Lam Can Huyen Tien
Chương 202: Khúc cử hành hôn lễNgày diễn ra hôn lễ, ngay cả ông trời cũng tác thành, là một ngày trời quang hiếm thấy.Bầu trời xanh thẳm quang đãng không một gợn mây, sắc xanh trong veo, giống như một lớp kính trong suốt.Buổi chiều mới diễn ra hôn lễ, cho nên tới chiều khách mời mới tới, nhưng vừa đúng 9 giờ sáng, trong sân đã vô cùng náo nhiệt. Căn nhà của Hàn Ngọc Bình là căn tứ hợp viện ba sân, phân thành sân trước, nhà ở và sân sau, sân trước vốn để không tạm thời dùng để tiếp khách, nhà ở vốn là nơi diễn ra tất cả các hoạt động sinh hoạt thường ngày của hai người già, hiện tại trở thành nơi cử hành hôn lễ, bày tiệc đãi khách, sân sau là nơi ở của Đường Nhược Dao và bạn cùng phòng của cô, phòng tân hôn cũng được sắp xếp ở đây.Đường Nhược Dao ở trong phòng, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, giống như tiếng nhạc, lại pha trộn âm thanh hỗn tạp của mọi người, muốn ra ngoài xem thử. Cô vừa có suy nghĩ này, Văn Thù Nhàn "xì" một tiếng nhìn về phía phía cô, cảnh giác nói: "Cậu muốn làm gì?"Đường Nhược Dao: "..."Không phải lúc trước nhân lúc hai người không để ý muốn lén lút đi ra sân trước xem thử chứ? Hơn nữa cô đang đùa thôi! Không định đi thật!Thôi Giai Nhân ngẩng đầu khỏi điện thoại, nói: "Bố già tới rồi."Đường Nhược Dao: "Tôi..."Văn Thù Nhàn ngắt lời Đường Nhược Dao: "Tôi đi đón! Cậu thành thật ngồi đây đi!"Cô nàng giao Đường Nhược Dao cho Thôi Giai Nhân trông chừng, lướt ra ngoài như một cơn gió.Đường Nhược Dao im lặng giây lát, mới bổ sung nửa sâu sau: "Tôi chỉ muốn biết phía trước đang náo nhiệt cái gì thôi mà."Thôi Giai Nhân nói: "Lát nữa hai người kia về là biết."Thôi Giai Nhân không nghịch điện thoại nữa, chuyên tâm trông coi Đường Nhược Dao.Đường Nhược Dao: "..."Văn Thù Nhàn đi rất lâu mới quay lại, phía sau là Phó Du Quân chín chắn đoan trang, hai người Phó Du Quân và Đường Nhược Dao chào hỏi đơn giản, mặt mày Văn Thù Nhàn ngập ánh đỏ, đôi mắt phát sáng nhìn hai người ở phòng không ra ngoài, hiển nhiên đang kìm lại những lời muốn nói.Trên đường tới đây Phó Du Quân cũng đã nhìn thấy, biết cô nàng muốn nói gì, không vội hàn huyên, tìm vị trí ngồi xuống trước.Cùng với câu nói "Có chuyện gì thì nói mau" của Thôi Giai Nhân, Văn Thù Nhàn bật chế độ luôn miệng lên, kích động nói: "Bên ngoài... bên ngoài toàn là người! Rất nhiều, rất nhiều."Đường Nhược Dao nghi hoặc: "Khách tới rồi sao?" Không phải nói buổi chiều mới tới sao?Văn Thù Nhàn nói: "Không phải, không phải, có rất nhiều người mặc quần áo đỏ, tôi cũng không biết cụ thể đang làm gì, ờ, có một dàn nhạc! Mang theo rất nhiều nhạc cụ! Cái gì mà hạc cầm, cổ cầm, đàn tranh, sáo, tiêu, còn có cả kèn."Thì ra những âm thanh kèn sáo ban đầu Đường Nhược Dao nghe được là dàn nhạc đang luyện tập.Văn Thù Nhàn nói: "Còn có kiệu! Đang dừng ở sân trước."Đường Nhược Dao còn chưa lên tiếng, Thôi Giai Nhân liền cướp lời: "Kiệu tám người khiêng à?"Văn Thù Nhàn mạnh mẽ gật đầu.Thôi Giai Nhân không muốn nghe cô nàng nói nữa, hưng phấn chạy ra ngoài xem, vừa chạy vừa "A a a a a kiệu ơi ta tới đây!"Mắt rưng rưng Đường Nhược Dao nhìn: "..." Cô chỉ có thể hoạt động tự do trong một phần ba phạm vi sân sau.Văn Thù Nhàn thao thao bất tuyệt, Đường Nhược Dao nghe tới hiếu kì lại không khống chế được nóng mặt lên, cuối cùng Phó Du Quân lên tiếng ngắt lời cô nàng: "Cậu nói hết rồi, lát nữa Đường Đường còn gì để bất ngờ đây?"Văn Thù Nhàn nghẹn lại, vội nói xin lỗi: "Xin lỗi."Đường Nhược Dao nói: "Không sao, dù sao tôi cũng phải phủ khăn trùm đầu, không nhìn được gì hết."Văn Thù Nhàn: "Ha ha ha ha ha."Phó Du Quân lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.Vành mắt Phó Du Quân là một mảng xanh đen nhạt, Đường Nhược Dao đề nghị: "Hay là cậu ngủ một lúc đi?"Tối qua Phó Du Quân có cảnh quay, quay tới rạng sáng lại lên máy bay tới đây, đã một ngày một đêm không được chợp mắt, lập tức nghe theo: "Ừ."Văn Thù Nhàn: "Ngủ ở phòng chúng tôi đi, phòng bên cạnh, tôi dẫn cậu đi."Phó Du Quân đứng lên: "Đi thôi."Văn Thù Nhàn đi trước dẫn đường, đi ra đến cửa đột nhiên dừng chân, kéo Đường Nhược Dao khỏi ghế, quấn lấy một tay cô.Phó Du Quân: "... Đây là?"Văn Thù Nhàn: "Tôi sợ cậu ấy chạy mất!"Phó Du Quân: "???" Bỏ trốn? Đường Nhược Dao đã tha thiết muốn gả thành thế này rồi, sẽ không làm vậy chứ?Đường Nhược Dao: "..."Phó Du Quân nhét bông cách âm vào trong tai, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, Đường Nhược Dao tiếp tục ở trong phòng chờ đợi, giữa chừng Ninh Ninh và Đường Phỉ tới thăm cô hai lần, Kỷ Thư Lan và dì Phương thì không, theo lễ nghi, hai người là trưởng bối bên Tần Ý Nùng, đợi khi bái đường mới có thể gặp.Đường Nhược Dao nhàm chán không thôi, liền nhắn tin cho Tần Ý Nùng, rất lâu không thấy trả lời.Tần Ý Nùng ở sân trước bận tới nỗi chân không chạm đất.Đối chiếu danh sách khách mời, xác nhận thời gian chính xác đến nơi vào buổi chiều, có cần xe đưa đón hay không, có dẫn theo người nhà hay không? Dẫn theo mấy người, vợ chồng hay là trẻ nhỏ; sân ngoài bày ngập của hồi môn... có thể nói là sính lễ, tóm lại đều là hòm thắt lụa đỏ, sơn son thếp vàng, lấp lánh chói mắt, trên mặt hòm còn bày đủ các loại vật phẩm cát tường, kim ngân ngọc khí, thành đôi thành cặp.Còn phải bàn bạc lịch trình buổi chiều với người chủ trì hôn lễ, bên Đường Nhược Dao thì đơn giản, phủ khăn che đầu, lên kiệu hoa, xuống kiệu hoa, bái đường, đưa vào động phòng, sau đó ra ngoài chúc rượu bạn bè khách quý, bên Tần Ý Nùng phức tạp hơn nhiều, cô ấy phải dắt Đường Nhược Dao không nhìn được đường, nên không thể sai sót dù chỉ một bước.Trí nhớ của Tần Ý Nùng rất tốt, nhưng cô ấy sợ sai, người chủ trì hôn lễ kiểm tra cô ấy, mỗi trình tự đều trả lời lưu loát, người chủ trì hôn lễ nói được rồi, Tần Ý Nùng vẫn muốn nhớ kĩ hơn. Máy hôn chạy bằng sức người Tần Gia Ninh cũng có nhiệm vụ của mình, cô bé làm "cô gái xuất kiệu", sau khi kiệu dừng, cô bé sẽ dùng tay kéo nhẹ lấy tay áo của cô dâu ba lần, cô dâu mới xuống kiệu, đây là một nhiệm vụ vô cùng quan trọng, khuôn mặt như ngọc của Ninh Ninh căng thẳng, nghiêm túc nghe chú chủ trì và Tần Ý Nùng nói chuyện, sau đó không ra sân sau nữa, chạy đi kéo tay áo này, kéo vạt áo kia, tiến hành mô phỏng.Người phụ trách xướng lễ trong hôn lễ do đích thân Lão Giang đảm nhiệm, Lão Giang là diễn viên lão làng, trình độ đọc thoại rất tốt, còn có phong cách của người xưa, đọc lên vang vọng lưu loát, ý vị sâu