TruyenHHH.com

Làm càn(Englot)

Bản sắc

LinnPhngg4

-Không quen.

Charlotte: "Quen."

Hai người đồng thanh đưa ra câu trả lời khác nhau.

Hàn Ngọc Bình:

-Hả?

Ánh mắt của Engfa và Charlotte nhanh chóng lướt qua nhau trong không trung, rồi lại nhanh chóng rời đi.

Engfa: "Quen."

Charlotte: "Không quen."

Lần nữa đồng thanh nhưng câu trả lời vẫn khác nhau.

Nếp nhăn giữa ấn đường của Hàn Ngọc Bình lập tức sâu lại, mặt lạnh nói:

-Hay là hai đứa đánh nhau một trận? Thống nhất câu từ đi.

Lớn bé có thứ tự, Charlotte biết ý im lặng, Engfa dùng không tới một giây để điều chỉnh cảm xúc hỗn loạn của bản thân, sắc mặt như thường, vắn tắt gọn gàng bàn giao:

-Có duyên gặp mặt hai lần.

Dừng một lúc, cô ấy lại nhàn nhạt bổ sung.

-Không thân.

Khóe môi Charlotte khẽ động, phụ họa Engfa:

-Đúng vậy ạ.

Sau đó cô tự rót cho mình một chén trà, tự nhiên bưng chén lên, cong khóe mắt, cười với Engfa:

-Ảnh hậu Engfa là tiền bối mà em kính trọng nhất, lần này có thể có được cơ hội hợp tác với Ảnh hậu Engfa, thật vô cùng vinh hạnh. Em lấy trà thay rượu, kính cô một chén.

Cô đã nói như thế, Engfa cũng không tiện từ chối, lấy chén rượu của mình uống một hơi cạn.

Bàn tay bị thủy tinh rạch bị thương mới hồi phục như bình thường từ hai hôm trước, vừa giải thoát khỏi lệnh cấm rượu, không uống được thứ trà nhạt mồm nhạt miệng kia, có cơ hội uống rượu liền uống rượu. Nhưng trước giờ cô ấy luôn có chừng mực, rất hiếm khi uống gấp như thế.

Ánh mắt Charlotte lóe lên một tia phức tạp, nhìn ấn đường không ép nổi âm u của Engfa trước mặt.

Engfa không chào đón cô.

Giống như bản thân cô không chào đón Engfa.

Charlotte không đau lòng vì chuyện này, chỉ là cô đang nghĩ: Tại sao?

Bởi vì tối hôm đó bản thân để cô ấy đợi ba bốn tiếng đồng hồ sao?

Đa số thời gian quan hệ giữa bọn họ đều là quan hệ một chiều, Quan Hạm chịu trách nhiệm truyền đạt yêu cầu và suy nghĩ của Engfa, nếu Charlotte không có việc gì sẽ không làm phiền cô ấy. Từ lần tạm biệt trước đến nay đã gần hai tháng, không ai liên lạc với ai. Charlotte cho rằng công việc của Engfa quá bận, tình trạng như thế không phải chưa từng thấy trước đây, không cần gặp mặt, vừa hay lại đúng với ý cô.

Không ngờ rằng khi gặp lại, lại nhìn thấy một Engfa... xa lạ như thế.

Cô có thể cảm nhận được cảm xúc của cô ấy, không phải là loại vui buồn luôn luôn điều chỉnh vừa đủ khi ở trước mặt cô, mà là không thể khống chế bản thân, một giây khi vừa chạm mắt lúc ban đầu, thậm chí Charlotte có thể quan sát rõ ràng được sự tuyệt vọng, giãy giụa cùng kϊƈɦ động muốn phất áo rời đi trong cô ấy.

Giống hệt với bản thân cô.

Bản thân thích cô ấy, một tấm chân tình bị giẫm đạp không toàn thây, không thể không nhịn đau mà từ bỏ.

Cô ấy thì sao? Cô ấy có lí do gì không muốn gặp cô?

Cô không kiềm chế được mà dừng tằm mắt trêи người Engfa nhiều thêm một giây, một giây sau, lướt qua ánh mắt của Engfa, mi mắt dài rũ xuống, giấu đi suy nghĩ nơi đáy mắt.

