TruyenHHH.com

La

Vì bài này thật sự rất hợp với câu chuyện của hai đứa, nên mọi người có thể vừa nghe vừa đọc trong suốt câu chuyện của chíp chớp nha. ~



1.

Choi Wooje nghỉ thi đấu đến nay đã được một năm.

Incheon hôm nay, khắp nơi đều phủ nắng vàng tươi, thời tiết cũng vô cùng dễ chịu. Máy phát Radio vẫn đều đặn vang lên những bản nhạc buồn, lặng lẽ trong một góc phòng nhỏ.

Choi Wooje cười hiền, dùng tay miết thật lâu rồi ôm tấm ảnh Moon Hyeonjun hôn chiếc cúp Vô địch thế giới vào lòng.

Vậy là đã từ rất lâu kể từ chấn thương ấy.

Ngày mà em vĩnh viễn sẽ chẳng bao giờ tiếp tục được giấc mơ của mình, tất cả đều chấm dứt ở tuổi hai mươi mốt tuyệt đẹp năm nào.

Choi Wooje đã gặp tai nạn xe hơi trên đường trở về từ LoL Park sau chức vô địch LCK Mùa Xuân năm 2024.

Vụ tai nạn xe đã cướp đi ước mơ của em.

2.

Choi Wooje gặp Moon Hyeonjun vào một ngày xuân, năm em mười lăm tuổi.

Choi Wooje đã từng bị vẻ ngoài của Moon Hyeonjun doạ sợ. Một người anh nhìn có vẻ to lớn, vô cùng dữ dằn, mái tóc cũng rất dài. Choi Wooje rón rén lại gần chào hỏi, nhận được cái chào ngược lại, em thở phào nhẹ nhõm, cũng dặn bản thân không được chọc giận người này dù là bất cứ lý do nào đi nữa.

Choi Wooje lần đầu ở cùng một không gian riêng với Moon Hyeonjun, em chỉ biết cúi đầu xuống màn hình điện thoại, chờ đến khi anh kết thúc ván đấu mới lặng lẽ cùng anh trở về ký túc xá.

Moon Hyeonjun thu gọn hình ảnh rụt rè của em vào mắt, vừa hay lại muốn làm quen với nhóc con này một chút. Hyeonjun kết thúc trận đấu trong im lặng, liền tiến lại ngồi cạnh bên Choi Wooje, làm em không khỏi giật mình hét lên.

"Ối!"

Wooje giật nảy mình, xoay người qua mới thấy Moon Hyeonjun đang nhìn chằm chằm vào màn game vừa hoàn thành trọn vẹn ba sao của mình.

"T-Tiền bối xong rồi sao ạ?"

"Em.. Có muốn ăn đêm không?"

"Dạ sao cơ ạ?"

"Ăn đêm ấy."

"Dạ được..." Choi Wooje nói lí nhí, nhẹ nhàng thoát game, thu dọn mọi thứ vào balo.

"Đừng khách sáo như thế chứ." Moon Hyeonjun bật cười với dáng vẻ lúng túng này của Choi Wooje. "Anh là Moon Hyeonjun, rất vui được làm quen với em."

3.

Moon Hyeonjun đã cùng Choi Wooje lớn lên trong T1 Academy. Hyeonjun luôn chăm sóc em từng chút một, hướng dẫn em những gì em không biết khi phải xa nhà từ quá sớm. Luôn đi theo bảo bọc Choi Wooje, cố gắng không để em dính vào bất kỳ rắc rối nào.

Choi Wooje khi ấy đã nhiều lần lo sợ, Moon Hyeonjun sẽ nản chí mà cũng rời khỏi Academy như những người khác. Có nhiều đêm tập luyện rất khuya, Choi Wooje dựa đầu lên vai anh, tay giơ cao lên khoảng không vô định, vẽ nguệch ngoạc một bức tranh của riêng mình.

"Hyeonjun hyung có ý định sang đội khác không?" Choi Wooje vu vơ hỏi, vẫn giữ nguyên tư thế giơ bàn tay lên trời, không quan sát vẻ mặt của Moon Hyeonjun.

"Sao phải qua team khác?"

"Em sợ anh rồi cũng sẽ rời đi như mọi người..."

