lặng đến đáng sợ.Takemichi bực dọc chả có tâm trạng ngắm phố phường nữa, cậu vốn chỉ ăn vài viên, còn lại đều để dành cả. Mà cái tên Kokonoi keo kiệt bủn xỉn này, đến cả kẹo còn không buông tha, đây chính là bóc lột. Đúng vậy!! Là bóc lột đó, chỉ cần có cơ hội kiếm tiền là hắn đều chớp lấy. Nếu mà ở kiếp trước, cậu chắc chắn sẽ kiện hắn!!Bốp!!! Rầm!!!Do mãi mê suy nghĩ, Takemichi đụng phải một người lạ."T-tôi xin lỗi, ngài có sao không?" Takemichi vội vàng đứng dậy, đỡ người kia lên.Kokonoi nhìn cậu tặc lưỡi:" Ngươi đi đứng mắt để trên trời đấy à?"Takemichi lườm Kokonoi một cái, nhưng nhanh chóng thay đổi nét mặt, quay sang hỏi người kia:" Ngài có đau chỗ nào không ạ""Không sao đâu, do tôi đứng chắn trước cậu mà"[ Cái giọng này, nghe quen quen.."]Kokonoi thấy cậu đỡ người kia, gương mặt như trét một đống than, hắn nói:" Bỏ tên đó ra, Hana!! Cái tên này có ý đồ với ngươi đấy!!"Người kia khẽ liếc hắn một cái:" Sợ ta cướp người của ngươi à?"Kokonoi:" Cái tên vô dụng này có gì mà ta phải sợ hả, Inuipi? "[ Đúng rồi, là Inui, nhưng mà mặt cậu ta..vết sẹo, biến mất rồi ]Inuipi khẽ chạm tay cậu, không để ý tới Kokonoi nữa:" Tay ngươi có sao không?""K.. không sao" Takemichi không thể ngờ rằng, gương mặt của Inuipi khi mất đi vết sẹo, lại trở nên đẹp như vậy, lông mi cong vuốt, làn da lại trắng nõn. Nếu không nhìn kĩ, cậu còn tưởng là con gái cơ."Ngươi cái tên lùn vô dụng này!! Đi qua đây ngay!! Hắn chính là chủ tiệm lâu đối diện, là đối thủ của ta đó!!!" Kokonoi bực dọc, chân liên tục dặm xuống đất, tưởng chừng như chỗ đó bị hắn dặm đến nổi khoét một lỗ lớn.À, cậu hiểu ra được tại sao mặt mũi Kokonoi đen như phân chó rồi. Hoá ra, ở kiếp này, hắn và Inuipi là đối thủ cạnh tranh, quả là không đội trời chung mà.Takemichi định đi sang chỗ Kokonoi, thì Inuipi giữ tay cậu lại, nói:" Ngươi ở chỗ tên đó, chắc bị hắn bắt nạt nhiều lắm phải không? Sang tiệm của ta làm đi, ta sẽ trả công cho ngươi nhiều hơn!""Trả công nhiều hơn sao!!" Mắt Takemichi sáng rực lên."Đừng có nghe hắn, sang đấy có mà mất trinh!!" Kokonoi không nhịn nổi nữa, bước một bước tới giữ tay cậu lại.
.
.
.