Rõ ràng miệng vết thương đã lành, nhưng khi Engfa nắm chặt tay trái, cảm giác đau đớn khi thủy tinh đâm vào da thịt vẫn mơ hồ trào lên. Dường như cô ấy không thể nặn ra một nụ cười thân thiện hoàn hảo, dứt khoát không miễn cưỡng bản thân, co mình lại ở một bên, ngồi tùy hứng như con đà điểu.

Ảnh hậu Engfa buồn bực không lên tiếng, chỉ chăm chú ăn thức ăn uống rượu, Hàn Ngọc Bình hỏi tới cô ấy, cô ấy mới hé miệng vàng miệng ngọc trả lời một hai từ. Hàn Ngọc Bình là người ít nói, không có tính cách có thể kết thành một khối với diễn viên như Lâm Quốc An, những điều nên hỏi ông đều đã hỏi Charlotte lúc thử vai. Dần dần bàn ăn vô cùng im lặng, chỉ có Charlotte đang cố gắng điều chỉnh không khí.

Buổi gặp mặt của hai diễn viên chính, giống như chiến trường đã tiêu tan mùi thuốc súng sau một cuộc chiến đẫm máu, kí hiệp định hòa bình ngừng chiến, binh sĩ hai bên địch ta gặp mặt, không ai lên tiếng.

Sau khi Charlotte rời đi, Engfa lưu manh xua tay, nói:

-Đạo diễn Hàn, phim này cháu không diễn nữa. Cháu và cô ấy, chú chỉ có thể chọn một.

-Hai đứa có thù à?

-Không có.

Engfa nhân lúc ông đưa ra câu hỏi tiếp theo, nhanh miệng nói.

-Đã nói bọn cháu không thân, chỉ là cảm giác của cháu với cô ấy không quá tốt.

-Sao tôi lại cảm thấy tốt lắm nhỉ? Người ta vô cùng xuất chúng, cháu biết vì vai nữ chính này của cháu mà tôi tốn bao nhiêu công sức không? Suốt thời gian này chưa có hôm nào ngon giấc.

-Cháu biết, vất vả cho tấm lòng của chú. Nhưng thật không được, giữa diễn viên và diễn viên phải chú trọng đến sự hòa hợp, hai chúng cháu..

Hàn Ngọc Bình không cần nghĩ cắt đứt lí lẽ sai trái của cô ấy, trách móc nói:

-Vớ va vớ vẩn, cháu đọc quyển sách nát đó ở đâu đấy?

Hàn Ngọc Bình:

-Đạo diễn hạng ba mới bị khí thế của diễn viên hạn chế, làm đạo diễn mà ngay đến diễn viên cũng không dạy dỗ được thì gọi gì là đạo diễn? Ờ, chuyện gì cũng để diễn viên làm, đạo diễn ở phía sau đợi tìm lông bới vết à? Hơn nữa, chưa diễn chung làm sao cháu biết có hợp hay không? Ánh mắt của tôi chuẩn, hay ánh mắt của cháu chuẩn? Tôi vừa nhìn hai đứa đã thấy rất hợp.

Ngón tay Engfa vô thức vân vê tấm khăn trải bàn, bối rối nói:

-Chú, cháu thật sự không được.

Hàn Ngọc Bình nhìn cô ấy.

Rất lâu sau, ông hít sâu một hơi:

-Có phải cháu có chuyện gì giấu tôi không?

Engfa lắc đầu, biểu cảm ngụy trang đến không khe hở, nở nụ cười nói:

-Thật sự không có.

-Vậy cháu có chuyện gì?

Hai mắt Hàn Ngọc Bình tinh như cú vọ, trầm giọng lại, thốt ra từng chữ.

-Trước nay tôi chưa từng nghe thấy hai từ "không được" trong miệng cháu, tôi bảo cháu về nhà nghỉ ngơi, không phải bảo cháu nghỉ hưu dưỡng già, mài mòn hết tinh thần diễn viên.

-Cháu...

Engfa chầm chậm ngồi thẳng lên.

-Tôi không quan tâm cháu có thiện cảm với cô ấy hay không, đến phim trường của tôi, thì là người của tôi, ngoài vai diễn, không có những chuyện khác. Cháu trả lời tôi lại một lần, cháu làm được hay không được?