Choi Wooje luôn có những lo lắng của riêng mình, Moon Hyeonjun nhìn thấu tất cả. Bao gồm việc em đã chứng kiến quá nhiều người bạn của em đã lần lượt rời khỏi Academy, tìm cho mình một nơi mới. Cũng có người cảm thấy không phù hợp nữa, từ giã cả quá trình cố gắng vừa qua của mình. Choi Wooje cũng suy nghĩ rất nhiều về việc phải đến khi nào em mới được đánh chính, được chính thức ra mắt, được gọi là một tuyển thủ. Hay liệu rằng mãi mãi em sẽ không được ra mắt, tức thì liền nản chí mà rời xa ước mơ này.

Choi Wooje vẫn chỉ là một đứa trẻ tuổi dậy thì, vẫn còn phải mau ăn chóng lớn. Moon Hyeonjun nhìn thấu tất cả những điều mà em suy nghĩ, những điều mà em chứng kiến, thật sự quá sức tưởng tượng cho một đứa trẻ như em.

"Anh sẽ ở đây với em, Wooje."

"Anh hứa đó."

Moon Hyeonjun nói rồi xoay mặt nhìn Choi Wooje, vô thức lấy tay xoa lấy mái tóc bồng bềnh đen tuyền.

4.

Choi Wooje không biết tự khi nào, Moon Hyeonjun lại quan trọng với em như vậy.

Từng cử chỉ trìu mến của anh dành cho em, Choi Wooje từ lâu đã thu gọn tất cả vào nơi sâu nhất trong trái tim mình. Wooje từng nghĩ vu vơ, liệu rằng Hyeonjun có dành một tình cảm đặc biệt nào khác dành cho em không?

Choi Wooje đã dần quen với bữa ăn khuya mỗi khi Moon Hyeonjun tập luyện xong, trên tay là hai túi đồ ăn lớn, toàn là những món mà em thích.

Choi Wooje cũng đã dần quen với việc, em luôn là ngoại lệ của Moon Hyeonjun. Anh luôn sẵn sàng đứng về phía em cho dù là chuyện gì đi chăng nữa. Nhiều lần bênh em vô cớ, hay rõ là em sai nhưg vẫn đi xin lỗi trước.

Nhưng việc em đã quen là một chuyện, nhưng nhỡ đâu Moon Hyeonjun cũng sẽ làm những chuyện đó với những người khác? Phải chăng, sự ấm áp này của anh ấy vốn đã có sẵn, tất cả chỉ là do em ngộ nhận? Rồi sẽ có một ngày, Moon Hyeonjun cũng sẽ nắm tay một cô gái nào đó cùng nhau bước vào lễ đường.

Choi Wooje nghĩ rồi cười cay đắng trong lòng, vốn dĩ cũng chẳng có chỗ dành cho em.

5.

Choi Wooje đã từng thử thổ lộ tất cả cho Moon Hyeonjun nhờ một cơn say bất đắc dĩ.

Khi ấy, cả đội vừa đạt được chức vô địch LCK mùa Xuân năm 2023, trong lúc nhậu nhẹt tiệc tùng, Choi Wooje đã vô tình lấy nhầm ly rượu Soju của anh Sanghyeok mà uống hết một hơi. Chỉ khi vị đắng của Soju ngay lập tức xâm chiếm não bộ của em, em mới biết rằng mình uống nhầm đồ uống rồi.

Chẳng lâu sau đó, Choi Wooje rơi vào trạng thái không tỉnh táo, rồi ngã nhào vào người của Moon Hyeonjun vẫn còn đang gắp thức ăn ở bên cạnh. Bắt đầu nói những thứ em nghĩ rằng bản thân mình sẽ không bao giờ dám nói ra.

Choi Wooje đã thủ thỉ rất nhỏ, Moon Hyeonjun đương nhiên là muốn nghe xem em sẽ nói mớ gì lúc say xỉn như thế này. Nhưng chẳng ngờ lại nhận được ba chữ dõng dạc từ miệng của Choi Wooje.

Em thích anh, Moon Hyeonjun.

Hyeonjun nhất thời hơi ngơ ngác, cảm giác hai bên tai đều đã ù đi. Cậu nhóc bên cạnh anh suốt bao lâu nay, anh luôn xem là người bạn đồng hành quan trọng nhất, giờ đây đang tỏ tình anh.