Cái tình huống gì thế này.Hai bên, mỗi người giữ một tay. Sao cậu lại cảm thấy có chút giống hai đứa trẻ đang tranh giành một món đồ chơi thế này."Ngươi nói cái gì mà mất trinh? Sang chỗ ta tốt hơn nhiều, ngươi trả lương như thế, chả trách nhân viên của ngươi đều bỏ sang chỗ ta!!" Inuipi nói"Lương cao hơn thì sao? Ta còn nuôi bọn chúng, bao ăn bao ở, tiền mà khách cho chúng còn nhiều hơn tiền lương của ta nữa đấy!!!""Vậy thì sao? Nhà vệ sinh chỗ ta khang trang sạch sẽ, ai như chỗ ngươi, nhà vệ sinh đó giống như cho người dùng à?"[ Ê, ông đây cất công dọn mỗi ngày mà mày lại nói thế đấy à? ]"Hể~dám sang chỗ ta điều tra cơ đấy, vậy ta nói cho ngươi biết, loại rượu mà ngươi cho khách uống chỉ là loại tầm trung, còn của ta là thượng hạng. Chả trách quán của ta khách lúc nào cũng đông hơn ngươi!! Chất lượng hơn số lượng đấy!!"[ À, rượu thì ngon thật, mình có lén uống một chút ]"Chất lượng hơn số lượng? Khách của ngươi cũng chỉ bỏ tiền ra uống rượu. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, quán ta nhiều người đẹp như vậy, ngươi nghĩ chút tiền đó ta thiếu à?""Ngươi eoislekfidkalflgorldclwlfogi""Eovoapwofogyofogpspeogivkvigodo"Hai người, hai bên, không ai nhường ai, Takemichi bị kẹp ở giữa. Sắp bị kẹp như cái bánh mì thịt rồi đây này. Người thì giật cậu qua bên phải, kẻ lại kéo về bên trái, thật sự khiến cậu hoa cả mắt rồi."Hai người...CÓ THÔI ĐI KHÔNG HẢ!!"
Takemichi hét lên."...""...""...xin lỗi ngươi, là ta lỗ mãng rồi" Inuipi buông tay cậu, bộ điệu có chút khó xử."Ờ thì, xin lỗi" Kokonoi thì lại có chút bướng bĩnh, nhưng hắn cũng thừa nhận, bản thân đã làm người khác khó chịu."Thật là, xấu hổ hết sức" Takemichi sắp chết vì nhục rồi đây này, chỉ tại hai cái tên trẻ con này. Họ gây nhau giữa đường giữa xá, khiến người ta đều túm lại để xem trò cười cả. Khác nào diễn viên hài không cơ chứ? Mà Kokonoi, cãi nhau với Inuipi một trận, cũng không còn tâm trạng để dạo phố nữa, hắn phất áo, xoay người gọi Takemichi cùng ra về. Đằng này, Inuipi lại dúi cho cậu một mảnh giấy, nói"Nếu có chuyện gì, hãy đem tờ giấy này đến tiệm gặp ta, ta sẽ giúp ngươi""..cảm ơn" Takemichi cầm lấy tờ giấy, trong lòng có chút cảm động. Bản thân lưu lạc ở nơi xa lạ, chịu bao nhiêu ủy khuất, nhưng cuối cùng cũng có người muốn san sẻ với cậu. Mà Inuipi, tính tình vẫn như vậy, ở kiếp trước lúc nào cũng giúp đỡ cậu cả. [ Đúng là chí cốt của tao!! ] Đây chắc chắn là định mệnh rồi.
.
.
.
Đêm trước đóSương mù bao phủ màn đêm đen tối, trong con hẻm nhỏ, bóng dáng ba người, không rõ trai gái, thấp thoáng ẩn hiện tựa như ma quỷ."Khục..khụ khụ..th..tha cho tôi.."Máu, ở khắp nơi."Tên kia..mau cứu ta..Khụ khụ..t..ta sắp chết rồi" Từng giọt máu nhỏ xuống.Tí tách, tí tách.Âm thanh vui tai như tiếng mưa rào.Thật, sảng khoái.Ta muốn nếm thử chúng.A..tiếc quá, vị thật kinh tởm, cái tên béo chết tiệc.Quả nhiên, máu của người kia vẫn thơm hơn nhiều.Ta muốn hòa mình vào máu của người ấy.Ta muốn,...Ta muốn,...TaMuốn"..."
.
.
.
Hết chap 6
.
.
