TruyenHHH.com

Lac Hau Dn Bao Cao Nghien Cuu Cong Luoc Lao Dai

"Hoan nghênh các hành khách, mời các vị chú ý, chuyến bay UA858 từ Los Angeles đến nhà ga này đã đến. Ladies and gentlemen, may I have your attention please..."

Người phụ nữ ngồi ở trong góc không xa đứng lên, chậm rãi đi về phía cửa đón. Người phụ nữ này da thịt trắng nõn, mái tóc hơi xoăn, vóc người không tính là cao gầy nhưng cũng tuyệt không tính là lùn, đeo một cái kính râm gần như che kín nửa gương mặt cô, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, là một người rất đẹp. Sân bay luôn là nơi bước chân vội vã, chỉ có mỗi cô mặt mũi trầm tĩnh, đứng nghiêm ở đó, nhưng từ động tác nhìn quanh hướng vào bên trong cửa của cô thật không khó nhìn ra cô đang mơ hồ mong đợi.

Bắt đầu có hành khách rải rác đi ra, Phó Dung Âm tháo kính mắt xuống kẹp trên cổ áo, bốn năm không gặp, không biết đứa trẻ đó bây giờ biến thành dáng vẻ gì, có cao lên hay không ? Mập hay gầy ?

Một lúc lâu sau, những người bên người gặp lại người thân và bạn tốt vui sướng lần lượt rời đi, chỉ có Phó Dung Âm vẫn duy trì tư thế ban đầu như cũ, trên mặt không có chút cảm xúc, cũng không có chút mất kiên nhẫn nào. Bất chợt, khóe miệng cô nâng lên một nụ cười, nhìn về phía một chỗ, người kia rõ ràng cũng thấy được cô, đang muốn toét miệng cười một tiếng nhưng chợt thu lại, vẻ mặt biểu hiện có chút buồn cười. Ngụy Anh Lạc nhìn chung quanh, chắc chắn chỉ có một mình Phó Dung Âm, nụ cười kia mới lần nữa hiện lên khuôn mặt, đồng thời đẩy xe hành lý chạy chậm đến chỗ Phó Dung Âm. Còn chưa đến gần đã giang hai cánh tay, chuẩn bị sẵn sàng cho một cái ôm sau bốn năm.

Trong ngực tràn đầy mùi thơm hoa nhài, đó là suy nghĩ của mình suốt bốn năm, mùi vị của Phó Dung Âm, hai cánh tay siết chặc, chậm chạp không muốn buông ra.

Đứa trẻ đã cao hơn không ít, hình như so với mình còn cao hơn một chút, nhưng vẫn gầy gò như cũ. Ở nước Mỹ đợi bốn năm, mấy thứ đồ ăn đầy dầu mỡ kia cũng không thể đút nàng mập ra.

Nhẹ nhàng vuốt đầu nàng, mặc cho nàng gắt gao ôm chặt mình. Đứa trẻ này từ trước tới nay rất dính cô, bỗng nhiên đưa người ra nước ngoài bốn năm, nếu nói Phó Dung Âm không đau lòng là giả, hơn nữa, mình quả thật cũng rất muốn nàng.

Ngụy Anh Lạc ngửi thấy mùi thơm trên người cô, mũi không tự chủ được bắt đầu ê ẩm, vội vàng hít sâu một hơi, nhịn lại ý muốn khóc, nàng cũng không muốn mới vừa thấy được Phó Dung Âm đã rơi nước mắt.