Choi Wooje không nhớ rõ mình đã lải nhải thêm những gì, ký ức sót lại sau bữa tiệc là con số 0. Em chỉ nghe Ryu Minseok kể lại chuyện em nói mớ tỏ tình như thế thôi.

Nhưng dẫu là em không biết mình đã nói những gì, nhưng thái độ của người chơi đi rừng khoảng thời gian ngắn sau đó đã nói lên tất cả.

Moon Hyeonjun bắt đầu giữ khoảng cách với Choi Wooje.

6.

Choi Wooje đã vô cùng dằn vặt bản thân kể từ sau bữa tiệc hôm ấy. Moon Hyeonjun thật sự bắt đầu giữ khoảng cách với em.

Tháng Mười hai, trời Seoul trở Đông rất lạnh. Năm nay tuyết đặc biệt phủ dày hơn mọi năm. Choi Wooje kết thúc ca stream, uể oải nhìn ra phía cửa sổ nơi trời đang đổ tuyết. Dù cho có mặc bốn năm lớp áo mà vẫn đi về trong cái trời tuyết này thì cũng sẽ cảm vặt mất thôi, Choi Wooje nghĩ rồi chun mũi. Em nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc rời khỏi phòng stream, vô tình đi ngang qua phòng của Moon Hyeonjun.

Choi Wooje hít một hơi, xoay nhẹ tay nắm cửa, đẩy cánh cửa phòng stream ra khẽ nhìn vào Moon Hyeonjun. Anh rõ ràng là biết em đến nhưng vẫn giữ im lặng hoàn toàn. Choi Wooje cảm thấy trong lòng mình như vừa bị ghim thêm một con dao. Nếu là Moon Hyeonjun của những ngày tháng trước, chỉ cần là em xuất hiện, Moon Hyeonjun luôn vui vẻ chào mừng.

"Anh chưa về ạ?"

Một tiếng ừm nhẹ, không có thêm bất cứ câu trả lời nào ngay sau đó. Choi Wooje sớm đã biết sẽ như vậy, nên cũng không dám nán lại thêm chút lâu, sợ sẽ làm phiền anh.

"Vâng. Anh về cẩn thận."

Choi Wooje đóng sầm cửa, rảo bước trên hành lang trụ sở. Mỗi ngày vừa qua thật sự đã trôi qua một cách kinh khủng như vậy, em không tài nào có thể để cho bản thân yên ổn một phút giây nào. Cảm giác tuyệt vọng, cô đơn đến đau lòng này dần bao trùm lấy em. Chúng nhấn chìm em xuống đáy đại dương của sự cô độc. Vốn dĩ cánh tay duy nhất có thể kéo em ra khỏi nơi ấy, cũng đã bỏ em mà đi mất rồi.

Thói quen ăn khuya, tan làm cùng nhau, tất cả đều đã kết thúc luôn kể từ sau khi em lỡ miệng tỏ tình Moon Hyeonjun. Anh cũng không nói gì với em về chuyện đó, chỉ lặng lẽ kéo dài khoảng cách đôi mình, dùng mọi cách đẩy xa Choi Wooje ra khỏi Moon Hyeonjun. Choi Wooje như một chú cún nhỏ bị bỏ rơi, chỉ biết lưu luyến nhìn theo Moon Hyeonjun rời đi khỏi cuộc đời mình một cách thật đau đớn.

Choi Wooje đã khóc đến quên cả trời đất, nhưng có ai biết điều đó? Choi Wooje đã dằn vặt bản thân rồi xuống phong độ, nhưng có ai biết điều đó? Có lẽ cả chính Moon Hyeonjun cũng chẳng ngờ rằng việc anh giữ khoảng cách với em là một tay đẩy thẳng Choi Wooje xuống một cái hố lớn của sự tuyệt vọng.

Em đã ước mơ rất nhiều, về ngày mình sẽ dũng cảm thổ lộ tất cả trước anh. Rồi Moon Hyeonjun sẽ đồng ý, để Choi Wooje vui sướng ôm anh thật chặt.

Em đã hoài niệm rất nhiều, về tháng ngày mình vẫn có thể thoải mái ngồi bên cạnh anh trong phòng chờ trước khi thi đấu. Vẫn có thể vô thức nắm lấy tay anh, lấy lý do hơi lo lắng để có thể tận hưởng sự ấm áp từ bàn tay của Moon Hyeonjun.