Sáng hôm sau."Hana à, mau dọn dẹp phòng tiếp khách đi, hôm nay ngài ấy lại đến đó!" Người đang nói chuyện, chính là vị đại 'tỷ' ngày hôm qua, tên của nàng là Nano."Ngài ấy là ai vậy tỷ tỷ?" Takemichi tò mò hỏi"Còn ai nữa? Chính là cái vị hôm qua đệ gặp ở nhà vệ sinh, cái người có thắt bím tóc ấy" Nano vừa chải tóc vừa nói, thỉnh thoảng lại khẽ liếc vào gương ngắm nhìn gương mặt mình. Nàng có đôi mày liễu, mắt hơi xếch lên, giữa trán có một bông phượng vĩ, dưới mắt điểm một nốt ruồi duyên, mái tóc nàng dài mượt đèn tuyền lại lấp lánh tựa ánh sao trên bầu trời đêm, quần áo lúc nào cũng ngăn nắp thơm tho, nàng là người được săn đón nhiều nhất ở 'tửu lâu' của Kokonoi."Sao hôm nay y lại đến vậy ạ?" Takemichi bỗng nhiên rùng mình, cậu thật sự chả muốn gặp lại Ran đâu, cho dù hôm nay trời có sập, cậu cũng quyết tâm để người khác làm thay mình."Đệ không biết à? Ngài ấy chính là khách quen đó!" Nano đặt chiếc lược ngà xuống bàn trang điểm, nàng tỉ mỉ lấy ra một tấm giấy son, nhẹ nhàng mím lại giữa miệng."Khách quen? Đệ làm việc ở đây cả tuần rồi mà có gặp đâu?" Takemichi giúp nàng giữ vài sợi tóc rũ xuống để nàng trang điểm."Không gặp là đúng rồi, bình thường đệ chỉ phụ việc ở bếp và nhà vệ sinh, làm gì có cơ hội lên phòng tiếp khách chứ? Người ấy là khách quý của ông chủ đó" Takemichi ngầm hiểu ra, khách quý của Kokonoi, không khác gì cái máy rút tiền của hắn, chả trách hắn cơm bưng nước rót, đến nỗi gọi cả Nano phục vụ cho y. Cơ hội kiếm tiền dễ như vậy, có đồ ngốc mới không chớp lấy.Lúc này Nano đã trang điểm xong, liền cởi y phục ra, Takemichi hiểu ý, thuận tiện giúp nàng tháo bỏ, lấy chiếc áo mới mà khoác lên cho nàng. Còn nhân cơ hội hỏi thêm vài câu."Tỷ có biết gì về đệ đệ của y không?" "Đệ đệ á?" Nano tỏ vẻ bất ngờ, Takemichi không biết Ran là khách quý, nhưng lại biết y có một người đệ đệ sao?"Vâng ạ, đệ có nghe vài người nói về đệ đệ của y, nên chỉ tò mò một chút thôi""Hừm, phải nói sao đây ta?..." Nano dừng lại một chốc, rồi nói tiếp :" Gia tộc Haitani, vốn có hai người con trai, nhưng ngài Ran lại khác hoàn toàn với đệ đệ của mình. Hai người họ cứ như hai thái cực khác nhau. Ngài Ran được biết đến chỉ là một kẻ ăn chơi lêu lỏng, còn đệ đệ của ngài ấy, Rindou, lại rất chăm chỉ học hành, sự nghiệp vinh quang đều mở ra trước mắt. Ta còn nghe nói, hai người họ vì vậy mà không hề hòa thuận với nhau"Takemichi nghe Nano kể, cũng hình dung được ít nhiều. Thật ra, kiếp trước họ như cá với nước, đi đâu cũng có nhau. Song kiếp này, tính cách lại hoàn toàn trái ngược nhau. Một người đứng trên đỉnh cao của danh vọng, một người đứng dưới sự khinh thường. Tuy vậy, cũng không thể xem thường thực lực của Ran mà đánh giá y kém hơn Rindou. Cậu biết, Ran có thể ăn chơi lêu lỏng, nhưng tuyệt đối không phải dạng tầm thường. Tại sao ư? Bởi vì Takemichi ở kiếp trước, thường xuyên bị Ran lừa cho mấy vố, nghĩ lại đến giờ vẫn còn cay.
