TruyenHHH.com

Lac Mat Nhau

"Xin lỗi? Xin lỗi nhận sai là có thể giải quyết được vấn đề sao? Còn con của tôi thì tính thế nào đây?" Lần đầu tiên mang thai lại xảy ra kết cục này, Dung Diệp sao có thể nguôi ngoai?

Chính vì họ mà cô đã bỏ đi bốn năm thanh xuân vui vẻ của mình để đối mặt với những ngày tháng bi thương. Bây giờ chỉ một câu xin lỗi thì sẽ qua được sao?

Nực cười thật!

Nhưng nếu không có họ thì Dung Diệp sẽ không có ngày hôm nay, tất cả đều do họ ban hết, có phải cô nên cảm ơn họ?

"Bác biết là bác đã sai, một sai lầm không thể tha thứ. Bác cũng đã rất hối hận, bác đến đây chỉ muốn nói cảm ơn và xin lỗi con, mong con có thể nguôi ngoai bớt phần nào." Hơn cả tháng nằm viện dưỡng bệnh, ngày nào Khúc Đường cũng mong có thể đến gặp Dung Diệp để xin lỗi cô, nhưng mãi đến hôm nay vết thương của ông mới bình phục hơn, vừa đỡ một chút là ông liền đến ngay đây, ông thật lòng muốn xin lỗi Dung Diệp.

Dung Diệp không trả lời, ánh mắt cơ hồ lướt đi nơi khác.

"Không còn gì nữa hai bác cũng về đây. Con hãy giữ gìn sức khỏe, mặc ấm một chút, dù sao trời cũng đang trở lạnh." Yến Khương đỡ Khúc Đường đứng dậy, bà nói một câu tạm biệt. Thấy Dung Diệp không đoái hoài gì đến liền xoay đầu rời đi mà vô cùng đáng tiếc.

Đợi họ ra tận cửa chính Dung Diệp mới cất giọng hỏi : "Hôn lễ của tôi và Khúc Thần Du hai người có đến không?"

Khúc Đường sợ Dung Diệp lại khó chịu nên vội vàng lắc đầu : "Hai bác sẽ không quấy rầy hôn lễ của con và Thần Du đâu."

"Con cứ yên tâm." Yến Khương bổ sung thêm một câu. Bà nở một nụ cười bi thương sau đó xoay đầu.

Khúc Đường và Yến Khương cảm thấy vô cùng có lỗi với Dung Diệp và Khúc Thần Du. Cũng vì ông bà chỉ nghĩ đến bốn chữ "môn đăng hộ đối" mà đã làm lỡ vỡ tình yêu của hai người trẻ. Đã vậy lại gián tiếp hại chết cháu ruột của mình, bọn họ biết bản thân mình đã sai lầm, cực kì sai lầm.

Họ biết không chỉ Dung Diệp mà cả Khúc Thần Du cũng có thành kiến với họ, vậy nên quyết định không dự hôn lễ của Khúc Thần Du và Dung Diệp là điều hoàn toàn đúng, mặc dù Khúc Thần Du là con của họ.

Chỉ có vậy họ mới cảm thấy giảm bớt tội lỗi một phần nào.

"Dù sao hai người cũng là ba mẹ của Khúc Thần Du, nên đến vẫn là tốt hơn."

Câu nói của Dung Diệp khiến bước chân của Khúc Đường và Yến Khương bỗng khựng lại, hai người cùng lúc quay đầy nhìn về phía Dung Diệp, ánh mắt rưng rưng.

"Con... con chấp nhận hai bác?" Yến Khương vui mừng đến nỗi hai mắt bỗng chốc đỏ lên, bà bấu chặt vào tay mình để chắc chắn rằng bà không nằm mơ.

Dung Diệp đứng dậy, cô chậm rãi bước về phía Khúc Đường và Yến Khương, trong sự ngỡ ngàng của họ, cô bình thản nói : "Quá khứ đã qua, dù sao hai người cũng đã hối lỗi. Bây giờ con cũng nên buông bỏ hận thù rồi."

