Chap 10: Thả con săn sắt, bắt con cá rô
Sau bữa trưa, hai người cùng đi dạo trên con phố sầm uất của trung tâm thương mại.Càng đi, tần suất người quay lại ngoái nhìn càng nhiều, dẫu cho Phương Điển đã dùng kính râm to bản che đi cả nửa khuôn mặt, nhưng thần thái cùng khí chất của người như vậy vốn đã thu hút không ít ánh nhìn của mấy thiếu nữ qua đường.Y như rằng, có hai cô gái đột nhiên tiếp cận. Họ tò mò nhìn hai người với ánh mắt mong đợi."Ừm, cho hỏi, anh có phải Kim Bản Phương Điển không?"Phương Điển đương nhiên không thừa nhận, chỉ quay đi để lại cho họ một góc mặt lạnh lùng.Huyền Tích lại một lần nữa anh hùng cứu mỹ nhân mà hào hiệp ra tay."Hai em gái nhỏ à, đây là em trai của anh. Phương Điển là ai chứ, em trai anh có giống cũng chỉ có một chút thôi, làm sao mà được như ngôi sao màn ảnh được. Dù sao cũng cảm ơn lời khen của các em nhé! Cơ mà lần nào cũng chỉ có em trai được khen, anh thì sao?"Huyền Tích vờ thở dài như phiền muộn lắm. Cũng may hai cô bé kia vô cùng "có tâm" mà an ủi anh."Nhìn anh cũng giống người nổi tiếng lắm. Nhìn rất... có cá tính riêng!"Huyền Tích nín lặng."Cá tính" ở đây là quả đầu xanh lá của anh phải không?Nhưng với anh đây chính xác là một lời khen cùng một sự công nhận. Chính nhờ màu tóc này anh đã dành được một cơ hội phỏng vấn trong chớp mắt với xác suất 1/50 từ quản lý trong buổi họp báo của Phương Điển. Màu tóc xanh này cũng là thứ gắn liền với tên tuổi của anh trong giới, hỏi sao mà không tự hào được cơ chứ.Sau khi đã đối phó xong với hai cô gái, Huyền Tích ngẫm nghĩ một hồi rồi quả quyết dẫn Phương Điển vào một cửa hàng."Sao chúng ta lại vào đây?"Phương Điển nhìn cửa hàng họ đang đứng, bài trí vô cùng hiện đại cùng sáng sủa. Có lẽ điều này đã thu hút ánh mắt của Huyền Tích nãy giờ."Chọn áo mới cho cậu.""Cho tôi?""Đúng vậy nha."Huyền Tích vừa nói vừa dùng đôi mắt chim ưng vốn luôn được vận dụng tác nghiệp để rà soát toàn bộ cửa hàng, sau một hồi liền ra hiệu cho nhân viên lấy một chiếc áo từ trên ma nơ canh mẫu xuống.Đó là chiếc áo mà từ lúc đứng bên ngoài Huyền Tích đã ngắm một lúc lâu. Một chiếc áo sơ mi cổ Đức màu xám ghi trơn nhẵn, ngay cả nhãn hiệu cũng được may rất tinh tế bên trong cổ áo, tránh được sự khoa trương, chất liệu áo lại mềm mại, cầm trên tay vô cùng thoải mái."Xem thử chiếc này đi. Các cô còn size..."Sau đó 15 phút, Phương Điển từ phòng thay đồ bước ra. Trên người là chiếc áo sơ mi khi nãy, kích cỡ vừa chuẩn, thoạt nhìn qua như được cắt may riêng tỉ mỉ từng chút một cho cậu. Bờ vai thẳng, rộng cùng cánh tay hữu lực ẩn hiện, màu ghi xám lại càng tôn thêm làn da trắng dưới cổ áo.Nhân viên nữ trong cửa hàng quần áo mắt đều sáng lên, tập trung dồn về phía này.Huyền Tích nhìn đến là vừa ý, cười tít nói."Quả đúng là người nổi tiếng, lụa đẹp vì người. Ban nãy tôi chỉ đơn thuần nghĩ màu này rất giống với màu mắt cậu, có lẽ sẽ hợp, nhưng quả thật rất xinh đẹp.""