xa.Mười giờ, Lão Giang đã tới, Tần Ý Nùng đích thân đi đón, tự nhiên hàn huyên một lúc, còn chưa ngồi nóng ghế, người làm lại vội vàng gọi cô ấy đi. Tần Ý Nùng vốn lo lắng mười tiếng đồng hồ sẽ trôi qua khổ sở, lúc này chỉ cảm thấy sao không nhiều thời gian thêm chút nữa để bản thân chuẩn bị, ngộ nhỡ không thể cho Đường Nhược Dao một hôn lễ hoàn hảo thì phải làm sao?Mười một giờ, Đường Nhược Dao ăn bữa trưa sớm, ngồi trước gương chải tóc.Ngoài cô, trong phòng còn có Lương Thục, ba người bạn phòng 405, Đường Phỉ và Ninh Ninh, đều rất yên tĩnh không ai nói chuyện.Mái tóc Đường Nhược Dao đen dài thẳng tắp, mượt mà tản ra sau lưng, người già Lương Thục nhã nhặn với hai bên tóc mai đã hoa râm, nở nụ cười khe khẽ trên khóe môi, lấy một chiếc lược gỗ, chải tóc cho cô giống như con gái xuất giá thời xưa, vừa chải vừa đọc:"Một chải chải tới đầu, phú quý không cần sầu;Hai chải chải tới đầu, không bệnh cũng không lo;Ba chải chải tới đầu, nhiều phúc lại nhiều thọ;Sau đó chải tới đuôi, kính trọng yêu thương nhau;Hai chải chải tới đuôi, chắp cánh cùng bay cao;Ba chải chải tới đuôi, mãi đoàn kết đồng lòng;Có đầu lại có đuôi, đời này cùng phú quý."Trong phòng chỉ có âm thanh của người già, mang theo lời chúc phúc chân thành cả một đời, không nhanh không chậm, khẽ lướt qua trái tim của tất cả mọi người như dòng nước chảy.Đường Phỉ nhìn cảnh tượng trước mắt này, đầu mũi chua, vành mắt cũng đỏ lên.Cậu bé ngửa mặt lên, cổ họng yên lặng thút thít, buông tay Ninh Ninh ra, nhỏ tiếng gọi "Chị Văn", bảo Văn Thù Nhàn trông Ninh Ninh, còn bản thân mở cửa ra ngoài.Tầm mắt Đường Nhược Dao nhìn thấy, trái tim cũng trào lên cảm giác đau lòng thoang thoảng.Cô muốn gả cho Tần Ý Nùng tới vậy, nhưng lúc này lại không nỡ xa nhà mẹ đẻ, chẳng trách thời xưa lại có nhiều "biệt đội khóc thuê" tới vậy.Lương Thục chải tóc cho Đường Nhược Dao xong, thợ trang điểm mà Tần Ý Nùng mời tới tiến lên phía trước, tỉ mỉ trang điểm cho Đường Nhược Dao, mấy người Văn Thù Nhàn ở bên cạnh nói chuyện với cô, Ninh Ninh không chờ được, ngồi một lúc liền chạy tới sân trước, báo cáo với Tần Ý Nùng bận trăm công nghìn việc khó khăn lắm mới tìm được thời gian uống ngụm nước: "Mommy đang trang điểm ạ!"Tần Ý Nùng ôm cô bé ngồi lên đùi mình, nói: "Đã trang điểm được gì rồi?""Chải tóc!"Tần Ý Nùng nói: "Còn gì nữa?"Hàn Ngọc Bình đi qua nghe thấy, thổi râu trợn mắt: "Cháu lại gian lận!"Tần Ý Nùng cười hai tiếng, đặt công cụ gian lận xuống, nói: "Đi chơi đi, đừng chạy xa quá nghe chưa."Hàn Ngọc Bình: "Hừ!"Tần Ý Nùng trả lời ông bằng biểu cảm "lêu lêu lêu".Hàn Ngọc Bình lại "hừ" thêm một tiếng thật nặng, đợi sau khi Tần Ý Nùng rời đi, liền cười thành tiếng.Mười một rưỡi, dàn nhạc cùng nhóm rước kiệu được mời tới mở tiệc ăn cơm, bồi dưỡng tinh lực cho buổi chiều cùng buổi tối bận rộn. Hàn Ngọc Bình, Lương Thục, Lão Giang, Kỷ Thư Lan, phòng 405 mở một bàn tiệc khác, Tần Ý Nùng ngồi bên bàn này, chúc rượu phù dâu.Cô ấy có chút căng thẳng, nói mấy câu cảm ơn cũng ngắc ngứ hai lần, cuối cùng một hơi uống cạn chén rượu, úp ngược chén, không sót một giọt, rất đủ thành ý.Tần Ý Nùng đi sang bàn còn lại chúc rượu, Văn Thù Nhàn và Thôi Giai Nhân nhỏ tiếng rì rầm: "Cậu có thấy Ảnh hậu Tần đỏ mặt không?"Thôi Giai Nhân xác nhận: "Thấy rồi."Hai người Văn Thù trao đổi ánh mắt, hi hi hi.Phó Du Quân bưng cốc nước hoa quả lên uống một ngụm, che đi ý cười lướt qua nơi đáy mắt.Một giờ chiều, khách mời lần lượt tới.Người đến đầu tiên là người không ai ngờ tới, Kỷ Vân Dao.Kỷ Vân Dao vốn dĩ không nằm trong danh sách khách mời, nhưng quả thật người này đã giúp Tần Ý Nùng một chuyện lớn, Tần Ý Nùng đã quy hoạch vào phạm vi người mình, lại lo lắng tương lai Kỷ Vân Dao biết được sẽ lật mặt với mình, nên thêm cả cô vào.Kỷ Vân Dao đưa thiệp mời cho người gác cổng mặc bộ Mã Quái đỏ, một người gác cổng thánh thót nói: "Mời cô Kỷ." Sau đó đi trước dẫn đường.Một người gác cổng còn lại chạy bước nhỏ vào trong thông báo.Kỷ Vân Dao vừa đi vừa quan sát, khắp nơi đều chăng đèn kết hoa, trong mắt hưng phấn lấp lánh.Tần Ý Nùng đã chuẩn bị đi trang điểm, nghe thấy tên Kỷ Vân Dao, lại ra ngoài, đến nửa đường thì gặp cô.Kỷ Vân Dao không còn vẻ lập dị, lại còn chắp tay chào hỏi ra hình ra dáng với cô ấy, khóe miệng mang theo nụ cười, nói: "Cô nhỏ."Tần Ý Nùng cười đáp lễ, làm động tác tay "Mời."Kỷ Vân Dao: "Vất vả rồi."Đi đến nửa đường, người làm mang theo mệnh lệnh của Hàn Ngọc Bình, giục Tần Ý Nùng đi trang điểm, Tần Ý Nùng còn chưa nói, Kỷ Vân Dao đã chủ động: "Cô nhỏ mau đi đi, cháu tự nhiên đi vòng quanh thăm thú là được."Tần Ý Nùng sợ không kịp, liền vội vàng rời đi.Kỷ Vân Dao nhàn nhã dạo bước mấy vòng trong sân, sau đó dừng chân cởi chiếc nơ đỏ trên cây ra, rồi lại thắt lại theo nguyên trạng, cô kéo một người làm đang vội vàng trong sân, hỏi: "Cô dâu ở đâu thế?"Người có thể vào đây không phải người mình thì là khách quý, đối phương sảng khoái đáp: "Ở sân sau.""Làm thế nào để tới đó?""Tới kia thì rẽ trái, có một cái cửa, đi thẳng là tới." Người làm chỉ đường cho cô."Cảm ơn."Kỷ Vân Dao đi theo hướng người làm đã chỉ, đi xa khỏi sân trước ồn ào, tới sân sau tương đối yên tĩnh. Sân sau còn rực rỡ hơn sân trước rất nhiều, Kỷ Vân Dao đi rất chậm, tay thỉnh thoảng sờ lên những cột trụ treo đầy đèn lồng đỏ trên hành lang, ngón tay lướt qua lụa đỏ lành lạnh.Sân sau rất ít người qua lại, căn phòng dán chữ "Hỷ" yên lặng không có lấy một âm thanh. Chỉ có tiếng nói chuyện truyền tới từ một căn phòng, Kỷ Vân Dao tới gần, nghe được âm thanh thuộc về Đường Nhược Dao.Kỷ Vân Dao vừa định đẩy cửa bước vào, nhớ lại những lễ nghi mà bản thân biết, cô là thân thích phía Tần Ý Nùng, không thể vào trong, nhưng cô lại rất muốn xem, ở trước cửa chần chừ không quyết."Này." Sau lưng đột nhiên truyền tới một âm thanh.Kỷ Vân Dao quay đầu.Một người phụ nữ trẻ tuổi đứng trước mặt, đôi mắt vừa to lại tròn, rất có hồn, trong tay cầm theo quả táo đỏ rực.Kỷ Vân Dao nhìn có chút quen mắt, nhưng không nhớ ra là ai.Không đợi cô lên tiếng, đã thấy dáng vẻ người trước mắt như thể gặp ma giữa ban ngày, rất lâu sau mới lùi sau hai bước, chừng mực nói: "Tổng giám đốc Kỷ."Một tay Kỷ Vân Dao đưa ra sau lưng, nhàn nhạt ừ một tiếng.Trả lời là được rồi, hoàn toàn không cần thiết phải biết đối phương là ai.Văn Thù Nhàn: "Sao tổng giám đốc Kỷ lại ở đây ạ?"Kỷ Vân Dao: "Tôi tới làm khách."Văn Thù Nhàn: "Ồ." Cô nàng không muốn ở chung với Kỷ Vân