TruyenHHH.com

Lạc giữa thành phố

Câu chuyện 62: Hỗn độn

tenkiutenkiu

Nguyễn Phong Hồng Duy từ lúc nào đã đưa Nguyễn Văn Toàn ra khỏi cuộc hỗn chiến, đạp mây đến một nơi xa khỏi cuộc chiến.

Vẫn là một khu rừng lá sen khổng lồ nhưng cao và dày hơn , nơi đây có hơi chút u ám, ít ánh sáng lọt tới.

Hồng Duy vừa đáp đất liền thảy Văn Toàn xuống phủi phủi tay, mặc cho người kia la oai oái:

- Ui da! Đau!

- Đưa tấm bùa đây.

Toàn nhìn Duy đầy đề phòng.

- Đưa đây!

- Bùa gì? Sao phải đưa?

- Tấm bùa trên người ngươi. Chỉ có một cái đó thôi! Đưa đây!

Nguyễn Văn Toàn nghe lời lục tay áo thụng dài ra một xấp bùa chú vàng vàng, đưa cho y.

Hồng Duy nhìn xấp bùa, mặt đen hơn than:

- Không phải loại này. Cái bùa cầu an, đưa đây.

Văn Toàn lại lấy trong tay áo ra một tờ giấy vàng mới, nhặt bên đường một quả dâu, chùi chùi vô quần rồi mới cắn một cái. Dùng phần bị cắn ra nước đó vẽ hoa vẽ bướm lên miếng giấy rồi đưa cho Hồng Duy, lại nói:

- 5 đồng.

- Đừng có đùa với ta.

Cậu biết hắn thật sự không muốn đùa với mình, mà bản thân cũng không muốn lấy tấm bùa kia ra. Văn Toàn vốn thông minh, chỉ cần vừa nghe tên kia nói đến tấm bùa, trên người cậu ngoại trừ mấy thứ bùa chú hay dùng trong việc bắt ma công lực chẳng có bao nhiêu ra thì chỉ có mỗi tấm bùa của Xuân Mạnh đưa cho cậu là có thể đáng giá. Vậy nên đảo mắt một vòng, cậu quyết định phải giấu cho kỹ tấm bùa này.

Hồng Duy thừa biết cậu đang muốn giở trò, bèn một tay nắm lấy hai cổ chân cậu dốc ngược lên, còn vẩy vẩy mấy cái, cứ làm như người trưởng thành như cậu chẳng có kí lô nào. Văn Toàn bất ngờ bị dốc ngược như vậy, cả tay chân đều theo lực hút của trái đất mà duỗi thẳng ra, thế nên mấy thứ trong tay áo cứ vậy mà tuông ra, nào là bùa chú giấy lộn kính chiếu yêu gì đó rơi ra hết. Đương nhiên kể cả miếng bùa hình chữ nhật nhỏ bằng ngón tay màu xanh kia nữa. Hồng Duy vừa liếc mắt đã nhận ra nó, liền buông Văn Toàn ra, cậu một lần nữa rơi xuống đất kêu cái oạch.

Y cầm thứ đó lên xem xét kĩ lưỡng, xác định đúng thứ cần tìm rồi mới quay đi. Nhưng chưa gì đã bị cậu dưới đất lồm cồm nắm lấy gấu quần. Ống quần của Hồng Duy vừa dài vừa rộng, bị cậu nắm lấy giống như là muốn tụt xuống luôn, liền nhanh tay túm lại.

- Buông ra! Tuột!

- Trả đồ cho tôi!

- Không! Ngươi buông ra!

- Trả đây!

Cả hai vùng vằn một hồi, cuối cùng Văn Toàn nổi máu lên cắn vào ống quyển người kia một cái.

- Ngươi điên à!

Hồng Duy cũng không vừa, cúi xuống cùng người kia tay không đánh nhau. Sức thần so với sức người, nói gì thì nói vẫn hơn gấp mấy lần, chẳng qua mấy chiêu Văn Toàn đã bị áp xuống dưới, mặt mũi bầm dập. Nhưng cậu vẫn cố kẹp cổ người kia thật chặt, một tay còn lần mò về phía tay đang nắm lấy lá bùa của người kia.

Văn Toàn thổi một hơi vào tai Hồng Duy. Đôi tai kia đỏ đỏ hồng hồng bị thổi đến nhột mới chịu buông tha cho cậu, đẩy cậu ra:

- Chơi xấu!