Choi Wooje đứng một mình dưới trụ sở của T1, mặc cho trời đang đổ tuyết rất lớn, em vẫn bước đi, bước đi về ký túc xá thật nhanh. Em muốn dùng cái lạnh để quên đi những dòng chảy ký ức đau lòng này của bản thân mình. Wooje cười chua chát trong lòng, câu chuyện về cuộc đời em có lẽ còn lạnh lẽo hơn cả tuyết tháng Mười hai.

Nếu em còn suy nghĩ thêm một chút, trái tim em sẽ thật sự bị đông thành đá mất.

7.

Moon Hyeonjun đã xin đổi sang một phòng riêng, tách phòng không lý do với Choi Wooje mặc cho người đội trưởng kiêm người anh lớn, Lee Sanghyeok trong nhà gặng hỏi đến đau cả cổ.

Choi Wooje sau khi tan làm, trở về phòng chỉ thấy trên bàn mình lẫn chiếc giường là còn đồ đạc. Còn lại đều trống trơn. Choi Wooje nhìn sơ một lượt, cũng đã dần hiểu chuyện gì đang xảy ra.

À, thật sự phải đến mức này sao..

Choi Wooje là em út nên từ trước tới giờ luôn phải ngủ cùng một người trong nhà. Trọng trách trông coi em đã được giao cho Moon Hyeonjun từ rất lâu, nhưng ngày anh lén gặp mặt Lee Sanghyeok để xin đổi phòng đã đặt ra một dấu chấm hỏi rất lớn với cả người đội trưởng.

"Wooje nó không ở một mình được đâu, em biết điều đó mà Hyeonjun?"

"Nhưng em thật sự muốn ở một mình."

"Vậy thì lý do là gì?"

Lần thứ tư Lee Sanghyeok hỏi câu này, Moon Hyeonjun vẫn không trả lời lý do tại sao. Lee Sanghyeok bất lực, xoa hai thái dương, không nhìn vào người em đang đứng chờ đợi lệnh được phép đổi phòng từ mình.

"Em không nói cũng được, nhưng Wooje-"

"Cảm ơn anh."

Moon Hyeonjun lập tức xoay người rời khỏi sau khi nhận được cái gật đầu của Lee Sanghyeok. Người đội trưởng lắc đầu ngán ngẩm, thật sự là không biết đã có chuyện gì xảy ra với mấy đứa nhà anh nữa.

8.

Moon Hyeonjun khi dọn phòng đi, đã để lại tất cả những gì Choi Wooje tặng cho mình. Bao gồm cả con Psyduck em yêu thích nhất mà vẫn đem đi tặng cho anh, giờ đây đã được đặt gọn gàng trong số những món quà bị bỏ lại ở trên bàn. Choi Wooje nhớ hết toàn bộ những gì mà em tặng cho Moon Hyeonjun. Bao gồm cả những đồ đôi, quà lưu niệm mà em mua về cho anh sau mỗi chuyến du lịch xa. Choi Wooje càng nhìn càng cảm thấy đau lòng, em cầm lên con Psyduck mình yêu thích nhất, rồi nước mắt bắt đầu rơi. Moon Hyeonjun thật sự ghét em đến như thế sao? Nhất thiết phải làm mọi cách để em biến mất khỏi cuộc sống của anh như thế à...

Kể từ lúc em nhận ra mình có tình cảm đặc biệt với anh, em cũng chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ tệ đến như vậy. Choi Wooje ngồi thụp xuống sàn, tựa đầu lên cánh cửa phòng lạnh lẽo. Cả căn phòng tối om, chỉ độc nhất một chiếc đèn ngủ, ám lên một bầu không khí cô đơn đến tột cùng. Trong khi chỉ vừa mới những tháng trước, căn phòng này vẫn luôn đầy ắp tiếng cười của em và anh.

Nếu mọi thứ cứ tiếp tục như vậy, em sợ rằng mình chẳng thể sống nổi nữa mất.

9.

Choi Wooje nhiều lần cố tiếp cận thân thiết với Moon Hyeonjun như trước, nhưng tất cả đều bị bơ đẹp, hoặc còn bị anh cằn nhằn rồi bày ra vẻ mặt khó chịu ngược lại.

