La Thu Thach Dau Gui Kudo Shinichi
Mây mù đã biến mất, nên giờ trên bầu trời hiện rõ vầng trăng. "Trời phương Nam cứ lúc mưa, lúc tạnh ấy nhỉ", Shinichi đứng trên bờ biển vừa ngắm trời vừa nghĩ. Cậu rút điện thoại ra gọi cho thanh tra Megure:- Vâng, cảnh sát ở đây thẳng thừng từchối sự giúp đỡ của cháu rồi. Ấy ấy, sao bác lại xin lỗi cháu? Vâng, dĩ nhiên cháu vẫn điều tra vụ này chứ ạ. Nếu có việc cần cháu sẽ gọi lại sau.Shinichi cúp máy. Như chỉ chờ có vậy, điện thoại của cậu lại lập tức rung bần bật. Nhận ra người gọi sử dụng dịch vụ không hiện số điện thoại, Shinichi biết ngay mình sắp nói chuyện với ai.- Kudo Shinichi phải không? - Giọng bên kia bị bóp méo bằng thiết bị chỉnh âm đặc biệt.- Kẻ bắt cóc hả?- Đúng.- Sonoko vẫn an toàn chứ?- Hiện giờ thì còn.Tên bắt cóc vừa cười vừa nói. Bỗng có tiếng gào của Sonoko vọng ra từ điện thoại:- Đồ điên, thả tôi ra mau!Nghe tiếng kêu đó, Shinichi yên tâm hơn một chút. Giọng nói ở đầu bên kia lại tiếp tục, lần này tỏ vẻ thất vọng rõ rệt:- Ta đã hy vọng nhiều hơn vào cậu kia... Ai ngờ lần ra tay này ta vẫn là kẻ chiến thắng. Ta tưởng cậu giỏi giang lắm cơ mà? Cậu cứ thua thế này, thì còn gọi gì là cuộc chơi nữa... Mai chúng ta tiếp tục nhé?- Cái gì?- Vì cậu có vẻ bí quá, nên lần này ta sẽ cho gợi ý dễ hiểu hơn. Được chứ?Shinichi không nói gì. Kẻ bắt cóc cười khùng khục:- Chà, cậu cứng đầu quá đấy. Vụ bắt cóc sẽ diễn ra vào đúng trưa ngày mai, không lệch một giây. - Hắn cười rồi ngắt máy.- Hừm, ngươi dám coi thường ta quá! - Shinichi nghiến răng kèn kẹt. Nhưng cậu bình tĩnh lại ngay, lấy đèn pin khỏi túi, vừa chiếu lên bãi biển vừa đi tiếp. Cậu muốn tìm nơi cảnh sát phát hiện ra chiếc bình oxy và bộ áo phao mà họ cho là Sonoko đã mặc.Có tiếng gọi Shinichi từ trong bóng đêm. Shinichi giật mình, chiếu đèn về phía có âm thanh, thì thấy một mình Ran đứng trơ trọi.- Thầy cô bảo cậu phải ở yên trong khách sạn cơ mà?- Thế cậu thì sao? - Ran cãi.- Hừm... Mà sao cậu biết tớ ở đây?- Tớ nghĩ Shinichi sẽ quyết tìm ra Sonoko... Với lại, đầu mối duy nhất hiện giờ chỉ có bãi biển này thôi."Đúng là con gái thám tử. Nhưng cô ấy có tài suy luận hơn ông bố nhiều", Shinichi nghĩ thầm.- Của cậu này. - Ran chìa ra một chiếc túi ni lông. - Cậu chưa ăn gì đúng không? Tớ biết cậu mà, cứ tập trung vào vụ án là quên hết những thứ khác.- Cảm ơn cậu.Shinichi mở túi ra, thấy ba miếng cơm nắm và chai nhân trần mua ở cửa hàng. Cậu bóc ngay nắm cơm ra, ăn ngấu nghiến.- Tớ cũng muốn giúp cậu.- Cậu chỉ làm vướng chân tớ thôi.- Tớ muốn giúp Sonoko... Lúc bị bắt cóc, chắc cậu ấy phải gọi tên tớ dữ lắm, thế mà tớ không thể cứu cậu ấy... Với lại, nếu tớ bị bắt cóc, chắc Sonoko cũng không chịu ngồi yên đâu. - Ran nói một tràng, rồi nhìn chằm chằm vào Shinichi dò xét.- Cậu từ xưa vẫn thế, đã muốn gì là không ai ngăn được...- Cậu đồng ý rồi hả! - Ran mừng rỡ.Shinichi tiếp tục xem xét bờ biển, nói vẻ nhường nhịn:- Đành tùy cậu thôi.- Thế cậu tìm ra gì chưa?- Chưa. Nếu có dấu chân của hung thủ thì trận mưa lúc nãy cũng xóa mất rồi.- Cậu nói "nếu" là sao? Hung thủ chắc chắn đã đưa Sonoko lên bờ rồi chứ?- Đúng là cảnh sát đã phát hiện ra áo lặn cho nam giới, bình khí oxy và áo phao bị lấy cắp từ trên thuyền. Nhưng nhỡ đâu hung thủ chỉ đang đánh lạc hướng mọi người thì sao?- Sao cậu lại nghĩ thế?