Ban đầu Phó Dung Âm đưa nàng đến Mỹ học, suốt bốn năm không cho phép nàng trở lại. Vào lúc lễ tết gì trong phòng ngủ chỉ còn mỗi mình nàng, nàng cũng chỉ có thể ngẩn người làm ổ trên giường, nàng muốn gọi điện thoại cho Phó Dung Âm, nhưng nàng biết, mười cuộc có chín cuộc là kết nối không thông. Bốn năm qua các cuộc điện thoại giữa các nàng có thể đếm được trên đầu ngón tay, cô luôn có một đống chuyện phải xử lý, mấy tháng đầu Phó Dung Âm còn cố gắng chống đỡ mà trò chuyện video với nàng một hồi, nhưng lần nào cũng không được mấy phút đã mệt đến thiếp đi. Sau đó Ngụy Anh Lạc không đành lòng thấy cô mệt mỏi, hơn nữa mỗi lần nhắc tới chuyện mình muốn trở về đều sẽ bị Phó Dung Âm bẻ lái đi, lâu ngày số lần nói chuyện phiếm cũng ít đi. Nhưng càng là như vậy, nhớ nhung lại càng nhiều, nàng bắt đầu rơi vào trong ký ức với Phó Dung Âm, từ từ suy nghĩ lại từng câu mà cô đã nói qua. Giống như nụ cười vừa rồi mà mình không kịp thu lại vậy, đó là bởi vì cô nói với nàng "Không thể để lộ tâm tình của mình với người ngoài." Nhưng Phó Dung Âm lại không phải người ngoài.

Ngụy Anh Lạc đã từng khóc nháo, đã từng oán giận, tại sao cô lại phải bắt mình rời đi ? Thậm chí khi ở trên máy bay nàng cũng còn có thể nhịn, nhưng lại không nhịn được sự mừng rỡ và mong đợi khi sắp nhìn thấy cô, loại cảm giác này thật không tốt, như gai ở trên lưng, bạn thậm chí không thể thấy được nó, nhưng thời thời khắc khắc nó đều biểu hiện rõ sự tồn tại của mình... Có điều những tâm tình này vào lần đầu tiên nhìn thấy Phó Dung Âm liền tan thành mây khói, Ngụy Anh Lạc phải thừa nhận, mình thật sự quá nhớ cô. Mùi thơm hoa nhài nói cho nàng, nàng trở lại rồi, sẽ không rời đi nữa.

"Được rồi, Anh Lạc." Phó Dung Âm vỗ vỗ lưng nàng, "Chúng ta cần phải trở về, ngồi máy bay mười mấy tiếng, lại còn lệch múi giờ, mệt lã rồi đúng không ? Minh Ngọc và Toàn Tử đang chờ ở bãi đậu xe đấy."

"Dạ." Ngụy Anh Lạc buông cái ôm trong ngực ra.

Đẩy chiếc xe hành lý sớm đã bị Ngụy Anh Lạc ném ở một bên, mang nàng rời khỏi sảnh đón sân bay. Vừa ra khỏi cửa Toàn Tử liền tiến lên đón, hỏi thăm Ngụy Anh Lạc sống tốt không một tiếng, nhận lấy hành lý đi đến chiếc xe Cayenne màu đen cách đó không xa. Minh Ngọc nhìn thấy bọn họ, từ ghế tài xế đi xuống cho Ngụy Anh Lạc một cái ôm thật to.

"Ai da được rồi được rồi, bây giờ ngược lại hiếm khi em không chịu được, không biết ban đầu là ai luôn xem thường em cơ mà, còn không định gặp em." Ngụy Anh Lạc ở một bên chê, một bên vỗ lưng Minh Ngọc, tỏ ý cô nhẹ một chút, mình gần như không thể được rồi.

"Ha, đứa nhóc nhà cô, không nhìn ra lại là người thù dai như vậy !" Minh Ngọc buông hai cánh tay ra, vốn định giơ tay lên đánh nàng nhưng chú ý đến Phó Dung Âm bên cạnh, tay đã duỗi ra một nửa lại yên lặng buông xuống.

"Được rồi hai người các em, mau lên xe đi, Anh Lạc cũng mệt mỏi rồi, sớm về nghỉ thôi." Toàn Tử mở cửa xe, Phó Dung Âm nhấc chân ngồi xuống.

"Dạ, Phó tỷ." Minh Ngọc lên tiếng đáp lại rồi lên xe.

