La Vi Thuong
Tắm xong cô mới nhận ra từ trưa đến giờ cô chưa bỏ bụng cái gì, dù sao cô cũng quá mệt để nấu ăn, nên cô quyết định xuống cửa hàng tiện lợi bên dưới nhà để mua ít gì đó ăn tạm. Có thể nói chung cư này rất tốt, tiện lợi, bên dưới có các quán ăn, cửa hàng tiện lợi, siêu thị, bên Lô A lại là các cơ quan công sở. Sắp tới Tùng sẽ mở 1 chi nhánh công ty bên lô A, cô còn nói đùa với Tùng, hôm nào anh tăng ca có thể qua nhà cô nghỉ cô sẽ lấy giá của khách sạn 5 sao. Đang nghĩ vẫn vơ cô đụng phải một cô gái, có lẽ lúc ra ngoài cô quên mang kính nên không thấy rõ. "Dạ xin lỗi, tôi vô ý quá: - Ngọc Minh nói. "Chị Min, đúng chị Min rồi, lâu rồi không gặp chị' cô gái bị đụng ngã reo lên. Nhìn kỹ lại hóa ra Tú Vi, là em gái của người ấy.
- À Vi.. Lâu rồi không ai gọi chị là Min. Nên chị hơi bất ngờ. Lâu rồi không gặp em? Em làm gì ở đây?- Dạ, Em mua ít dồ, em mới chuyển đến đây mấy ngày. - Tú Vi nhìn cách ăn mặc của cô, vui vẻ nói - Chị cũng ở đây hả? Em ở chung cư này.- Chị cũng vậy. - Minh cũng khá vui khi gặp lại cô em đã từng thân thiết. Nhưng còn 1 vài điều vướn bận khiến cô không được tự nhiên. - Em vẫn khỏe chứ? - hỏi xong cô muốn đập đầu xuống đất.- Em vẫn khỏe ạ. Chị rảnh không mình uống xíu cà phê tâm sự đi. Mấy năm rồi mới gặp chị.?- Chị còn bận xíu việc. Hôm khác nhé! - Cô nói dối, chỉ là cô không can đảm ngồi xuống nói chuyện với Tú Vi có lẽ cô sợ nghe đến người ấy.- Chị! Cho em số điện thoại chị đi. Chị còn sử dụng số cũ không? Em vẫn còn số chị nè.Minh giật mình không nghĩ sau 3 năm cô bé vẫn còn số điện thoại cô. - Chị vẫn sử dụng số ấy.Tú Vi dè dặt hỏi: Chị Min chị lập gia đình chưa?- Chưa. Sắp thành bà cô rồi đây nà. Còn Anh.. à không có gì.- Dạ, Anh 2 em... - Tú Vi đang định nói gì đó. Thì điện thoại cô reo, cô định mặc kệ nó. thì Minh lên tiếng:- Thôi chị cũng đi đây. hôm nào liên lạc nhé! - Rồi nhanh chân đi như chạy vào của hàng tiện lợi.Tú Vi nhìn theo cô, bắt điện thoại: Em về liền, em vừa mới gặp một người.... - Cô quay đi, chợt nhớ quên mât hỏi Ngọc Minh ở khu nào của chung cư?Vào cửa hàng, Ngọc Minh cảm thấy không đói nữa, nhưng cô muốn uống gì đấy, Cô mua 1 vài lon bia, 2 lon nước ngọt, 1 ít mồi nhắm, nghĩ ngợi 1 lúc cô mua vài gói mì, xúc xích và bánh ngọt. Cô cầm 2 túi lớn về nhà, cô chợt nhớ đến có người từng bảo cô toàn mua thứ linh tinh, bia không tốt, uống bia cùng nước ngọt càng không tốt, mà uống 1 mình, không anh càng không không không tốt. Về đến nhà cô vào phòng, lấy 1 thùng giấy to được quấn kình băng keo, Thanh Thanh - bạn thân và bạn cùng phòng trước đây của cô hay đùa đây là đồ được niêm phong, dù chuyển nhà bao nhiêu lần cô điều mang theo, nhưng cô chưa bao giờ mở ra từ 3 năm trước. Hôm nay, cô rất muốn xem lại nó, nhưng lại không có can đảm mở ra, thế rồi cô đặt nó vào chỗ cũ, bước đến bếp mang bia và đồ nhắm ra, cô lại cái ghế cạnh cửa sổ và uống. Rồi hồi tưởng lại chuyện trước kia chuyện của mười năm qua, hồi tưởng về người ấy - Thiện NhânBạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com