Engfa im lặng rất lâu, gật gật đầu.

Hàn Ngọc Bình quát:

-Nói!

Engfa cao giọng nói: "Được!"

Khoảnh khắc này giống như đưa cô ấy quay lại thời mới bước chân vào giới điện ảnh, Hàn Ngọc Bình cũng từng chút từng chút khơi gợi sự tự tin trong cô.

Ba năm cô ấy quay phim truyền hình, bị những lịch trình bất tận quấn lấy, từ phim trường này đến phim trường khác, từ lịch trình này đến lịch trình khác, giống như một cái máy kiếm tiền không thể nghỉ ngơi. Cô ấy muốn đi học kĩ năng diễn xuất để nâng cao bản thân, nhưng bị người quản lí sắp xếp lịch trình kín đến mức không có một kẽ hở. Sau đó xảy ra một số chuyện nghiêm trọng, cô ấy không nhịn được nữa, thời điểm đó mâu thuẫn với người quản lí khi ấy càng ngày càng kịch liệt, sau đó không lâu cô ấy lại bị người ta cấm cửa, vì từ chối sự sắp xếp của công ty mà vùi sâu trong lớp tuyết, khoảng thời gian ấy chính là đáy vực sâu thẳm nhất trong sự nghiệp diễn xuất và cả cuộc đời của cô ấy.

Sau khi vào đoàn làm phim của Hàn Ngọc Bình, một là cô ấy không có kinh nghiệm diễn phim điện ảnh, hai là những lời bàn tán từ người bên ngoài, cho dù cô ấy có chống đỡ được lớp da bên ngoài, mạnh mẽ giống như không quan tâm, nhưng cũng không có cách nào giấu nổi tự ti và sự nhút nhát luôn ngập tràn quanh người.

Có một hôm đoàn phim nghỉ trưa, buổi sáng có cảnh quay độ khó cao, Engfa diễn thế nào cũng không khiến Hàn Ngọc Bình vừa ý, ngay ở trước mặt đoàn làm phim, bị mắng suốt cả buổi sáng không ngóc đầu lên được.

Cô ấy ngồi ở một góc vô cùng im lặng ăn cơm hộp, đột nhiên rất muốn khóc, sau đó không nhịn được, thật sự khóc lên.

Đương nhiên, không dám phát ra âm thanh, chỉ yên lặng rơi lệ đầy mặt. Cô ấy cúi đầu rất thấp, nước mắt rơi xuống lẫn vào cơm, cứ thế mà ăn.

Bên tai truyền đến tiếng bước chân, Engfa không kịp lau mặt, trước mắt đã xuất hiện một bóng người.

Cô ấy không muốn để người ta nhìn thấy, thế là cúi thấp đầu xuống.

Người đến là Hàn Ngọc Bình.

Hàn Ngọc Bình tự mình mang theo ghế gấp, ngồi xuống trước mặt cô ấy, nói:

-Tôi đuổi hết người xung quanh đi rồi, có thể ngẩng đầu rồi.

Engfa không động đậy.

Hàn Ngọc Bình:

-Cũng không phải lần đầu khóc, lần trước khi thử vai thành công cháu khóc còn thảm thiết hơn thế này, có gì mà tôi chưa thấy, ngẩng lên.

Engfa ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên.

Hàn Ngọc Bình không lau cho cô ấy, cũng không biểu hiện ra cảm xúc thương hại, chỉ nhàn nhạt nói:

-Người bị tôi mắng chất thành đống, cháu không phải là người đầu tiên, cũng sẽ không là người cuối cùng.

-Trước đây có nữ diễn viên, đóng phim của tôi, bị tôi mắng một ngày khóc ba lần, còn đúng giờ hơn cả ăn cơm. Sau đó người phụ trách cơm nước của đoàn làm phim không cần nhìn đồng hồ, chỉ thấy thấy cô ấy khóc, liền biết đến giờ đặt cơm rồi.

Engfa hỏi ông:

-Đạo diễn, có phải cháu không hợp quay phim không?

Hàn Ngọc Bình hỏi ngược lại:

-Cháu cảm thấy thế nào?