Dao, nói, "Làm phiền cô nhường đường được không ạ?"Kỷ Vân Dao nhường đường.Văn Thù Nhàn đi tới trước cửa, vừa muốn đẩy cửa bước vào, nghe thấy người sau lưng hỏi: "Cô là gì của Đường Nhược Dao?"Văn Thù Nhàn nín thở: "Tôi là bạn cùng phòng của cậu ấy."Cô nàng cũng muốn hỏi "Cô thì sao", nhưng thực sự không có lá gan này."Cô tên là gì?""Văn Thù Nhàn."Kỷ Vân Dao vẫn ừ một tiếng, biểu thị bản thân đã biết.Văn Thù Nhàn đợi một lúc, không nghe được lời dặn dò của tổng giám đốc Kỷ, vội vàng mở cửa vào trong.Kỷ Vân Dao nhanh chóng thò đầu nhìn vào trong qua khe hở lúc Văn Thù Nhàn mở cửa, thấy một bóng người mặc đồ cưới đỏ rực ngồi trước gương trang điểm, có lẽ là Đường Nhược Dao.Cảnh tượng đột nhiên biến mất, Kỷ Vân Dao mất hứng thu tầm mắt lại.Văn Thù Nhàn đóng cửa lại.Phó Du Quân nhận lấy táo trong tay cô nàng, khẽ nói: "Bảo cậu đi lấy đồ mà cậu đi cả nửa ngày thế."Văn Thù Nhàn nói: "Không phải tôi gặp chút chuyện ngoài ý muốn sao."Vào lúc này, không ai rảnh rỗi để ý xem bất ngờ mà cô nàng gặp phải là gì, nhìn biểu cảm của cô nàng không phải chuyện lớn, Văn Thù Nhàn càng không muốn nói tới chuyện mất hứng này, liền lướt qua.Phần trang điểm đã cơ bản hoàn tất, mọi người quây xung quanh Đường Nhược Dao.Đường Nhược Dao căng thẳng nói: "Thế nào?"Ba người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, nhưng không lên tiếng, khiến Đường Nhược Dao càng thêm thấp thỏm, ngón tay vô thức muốn nắm lấy vạt áo, vừa chạm tới chất liệu trơn nhẵn lại sợ làm nhàu, liền thu tay về nắm thành quyền.Lúc này Văn Thù Nhàn mới thật thà hỏi: "Hôn lễ của hai người có được cướp dâu không? Cô dâu đẹp quá đi, tôi muốn cướp dâu."Thôi Giai Nhân giơ tay: "Cộng một."Phó Du Quân: "Thêm chứng minh nhân dân."Đây đã là lời khẳng định, nhưng Đường Nhược Dao vẫn không yên tâm: "Thật không?"Ba người đồng thanh: "Thật!"Văn Thù Nhàn nói: "Cậu tuyệt đối là cô dâu xinh đẹp nhất, sau này Thôi Giai Nhân lấy chồng chắc chắn cũng không sánh được với cậu."Thôi Giai Nhân đột nhiên trúng đạn: "..." Cô nàng nuốt xuống bụng máu trào lên cổ họng, vì đại nghĩa diệt thân, "Đúng thế."Phó Du Quân chín chắn đáng tin, xác định cuối cùng: "Rất xinh đẹp, Tần Ý Nùng nhìn thấy chắc chắn sẽ sửng sốt vì sắc đẹp này."Đồ cưới như ngọn lửa, mặc vào người bình thường cũng đã nâng độ xinh đẹp cao lên n phần, huống hồ là Đường Nhược Dao vốn đã xinh đẹp.Đường Nhược Dao buông lỏng nắm đấm đang nắm chặt, lúng túng cười lên: "Cảm ơn."Ông trời ơi, lại xấu hổ rồi. Vẻ mặt Văn Thù Nhàn "trời muốn mưa, Đường muốn gả" thở dài một hơi.Thôi Giai Nhân âm thầm chọc cô nàng, báo mối thù Văn Thù Nhàn tổn thương bản thân ban nãy.Phó Du Quân đưa tay ra vén tóc qua tai cho Đường Nhược Dao, ánh mắt dịu dàng bình yên, mang theo chút không nỡ.Ba giờ chiều, khách khứa đã đến đủ.Người trong phòng Đường Nhược Dao bắt đầu chạy tới chạy lui, âm thanh của Văn Thù Nhàn vang lên không ngớt: "Bắt đầu chưa? Bắt đầu chưa? Hình như tôi nghe thế tiếng pháo rồi, các cậu nghe thấy chưa? Tôi ra ngoài xem thế nào."Phó Du Quân bị cô nàng lắc tới chóng mặt, nói: "Cậu đừng truyền nhiễm cảm xúc căng thẳng."Văn Thù Nhàn dứt khoát đứng ngoài cửa không vào nữa.Đường Nhược Dao ngồi trên ghế, không khống chế được khẽ run lên, Phó Du Quân đưa chiếc khăn mùi xoa khô tới, Đường Nhược Dao lau đi mồ hôi trong lòng bàn tay, nhỏ tiếng nói: "Cảm ơn."Phó Du Quân nói: "Đừng căng thẳng."Đường Nhược Dao ừ một tiếng, nhưng vẫn run.Phó Du Quân quay đầu uống cốc nước thứ ba, ngón tay nắm chặt, cả một phòng ai nấy đều căng thẳng muốn chết.Cuối cùng, tiếng pháo nổ rõ ràng truyền tới từ sân trước, đoàng đoàng đoàng.Người làm chờ ở cửa sân sau tới báo tin: "Kiệu hoa xuất phát rồi!"Văn Thù Nhàn: "Mẹ kiếp, mẹ kiếp! A a a a a!" Cô nàng xông vào phòng, "Kiệu hoa sắp tới rồi! Làm sao đây?"Phó Du Quân hoang mang giây lát, lập tức trấn tĩnh lại: "Ồn ào cái gì thế, mau đóng cửa lại đi."Thôi Giai Nhân cảm thấy không đúng, đi giở xem lịch trình đã in ra, vội nói: "Không được đóng kín, phải đóng hờ."Văn Thù Nhàn đổi cánh cửa đang đóng chặt thành đóng hờ, sau đó đứng nguyên tại chỗ, chân tay không biết làm sao.Phó Du Quân: "Mũ phượng đâu?"Văn Thù Nhàn tiến lên phía trước, hợp sức cùng Phó Du Quân nâng chiếc mũ phượng đính ngọc trai đá quý lên, cẩn thận chầm chậm đội lên đầu Đường Nhược Dao. Bọn họ đã nhấc thử thứ đồ chơi này lên, rất nặng, Phó Du Quân hỏi: "Nặng không? Nếu không ổn thì chúng ta đợi trước khi lên kiệu rồi đội sau."Đường Nhược Dao lắc đầu, đồ trang trí trên mũ phượng cũng khẽ lắc lư theo động tác của cô, mặt mũi như sen mày như liễu, da như tuyết, khuôn mặt Đường Nhược Dao được mũ phượng hào hoa làm bật lên, càng thêm phần diễm lệ không gì sánh được.Đặc biệt là loại cảm giác thuộc về cô dâu mới không có từ ngữ nào có thể diễn tả, thật sự trăm hoa đua nở cũng không sánh bằng, khiến mọi người đồng loạt ngây ra.Văn Thù Nhàn nhét quả táo đỏ bản thân đem về vào tay Đường Nhược Dao, ngụ ý bình an.Văn Thù Nhàn nhớ tới "Hoàn Châu Cách Cách", cười nói: "Cậu không được ăn đâu đấy."Đôi môi Đường Nhược Dao mím lại, nhe thấy tiếng kèn trống của dàn nhạc đón dâu ngày càng gần, ngón tay không kìm được chảy mồ hôi, ngay cả táo cũng sắp không cầm chắc.Cô không biết bản thân hi vọng nhanh một chút, hay là chậm một chút.Tiếng nhạc dừng trước cửa.Theo phong tục, lần này Tần Ý Nùng không thể đích thân đón dâu, phải cử bà mối tới, dù sao đều là hai cô dâu, bà mối cũng không theo tục lệ cũ, người tới đón dâu chính là Lâm Nhược Hàn.Lâm Nhược Hàn nhận được công việc này khiến cô vô cùng hưng phấn, nửa đêm mất ngủ giống hệt Tần Ý Nùng, tới sáng mới ngủ được hai tiếng đồng hồ. Lâm Nhược Hàn trước giờ rất hoạt náo, việc này giao cho cô không thể phù hợp hơn, lúc này liền giơ tay, cười ha ha nói: "Nào! Thổi to nữa lên cho tôi! Để cô dâu nghe được!"Dàn nhạc biểu diễn càng phấn khởi, đặc biệt là người thổi kèn, một mình độc diễn.Đường Nhược Dao bên trong mặt mày đỏ ửng: "..."Thật sự không thể cầm chắc táo được nữa.Văn Thù Nhàn: "Ai thế? Sao nghe giọng lại quen thế nhỉ?" Cô nàng liếc qua khe cửa, giật nảy mình.Không phải Văn Thù Nhàn nói, mà quả thật hôn lễ của Đường Nhược Dao quá phô trương rồi, trước có Kỷ Vân Dao, sau có Lâm Nhược Hàn. Căn cứ theo trình tự, bọn họ phải "chặn kiệu", bây giờ cô nàng lại có chút nhũn chân.Đàn ca sáo nhị một lúc, kiệu hoa được đặt xuống, cửa kiệu hướng ra ngoài.Lâm Nhược Hàn nói: "Dừng."