Minh Ngọc là thân tín của Phó Dung Âm, cha cô và bang chủ tiền nhiệm --- cũng chính là cha của Phó Dung Âm là bạn tốt, cô lớn hơn Ngụy Anh Lạc hai tuổi, bởi vì tuổi tác gần nhau nên có quan hệ không tệ. Nhưng hồi Ngụy Anh Lạc mới xuất hiện cô đã ăn không ít giấm, Phó Hằng thiếu gia luôn rất chú ý nàng, ngay cả Đại tiểu thư cũng coi trọng nàng có thừa, rất nhanh liền mang nàng theo bên cạnh mình khiến cho Minh Ngọc thân là thân tín cảm thấy rất bất công. Có điều khi đó vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện, đợi đến khi hai người lớn hơn một chút, nhất là sau khi Ngụy Anh Lạc ra nước ngoài quan hệ của hai người ngược lại đã thân cận hơn rất nhiều, Phó Dung Âm bận bịu, Minh Ngọc lại thành người nàng liên lạc nhiều nhất ở nước ngoài, giống như chị gái vậy.

Minh Ngọc và Toàn Tử ngồi ghế trước, Ngụy Anh Lạc và Phó Dung Âm ngồi ghế sau. Xe Cayenne rất rộng rãi, hai người ngồi hai bên cách nhau có chút xa. Ngụy Anh Lạc nghiêng đầu nhìn Phó Dung Âm một chút, bốn năm trôi qua, mình đã hai mươi hai tuổi, cô lớn hơn mình mười tuổi nhưng trên mặt lại không hề có một tia dấu vết nào của năm tháng. Cô không hề thay đổi, nhưng thứ khác lại thay đổi, không biết bắt đầu từ khi nào, đã không còn thân mật với mình như trước nữa, hình như là một thời gian trước khi đưa nàng ra nước ngoài... Quan hệ của hai người giống như đang ngồi trong xe bây giờ vậy, cách nhau không gần không xa, rõ ràng đang ở trước mắt nhưng lại không cách nào chạm đến.

Phó Dung Âm chưa có nhìn lại mà là nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Ngụy Anh Lạc không biết là cô thật sự quá mệt mỏi hay là đang tận lực tránh tiếp xúc với mình. Lúc Phó Dung Âm nghỉ ngơi không có khí chất lạnh nhạt như thường ngày, sợ là cho dù ai cũng không nghĩ tới, người trước mắt này lại là bang chủ của bang hội lớn nhất thành phố --- Khôn Ninh Bang. Ngụy Anh Lạc đã từng nghe Minh Ngọc nói, ban đầu Khôn Ninh Bang không chỉ có quy mô lớn mà thực lực cũng mạnh nhất trong tất cả các bang hội tại thành phố S, cây to gió lớn. Lúc cha Phó Dung Âm cầm quyền, từng có một lần cảnh sát thực hiện một hành động diệt trừ, cho dù thanh thế rất lớn nhưng chính phủ càng lớn hơn. Sau lần tiêu diệt đó, trạng thái của Khôn Ninh Bang không còn lớn mạnh như trước nữa, nhưng lạc đà dù gầy vẫn lớn hơn ngựa, cho dù các bang phái còn lại âm thầm không phục nhưng thấy Phó Dung Âm cũng phải quy củ kêu một tiếng "Phó lão đại" hoặc "Phó tỷ".

Bên trong xe nhất thời lâm vào một tràng yên lặng quỷ dị, biệt thự ở ngoại ô của Phó Dung Âm cách sân bay rất xa, cho dù không kẹt xe cũng phải mất hơn nửa giờ. Ngụy Anh Lạc nhìn ra ngoài cửa sổ, mới vừa rồi ánh nắng còn tươi sáng mà bây giờ ở phía xa đã có mây đen bay tới, trời sắp mưa à... Giống như tâm tình của mình vậy, từ mừng rỡ lúc mới đầu, bây giờ đã lắng xuống.

Minh Ngọc lái xe rất ổn, Ngụy Anh Lạc dần dần bắt đầu ngủ gật.