Nhưng đây, cũng chỉ là giả thuyết của cậu mà thôi. Có thể, Ran thật sự chỉ là một kẻ dốt nát."Đệ đệ của y hẳn rất tài giỏi nhỉ?" Takemichi còn muốn biết thêm một ít thông tin."Có thể nói là như vậy, nhưng ngài ấy vẫn cứ luôn nhốt mình trong biệt phủ, rất ít khi lộ diện. Chỉ có ngài Ran ra ra vào vào mà thôi" Nano nói[ Ở trong nhà suốt sao? Lười ra ngoài đến thế cơ à? ]Vị đại 'tỷ' nhìn thấy khuôn mặt trầm tư của cậu, nàng khẽ liếc mắt:" Chuyện này ai cũng biết cả, đệ từ trên trời rơi xuống à?""Hihi, cho ta rơi xuống ngay chỗ của tỷ cơ, thật may quá" Takemichi cười hì hì, gương mặt ngây thơ vô đối như chả để tâm đến sự đời. Nhưng thật ra lại không dễ dàng để người khác thấy được nội tâm của mình."Thật là, ta đi đây, đệ lo làm việc đi, đừng lười biếng kẻo ông chủ mắng!" Nano búng trán cậu một cái, gương mặt yêu chiều bất đắc dĩ, nói xong còn bẹo má cậu đến đau rát rồi mới rời khỏi. Takemichi sờ sờ đôi má bỏng rát, gương mặt trầm ngâm không biết đang nghĩ gì.Cạch"Ca ơi, ca đang làm gì đó?" Kuro đặt tay lên cửa ló đầu vào."Hả? À, ca vừa mới giúp đại tỷ trang điểm, chuẩn bị đến phòng khách dọn dẹp đây" Takemichi đứng dậy, theo thói quen chỉnh sửa lại quần áo."À, đệ lên để nói với ca, ông chủ bảo người khác làm rồi, ca lên phòng ông chủ có chuyện cần" Kuro thấy Takemichi loay hoay với sợi dây thắt áo, liền chạy vào, vừa giúp cậu buộc dây áo vừa nói."Thế à, cảm ơn đệ nhé!" Takemichi xoa đầu Kuro, thuận tay móc ra vào viên kẹo dúi vào túi cậu nhóc, rồi đưa tay lên miệng 'suỵt' một cái, ý bảo đúng cho ai biết đây mà.
.
.
.
Phòng làm việc của Kokonoi.Cạch"Koko, tìm ta có chuyện gì?" Takemichi ngáp ngắn ngáp dài tự nhiên bước vào."Tới rồi à, đi chợ giúp ta đi" Kokonoi ngồi trên bàn làm việc, mắt hắn đầy quần thâm, đầu tóc rũ xuống như mấy ngày chưa chải, đoán chừng dạo này hắn rất bận."Đi chợ á? Ta lạc đường thì sao?" Takemichi vẫn không thể quên được việc lần trước, bản thân vì quá chủ quan mà lại lạc đường, hơn nữa còn mất toàn bộ số tiền tích trữ của mình."Vậy để ta đi với ngươi""Ngươi không phải đang bận à?""Ngươi ý kiến không?""... không" đồ đáng ghét, nếu không phải vì tiền thì ông đây đếch ở cái xó này làm mọi đâu.
.
.
.
Tại chợLâu lắm rồi cậu mới được dịp ra ngoài, phải ở tửu lâu cả một tuần qua, cậu cảm giác bản thân giống như một hũ rượu bị chôn dưới lòng đất cả ngàn năm vậy.Ngoài đường phố xá tấp nập, đông đúc không thôi. Người rao kẻ bán, thỉnh thoảng còn có xe ngựa của một số quý tộc chạy ngang. Đây điển hình là một khu chợ sầm uất. Khá khen cho thân thể này của cậu, có thể làm ra một cuộc sống không lo cơm áo cho người dân."Mà, bình thường người đi chợ đâu phải ta đâu nhỉ" Takemichi vừa nói vừa ngó nghiêng ngó dọc, hận không thể đem toàn bộ thức ăn lạ mắt về nhà "Đi chợ mà ta bảo ngươi, thật ra là chày kéo khách thôi, ngươi vô dụng như vậy, nhưng gương mặt của ngươi lại rất đẹp, nếu ngươi đi xung quanh cái chợ này tầm