Âm nhạc dừng lại.Trong tay Lâm Nhược Hàn cầm một tệp lì xì, nhét qua khe cửa phòng đóng hờ, nói: "Tới đón dâu đây, mau mở cửa nào!"Văn Thù Nhàn chân tay lanh lợi đã nhận xong lì xì, nhìn sang Phó Du Quân, Phó Du Quân thở ra một hơi, nói: "Mở đi."Lâm Nhược Hàn hô tới tiếng thứ ba, cửa phòng liền mở ra.Lâm Nhược Hàn nhấc chân vào trong, không đi tới phía trước, mà cách đó bốn năm bước, khẽ khom lưng, cười khúc khích nói: "Tân nương, lên kiệu thôi."Đường Nhược Dao lúc này phải giả vờ như không tình nguyện xuất giá, cô vui vẻ gả đi không thôi, không giả vờ được, may mà mấy người bạn tốt rất không nỡ, kéo lấy cô dặn dò đủ chuyện.Lâm Nhược Hàn lại nói: "Tân nương, lên kiệu thôi." Sau ba lần giục, Văn Thù Nhàn và Thôi Giai Nhân đều buông tay ra, ánh nước lóe lên, Phó Du Quân phủ khăn trùm đầu cho cô, nhỏ tiếng nói: "Đi thôi."Đường Nhược Dao không biết tại sao đột nhiên vành mắt nóng lên.Đường Phỉ chờ trước cửa, vành mắt đỏ ửng, đã không rõ trộm khóc bao nhiêu lần, cậu bé khom lưng ở trước mặt Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao nhìn bờ vai mỏng manh của thiếu niên trước mặt, chầm chậm trèo lên.Đường Phỉ cõng chị gái lên, đi tới kiệu hoa.Đường Nhược Dao đã ngồi vững vàng, cánh tay của thiếu niên vẫn không buông, nắm chặt lấy, Đường Nhược Dao đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve vành tai của cậu bé, Đường Phỉ chầm chậm buông tay, quay lưng với cô rồi ra ngoài.Nhóm Văn Thù Nhàn lấy lá trà, gạo đã chuẩn bị sẵn, tản lên đỉnh kiệu, tiếng pháo vang lên.Lâm Nhược Hàn kéo dài âm thanh, hoan hỉ vui vẻ nói: "Tân nương lên kiệu..."Nhóm nâng kiệu dùng sức, tám người nâng kiệu lên.Âm nhạc vang lên.Kiệu hoa đi ra cửa sau, nhà gái đi cùng, vòng một vòng ngoài khu nhà ở rộng lớn, đi vào cửa chính.Nhóm Văn Thù Nhàn đến sân trước tham dự hôn lễ, Đường Phỉ đi theo kiệu hoa, giữa chừng lại quay lại, gọi là "Tiễn kiệu"....Sân trước.Tần Ý Nùng cũng không tốt hơn Đường Nhược Dao đang ngồi trên kiệu. Bộ đồ cưới cô ấy mặc trên người hôm nay, như ráng đỏ phía chân trời, tóc dài quấn hết lên, dùng dải lụa đỏ làm dây buộc, tóc đen nơ đỏ, diễm lệ vô song, trời đất cũng bị phai mờ.Tiếng nhạc dường như gần ngay bên tai, lại như xa tận chân trời, nghe thấy rõ, nhưng chậm chạm không thấy tung tích của kiệu hoa."Chú." Tần Ý Nùng đè giọng xuống, nhích lại gần Hàn Ngọc Bình, lo lắng bất an, nói, "Chú xác định đoàn khiêng kiệu không lạc đường đấy chứ?"Làm mất cô dâu của cô ấy thì làm sao đây?Hàn Ngọc Bình: "..."Chỉ đi vòng một một vòng còn có thể lạc đường, đây phải là thiên tài tầm cỡ nào!Lương Thục và Hàn Ngọc Bình đứng cạnh nhau, liền nghe được, nhịn lại không cười thành tiếng, nói: "Yên tâm đi, sẽ không mất đâu."Tần Ý Nùng đứng thẳng, vẫn chăm chú nhìn về phía cửa, gương mặt không giấu nổi vẻ lo lắng.Lúc này Tần Ý Nùng nào giống Ảnh hậu quốc tế ung dung thành thục, hoàn toàn là cô gái lần đầu rơi vào bể tình.Bạn khách nhìn thấy, thầm cười trộm.Ba vị phòng 405 tới trễ, nhìn thấy dáng vẻ mất hồn của Tần Ý Nùng, cũng vô thức sinh ra cảm giác yên lòng, thở phào một hơi. Tần Ý Nùng càng như vậy, chứng tỏ rất để tâm tới Đường Nhược Dao, hình thức hôn lễ phô trương hay không không quan trọng, quan trọng là một tấm chân tình.Tiếng nhạc thấp thoáng dần dần rõ ràng hơn, đội ngũ cầm đèn lồng đỏ dẫn đường xuất hiện trước cửa, Tần Ý Nùng nhướn cổ ra.Lâm Nhược Hàn còn chưa thấy người, đã thấy tiếng: "Kiệu hoa vào cửa đây..."Nhịp tim của Tần Ý Nùng đột nhiên lạc mất một nhịp.Pháo hoa đón kiệu, đỏ rực một khoảng trời.Kiệu hoa dừng trên thảm đỏ không thấy được điểm cuối, Đường Nhược Dao rũ mắt nhìn rèm kiệu bị gió vén lên khi hạ kiệu, ra sức nắm chặt lấy quả táo trong tay, nín thở, nhịp tim dần dần tăng tốc.Ninh Ninh trang điểm rực rỡ ra trận.Cô bé quay đầu nhìn Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng thu tầm mắt đang nhìn kiệu hoa về, cho cô bé một ánh mắt cổ vũ. Ninh Ninh hít sâu một hơi, cọ lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của mình, đi về phía kiệu hoa trong sự quan sát của mọi người.Ánh sáng dưới khăn phủ đầu đột nhiên sáng lên, Ninh Ninh vén rèm kiệu lên, nhìn người phụ nữ che mặt trước mắt, chần chừ hai giây, nhỏ tiếng gọi một câu: "Mommy?"Đường Nhược Dao căng thẳng ừ một tiếng.Ninh Ninh lại nhỏ tiếng nói: "Tần Ý Nùng muốn lấy mommy rồi."Đường Nhược Dao còn ngồi trong kiệu, trái tim đã nhảy lên trời nổ thành pháo hoa.Ninh Ninh tuyệt đối sẽ không gọi thẳng tên của mẹ, cô bé nói như vậy, chỉ có khả năng là Tần Ý Nùng đích thân dạy nó.Ninh Ninh nắm lấy tay áo của cô, kéo khẽ ba cái.Đường Nhược Dao hít sâu một hơi, được Lâm Nhược Hàn đỡ lấy, khom lưng xuống kiệu.Lão Giang, người xướng lễ cao giọng hát: "Thuận theo ý trời, vừa lòng ý đất, xuôi theo ý cha mẹ, từ nguyện vọng con trẻ. Cô dâu Tần Ý Nùng, Đường Nhược Dao, hôm nay cử hành lễ kết hôn, kết thành vợ vợ, hợp thành một gia đình.Tới nay: Tần Đường kết hôn, thề ước đồng lòng, mãi không xa rời. Trọn đời ân ái, tương kính như tân. Đồng sức đồng lòng, chắp cánh liền cành. Trời đất chở che, tổ tiên chứng giám, thông báo tới bạn bè gần xa."Bạn bè gần xa vô cùng phối hợp, lập tức cất tiếng hô vang: "Được!"Bàn tay của nhóm người Văn Thù Nhàn sắp nát ra tới nơi.Tiếng nhạc lại nổi lên.Trong tay Tần Ý Nùng cầm tú cầu bằng lụa, từ đầu thảm đỏ bên này đi tới trước mặt Đường Nhược Dao, đứng vững. Thật sự đã gần ngay trước mắt, trái tim cô ấy lại bình tĩnh khác thường, chỉ có ánh mắt nhìn Đường Nhược Dao là sáng rực.Cô ấy đưa tay trao lại một đầu dải lụa đỏ, Đường Nhược Dao đưa táo cho Ninh Ninh, ngón tay thon dài trắng bóc nhận lấy dải lụa, lặng lẽ nắm chặt.Tần Ý Nùng đột nhiên làm một động tác khiến mọi người rơi mắt kính.Cô ấy bất ngờ khom lưng, mắt chạm mắt với Đường Nhược Dao ở dưới khăn che đầu.Đường Nhược Dao: "!!!"Đường Nhược Dao: "..."Tần Ý Nùng đứng thẳng lại, tinh thần phấn chấn, khóe miệng không khống chế được cong lên.Là cô dâu của cô ấy, không sai.Mọi người mài giũa ra ý nghĩa hành động này của Tần Ý Nùng lũ lượt che mặt, rất lâu sau, tiếng cười vang lên không ngớt.Trước mặt Đường Nhược Dao đặt một chiếc yên ngựa bằng gỗ được sơn đỏ, trên yên ngựa đặt một quả táo, với ngụ ý bình an.Hai người phải cùng nhau bước qua yên ngựa này, Tần Ý Nùng sợ Đường Nhược Dao bị ngã, đưa một tay đang trống không nắm lấy cô, Đường Nhược Dao vừa hay cũng tìm kiếm tay Tần Ý Nùng.Hai lòng bàn tay ướt nhẹp nắm lại cùng nhau.