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi Dung Diệp đã suy nghĩ rất kỹ, cô cũng không muốn hận thù gì thêm nữa, vì khi thù hận một ai thì bản thân cô sẽ không được lợi ích gì, ngược lại còn cảm thấy mệt mỏi đau khổ.

Suy cho cùng hai người họ cũng là ba là mẹ của Khúc Thần Du, chịu sống cạnh anh thì chẳng lẽ cả đời cô cũng không chấp nhận mà tha thứ cho hai người họ? Nếu thật sự như thế thì còn gì gọi là hạnh phúc nữa.

Cuối cùng Dung Diệp cũng có thể buông tảng đá nặng trong người mình xuống, xóa sạch hận thù làm lại từ đầu.

"Con... nói thật ư? Con chịu tha thứ cho chúng ta rồi?" Khúc Đường vì quá vui mừng mà giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.

"Tốt quá, đúng là tốt quá!" Yến Khương bật khóc nức nở, bà nắm chặt tay Dung Diệp đầy hạnh phúc.

Dung Diệp nhẹ nở một nụ cười, cô nói : "Bác trai, bác gái, ở lại dùng bữa với con đi."

Với lời mời mộc ân cần đó thì làm sao Khúc Đường và Yến Khương có thể cự tuyệt, họ còn vui mừng không hết nữa là. Hai người cùng nhau vào trong, Dung Diệp thì vào bếp tiến hành nấu ăn, tuy Yến Khương có đòi nấu cùng cô nhưng cô đã ngăn lại, cuối cùng bà cũng thỏa hiệp.

Khúc Đường và Yến Khương vui mừng không ngớt, họ nhanh chóng gọi điện cho Khúc Thần Du.

Khoảng một lúc sau đó Khúc Thần Du mới bắt máy, Yến Khương vội thông báo tin tốt : "Thần Du, Dung Diệp đã chấp nhận tha thứ cho ba và mẹ rồi, mẹ thật sự rất vui!"

"Mẹ... nói thật chứ?"

Tuy những ngày qua Dung Diệp không nói gì đến ba mẹ của anh nhưng Khúc Thần Du biết khúc mắc trong lòng cô vẫn chưa thể gỡ được, anh còn e là cả đời này Dung Diệp cũng không tha thứ cho họ.

Tức nhiên Khúc Thần Du không trách Dung Diệp, anh tự mình đăng ký kết hôn và chuẩn bị tiến hành hôn lễ cũng không nói với Yến Khương và Khúc đường một câu, bởi anh không để tâm đến những lời họ nói, vì họ đã từng làm tổn thương cả anh và Dung Diệp.

Nghe được tin này tuy có bất ngờ cũng có vui mừng, nếu Dung Diệp đã mở lòng ra được thì tốt quá! Nhưng dù sao ba mẹ của anh cũng là người sai, anh lại sợ Dung Diệp miễn cưỡng bản thân mình.

"Thật."

Nghe được lời khẳng định của Yến Khương Khúc Thần Du liền bật dậy, anh nhanh chóng lao ra khỏi phòng làm việc lấy xe rời khỏi Khúc thị trở về Hạ Uyển.

Yến Khương vui mừng nói với Khúc Đường : "Anh à, chúng ta đã phạm sai lầm một lần, bây giờ nhất định phải bù đắp tốt cho Dung Diệp, con dâu của chúng ta!"

"Đúng vậy, dù sao này có thế nào cũng không thể mắc sai với Dung Diệp nữa, những năm quá nó đã quá khổ rồi!"

Lúc Khúc Thần Du về đến cũng là lúc Dung Diệp chuẩn bị xong thức ăn, cô biết chắc anh cũng về nên đã dọn chén đũa đầy đủ.

"Mẹ, Diệp Diệp đâu?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com