Engfa nhớ đến cảnh quay hỏng rất nhiều lần ban sáng, mệt mỏi trào lên lồng ngực, nói:

-Có lẽ vậy, cháu thật sự không được.

Hàn Ngọc Bình không nhanh không chậm châm điếu thuốc lá cho mình, ngậm trong miệng, bình tĩnh hỏi:

-Vậy, ngoài diễn tốt bộ phim của tôi, cháu còn đường khác để đi không?!Bình thường tôi ghét nhất, chính là diễn viên không tin tưởng vào vai diễn của mình, tôi có thể nói cháu diễn không tốt, nhưng bản thân cháu thì không thể nghĩ thế.

Vành mắt Engfa đỏ lên, thiếu chút nữa bị ông làm khóc.

-Cháu sắp đuổi kịp nữ diễn viên một ngày đúng giờ khóc ba lượt rồi đấy, tôi còn chưa mắng cháu nhiều bằng cô ấy đâu.

Engfa nuốt nước mắt lại, đôi mắt thấp thoáng ngọn lửa.

-Được.

Nói một chữ chắc như đinh đóng cột.

Chân trần không sợ đi dép, kiên định đi trêи con đường này, cho dù đụng phải tường chắn cũng sẽ xé rách bức tường ấy ra.

-Nếu cháu nói không được, bây giờ tôi sẽ đá cháu khỏi đoàn làm phim.

Hàn Ngọc Bình hừ lạnh nói.

...

Charlotte ngồi lên xe, sắc mặt rầu rĩ không vui.

Lúc ăn cơm không dẫn theo trợ lí và người quản lí, Mục Thanh Ngô vừa nhìn dáng vẻ của cô như thế, trong lòng thấp thỏm, hỏi:

-Không thuận lợi?

Charlotte gật đầu.

-Vì sao thế?

-Em gặp được diễn viên chính còn lại rồi.

-Là ai?

Mục Thanh Ngô hỏi.

-Engfa.

-Hả?

Đầu tiên Mục Thanh Ngô vui mừng, sau đó lại u sầu, phát tác căn bệnh mẹ già.

-Lần này nhất định tôi phải cùng em vào đoàn làm phim.

Engfa, đại ma vương này, cô ấy không theo, sợ là Charlotte bị ăn tới không còn lại xương trắng.

Không cần Charlotte giải thích thêm, Mục Thanh Ngô đã tự động tìm lí do thay cô, trong lòng đã tính toán đối sách.

Charlotte gặp Engfa xong, liền nhận được kịch bản hoàn chỉnh của đoàn phim gửi tới, tên phim là "Bản Sắc", Charlotte nhướng mày, trong lòng hiện lên một tia nghi hoặc.

Cô ngồi trong phòng sách, việc đầu tiên là đọc hết kịch bản, cuối cùng hiểu được hàm ý của cái tên này. Cuộc đời mỗi người đều có màu sắc cho riêng mình, bị hoàn cảnh và xã hội tùy ý nhuộm màu, nhiều thêm một tầng màu sắc, dần dần khuôn mặt trở nên mơ hồ. Mãi đến khi một ngày, chúng ta gặp được một người, có thể lần nữa làm bùng lên màu sắc của cuộc đời.

Charlotte vân vê trang cuối cùng của kịch bản, những trang giấy vừa được in ra vẫn còn thơm mùi mực, rất lâu không thể tỉnh táo.

Cô không ngờ được, sẽ có kết thúc như thế.

Nằm ngoài tính toán của con người, nhưng lại nằm trong tình cảm, giữa chừng cô còn cho rằng...

...

Ngắn ngủi trong một tuần, Charlotte và Engfa gặp nhau hai lần.

Lần một là ăn cơm, lần hai là nghiên cứu thảo luận kịch bản. Engfa cũng rất khác lần trước, lần này là một Engfa mà cô quen thuộc trước kia. Trong tay cô ấy cầm chiếc bút chì, tư thế nắm bút rất xinh đẹp, Charlotte ngồi đối diện cô ấy, nhân lúc cô ấy cúi đầu, hiếu kì thò chiếc cổ dài nhìn chữ cô ấy viết.

Vừa nhìn thấy liền hết căng thẳng... xấu đến mức ma chê quỷ hờn.

Charlotte không để lại vết tích quay mặt đi, khóe môi cong lên.