*****Chương 203: Vẫn là hôn lễLòng bàn tay nắm lấy nhau, bởi vì ra mồ hôi, nên có chút trơn, nhưng hai người đã nắm chặt lấy tay nhau ngay giây phút đầu tiên, còn kèm theo chút run rẩy khe khẽ.Tần Ý Nùng nghiêng đầu nhìn khăn đỏ phủ đầu, nhỏ tiếng nói: "Đừng sợ."Nói xong cô ấy muốn cắt lưỡi của mình, nói lung tung cái gì thế, lẽ nào Đường Nhược Dao sợ gả cho cô ấy sao?Chẳng ngờ đầu óc Đường Nhược Dao cũng chậm chạp y như Tần Ý Nùng, đáp lại một câu: "Chị cũng thế."Cô ấy cũng thế cái gì?Đừng sợ lấy cô sao?Ha ha ha ha ha.Hai người cùng cười lên, Đường Nhược Dao cho khăn che đầu để giấu giếm, Tần Ý Nùng không có, nhưng ban nãy cô ấy cười rất xán lạn, trong ngày hôm nay càng thêm phần ngốc nghếch.Người chủ trì hôn lễ mặc chiếc áo dài trên người kéo dài âm thanh, cao giọng nói: "Một tấm gỗ đàn hương, khắc thành yên ngựa ngọc, tân nương bước qua, từng bước được an bình.""Nhấc chân." Tần Ý Nùng dắt Đường Nhược Dao đi, cẩn thận quan sát đường phía trước rồi nhắc nhở.Thuận lợi đi qua.Sau đó là đi qua chậu lửa, lửa đang cháy rực, hai người sánh vai bước qua, Tần Ý Nùng thở phào một hơi, ngay cả lưng cũng đã đổ mồ hôi."Vẫn ổn chứ?" Cô ấy hỏi Đường Nhược Dao.Đường Nhược Dao gật đầu.Người xung quanh không nghe thấy hai người nói gì, nhưng có thể nhìn được khẩu hình miệng cùng động tác.Trong nhóm người tham dự hôn lễ, Văn Thù Nhàn góp vui không chê chuyện lớn, lên tiếng trêu đùa: "Oa, còn chưa bái đường đã thì thà thì thầm rồi sao? Anh chủ trì ơi, thế này có được không? Không phạm quy chứ?"Hôn lễ càng náo nhiệt càng tốt, lễ nghi cũng không quá mức nghiêm khắc, người chủ trì lập tức nói: "Đương nhiên có thể, chứng minh hai tân nương rất yêu thương nhau."Văn Thù Nhàn: "Ha ha ha ha ha."Tiếng cười của cô nàng rất có sức truyền nhiễm, không ít người ở hiện trường cùng cười với cô nàng, Phó Du Quân cũng cười lên mấy tiếng, lắc lắc đầu, mặt mày bất đắc dĩ, hết cách với Văn Thù Nhàn.Ánh mắt lại lướt qua một khuôn mặt không cảm xúc, Quan Hạm đứng bên trái cách cô nàng gần bằng hai thân người, rất tương phản với cảnh tượng vui vẻ trong hôn lễ, ngoài đôi mắt cong lên khi kiệu hoa vừa ra cửa ban nãy, còn lại không có bất kì gợn sóng nào khác.Phó Du Quân di chuyển ánh mắt xuống dưới, nhìn bàn tay đang thõng bên người vô thức nắm thành quyền của Quan Hạm, đáy mắt lướt qua một tia buồn cười.Cô nàng thu tầm mắt về.Ánh mắt Quan Hạm quan sát hôn lễ, nhưng cũng không như đang quan sát. Linh hồn cô đã thoát xác, phiêu du trên trời cao, từ trên mây xanh thưởng thức lễ thành hôn này, lăn qua lăn lại, lăn qua rồi lại lăn lại, lăn lộn như quẩy xoắn Thiên Tân.Oa oa oa, CP của cô cuối cùng cũng kết hôn rồi, lại còn long trọng như vậy nữa.Tiếng cười tại hiện trường vang lên không ngớt, khiến cho hai cô dâu đỏ bừng mặt mũi, nhưng vẫn chỉ có một mình Tần Ý Nùng bị nhìn thấy.Khuôn mặt này sợ là không có cách nào dùng được nữa.Tần Ý Nùng có chút không biết làm sao, cười lên khẽ thở dài một tiếng.Phát giác được ngón tay đột nhiên nắm chặt của Đường Nhược Dao, Tần Ý Nùng ý thức cái thở dài của bản thân không thích hợp tới nhường nào, vội vàng nhích lại gần giải thích: "Không phải chị... chỉ là chị vui quá, bọn họ đều đang cười chị."Đường Nhược Dao: Bọn họ đang cười chị thì liên quan gì tới chuyện chị rất vui?Nhưng cô tin tưởng niềm vui của Tần Ý Nùng, vui vẻ tới mức không biết nói chuyện, ngốc nghếch không thôi.Trong lòng Đường Nhược Dao mềm nhũn, không nhịn được dùng ngón tay vuốt ve lấy mu bàn tay nhẵn nhụi của Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng cử động khớp tay, cũng làm động tác dịu dàng tương tự.Leeuwenhoek Văn Thù Nhàn lại sửng sốt vì chuyện vặt vãnh, nói: "Sờ tay rồi, sờ tay rồi!"Đường Nhược Dao: "..."Tần Ý Nùng vừa định cùng Đường Nhược Dao mười ngón tay đan lấy nhau đơ người tại chỗ.Phó Du Quân giơ tay lên, co ngón tay cốc lên đầu Văn Thù Nhàn, nhỏ tiếng ngăn cản: "Được rồi đấy."Người chủ trì nhịn cười, hắng giọng, hô vang: "Mời mọi người cùng tới trước phòng, chuẩn bị cử hành lễ thành hôn chính thức."Lễ đường.Khách mời vừa vào cửa liền nhìn thấy chữ "Hỷ" màu đỏ vàng dán trên bức tường đối diện cửa chính, treo đèn kết hoa, vui vẻ hân hoan.Cặp nến long phụng đang cháy bừng.Trên cao đường, Hàn Ngọc Bình, Lương Thục và Kỷ Thư Lan ngồi ngay ngắn ở phía trước.Tuy nói hôn lễ chỉ mời ba bàn khách, nhưng cộng thêm nhóm khiêng kiệu, nhóm khiêng của hồi môn, dàn nhạc, người bắn pháo hoa, người đón khách, người quét dọn sân vườn, trừ đi những người nổi lửa làm cơm, những người còn lại đều ùa tới theo dõi hôn lễ, những người canh cổng tiếp đón khách khứa cũng tràn vào trong, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.Mọi người chụm đầu ghé tai thì tầm to nhỏ.Người chủ trì hôn lễ nhắc nhở: "Hôn nhân thiêng liêng trang trọng, xin mọi người giữ trật tự trong thời gian diễn ra hôn lễ."Mọi người ngồi vào chỗ, cao đường đã sẵn sàng.Duy chỉ có cô dâu mới là không thấy đâu.Mọi người ngó trái nhìn phải, nhưng không tiếp tục phát ra âm thanh.Rất lâu sau, Lão Giang xướng lễ hô: "Giờ lành đã tới, chính thức tiến hành hôn lễ..."Mọi người lũ lượt nhìn ra cửa, mắt nhìn thẳng quan sát.Lão Giang hô: "Tân nhân đăng đường."Bóng dáng hai người Tần Đường xuất hiện trước cửa, mặc bộ đồ cưới đỏ rực cùng loại, áo khoác ngoài rủ xuống, đôi long phụng vàng đỏ được thêu tay hiện lên sinh động như thật dưới ánh đèn phòng, lấp lánh rực rỡ.Khuôn mặt vốn dĩ diễm lệ của Tần Ý Nùng, càng tôn thêm vẻ đẹp đẽ như hoa đào nở rộ trong bộ đồ cưới, rực rỡ tuyệt sắc, nhan sắc bức người, khiến người ta gần như không dám nhìn thẳng. Đường Nhược Dao đội khăn trùm đầu, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm trắng nõn qua lớp khăn thoáng bay lên, ngọc đẹp gần như không tì vết, càng thêm một tia đẹp đẽ bí mật.Ngay tới mấy phù dâu như Văn Thù Nhàn nhìn được, cũng vô thức nuốt nước bọt, muốn nhìn khuôn mặt thật sự của cô dâu thêm lần nữa.Sống lưng của hai người thẳng tắp, thong thả bước đi, đỡ nhau vượt qua bậc thềm, bước vào lễ đường.Sau khi tiến vào, Tần Ý Nùng đứng bên trái, Đường Nhược Dao đứng bên phải, mỗi người cầm một đầu dải lụa tú cầu.Lão Giang cầm một tấm thiệp hồng trên tay, mở ra, đọc lên rõ ràng: "Hai người kết hôn, cùng nhau kí vào giấy hôn thú, kết thành lương duyên, một cặp xứng đôi vừa lứa. Tới nay ngày lành tháng tốt, thích hợp tổ chức cưới hỏi, mong rằng tương lai con cháu đầy đàn, đời đời hưng thịnh. Hẹn ước đầu bạc răng long viết trên giấy, bên nhau trọn đời giống như mối lương duyên trời ban tặng, ghi lại hẹn ước uyên ương. Lấy thứ này làm chứng."Lão Giang hô vang: "Cũng mời các vị khách quý làm chứng."Các vị khách quý ra sức vỗ tay.Tần Ý Nùng nhìn Đường Nhược Dao, tuy không nhìn được biểu cảm của cô, nhưng cô ấy biết Đường Nhược Dao nhất định cũng đang nhìn mình.Lão Giang đóng thiệp lại, cao giọng hô: "Hành lễ, tấu nhạc..."