Choi Wooje đã cố gắng đến ngồi ghế bên cạnh anh trong những buổi ăn, nhưng chưa kịp ngồi thì đã bị anh đuổi đi, nói đây là chỗ của anh Sanghyeok. Choi Wooje vẫn cố giữ nụ cười trên môi, bất đắc dĩ đến ngồi bên cạnh Ryu Minseok. Choi Wooje rất thích món canh tương đậu, nên cả đội luôn đặc biệt gọi cho em một xuất, cũng như không ai giành lấy món ăn đó của em. Nhưng Moon Hyeonjun thật sự quá đáng đến không nhìn nổi nữa rồi, anh vô tư lấy chén canh tương đậu của Choi Wooje ăn hết một hơi trước sự chứng kiến của tất cả mọi người. Choi Wooje chỉ biết nhìn mà không dám nói gì, Lee Minhyeong thấy vậy liền lên tiếng giải vây cho em.

"Ê thằng điên, canh tương đậu là gọi cho Wooje mà?"

"À thế hả. Tao không biết, xin lỗi."

Cái không biết đó rõ ràng là cố tình.

Moon Hyeonjun biết rõ Choi Wooje thích món canh tương đậu đó đến mức nào.

Choi Wooje thật sự không thể nhịn thêm nữa, em rời khỏi bàn ăn rồi chạy vào nhà vệ sinh, khoá chặt cửa khóc một mình. Em cố kìm nén tiếng thút thít của mình, dù cho giờ đây em chỉ muốn có một người ở cạnh bên an ủi rồi lặng lẽ xoa đầu em.

Đến giờ phút này còn có thể nghĩ.

Em ước gì Moon Hyeonjun sẽ chịu quay đầu nhìn xem em đang đáng thương đến thế nào, dù chỉ một chút thôi.

10.

"Anh thật sự không nhìn nổi nữa đâu đấy! Rất cuộc là giữa hai đứa có chuyện gì vậy?" Lee Sanghyeok đập bàn ăn, phá tan bầu không khí ngượng ngùng đã kéo dài như vậy trong ký túc xá được đâu đó đến hai tháng rồi.

Choi Wooje ngừng ăn, bỏ đũa xuống nhìn người đội trưởng đang phát hoả trước mặt mình.

"Choi Wooje em nói đi, Hyeonjun làm gì em?"

Choi Wooje được hỏi đến, em lập tức run rẩy.

"D-Dạ không có gì đâu ạ.. Mọi thứ vẫn bình thường mà anh." Choi Wooje tay run run, em gãi đầu trả lời Lee Sanghyeok trong sự gượng gạo. Trong khi Moon Hyeonjun vẫn ung dung tiếp tục gắp thêm một miếng thịt vào chén.

"Mày nhắm mày không thể hoà thuận nổi thì tốt nhất nên rời con mẹ nó team đi Moon Hyeonjun, đừng có tỏ vẻ như vậy với một đứa nhóc." Ryu Minseok cũng khó chịu lên tiếng, thật ra từ lâu cậu đã nhìn ra được ánh mắt của Choi Wooje dành cho Moon Hyeonjun là không hề bình thường. Cậu nhiều lần muốn khuyên Choi Wooje bỏ đi, Moon Hyeonjun tính cách vốn đã là như thế, như một cây đại thụ vậy, có lay chuyển mức nào cũng sẽ không thay đổi được đâu. Ryu Minseok chỉ biết đau lòng khi nhìn người em nhỏ duy nhất trong nhà liên tục bị hắt hủi vô cớ như vậy, hôm nay thật sự đã đạt đến giới hạn chịu đựng của cả cậu rồi.

"Mọi người bị sao vậy? Wooje cũng đã nói là không có gì rồi mà."

Choi Wooje nghe thấy tiếng vỡ choang.

Phải, là từ trái tim của em.

"Mẹ nó thằng chó..." Ryu Minseok đứng phắc dậy, xốc lấy cổ áo của người đi rừng. Ở đây thật sự sẽ có đánh nhau nếu Choi Wooje không lên tiếng mất.

"Mọi người đừng lo cho em nữa! Không có chuyện gì giữa em và anh Hyeonjun cả, mọi thứ vẫn rất bình thường thôi ạ..." Choi Wooje bất đắc dĩ hét lên, đôi mắt ngấn nước nhìn khung cảnh hỗn loạn đang diễn ra trước mắt mình.

Tại sao mọi thứ dần trở nên tồi tệ đến như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com