chục vòng thì may ra có thể kiếm được khách cho tiệm, còn có thể thấy ngươi hữu dụng được một chút đấy" Kokonoi cười khẩy."Ngươi..quá đáng rồi đấy nhé, cả tuần qua ta cũng làm việc chăm chỉ lắm chứ bộ""Chăm chỉ mà đến chỗ Nano lười biếng à""Ta đến để giúp tỷ ấy thay y phục mà!!""Nano không thiếu người hầu, ngươi ỷ bản thân được nàng ta chiều chuộng nên cứ đến đó suốt, ngươi tưởng ta không thấy mấy cái vỏ kẹo trong phòng ngươi à?""Tỷ ấy cho thì ta nhận thôi, chỉ là kẹo thôi mà?""Kẹo mà ngươi ăn có thể bán ra được vài đồng đấy!!""Ơ, đến kẹo mà ngươi cũng muốn kiếm tiền à?""Đầu óc của ta không phải để chưng đâu, thông minh như vậy để nuôi ăn các ngươi đó!!""Nuôi ăn? Bóc lột sức lao động thì có!!" Takemichi bĩu môi."Ngươi nói cái gì?""... không có gì".....Không khí, bắt đầu im lặng đến đáng sợ.Takemichi bực dọc chả có tâm trạng ngắm phố phường nữa, cậu vốn chỉ ăn vài viên, còn lại đều để dành cả. Mà cái tên Kokonoi keo kiệt bủn xỉn này, đến cả kẹo còn không buông tha, đây chính là bóc lột. Đúng vậy!! Là bóc lột đó, chỉ cần có cơ hội kiếm tiền là hắn đều chớp lấy. Nếu mà ở kiếp trước, cậu chắc chắn sẽ kiện hắn!!Bốp!!! Rầm!!!Do mãi mê suy nghĩ, Takemichi đụng phải một người lạ."T-tôi xin lỗi, ngài có sao không?" Takemichi vội vàng đứng dậy, đỡ người kia lên.Kokonoi nhìn cậu tặc lưỡi:" Ngươi đi đứng mắt để trên trời đấy à?"Takemichi lườm Kokonoi một cái, nhưng nhanh chóng thay đổi nét mặt, quay sang hỏi người kia:" Ngài có đau chỗ nào không ạ""Không sao đâu, do tôi đứng chắn trước cậu mà"[ Cái giọng này, nghe quen quen.."]Kokonoi thấy cậu đỡ người kia, gương mặt như trét một đống than, hắn nói:" Bỏ tên đó ra, Hana!! Cái tên này có ý đồ với ngươi đấy!!"Người kia khẽ liếc hắn một cái:" Sợ ta cướp người của ngươi à?"Kokonoi:" Cái tên vô dụng này có gì mà ta phải sợ hả, Inuipi? "[ Đúng rồi, là Inui, nhưng mà mặt cậu ta..vết sẹo, biến mất rồi ]Inuipi khẽ chạm tay cậu, không để ý tới Kokonoi nữa:" Tay ngươi có sao không?""K.. không sao" Takemichi không thể ngờ rằng, gương mặt của Inuipi khi mất đi vết sẹo, lại trở nên đẹp như vậy, lông mi cong vuốt, làn da lại trắng nõn. Nếu không nhìn kĩ, cậu còn tưởng là con gái cơ."Ngươi cái tên lùn vô dụng này!! Đi qua đây ngay!! Hắn chính là chủ tiệm lâu đối diện, là đối thủ của ta đó!!!" Kokonoi bực dọc, chân liên tục dặm xuống đất, tưởng chừng như chỗ đó bị hắn dặm đến nổi khoét một lỗ lớn.À, cậu hiểu ra được tại sao mặt mũi Kokonoi đen như phân chó rồi. Hoá ra, ở kiếp này, hắn và Inuipi là đối thủ cạnh tranh, quả là không đội trời chung mà.Takemichi định đi sang chỗ Kokonoi, thì Inuipi giữ tay cậu lại, nói:" Ngươi ở chỗ tên đó, chắc bị hắn bắt nạt nhiều lắm phải không? Sang tiệm của ta làm đi, ta sẽ trả công cho ngươi nhiều hơn!""Trả công nhiều hơn sao!!" Mắt Takemichi sáng rực lên."Đừng có nghe hắn, sang đấy có mà mất trinh!!" Kokonoi không nhịn nổi nữa, bước một bước tới giữ tay cậu lại.
.
.
.