Âm nhạc vang lên.Tần Ý Nùng đi tới giữa phòng, Đường Nhược Dao cũng đi tới giữa phòng dưới sự dìu dắt của Lâm Nhược Hàn, hai người quay mặt về phía cửa, sóng vai đứng cùng nhau, cách hai bước chân.Hai phù dâu ở hai bên lấy hai chiếc đệm lót mới tới, đặt trước cả hai người. Tần Ý Nùng đỡ Đường Nhược Dao quỳ xuống, bản thân cũng quỳ bên cạnh cô.Lão Giang: "Nhất bái thiên địa..."Hai người Tần Đường cùng lúc khấu đầu, bái lạy.Lão Giang: "Một khấu đầu, hai khấu đầu, ba khấu đầu."Hai người Tần Đường nghe theo bái lạy.Lão Giang hô: "Hưng, bình thân, trở về chỗ."Hai người Tần Đường đứng dậy, Tần Ý Nùng đứng lên trước, sau đó đỡ lấy Đường Nhược Dao.Lão Giang hô: "Nhị bái cao đường..."Hai người Tần Đường quay người, mặt hướng về phía cao đường, quỳ ngay ngắn trước mặt.Vì Tần Ý Nùng kết hôn, Hàn Ngọc Bình vui vẻ suốt bao nhiêu ngày, bao gồm cả khoảng thời gian sửa soạn hôn lễ, ông cũng rất hân hoan, buổi tối nằm mơ đều có thể cười tới tỉnh, không ít lần bị Lương Thục trêu đùa. Lúc này nhìn thấy hai cô dâu bên dưới, đặc biệt là khi Tần Ý Nùng ngẩng đầu, dùng đôi mắt đen láy cảm ơn nhìn ông, Hàn Ngọc Bình bỗng dưng chua mũi, vành mắt cũng đỏ lên.Lương Thục càng không cần nhắc, sớm đã dùng khăn mùi xoa lau nước mắt.Kỷ Thư Lan cũng cứng rắn nhịn không rơi nước mắt.Lão Giang: "Một khấu đầu..."Hai người Tần Đường đồng thời khom người bái lạy.Lão Giang cố ý làm chậm âm thanh, lại nói: "Hai khấu đầu, ba khấu đầu...""Lễ Thị - Giao Đặc Sinh" viết: "Hôn lễ bất hạ, nhân chi tự dã" (Hôn lễ không cần vui, người cũng phải theo thế hệ). Chữ "tự" ở đây có ý nghĩa như chữ "thế hệ", thế hệ của con người, là chỉ thế giới tre già măng mọc, khi diễn ra hôn lễ, con cái thành gia lập thất, bố mẹ suy sụp, cho nên không vui.Hôm nay bố mẹ tuổi đã gia, rời xa gia đình lớn, xây dựng gia đình nhỏ, nào có thể không có cảm giác đau lòng.Sau ba khấu đầu, rất lâu không dậy.Hàn Ngọc Bình cắn môi, vành mắt đã tích đầy lệ.Lương Thục nhỏ tiếng thút thít.Kỷ Thư Lan lấy tay che miệng.Lão Giang hô: "Hưng, bình thân, quay về chỗ."Tần Ý Nùng đứng lên, khóe mắt ửng đỏ, đỡ Đường Nhược Dao dậy.Đệm kê được lấy ra.Hai người Tần Đường đứng đối diện nhau.Khách mời nín thở, chờ đợi màn quan trọng.Cuối cùng, Lão Giang tích hơi xuống bụng, hô lên: "Thê thê giao bái..."Hai cô dâu mới nắm lấy hai đầu dây lụa căng thẳng tới mức trái tim như muốn nhảy tới yết hầu, trong tai đều là tiếng huyên náo, hít thở, hít thở sâu, nuốt nước bọt, để lỗ tai của bản thân hồi phục trạng thái rõ ràng, không bỏ lọt âm thanh quan trọng.Theo đó là một tiếng của Lão Giang: "Bái..."Hai người mặt đối mặt, khom người bái."Hưng."Hai người đứng thẳng người, tầm mắt cách một tấm khăn phủ đầu đỏ."Hai bái...""Hưng.""Ba bái...""Hưng, bình thân."Bàn tay nắm lấy dải lụa của Tần Ý Nùng đã tê dại, đầu óc cô ấy cũng mơ màng, bước chân vô thức đi lên phía trước một bước, trái tim loạn nhịp, sốt ruột muốn nắm lấy tay của Đường Nhược Dao.Lão Giang nhìn thấy động tác của Tần Ý Nùng, vội vàng hô lên một câu cuối cùng: "Đáp tạ quan khách..."Còn chưa hết nữa sao!Tần Ý Nùng linh hoạt hoàn hồn, nắm chặt lấy bàn tay đổ mồ hôi ướt nhẹp kia, cùng Đường Nhược Dao quay về phía quan khách.Lão Giang: "Bái, hưng, hai bái, hưng, bình thân."Hai người Tần Đường nghe khẩu lệnh bái xong.Tần Ý Nùng nhìn ông.Lão Giang: "..."Không phải học thuộc lòng quy trình rồi sao? Lúc này muốn thấy vợ tới mức không còn nhớ gì nữa sao?Lão Giang vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, sắc mặt vẫn như thường, hô lên: "Đưa vào động phòng..."Cái này Tần Ý Nùng nhớ rõ, cuối cùng cô ấy có thể lại gần Đường Nhược Dao, nắm lấy tay cô.Da dẻ tiếp xúc, dây đàn trong lòng hai người đồng thời bị nhấc lên.Đường Nhược Dao trở tay nắm chặt lấy cô ấy, người cũng thoáng nép vào lòng Tần Ý Nùng tuy không quá rõ ràng, Tần Ý Nùng đè xuống kích động dùng sức ôm lấy cô vào lòng.Mấy người cầm đèn lồng đỏ, đi phía trước cô dâu mới, dẫn đường cho họ. Nhóm phù dâu bao gồm cả Lâm Nhược Hàn phải đi phía sau cô dâu, cùng hai người tới phòng tân hôn, tiếp tục nghi thức phía sau.Cô dâu đã vào chỗ, phù dâu lại xảy ra chút sự cố. Văn Thù Nhàn khóc oa oa, gần như kiệt sức, ngồi tại chỗ không đứng lên. Cuối cùng Phó Du Quân và Thôi Giai Nhân hợp sức đỡ cô nàng dậy, đi phía sau hai người Tần Đường."Mời."Một đoàn người chậm bước rời đi, ra khỏi lễ đường, tiến vào sân sau.Quan khách nhìn theo đoàn người rời đi.Người chủ trì kéo dài tiếng, âm thanh trầm bổng réo rắt hô: "Trên trời có ngưu lang chức nữ, dưới đất có người đẹp thành đôi. Hôm nay hai nhà kết thành thông gia, phú quý vinh hoa kéo dài ngàn năm! Mời các vị đợi trong giây lát, lát nữa tân nương sẽ ra ngoài hành lễ song thân."Trà bánh trong lễ đường, quan khách ổn định chờ đợi.Ở ngoài cửa có rất nhiều người tới góp vui, người làm cầm theo mấy túi hoa quả, kẹo hỷ cùng đồ ăn vặt to phân phát cho mọi người, khắp nơi đều là tiếng cười nói vui vẻ.Sân sau.Trong tay Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao đã không cầm dải lụa tú cầu kia nữa, Đường Nhược Dao ngồi bên mép giường, Tần Ý Nùng đang đứng, Lâm Nhược Hàn cướp việc của người làm, bưng một khay đỏ tới, trong khay đương nhiên là một chiếc gậy.Gậy vén khăn trùm đầu, còn gọi là tâm như nguyện.Tần Ý Nùng chầm chậm cầm gậy lên, gậy làm bằng chất liệu gỗ, rất nhẹ, nhưng nắm trong tay bản thân lại nặng như ngàn cân.Cô ấy cầm trên tay, rất lâu sau, đám đông xung quanh đã sốt ruột, trái tim Lâm Nhược Hàn đột nhiên nhảy lên: "Cô làm gì thế?" Đừng nói là lúc này đột nhiên chập mạch như Nhâm Tinh Nguyệt không muốn kết hôn nữa nhé?Hai tay Đường Nhược Dao kìn ném không đan vào nhau, nhưng khớp tay đã bị bóp tới trắng bệch.Sao còn không vén khăn trùm đầu?Tần Ý Nùng quay mặt nhìn Lão Giang đi theo để xướng lễ, dáng vẻ nghiêm túc nói: "Có cần thiết phải nhiều người vậy không ạ?"Lão Giang: "Ý con là?"Tần Ý Nùng: "Có thể chỉ có một mình con không thầy?"Lão Giang: "..."