Văn Toàn đạt được mục đích chỉ có thể nhún vai, định chạy thoát thân thì bị Hồng Duy một lần nữa túm lấy cổ chân xốc ngược lên.

- Nè! Đừng có hở một tí là nắm chân người ta xốc lên được không?

Cậu mắng.

Lần này cậu đã giữ chặt tấm bùa, Hồng Duy dù có muốn lấy nó thì cũng có chút vướng víu.

Ngay lúc đó, nhờ vào mùi trên người Văn Toàn, Tiến Dũng với Đức Chinh đánh hơi đến. Cậu vừa thấy hai người đó liền ném miếng bùa về phía họ. Theo bản năng, Dũng bắt rất nhanh, còn Chinh thì chạy lại tìm cách giải thoát cho Toàn. Duy vừa thấy miếng bùa bị ném cho người khác, cũng chẳng thèm quấn Văn Toàn nữa, cứ thế trực tiếp buông tay.

- Anh Toàn. Mau niệm chú!

Văn Toàn hiểu ý liền chấp tay, lẩm nhẩm gì đó, Bùi Tiến Dũng biến hình.

Hồng Duy nhắm anh mà đánh tới, cả hai cứ thế ta một cước ngươi một quyền.

Trong lúc Văn Toàn lẫn Đức Chinh ngoại trừ nhìn người ta đánh nhau chẳng biết làm gì tiếp thì trên đầu hai người, một cái hố hình vuông hiện ra, ba người nào đó từ cái hố đó rớt xuống cái oạch lên người họ.

Dũng với Duy không để ý bên này, vẫn còn đánh nhau.

.

.

.

.

.

.

.

Lại nói đến vài tiếng trước, ở bệnh viện, trong phòng bệnh, có hai bệnh nhân đang nghỉ ngơi.

Tuấn Anh với Văn Thanh sau phẫu thuật, ở phòng hồi sức một thời gian rồi chuyển về phòng thường nằm chờ xuất viện, ở cùng nhau. Lúc này người nhà của họ đã trở về nghỉ ngơi vì cả hai đều không muốn làm phiền gia đình.

Lúc Tuấn Anh đang ngủ lờ mờ cảm nhận được bên cạnh mình có hơi ấm, mới chầm chậm mở mắt ra, liền thấy bóng hình quen thuộc ngày nhớ đêm mong. Ban đầu có hơi bất ngờ, sau đó cũng chỉ mỉm cười dịu dàng:

- Không sao là tốt rồi.

Đức Huy thấy vậy, búng trán cậu một cái:

- Nói em mới đúng. Sao lúc nào cũng liều vậy hả?

Cậu lúc này muốn hỏi anh rất nhiều thứ. Hỏi anh tại sao đến nhân gian rồi không tìm cậu. Hỏi anh tại sao hôm đó lại đột nhiên biến mất. Muốn biết anh có đau không, đã khỏe lại chưa. Nhưng rốt cuộc lại chẳng hỏi gì, chỉ biết cầm bàn tay to của anh áp lên má làm nũng. Anh mặc cậu làm gì thì làm. Thầm thì bên tai cậu:

- Anh sắp đi rồi. Ngoan ở lại dưỡng bệnh cho tốt. Đừng có chạy lung tung.

- Không cho chú đi.

Đức Huy nghe mình bị gọi bằng chú, lại búng trán người kia thêm cái nữa:

- Sao bao nhiêu năm rồi chưa chịu đổi cách xưng hô đi hả?

- Quen rồi! Không được đi nữa. Không cho chú đi.

Anh lại thở dài thêm một hơi, đứng dậy rút tay về, giữa không trung vẽ một hình vuông. Hình vuông đó chính là một cánh cổng. Thấy anh sắp đi, Tuấn Anh liền bật dậy ôm lấy anh từ đằng sau, bướng bĩnh hét:

- Không cho đi!

- Buông ra! Cái thằng này!

Văn Thanh cũng tỉnh dậy từ bao giờ, chạy lại nói với Đức Huy:

- Đi đâu đó, cho em đi với!

- Không! Cả hai đứa đều buông tao ra!

- Không cho đi!

- Cho em theo với! Em theo xem thôi!

Ba người đứng trước cánh cổng vùng vằng một hồi, rồi chẳng biết là ai trượt chân trước, kéo cả ba rơi vào cánh cổng luôn.

Tình trạng năm người nằm đè lên nhau lúc này, nguyên nhân sâu xa là như vậy đó.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com