Chẳng trách trước giờ Engfa không bao giờ viết chữ trước mặt cô, đoán chừng chỉ có chữ kí tên mới ra hình ra dạng.

Engfa ngẩng đầu nhìn cô một cái, sắc mặt bình tĩnh, không phân biệt vui buồn. Charlotte vội vàng tự nhiên tiếp lời cô ấy:

-Tôi cảm thấy thông minh không đại diện cho việc không kϊƈɦ động, tình cảm luôn cần một chất xúc tác, đặc biệt cô ấy là một người trẻ chỉ mới đôi mươi, ý kiến cá nhân của tôi, xung đột bùng nổ trong kịch bản vẫn chưa đủ.

Engfa phụ họa:

-Tôi cũng cảm thấy như thế, đứng trêи góc độ nhân vật "tôi" mà nói, tôi nên khiến cô ấy bùng nổ.

Sài Tử Thu, anh chàng trạch nam phát ngôn đơn giản mà thô bạo:

-Đổi cảnh hôn thành cảnh giường chiếu?

Hàn Ngọc Bình như có suy nghĩ:

-Tôi cảm thấy có thể, hai người có ý kiến gì không?

Charlotte ấp úng.

Khi cô đọc kịch bản, vô tình cố ý chú ý đến những cảnh thân mật bên trong, ngoài cảnh vai diễn của Engfa chính thức đáp ứng bản thân, những nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước, ngoài ra đều là bản thân chủ động.

Cô không dám trả lời, nếu cảnh giường chiếu được thêm vào, hiển nhiên bản thân... giống cái gì đó.

Engfa tự nhiên hơn cô rất nhiều, lật ngược đầu bút chấm vào trang kịch bản tiếp theo, nghiêm túc nói:

-Tôi không có ý kiến. Nhưng sửa cảnh quay, phải xem có cần thiết không đã, nếu chỉ để bày trò, như thế thì sẽ xa rời ý định ban đầu của chúng ta. Đạo diễn Hàn, chú thấy thế nào?

Sài Tử Thu:

-Còn có thể thế này, hai người...

Anh ấy nói đến hưng phấn, thấy hai vị diễn viên chính đều ở đây, dứt khoát đưa tay kéo một người, cưỡng chế ấn ngồi cạnh nhau, bảo bọn họ diễn thử. Anh ấy không phải diễn viên chuyên nghiệp, chỉnh sửa người thật hết lần này tới lần khác, hai người "dây dưa" rất lâu mới tách ra, tim gan Engfa rất mệt, vô tình cúi đầu nhìn thấy biểu cảm trống rỗng tương tự của Charlotte, khóe môi khẽ cong lên.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau giống như chạm vào vô số kí ức, vô số ngôn từ không thể nói thành lời, sâu đậm khó dứt.

Đột nhiên Sài Tử Thu vỗ tay, kêu lớn:

-Đúng rồi! Đúng rồi!

Hai người đồng thời tỉnh táo, Charlotte rũ mi dài xuống, ngón tay Engfa vô thức run lên, thu hồi ánh mắt, cười hỏi Sài Tử Thu:

-Đúng cái gì?

-Ánh mắt ban nãy, đúng rồi! Quá hoàn hảo! Tuyệt vời! Đến phim trường cứ quay như thế!

Hàn Ngọc Bình nghiêm giọng quát tỉnh Sài Tử Thu đang điên điên khùng khùng:

-Cậu lo kịch bản của cậu là được rồi, còn muốn cướp nghề của tôi à? Tôi có suy nghĩ khác, đoạn này cũng không vội sửa, đến phim trường rồi tính sau.

Hàn Ngọc Bình đă ra quyết định sau cùng.

Ông phát hiện phản ứng hóa học của Engfa và Charlotte có chút thú vị, hai người chỉ ngồi kia không nói gì, cũng có thể khiến người ta phát hiện ra một chút liên hệ quẩn quanh trong đó.

Hàn Ngọc Bình là một người đàn ông đích thực, hoàn toàn không nghĩ đến phương diện hai người vốn có chút gì đó, chỉ cảm thấy hai diễn viên được lựa chọn này rất thích hợp, ông có lòng tin sẽ quay được một bộ phim xuất sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com