Đường Nhược Dao cúi đầu, gò má trào lên hơi nóng, sắp đỏ hơn cả khăn che đầu.Rốt cuộc chị ấy nói gì thế, nhưng... vẫn cảm thấy rất vui.Tần Ý Nùng nghiêm túc hỏi: "Thật sự không được sao?"Lão Giang im lặng giây lát, nói: "Được."Tần Ý Nùng xán lạn cười lên.Lâm Nhược Hàn trợn mắt, xem bộ dạng đắc ý của đằng ấy kìa.Lâm Nhược Hàn dẫn đầu, dẫn theo nhóm người ồn ào lui ra ngoài.Tần Ý Nùng đóng cửa xong, đi tới gần Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao hít thở nhẹ đi, nhìn đôi giày đỏ thêu hoa dừng trước mặt mình, không khống chế được đan ngón tay vào nhau, cắn lấy môi dưới."Dao Dao?" Cách một tấm khăn che đầu, Tần Ý Nùng như đang đè nén cảm xúc gì đó, nhẹ nhàng nói chuyện với cô."Em đây." Đường Nhược Dao đáp lại.Cô dở khóc dở cười nghĩ trong lòng: Lẽ nào chị còn sợ em bị rơi mất ngay trước mắt chị sao?Tần Ý Nùng nhìn chăm chú chiếc khăn đỏ phủ bên trên, tay nắm lấy gậy đưa về phía trước, khẽ nhấc lên.Ánh mắt của cô ấy đột nhiên hăng hái.Đường Nhược Dao cúi đầu, có chút xấu hổ, dần dần mới dám ngẩng đầu lên nhìn Tần Ý Nùng.Cô bị ánh mắt diễm lệ rõ ràng của Tần Ý Nùng lấy lòng, đôi mắt sáng lên nhìn cô ấy, tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt như hoa đào của Tần Ý Nùng, dịu dàng nói: "Hôm nay chị thật đẹp."Suốt một ngày trời, bây giờ cô mới thật sự được nhìn thấy Tần Ý Nùng."Em mới xinh đẹp." Tần Ý Nùng ngồi xuống, triệt để gỡ xuống khăn che đầu đỏ, đặt sang một bên.Vốn dĩ ngũ quan của Đường Nhược Dao nghiêng về vẻ lạnh lùng, sau khi được lớp trang điểm điểm xuyết, bớt đi một phần lạnh lẽo, tăng thêm một phần diễm lệ, môi đỏ răng trắng, mí mắt chuyển động, quyến rũ động lòng người không thể diễn tả thành lời.Đủ loại hạt ngọc trai cùng đá quý trên mũ phượng đung đưa lấp lánh dưới ánh nến, tô điểm lên làn da nõn nà như ngọc.Sắc hoa ánh trăng, tinh tú trên trời cũng không sánh bằng lúc này.Tần Ý Nùng cúi đầu nhích lại, khẽ hôn cô một cái, vừa chạm vào liền rời đi.Không dám hôn sâu, lớp son môi dễ bị phai mất.Đường Nhược Dao nhìn cô ấy, cắn môi, muốn nói lại thôi.Tần Ý Nùng mất hai giây phản ứng, cười lên dang tay ra, ôm lấy cô vào lòng, gác cằm lên vai Đường Nhược Dao, cọ lên gò má nõn nà của vợ.Đường Nhược Dao ra sức ôm lại cô ấy.Hai người đồng thời kích động, sức lực ôm nhau dường như muốn đối phương hòa vào xương vào thịt của bản thân.Mọi câu nói lúc này đều trở nên dư thừa.Lâm Nhược Hàn ở bên ngoài gõ cửa, tươi cười thúc giục: "Xong chưa thế? Lát nữa còn phải gặp quan khách, đừng trực tiếp động phòng biết chưa hả?"Đường Nhược Dao túng quẫn.Tần Ý Nùng hôn lên tóc mai của cô, hé miệng bên tai cô, dường như muốn nói gì đó, cuối cũng vẫn không tiện. Cô ấy nhỏ tiếng nói: "Chị đi mở cửa."Đường Nhược Dao vâng một tiếng, buông Tần Ý Nùng ra.Cửa phòng mở từ trong ra, Tần Ý Nùng đứng trước cửa.Lâm Nhược Hàn trêu cô ấy: "Trông cô ổn nhỉ, cũng nhanh quá đấy?"Tần Ý Nùng lười để ý tới cô nàng, nghiêng người nhường đường cho mọi người vào trong.Lão Giang hô: "Tiến rượu, cử hành lễ hợp cẩn."Hồ lô tách thành hai chén, gọi là cẩn, cho nên hợp cẩn chính là chỉ việc giao bôi của hai cô dâu.Lần này là Ninh Ninh bưng khay, bên trên có hai chiếc chén nối với nhau bằng sợi dây đỏ, đứng phía sau phòng 405 và Lâm Nhược Hàn. Vóc người của cô bé nhỏ con, nhưng bưng rất vững, không hề run rẩy.Còn có tiền đồ hơn hai người mẹ của cô bé rất nhiều.Văn Thù Nhàn và Lâm Nhược Hàn lần lượt rót rượu, đưa cho Đường Nhược Dao và Tần Ý Nùng.Hai người Tần Đường nâng cao chén rượu ngang mày, chỉ uống một nửa.Mặt Tần Ý Nùng không biến sắc, nhưng Đường Nhược Dao thoáng nhíu mày, bởi vì rượu rất đắng.Cô đã nhận phim mới, cho nên công việc hậu kì cho hôn lễ cơ bản đều là do Tần Ý Nùng sắp xếp, chi tiết nhỏ thế này cô không biết, cô càng không biết Tần Ý Nùng đã âm thâm thử loại rượu này bao nhiêu lần.Chuyện này có một cách nói, hồ lô đắng, bên trong chứa rượu đắng, tượng trưng cho ngày tháng sau này của hai vợ chồng phải đồng cam cộng khổ, nắm tay không rời, có ngụ ý tươi đẹp.Khi Hàn Ngọc Bình và Tần Ý Nùng thương lượng, cảm thấy cái này hay, thế là giữ lại.Lão Giang hô: "Giao bôi."Hai người đưa chén rượu lại cho Văn, Lâm, rồi trao đổi chén, sau đó giơ cao ngang mày, uống cạn nửa chén rượu còn lại của đối phương, từ đó trong chị có em trong em có chị, sau này sẽ không xa rời.Hai người nhìn nhau mấy giây, đáy mắt tình nồng ý đậm.Mọi người không lên tiếng làm phiền, đợi hai người hoàn hồn, đưa tay ra ghép hai chiếc chén lại với nhau, tạo thành một chiếc hồ lô hoàn chỉnh, để Lâm Nhược Hàn dùng dây quấn lại, đặt lại khay.Nhóm phù dâu cùng Ninh Ninh lùi đi, dành không gian cho cô dâu mới.Lão Giang hô: "Tháo dây thắt."Theo nghi thức, đây vốn là chú rể cởi dây buộc tóc của cô dâu xuống, nhưng lúc này người đưa tay ra là Đường Nhược Dao, Tần Ý Nùng phối hợp khẽ cúi đầu xuống, Đường Nhược Dao cởi xuống sợi dây buộc tóc đỏ trên đầu cô ấy xuống, hai người nhìn nhau cười lên.Hai người đều là cô dâu, không phân chia đôi bên.Lão Giang xướng lâu như thế, trong lòng cũng thấp thoáng sục sôi, cao giọng hô: "Kết tóc."Vành mắt Văn Thù Nhàn lại đỏ lên.Phó Du Quân sợ lát nữa cô nàng lại khóc, liền thức thời nhận lấy công việc của Văn Thù Nhàn.Ninh Ninh bưng khay, bên trên đặt chiếc kéo, túi gấm.Lâm Nhược Hàn nhấc kéo lên, cầm một lọn tóc của Tần Ý Nùng, cắt lấy, đặt xuống khay.Phó Du Quân nhấc kéo lên, cầm một lọn tóc của Đường Nhược Dao, cắt lấy, đặt xuống khay.Tần Ý Nùng cầm tóc lên, Đường Nhược Dao đưa dây đỏ, Tần Ý Nùng quấn hai lọn tóc cùng nhau, Lâm Nhược Hàn đưa túi gấm, Tần Ý Nùng đặt tóc vào trong túi gấm, thắt chặt, giao lại cho Lâm Nhược Hàn, Lâm Nhược Hàn lại đặt về khay."Kết tóc thành vợ chồng, yêu thương tin tưởng nhau. Chỉ mong lòng người như lòng ta, không phụ nỗi tương tư của ta dành cho người."Chỉ còn lại một bước cuối cùng.Tần Ý Nùng ghi nhớ thật kĩ, không tiếp tục mạo muội.Lão Giang hô: "Thực hiện lễ nắm tay."Hai người ngồi sánh vai nhau, Đường Nhược Dao đưa một tay ra, lòng bàn tay hướng xuống, lòng bàn tay của Tần Ý Nùng hướng lên, hai bàn tay đỡ lấy nắm chặt vào nhau, với ý nghĩa phó thác cả đời.Hai người nhìn nhau, gật đầu.Giây lát, buông tay, ngồi ngay.Lão Giang hô: "Nghi thức hôn lễ chính thức, lễ thành..."