- Thì cậu xem lượng áp suất còn lại trong bình đấy...- Hả?Thấy Ran ngơ ngác, Shinichi rút trong túi sau quần ra một tấm bản đồ, trải lên bãi cát, soi đèn:- Cậu nhìn đi. Bọn mình nghe thấy tiếng vật gì đó rơi xuống nước ở khoảng này trên biển. Còn mấy thứ kia được phát hiện ở điểm này. Hai nơi cách nhau phải đến hơn 2km.- Ừm.- Bình khí oxy bị vứt ở đây có lượng áp suất còn lại là 150, trong khi mức tối đa của bình là 200. Nếu hung thủ vác thêm một người, bơi tận 2km, thì lượng áp suất không thể còn nhiều như thế được.- Ý cậu là... - Ran nhìn Shinichi.- Hung thủ cố tình để lại bằng chứng ở đây.- Thế khi có tiếng vật rơi xuống nước, thủ phạm vẫn ở trên tàu à?- Rất có khả năng đó.- Để tớ xem nào... Khi đó trên tàu có mười học sinh, chú Azuma và anh Minamida của đội lặn Southern, thầy Kitajimà và chị Nishida của Công ty Du lịch Teitan.- Đúng thế.- Tới không tin trong số đó có hung thủ đâu!- Tớ cũng chưa chắc chắn, nhưng chỉ cần khám con thuyền là mình biết ngay.- Cậu định lên cả thuyền à?- Ừ. Giờ này đội khám nghiệm hiện trường đã kết thúc công việc, số người ở lại canh gác cũng ít. Nếu cậu sợ thì quay về đi, không cần đi cùng tớ đâu.Nói rồi Shinichi rảo bước. Ran vội đuổi theo, phàn nàn: "Cậu đúng là xấu tính!".Bầu trời đã bắt đầu hửng đông. Mặt trời từ từ ló dạng, chiếu sáng những đám mây, nhuộm chúng bằng một màu xanh tím. Ran bước trên bãi cát trắng trải dài trước mặt biển xanh mênh mông cùng Shinichi, cảm thấy thật may mắn vì được đắm chìm trong khung cảnh tuyệt vời này với cậu. Nhưng rồi cô lại nghĩ, nếu thủ phạm không bắt cóc Sonoko, thì niềm vui đó sẽ trọn vẹn đến mức nào, và bắt đầu cảm thấy hơi bực bội.Cảnh sát đã chăng tấm băng màu vàng ghi chữ "Không phận sự miễn vào" ngang chiếc cầu dẫn lên con tàu. Shinichi quan sát quanh tàu thật kỹ, nhưng không thấy viên cảnh sát nào. Gần cầu có một chiếc xe cảnh sát, nhưng hai người ngồi trong đó đang mải mê nói chuyện. Thấy thời cơ thuận lợi, Shinichi kéo tay Ran chui qua làn băng, lẻn lên tàu.- Cậu có sao không?- Không sao.- Được rồi, chúng ta lật lại vụ án nhé. - Shinichi nhắm mắt, hít vào một hơi dài, nhớ lại vụ việc. - Sau khi tụi mình lặn, anh Minamida thu dọn đồ lặn và bình oxy.- Ừ.- Thuyền bắt đầu rung lắc mạnh, nên chị Nishida của Công ty Du lịch Teitan gọi học sinh để phát thuốc chống say...- Đúng rồi.- Chú Azuma khi đó lái tàu, còn thầy Kitajima cũng đang trấn an học sinh.- Cả bốn người đều có bằng chứng ngoại phạm, làm sao bắt cóc Sonoko được?- Cậu nói đúng. Có một chi tiết nữa là trong phòng nghỉ mà Sonoko nằm cũng như trên boong tàu có vết chân được cho là của thủ phạm.- Chắc khi thuyền dừng. A, tớ biết rồi! Khi bọn mình đang lặn, có kẻ đã lẻn lên tàu, nấp ở đâu đó. Hắn đợi Sonoko ở trong phòng một mình rồi mặc áo phao cho cậu ấy và lôi cậu ấy xuống biển.- Không thể thế được.- Tại sao không chứ?- Sóng khi đó dữ lắm, mà dòng biển quanh đây vốn đã mạnh rồi. Nếu thủ phạm biết rõ về biển, thì không đời nào mạo hiểm bế thêm một người nữa lặn xuống biển, dù người đó chỉ là một cô gái đi nữa.- Thế thì làm thế nào... - Ran nghiêng đầu.- Chắc chắn hung thủ nằm trong số bốn người kia. Hắn đã dùng mẹo gì đó để tạo bằng chứng giả.Shinichi đứng dậy, chạy về boong phía đuôi tàu nơi có tiếng nước động khi trước. Ran vội vàng chạy theo:- Cậu đừng có tự dưng bỏ đi như thế chứ!