Đừng nói tôi xinh đẹp!""Được rồi, được rồi. Phiền cô, thanh toán giúp tôi chiếc áo này, trả bằng thẻ.".Khi bước ra khỏi cửa hàng, trời cũng đã xế chiều."Tuyệt quá, mấy chiếc áo vừa rồi thật sự rất hợp với cậu. Hôm nay coi như là thành tựu lớn trong cuộc đời tôi rồi, phối đồ cho minh tinh không thua gì stylist riêng, cậu nói xem có đúng không?"Gật đầu. Nhịn cười."Tôi đã dồn hết vốn liếng hiểu biết của mình về thời trang rồi đấy. Sau này cậu nhất định phải mặc thường xuyên đấy, nếu không thì..." – Huyền Tích làm ra vẻ hung dữ."Ừm." – Phương Điển có chút tội nghiệp nhìn anh.Nhất định sẽ mặc mà."Nếu không thì tôi sẽ cho cửa tiệm vừa rồi lên báo luôn."Những chiếc áo anh chọn đều là từ bộ sưu tập Xuân-Hè mới nhất của hãng, mấy người nhân viên đều giới thiệu mời chào đến mức gần như muốn kéo anh đi khắp cửa hàng 3 tầng của họ, nào là chất liệu cao cấp, kiểu dáng độc đáo... Nếu minh tinh nhà mình mà chê thì chắc chắn anh sẽ để dành cho họ một vài dòng đánh giá trên tạp chí ngay lập tức.Huyền Tích đột nhiên nhíu mày.Minh tinh... nhà mình?Từ lúc nào anh lại có suy nghĩ kỳ quái như thế này? Có phải do tiếp xúc với Phương Điển quá lâu rồi không?Phương Điển hiển nhiên không biết anh đang nghĩ gì, trên khuôn mặt thấp thoáng một nụ cười. Sự ấm áp dâng lên từ đáy lòng như tràn lên đôi mắt."Cảm ơn anh.""..."Huyền Tích rất nhanh não đã nhảy số ngay lập tức."Cậu muốn cảm ơn tôi thật à? Có thật lòng không?""Ừm.""Vậy thì cậu tặng quà cho tôi đi.""Được."Chỉ cần là thứ anh muốn, cậu đều có thể đồng ý.Thành công ngoài mong đợi!Game này thật sự dễ quá!Tranh thủ, tranh thủ ngay.Huyền Tích kéo Phương Điển về phía công viên ngay gần đó. Suốt quá trình đó, cậu chỉ im lặng cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay nhỏ đang nắm lấy tay mình kéo đi.Anh quay lại cười, lắc lắc chiếc điện thoại trong tay."Chúng ta cùng chụp ảnh đi!"-----Đêm muộn.Trong căn hộ trống vắng.Phương Điển dùng chiếc khăn vừa lau mái tóc ướt vắt qua hai vai, ngồi xuống chiếc thảm trắng thuần trong phòng khách.Ánh trăng bàng bạc rọi từ ban công. Trong lòng cậu là chiếc đàn guitar gỗ bóng loáng.
Những ngón tay lướt nhẹ trên dây đàn, từng nốt nhạc chậm rãi buông lơi tựa như hòa tan vào không gian tĩnh lặng."Đến với tôi trong một chiều hoàng hônCậu ấy là ánh dương quang rực rỡĐi vào trái tim tôiCậu ấy là ly trà sữa buổi chiều tàNhưng cậu ấy khiến tôi buồnCậu ấy không ngoanThích làm chuyện xấuNhưng sâu thẳm trong tôi biết rằngChỉ cần cậu ấy cườiTôi sẽ lại mềm lòng mà bỏ quaGom góp từng chút, từng chút mộtLinh tính mách bảo tôi rằngĐó là yêu..."Phương Điển gạch vài nét lên cuốn sổ tay, hai chữ "Linh tính" hằn lên mặt giấy.Linh cảm lần đầu tiên mách bảo cậu một điều gì đó.Liệu sự mở lòng này có khiến cậu bị tổn thương không?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com