Âm thanh vừa cất lên, Tần Ý Nùng lập tức nắm lấy tay Đường Nhược Dao, Ninh Ninh cúi đầu nhìn bàn tay trống không của mình, đi tới nắm lấy tay còn lại của Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao cầm lòng chẳng đặng, giơ tay xoa đầu cô bé.Lão Giang đã có tuổi, đi một chuyến này, ông cũng đã đủ mệt, cuối cùng dặn dò nói: "Chuẩn bị chút, còn phải hành lễ song thân đấy."Với thân phận và địa vị của Lão Giang, nếu không phải Tần Ý Nùng, thật sự chẳng có mấy người có thể mời mọc được ông, càng không nói tới nhờ vả làm việc. Tần Ý Nùng cảm ơn ông, buông tay Đường Nhược Dao ra trước, đích thân tiễn Lão Giang về lễ đường nghỉ ngơi.Sau khi quay lại, cô ấy tháo mũ phượng xuống cho Đường Nhược Dao, hai người lại giúp đỡ nhau tháo cầu vai xuống, tới lễ đường gặp phụ huynh cùng quan khách.Tần Ý Nùng biết Đường Nhược Dao vẫn luôn giữ trong lòng việc Hàn Ngọc Bình và Lương Thục không phát lì xì cho cô, lúc này đang trên đường đến lễ đường, liền miết lấy lòng bàn tay của cô, trêu đùa nói: "Bây giờ em có thể nhận lì xì rồi, mà không chỉ một chiếc."Đường Nhược Dao mắng cô ấy: "Đáng ghét."Vốn là lời mắng yêu của cặp tình nhân nhỏ, Tần Ý Nùng lộ ra vẻ mặt với mấy phần thật thà: "Ngày đầu tiên kết hôn em lại nói ghét chị." Cô ấy đau lòng nói, "Em thật sự ghét chị sao?"Đường Nhược Dao: "..."Nhóm Văn Thù Nhàn và Lâm Nhược Hàn đều đã quay về lễ đường, Đường Nhược Dao nhìn xung quanh, chỉ có bóng dáng một người làm đang quét dọn ở phía xa xa, nhỏ tiếng nói: "Thích."Tần Ý Nùng gạn hỏi: "Thích cái gì?"Đường Nhược Dao có chút thẹn quá hóa giận, nói, "Thích chị, được chưa?"Tần Ý Nùng sắp rơi nước mắt, tủi thân nói: "Em hung dữ với chị."Đường Nhược Dao: "..."Cô bị dáng vẻ như vậy của Tần Ý Nùng chọc cười, ai ngờ Tần Ý Nùng nói tiếp một câu: "Nương tử, tại sao em lại hung dữ với ta?"Đường Nhược Dao: "Ha ha ha."Nương tử là cách xưng hô quỷ quái gì vậy chứ?Người cổ đại mới gọi như thế, không phải người hiện đại đều gọi là "vợ" sao?Tần Ý Nùng sẽ gọi mình là vợ sao? Đường Nhược Dao đột nhiên nghĩ như vậy, sau đó cô liền không cười được nữa.Trái tim của cô không ổn rồi.Tần Ý Nùng như sớm đã có dự đoán về tiếng cười của cô, cô ấy cũng cười, trong nụ cười có chút hàm ý sâu xa, đôi môi đỏ khẽ cử động, Đường Nhược Dao cảm giác cô ấy muốn gọi "vợ", trái tim bắt đầu tăng tốc, trước mắt dường như cũng say sẩm.A a a! Bây giờ khoan đừng gọi, lát nữa cô còn có chính sự nữa.Khuôn mặt Tần Ý Nùng dịu dàng, nói: "Phu nhân."Không phải "vợ", nhưng lực sát thương cũng không kém là bao. Có một số người hiện đại vẫn gọi như thế, đặc biệt là người đời trước, ví như Hàn Ngọc Bình, thường gọi Lương Thục như vậy.Đường Nhược Dao cảm thấy bản thân biến thành "viu" một cái nổ thành pháo hoa trên trời, gò má cô nóng lên, dưới ánh đèn đỏ càng thêm đỏ, ngay cả vành tai cũng đỏ ửng.Mặt mày Tần Ý Nùng mang theo nụ cười, đưa tay ra, ôm lấy cô, Đường Nhược Dao vùi khuôn mặt nóng bỏng của mình vào lòng cô ấy.Lâm Nhược Hàn đứng cách đó không xa: "Khụ."Tần Ý Nùng không buông tay, ngẩng đầu nhìn sang, nhàn nhạt nói: "Vô lễ chớ nhìn, có văn hóa không thế?"Lâm Nhược Hàn vui vẻ nói: "Cô có văn hóa, ôm ôm ấp ấp giữa thanh thiên bạch nhật, vô lễ chớ ôm, cô hiểu không?"Tần Ý Nùng đáo: "Nào có thanh thiên bạch..."Âm thanh còn chưa dứt, một hàng người tằng tằng tằng xuất hiện ở sau lưng Lâm Nhược Hàn như nhổ củ cải.Văn Thù Nhàn, Phó Du Quân, Thôi Giai Nhân, Ninh Ninh, còn có mấy người quen, ngay cả Kỷ Vân Dao cũng tới, mặt mày vui vẻ như thấy người gặp hoa xem kịch.Tần Ý Nùng: "..."Dù sao thể diện của Tần Ý Nùng hôm nay cũng đã mất sạch, chỉ là liên lụy tới Đường Nhược Dao đang ở cạnh cô ấy, Đường Nhược Dao đã không dám ngẩng đầu lên nữa.Ánh mắt Tần Ý Nùng đáng thương, giọng điệu có chút van nài: "Mấy vị, cảm phiền..."Mấy người tới góp vui vô cùng nể mặt lui đi, chỉ có Lâm Nhược Hàn mặt dày vẫn đứng nguyên tại chỗ.Tần Ý Nùng lườm Lâm Nhược Hàn.Lâm Nhược Hàn mới rời đi, vừa đi vừa ha ha ha.Tần Ý Nùng thật là phiền chết mất.Hai người Tần Đường sắp xếp tâm tình, mới đi về lễ đường.Lễ đường giống như ban nãy, bày chiếc bàn lớn với ba chiếc ghế, là chỗ của phụ huynh.Lão Giang hô: "Hành bái lễ, tấu nhạc..."Âm nhạc vang lên.Lâm Nhược Hàn là người đa năng, lúc này lại bưng khay lên trước, dùng lụa đỏ làm lót, bên trên đặt hai chén trà.Trước tiên là kính vợ chồng Hàn Ngọc Bình.Trên danh nghĩa, hai người là trưởng bối phía Đường Nhược Dao, cho nên Đường Nhược Dao dẫn Tần Ý Nùng bái kiến. Nhưng thực tế là Đường Nhược Dao cùng Tần Ý Nùng sửa lại xưng hô, hai người đã thương lượng, Tần Ý Nùng đã sớm không còn tình cảm với Tần Hồng Tiêm, hôm nay cũng có thể triệt để buông xuống, dứt khoát nhận Hàn Ngọc Bình là bố.Nhưng tất cả những chuyện này Hàn Ngọc Bình đều không biết, ông nhận Đường Nhược Dao làm con gái nuôi, theo lí mà nói, hai người phải gọi ông là "bố nuôi", bố nuôi cũng là bố, còn có những hai cô con gái, Hàn Ngọc Bình rất hài lòng.Ông ngồi ngay lại, cảm giác đau lòng ban nãy cũng biến mất, vui vẻ đợi hai người sửa lại xưng hô.Tần Ý Nùng bưng trà lên, hai đầu gối quỳ trước mặt ông, tròn vành rõ chữ nói: "Bố, mời bố uống trà."Hàn Ngọc Bình nhất thời ngây ra.Ông đã hơn sáu mươi, lúc nhỏ bị bố cầm kìm gắp than đánh cũng không giống ngày hôm nay, đột nhiên nước mắt rơi đầy mặt. Tuy còn chưa tới lượt Lương Thục, nhưng bà đã vui vẻ rơi lệ. Nhìn Hàn Ngọc Bình ngẩn người khóc lóc, vội đưa tay đánh lên tay nhắc nhở ông."Trà, trà."Hàn Ngọc Bình lau mặt, nhận lấy trà, uống một hơi cạn, cười tới nếp nhăn sâu hơn rất nhiều, đặt về khay: "Tốt, tốt, tốt."Ba tiếng tốt liên tiếp.Tần Ý Nùng ngấn lệ cười lên.Lương Thục lại nói: "Lì xì.""Ờ ờ." Hàn Ngọc Bình vội vàng rút lì xì trong túi áo ra, đặt lên khay, "Cái kia..." Ông quay đầu nhìn Lương Thục, nhỏ tiếng nói, "Còn phải nói gì sao?"Mặt mày Lương Thục không nhịn được nhìn thẳng: "Không cần."Hàn Ngọc Bình vui vẻ rộ trên mặt, ngồi ở đó tươi cười.Đường Nhược Dao bái theo, cũng nói: "Bố, mời bố uống trà."Hàn Ngọc Bình tươi cười đáp: "Con ngoan."Hai tay nhận lấy trà, bình đẳng như nhau, cũng uống cạn, tặng lì xì.Tần Ý Nùng lại bái kiến Lương Thục: "Mẹ, mời mẹ uống trà."Lương Thục khóc cũng nhã nhặn, lấy khăn tay lau nước mắt ở khóe mắt, sau khi đặt lì xì lên khay của hai người, thành tâm chúc phúc, nói: "Hi vọng hai con có thể dìu dắt giúp đỡ lẫn nhau, đầu bạc răng long.""Chúng con sẽ làm vậy ạ."Cuối cùng kính Kỷ Thư Lan.Cô dâu mới lại gặp quan khách hai bên.Tiếng nhạc tại hiện trường đột nhiên trở nên tinh nghịch.Lâm Nhược Hàn lấy quả cầu bằng lụa dùng lúc bái đường, đưa vào tay Đường Nhược Dao, còn bản thân nhanh chóng hòa vào dòng người.Lão Giang cười lên, hô: "Tân nương ném tú cầu..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com