Shinichi ghé sát vào tay vịn, kiểm tra kỹ lưỡng.- Đây rồi! - Cậu kêu lên khi thấy thứ màu đen bám trên lang can. Shinichi dùng đầu ngón tay cọ lên đó, rồi đưa lên mũi ngửi. - Biết ngay mà.- Biết gì cơ?- Đúng như tớ nghĩ, ở đây có vết thuốc nổ.- Thuốc nổ ấy à?- Ừ. Tớ nghĩ thủ phạm đã buộc một sợi dây thừng treo vật có khối lượng bằng một người bình thường vào lan can. Sau đó, hắn đặt giờ thiết bị phát nổ loại nhỏ. Đến giờ, thiết bị sẽ làm cháy dây thừng, thả vật nặng xuống biển, làm mọi người tưởng có kẻ đã nhảy khỏi tàu.- Nếu thế, thì hung thủ vẫn có thể có bằng chứng ngoại phạm?- Chính xác, một bằng chứng ngoại phạm chắc chắn là đằng khác. Còn Sonoko thì bị bắt cóc từ trước khi có tiếng nước động rồi.- Thế thì cậu ấy ở đâu? Bao nhiêu cảnh sát đã chia nhau tìm, mà có ra đâu...- Chuyện đó thì... - Shinichi không biết nói thế nào.- Hay Sonoko bị thả xuống biển nhẹ nhàng nên không ai để ý? Chẳng lẽ cậu ấy vẫn còn ở trên biển? Shinichi bảo biển ở đây dữ lắm mà, biết đâu cậu ấy chìm rồi... - Mắt Ran đầy nước, trông cô như sắp khóc đến nơi.- Cậu đừng lo, Sonoko vẫn ổn.- Sao cậu biết?Ran tỏ vẻ ngờ vực, làm Shinichi hối hận vì lỡ lời. Thấy cậu im lặng, Ran tức giận hỏi dồn:- Cậu trả lời đi chứ!Ngập ngừng một lát rồi Shinichi nặng nề nói:- Thôi được rồi... Sự thật là có kẻ đã gửi thư thách đấu cho tớ. Hắn đề tên là kẻ bắt cóc, và bảo tớ nếu giỏi thì hãy ngăn vụ bắt cóc xảy ra trong chuyến đi dã ngoại lần này.Nghe Shinichi thú nhận, Ran kinh ngạc.- Lúc nãy tớ nhận được điện thoại của hắn.- Hả?- Hắn bảo đúng trưa nay sẽ bắt cóc thêm một người nữa. Tớ nghe tiếng Sonoko trên điện thoại.Ran bỗng khóc òa lên. Shinichi lúng túng, không hiểu chuyện gì xảy ra.- Ran?- Tại sao?- Hả?- Tại sao cậu không báo cảnh sát ngay khi nhận được thư? Đây không phải là trò chơi! Là một thám tử, đáng lẽ cậu không được làm liên lụy đến những người khác chứ! - Vừa khóc Ran vừa đấm Shinichi.Shinichi nắm lấy tay Ran, nhìn thẳng vào cô:- Ran, tớ có coi đây là trò chơi đâu! Đây là trận đấu nghiêm túc giữa tớ và hắn.- Trận đấu ư? Sao cậu lại nhận lời một kẻ như hắn chứ!- Tớ phải nhận lời. Vì hắn là một kẻ nhẫn tâm, nên tớ không thể rút lui. Nếu tớ bỏ chạy, hắn sẽ gây ra nhiều điều không hay cho những học sinh khác nữa. Theo kinh nghiệm thám tử của tớ, thì những lời thách đấu kiểu này không thể từ chối được. Chỉ bằng cách thắng, tớ mới có thể bảo vệ học sinh trường trung học Teitan này.- Shinichi...- Với lại, nhỡ...Shinichi bỗng im lặng, cúi đầu. Ran nhìn cậu dò hỏi:- Nhỡ gì cơ?- Không có gì. Giờ tớ phải ngăn hắn ra tay lần thứ ba, và tìm cách bắt hắn tại trận. Ran nhìn chằm chằm Shinichi.- Thỉnh thoảng cậu cũng phải tin tớ chứ.- Tớ lúc nào cũng tin cậu. Nhưng đổi lại...- Gì nào?- Cậu đừng giữ bí mật với mọi người nữa.- Được rồi, tớ sẽ làm như lời cậu bảo.Nghe Shinichi hứa vậy, cuối cùng Ran cũng lau nước mắt, mỉm cười. Nhưng Shinichi vẫn còn băn khoăn. Nếu cậu kể chuyện kẻ bắt cóc và lá thư thách đấu của hắn cho nhà trường hoặc cảnh sát, có thể Sonoko sẽ gặp nguy hiểm. Đối thủ của Shinichi đang tìm mọi cách để chơi trò chơi này đến cùng. Cảnh sát có thể giúp đỡ cậu, nhưng cũng có thể gián tiếp đẩy Sonoko vào chỗ chết bằng việc điều tra.Shinichi ngước nhìn chòm sao thập tự chỉ có thể quan sát được ở bầu trời phía Nam, đắn đo suy nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com