Một mảnh đen kịt, mưa nhỏ lộp độp rơi xuống, nàng co rúc trong một xó xỉnh, nhìn dãy nhà đèn đuốc sáng choang phía xa, bên ngoài bày rất nhiều vòng hoa. Theo cơn gió cuối thu thổi lên, đi đôi với tiếng khóc bi thương của mọi người, tất cả mọi người đều mặc quần áo đen, không thấy rõ mặt họ... Nàng đã ba ngày không ăn cơm, nàng nhìn thấy đồ cúng trên bàn muốn trộm đi một ít, nhưng trong lòng lại cực kỳ sợ hãi, vì thức ăn, nàng đã bị đánh không ít.

Đang lúc mọi người vây quanh có một nam một nữ đi ra, hẳn là chị em, hai người nhìn qua cũng không lớn, đều đang đỏ mắt. Nhất là cậu trai kia, nước mắt trên mặt còn chưa khô, thiếu nữ hơi lớn hơn một chút cảm nhận được tầm mắt nàng, nhìn sang hướng này, khiến cho Ngụy Anh Lạc co rút lại một chút, cố sức muốn che giấu chính mình. Thiếu nữ khai báo mấy câu với những người bên cạnh, người nọ lạy một cái, đưa bé trai đến chiếc xe nhỏ cách đó không xa. Sau đó nàng thấy cô đi về hướng mình, Ngụy Anh Lạc nghe được cô nói với người đàn ông bên cạnh "Cho em ấy chút thức ăn, coi như là tích đức cho cha." Nàng còn nghe được người nọ gọi cô "Đại tiểu thư."

Người đàn ông đi tới, đem túi giấy cầm trong tay đặt ở trước mặt nàng, thiếu nữ đứng ở cách đó không xa nhìn sang bên này. Nàng thấy rõ, đó là Phó Dung Âm thuở thiếu thời, nàng nhớ đây là tang lễ của cha Phó Dung Âm, khi đó nàng 9 tuổi, lần đầu tiên thấy cô... Ngụy Anh Lạc không vội mở túi giấy mà chỉ nhìn chằm chằm Phó Dung Âm, thiếu nữ không nhìn nàng nữa, mà là quay đầu nói với người đàn ông một câu "Đi thôi."

Không quay đầu lại.

Cho đến khi bóng lưng mảnh khảnh kia dung nhập vào màn đêm, nàng mới chậm rãi cúi đầu mở túi giấy ra, bên trong có một chút thức ăn, đại khái là đồ cúng xong vô dụng, còn có một ít tiền...

Anh Lạc... Anh Lạc...





*****

Tác giả có lời muốn nói:

Câu chuyện về lão đại Phó Dung Âm x tiểu lang sói nhặt được Ngụy Anh Lạc, bởi vì là bối cảnh hắc bang cho nên khẳng định không phải ngọt văn hài hước không não.

Sửa đổi đối với họ Mãn tộc trong truyện đều là tra xét tài liệu rồi dựa theo sự thật lịch sử mà viết.

Dung Âm là một người điềm tĩnh lý trí, dù sao cũng là lão đại hắc bang mà, tất cả thuộc tính bạch nguyệt quang của cô đều cho Ngụy Anh Lạc.

Về phần tại sao bang phái của Dung Âm lại gọi là Khôn Ninh Bang chứ không phải Trường Xuân Bang thật ra là vì Trường Xuân Bang nghe như trò đùa, cũng không đủ khí thế nên mới chọn Khôn Ninh Cung của hoàng hậu ở các triều đại làm tên bang phái.

Cuối cùng, lời văn có hạn, tiếp nhận bất cứ lời phê bình đề xuất nào.



*****

P/S: Mở màn chương đầu tiên nè 🥳🥳

Cái tên Trường Xuân vừa nghe là thấy không phù hợp rồi, người ngoài nghe vô có khi còn tưởng đây là hội chị em phụ nữ nào cũng nên 😅😅

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com