Cái tình huống gì thế này.Hai bên, mỗi người giữ một tay. Sao cậu lại cảm thấy có chút giống hai đứa trẻ đang tranh giành một món đồ chơi thế này."Ngươi nói cái gì mà mất trinh? Sang chỗ ta tốt hơn nhiều, ngươi trả lương như thế, chả trách nhân viên của ngươi đều bỏ sang chỗ ta!!" Inuipi nói"Lương cao hơn thì sao? Ta còn nuôi bọn chúng, bao ăn bao ở, tiền mà khách cho chúng còn nhiều hơn tiền lương của ta nữa đấy!!!""Vậy thì sao? Nhà vệ sinh chỗ ta khang trang sạch sẽ, ai như chỗ ngươi, nhà vệ sinh đó giống như cho người dùng à?"[ Ê, ông đây cất công dọn mỗi ngày mà mày lại nói thế đấy à? ]"Hể~dám sang chỗ ta điều tra cơ đấy, vậy ta nói cho ngươi biết, loại rượu mà ngươi cho khách uống chỉ là loại tầm trung, còn của ta là thượng hạng. Chả trách quán của ta khách lúc nào cũng đông hơn ngươi!! Chất lượng hơn số lượng đấy!!"[ À, rượu thì ngon thật, mình có lén uống một chút ]"Chất lượng hơn số lượng? Khách của ngươi cũng chỉ bỏ tiền ra uống rượu. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, quán ta nhiều người đẹp như vậy, ngươi nghĩ chút tiền đó ta thiếu à?""Ngươi eoislekfidkalflgorldclwlfogi""Eovoapwofogyofogpspeogivkvigodo"Hai người, hai bên, không ai nhường ai, Takemichi bị kẹp ở giữa. Sắp bị kẹp như cái bánh mì thịt rồi đây này. Người thì giật cậu qua bên phải, kẻ lại kéo về bên trái, thật sự khiến cậu hoa cả mắt rồi."Hai người...CÓ THÔI ĐI KHÔNG HẢ!!"
Takemichi hét lên."...""...""...xin lỗi ngươi, là ta lỗ mãng rồi" Inuipi buông tay cậu, bộ điệu có chút khó xử."Ờ thì, xin lỗi" Kokonoi thì lại có chút bướng bĩnh, nhưng hắn cũng thừa nhận, bản thân đã làm người khác khó chịu."Thật là, xấu hổ hết sức" Takemichi sắp chết vì nhục rồi đây này, chỉ tại hai cái tên trẻ con này. Họ gây nhau giữa đường giữa xá, khiến người ta đều túm lại để xem trò cười cả. Khác nào diễn viên hài không cơ chứ? Mà Kokonoi, cãi nhau với Inuipi một trận, cũng không còn tâm trạng để dạo phố nữa, hắn phất áo, xoay người gọi Takemichi cùng ra về. Đằng này, Inuipi lại dúi cho cậu một mảnh giấy, nói"Nếu có chuyện gì, hãy đem tờ giấy này đến tiệm gặp ta, ta sẽ giúp ngươi""..cảm ơn" Takemichi cầm lấy tờ giấy, trong lòng có chút cảm động. Bản thân lưu lạc ở nơi xa lạ, chịu bao nhiêu ủy khuất, nhưng cuối cùng cũng có người muốn san sẻ với cậu. Mà Inuipi, tính tình vẫn như vậy, ở kiếp trước lúc nào cũng giúp đỡ cậu cả. [ Đúng là chí cốt của tao!! ] Đây chắc chắn là định mệnh rồi.
.
.
.
Đêm trước đóSương mù bao phủ màn đêm đen tối, trong con hẻm nhỏ, bóng dáng ba người, không rõ trai gái, thấp thoáng ẩn hiện tựa như ma quỷ."Khục..khụ khụ..th..tha cho tôi.."Máu, ở khắp nơi."Tên kia..mau cứu ta..Khụ khụ..t..ta sắp chết rồi" Từng giọt máu nhỏ xuống.Tí tách, tí tách.Âm thanh vui tai như tiếng mưa rào.Thật, sảng khoái.Ta muốn nếm thử chúng.A..tiếc quá, vị thật kinh tởm, cái tên béo chết tiệc.Quả nhiên, máu của người kia vẫn thơm hơn nhiều.Ta muốn hòa mình vào máu của người ấy.Ta muốn,...Ta muốn,...TaMuốn"..."
.
.
.
Hết chap 6
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com