TruyenHHH.com

•La petite Étoile• 💫

Chap 8: Sự phiền toái được chào đón

bangtrinhlengoc


Hai ngày sau,

Trên trang đầu của tập báo Diệu Tinh tuyên bố tin tức cùng hình ảnh độc quyền từ ca sĩ Kim Bản Phương Điển hậu mini concert với dòng tít vô cùng bắt mắt cùng khơi gợi trí tưởng tượng của người qua đường.

"Ngôi sao XX Phương Điển bỏ trốn trong đêm cùng người bí ẩn hậu concert riêng tư!"

Trụ sở Văn hóa Diệu Tinh lại được một dịp bùng nổ.

"Tiểu Tích, anh đúng là đệ nhất thiên hạ, là number one!"

"Tất cả các tờ báo khác đều chỉ có vài dòng tường thuật khô khốc, riêng chúng ta có riêng hình màu độc quyền nét căng!"

"Ôi, tấm hình này quá tuyệt vời. Ánh sáng rọi xuống cực chuẩn góc, hậu kỳ chỉnh ảnh cực kỳ xuất sắc, trông cứ như hoàng tử mỉm cười dịu dàng trước người mình yêu vậy. Tôi sẽ khóc mất!"

"Tiểu Tích, làm sao anh có được mấy tấm hình này vậy?"

Huyền Tích thấy mình rốt cuộc cũng bị điểm danh bèn ló đầu từ sau bàn làm việc lên.

"A, cái đó là tôi vô tình biết được sẽ có người bí mật đến đón cậu ta, sau đó vô tình mang theo máy bên người, rồi vô tình kịp thời bám theo cậu ta."

Không phải hơi nhiều vô tình sao?

"Vậy làm sao anh biết sẽ có người xuất hiện đúng lúc đó?"

Huyền Tích ôm cốc cà phê đứng dậy, mon men theo góc tường đi ra.

"Mọi người không biết đúng không? Cái này, gọi là linh cảm."

Linh cảm? Câu trả lời kiểu gì vậy?

"Hiện tại thì linh cảm của tôi đang mách bảo mọi người không hài lòng với câu trả lời của tôi, nên tôi sẽ chuồn trước."

Nói xong anh nhanh chân nắm áo khoác chạy biến khỏi đó. Nếu hỏi nữa thì e khó mà nói được.

Vừa đứng đợi thang máy, Huyền Tích vừa lướt danh bạ, chọn một cái tên hiển thị một ngôi sao nhỏ ngay trên đầu.

.

Trong lúc đó.

Quản lý An cẩn thận đẩy cửa phòng thu âm bước vào. Sau đó lại cẩn thận đóng cửa, đem một cốc cà phê đặt cạnh tay người phụ nữ đang ngồi phía trước màn hình vi tính.
Đột nhiên, tiếng điện thoại vang lên cắt ngang bầu không khí.

Quản lý An giật mình kiểm tra túi quần mình đầu tiên, nhưng rốt cuộc không phải điện thoại của anh reo.

"Máy của ai vậy? Có biết nguyên tắc cơ bản bước vào phòng thu âm là phải tắt máy không?"

Người phụ nữ phía trước ra hiệu cho nhân viên dừng đoạn nhạc lại, giọng nói giận dữ thể hiện rõ vị trí của cô trong căn phòng này.

"Không, không phải của tôi..." – Quản lý An lắc đầu nguầy nguậy.

Nhân viên kỹ thuật bên cạnh cũng lặng lẽ lắc đầu.

"Là của tôi."

Phương Điển tháo tai nghe, đẩy cửa phòng thu bước ra.

"Xin lỗi chị Diệp, là lỗi của tôi. Tôi có thể xin phép một vài phút được chứ?"

Diệp Lam hơi bất ngờ nhìn cậu, sau cùng cũng đành gật đầu, giọng nói hơi dịu xuống.

"Được rồi, vậy mọi người nghỉ ngơi một lát đi. 20 phút nữa sẽ tiếp tục."

"Cảm ơn chị Diệp."

Nói rồi Phương Điển bước ra ngoài, khép lại cánh cửa phòng thu sau lưng.

Diệp Lam hơi nhíu mày như đang tự hỏi. Phương Điển trước giờ trong lúc thu âm luôn rất tập trung, chưa từng vì việc riêng mà gián đoạn công việc.

Cô khẽ nghiêng đầu, ánh mắt không tự chủ rơi trên chiếc bàn sau lưng.

"Cậu An, ly màu xanh đó là cái gì vậy?"

"A, là matcha sữa, Phương Điển dạo gần đây đột nhiên đổi khẩu vị sang cái này. Trước đó chỉ uống cà phê. Cũng không biết vì sao cậu ấy khăng khăng là phải mua ở cửa hàng trà sữa gần trung tâm mua sắm cách đây khá xa... Chắc ở đó hương vị ngon hơn các quán khác? Lần đầu em thấy cậu ấy lên tiếng muốn một cái gì đó cụ thể đấy!"

Diệp Lam chỉ "ừm" một tiếng, nghĩ lại nụ cười mỉm ban nãy hơi hé trên mặt Phương Điển.

"Ôi, tình yêu..." – Cô khẽ thở dài, quay lại với màn hình máy tính.

"?" – Quản lý An không bắt kịp câu vừa rồi, nhấp một ngụm cà phê trong khó hiểu.

-----------

"Alo?"

"Điển, là tôi đây." – Giọng của Huyền Tích nghe vẫn tràn đầy năng lượng, như thể nó luôn luôn như vậy.

"Ừm." – Phương Điển khẽ mím môi, trong lòng dâng lên cảm giác vui vẻ cùng ấm áp khó tả. Cậu đương nhiên biết đó là anh, nhạc chuông này chỉ cài cho riêng mình anh thôi.

"Ban nãy cậu có việc bận hả?"

"Đúng vậy, ban nãy tôi đang thu âm ca khúc mới. Xin lỗi, khiến anh đợi rồi."

"Không sao, tôi bên này cũng chuẩn bị tan làm rồi. Bao lâu nữa tôi có thể chiếm lấy thời gian rảnh của cậu đây?"

Giọng Huyền Tích nghe như một cậu nhóc nghịch ngợm đang vô cùng đắc ý. Phương Điển không nhịn được mà mỉm cười.

"Khi nào xong việc tôi sẽ tới đó đợi anh trước."

"Nhớ đó nhớ đó, nếu cậu dám quên hẹn với tôi, tôi sẽ nghỉ chơi với cậu đấy!"

Phương Điển càng mềm lòng, giọng nói càng dịu dàng, bao dung hơn.

"Được, tôi sẽ không tới muộn đâu."

"Vậy bây giờ cậu làm việc đi. Lát gặp nhé!"

"Được, lát gặp lại!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com